Sau ba tiếng đi trong rừng, hai đội cùng dừng lại tạm nghỉ, chuẩn bị bữa trưa, tiện thể phát trực tiếp. Trong số bảy người thì Lương Viễn lớn tuổi nhất, bốn mươi và Thẩm Chấn Hiên ít tuổi nhất, mới mười tám. Theo lý thuyết, tuổi trẻ phải khỏe hơn, nhưng qua nửa ngày hành trình, người trẻ nhất trong đoàn là Thẩm Chấn Hiên lại là người đầu tiên không chịu nổi.
Bảy người phân công rõ ràng, người nhóm lửa, người nhặt củi nấu cơm. Ba cái di động được dựng ở ba góc, gần như có thể quay hết hoạt động của họ.
Mọi người tập trung làm việc được phân công, hầu như không ai tương tác với fan hâm hộ, cho nên cũng không thấy được toàn bộ màn hình đều chi chít bình luận.
– Các anh trai đều là siêu nhân, sao làm cái gì đều giỏi thế, lên trời xuống biển xuyên rừng rậm, quả thực không gì không làm được.
– Đúng, năm ngoái trong chương trình thấy các anh trai bơi, kém tý là lập kỷ lục hay sao ý nhở?
– Nhân đây cũng không thể không đề cập tới lần trước các anh nhảy dù, thật sự rất đẹp trai a a a a a a!
– Tuế Tuế cũng giỏi nhỉ, cô gái duy nhất trong bảy người, giờ cũng theo mọi người cùng nhau nhóm lửa nấu cơm, chịu vất vả tốt phết.
– Nói thế cũng nói? Đây là chương trình có tính thách thức, có phải trong nhà đâu, không chịu được thì thôi đi?
– Này này này, sao cô ác ý kinh thế?
– Tôi nói sai à? Chương trình này không thích hợp với nữ,quá phiền, đã yếu lại lắm chuyện, làm người ta bị liên lụy.
– Ha ha, Sầm Sầm nhà ta cần cô cưu mang à, hay cần cô chiếu cố? Người ta cần cù chịu khó, thật thà, cố gắng hết mình, người ta ăn cơm nhà cô à, hay đi đường nhà cô? Gớm toàn lo chuyện bao đồng. Nghe là biết sống không được như ý, cho nên mới tới đây tìm cảm giác tồn tại chứ gì?
– Đồng ý, có thể nhìn ra là mấy anh trai rất tốt với Tuế Tuế, cho thấy tính cô ấy rất được, nếu không anh Vệ Soái sẽ không nhường ống kính cho đâu.
– Giờ là năm nào rồi mà còn coi thường phái nữ? Nam nữ bình đẳng hiểu không?
– Không phải.
– Tuy nói ai cũng quyền tự do ngôn luận, nhưng đừng ác mó quá, khuyên cô hiền lành lại chút đi.
– Hiền lành +1
Sầm Tuế Tuế tranh thủ ngó qua, cười, “Rất cảm ơn mọi người đã yêu quý, đừng ai tức giận nha… cũng đừng cãi nhau, các đàn anh đều rất tốt và rất quan tâm đến tôi.” “Đúng đấy… tôi được ưu tiên nhiều, chẳng lẽ không thể thừa nhận điều này sao?” cô buồn cười, lời nhắn này đại khái là nhắn cho người kia đi.
Người đó đã đổi tài khoản, tiếp tục bình luận rất nhiều, tổng thể đều nhằm vào một ý, ‘phái nữ chỉ liên lụy phái nam, còn muốn mọi người đều phải chăm sóc mình cơ, làm thế mà không biết xấu hổ. ’
“Vị này… Khụ, tôi không đọc id của bạn, tôi nghĩ bạn nói không đúng… chẳng lẽ phái nữ chỉ làm liên lụy phái nam thôi à? Xã hội bây giờ đều nói nam nữ bình đẳng mà… Hơn nữa các đàn anh chăm sóc tôi, tôi là lớp đàn em, tôi biết ơn từ tận đáy lòng, lấy đó để tiếp tục cố gắng. Hi vọng mọi người ủng hộ nhiều hơn.” Cô nhấc một cái di động lên, xoay ống kính chuyển qua sáu người kia. “Các đàn anh chào hỏi nào.” Bắt đầu từ Lương Viễn, sau đó đến Thẩm Chấn Hiên, mọi người cùng vẫy tay chào với ống kính, trong lúc đó vẫn còn tranh cãi với nhau. Sầm Tuế Tuế cũng vẫy tay với mọi người, rồi kết thúc phát trực tiếp.
Thẩm Chấn Hiên cũng kết thúc phát bên mình, mấy người cũng quây vào một chỗ ăn trưa.
“Chúng ta có nghỉ một lúc không? Chợp mắt một lát.” Vệ Soái đề nghị.
Vừa dứt lời, Lương Viễn và Vương Tiểu Cảnh mỗi người ném cho anh ta một hạt dẻ “Mới thế đã muốn nghỉ rồi!”
Vệ Soái trề môi, “Tôi lo Tuế Tuế mệt thôi chứ?”
Sầm Tuế Tuế cười, “Không sao ạ, em đi được.”
Rồi cô nhìn Thẩm Chấn Hiên đang uể oải, “Chấn Hiên, em thế nào? Có đi tiếp được không?”
Thẩm Chấn Hiên gật đầu.
Bình tĩnh mà xét thì thể lực thanh niên Thẩm Chấn Hiên đúng là không theo kịp mấy người Lương Viễn. Theo lời Lương Viễn, thế hệ thần tượng thời nay đa số đều khá xốc nổi, hơn nữa vì tăng lượt theo dõi, thường chỉ lo nhận quảng cáo, bay tới bay lui, rất ít người đi vào chiều sâu, tự rèn luyện mình. Mặc dù là nam thần tượng có cơ bụng, nhưng đại đa số đều luyện trong phòng gym cả. Còn như Lương Viễn, Vương Tiểu Cảnh thì lại là phái thực lực.
Tiêu Tử Uyên ăn xong trước, bèn rút bản đồ trong balo sau lưng ra xem, sau đó chỉ vào một chỗ có đánh dấu, “Chúng ta không nên nghỉ, cần nhanh chóng đi tiếp đến nơi dựng trại nghỉ đêm, nếu mới được đấy sớm, nghỉ sớm thì tốt hơn.”
“Được.”
Mọi người tăng tốc ăn cơm, sau đó dọn dẹp, rồi tiếp tục lên đường.
–
Tổ chương trình đã thu xếp nơi dựng trại nghỉ đêm từ trước, hơn nữa cũng động chân động tay vào chỗ đó một chút.
Tuy tổ chương trình không nói chuyện này cho khách mời, nhưng họ vẫn đảm bảo khách mời an toàn. Đừng nhìn đạo diễn Vương nói chuyện có vẻ qua loa, nhưng liên quan đến vấn đề an toàn, thì vẫn phải kiểm tra nhiều lần.
Trời tối dần, mọi người đã đi suốt một ngày, ai cũng mệt mỏi. Mỗi người đều cầm một cành cây làm gậy chống. Sầm Tuế Tuế quay đầu nhìn mấy người quay phim, thầm tặc lưỡi, bọn họ chỉ đi đã mệt, người quay phim còn vác máy, thế mà không thấy kêu ca gì, thật là phục.
Thẩm Chấn Hiên nói không ra hơi, cố hết sức đi theo mọi người. Càng đi, cậu ta càng thấy Sầm Tuế Tuế giỏi. Cô là nữ, mà xem ra còn khỏe hơn cậu nhiều.
“Kia rồi.” Thôi Miểu dừng lại, chỉ lên phía trước. Mọi người cùng nhìn sang, phía trước có hai lá cờ, một mặt lá cờ in dòng chữ【Có dám không?】, mặt kia là ảnh Thẩm Chấn Hiên và Sầm Tuế Tuế.
Sầm Tuế Tuế, Thẩm Chấn Hiên: “…” Cái quỷ gì! Nhìn cái mặt mình bay trong gió trông ghê chết! Mặt trông méo mó!
Thẩm Chấn Hiên trề môi, “Chị Tuế Tuế này.”
“Gì?”
“Công bằng mà nói, em thấy hơi xấu.”
Sầm Tuế Tuế nhìn kỹ, rồi gật đầu, “Chị cũng nghĩ vậy.”
Bức ảnh đúng là vô đối. Nếu chọn bức bình thường để chỉnh sửa thì cũng không nói làm gì, nhưng lá cờ lại chọn ảnh tạo hình trong phim 《Tìm Em》. Có thể nhận thấy, nếu tả bằng bốn chữ mặt mày xám xịt thì đã là nói nhẹ đi rồi.
Vệ Soái thốt lên, “Đó là hai em à?”
Sầm Tuế Tuế khó khăn gật đầu thừa nhận, “Là phim điện ảnh 《Tìm Em》 mà em và Chấn Hiên hợp tác, trong phim, hai chúng ta đều bị bán đi, hai tấm ảnh này…là sau khi bị ngược đãi.”
“Thảm như vậy???”
Vệ Soái nghe Sầm Tuế Tuế nói xong thì còn định hỏi thêm nội dung phim, nhưng bị Tiêu Tử Uyên ngăn lại. “Dựng lều trước đã, làm xong tán gẫu tiếp. Vệ Soái đừng hỏi nữa.”
Vệ Soái cười ha ha, “Các anh không tò mò à?”
“Có.” Tiêu Tử Uyên lườm anh ta, “Chính vì có, nên mới chịu khó đi một mạch đấy, không phải vậy ai còn đi?”
“Có lý.” Lương Viễn cười, “Đi nào, mọi người đỡ nhau một chút, ngay trước mắt rồi, nhanh, điiiii.”
“Được!!!!!”
Mười phút sau, nhóm bảy người đã tới vị trí nghỉ đêm. Bảy người chia ra ba lều. Các đàn ông dựng lều đơn cho Sầm Tuế Tuế trước, rồi mới dượng lều của họ. Vì Sầm Tuế Tuế là nữ, sợ cô ngủ một mình ban đêm sợ, cánh đàn ông dựng lều cho cô ở giữa, đúng là rất tâm lý.
Dựng lều xong xuôi, họ lại nhóm lửa chuẩn bị làm bữa tối. Hành lý mang theo có hạn, không làm được nhiều món. Tuy trong rừng có rất nhiều thứ, nhưng mấy người không dám ăn, sợ ăn phải thứ có độc. Sau khi nhóm lửa, bẩy người cùng ngồi quây vào một chỗ thì thầm. Người quay phim đứng quay cách đó tầm ba mét, đột nhiên thấy sống lưng lạnh toát. Ngay sau đó, Vệ Soái và Tiêu Tử Uyên cùng quay đầu lại, nhìn họ nhe nhởn cười.
Mấy người quay phim… biết bọn họ sắp làm gì rồi. Họ… theo dõi tổ chương trình.
“Không… các anh…”
“Khà khà khà.” Vệ Soái và Lương Viễn dẫn đầu đội thám hiểm, nhanh chóng tiếp cận người của tổ chương trình. Đội quay phim sợ hãi liên tiếp lui về phía sau.
“Cô Tuế Tuế ơi!”
Sầm Tuế Tuế đi cuối hàng, nhún vai rất bất đắc dĩ, “Xin lỗi ạ, em phải nghe mọi người.” Rồi cô vứt nồi ra luôn.
Cuối cùng, sự việc kết thúc bằng việc tổ chương trình chủ động đầu hàng. Sau khi lấy được nguyên liệu nấu ăn của tổ chương trình, mấy người cực kỳ vui mừng, huýt sáo ầm ỹ. Tổ chương trình thì nhìn theo với ánh mắt u oán, sau đó…thầm lấy làm mừng. Đạo diễn Vương đúng là đạo diễn Vương, đoàn trước được đám kia sẽ cướp đồ, nên đã bảo họ mang nhiều hơn. Tuy rằng nặng, nhưng so với việc phải chịu đói lúc này thì vẫn là may.
Bẩy người giải quyết bữa tối, họ ngồi vây quanh đống lửa, bắt đầu nói chuyện phiếm.
Vệ Soái nhịn mãi, giờ rốt cục có thể nói ra. Anh ta chỉ vào lá cờ, “Tuế Tuế, Chấn Hiên, bộ phim này của hai em là do một mình tập đoàn Ức Cảnh đầu tư à?”
“Vâng.” Thẩm Chấn Hiên gật đầu, “Chị Tuế Tuế thì về sau mới đổi vai.”
“Hả?” Lương Viễn khều Sầm Tuế Tuế “Có nói được không?”
“Được ạ.” cô mỉm cười, “Đây cũng không phải bí mật gì, lúc đầu em diễn vai khác, rồi một nữ ngôi sao xảy ra chút chuyện, lúc đó mới đổi thành em.”
Sầm Tuế Tuế nói thế, sự tình có vẻ như không có gì bát quái để tìm kiếm rồi. Vệ Soái giơ ngón tay cái, “Vận may, một phần may, một phần là thực lực.”
“Ngược lại ạ.” Sầm Tuế Tuế như nghĩ ra điều gì, cố mím môi mang ý cười, “Em quá may ý.”
Sau đó, từng người kể lại mấy câu chuyện thú vị mình đã trải qua, bầu không khí càng ngày càng vui vẻ. Tán gẫu đến chín giờ, Sầm Tuế Tuế dụi mắt. Lương Viễn nói, “Tuế Tuế đi ngủ đi, mấy người bọn anh sẽ thay phiên gác đêm, em yên tâm.”
Sầm Tuế Tuế lắp bắp, ánh mắt nhìn qua một lượt từng người. Mọi người đều cười nhìn cô, rất thân mật. Cô thấy hơi cay mũi, không nói được vì sao, chỉ biết rất cảm động, muốn khóc. Rồi cô gật đầu, nói vâng, đứng dậy cúi người chào mọi người, sau đó về lều của mình.
Đêm nay, Sầm Tuế Tuế ngủ khá say, cảm giác thoáng cái đã đến hừng đông.
Rạng sáng ngày thứ hai, khi cô dậy, Vệ Soái đang ngồi gà gật trước đống lửa.
“Anh Vệ, chào buổi sáng.”
Vệ Soái ngẩng đầu, “Dậy sớm thế à.”
“Vâng ạ.” cô ngồi xuống đối diện Vệ Soái, “Anh Vệ vào chợp mắt tí đi, em gác cho.”
“Được.” Vệ Soái cũng không khách sáo, “Thế anh vào nghỉ một lúc, có việc em cứ kêu lên nhé, anh không ngủ say đâu.”
“Vâng.”
Chờ Vệ Soái vào lều, Sầm Tuế Tuế ngồi một mình trước đống lửa nghĩ ngợi. Từ hôm qua bắt đầu ghi hình, cô vẫn luôn căng thẳng. Lúc đầu, cô hơi sợ, sợ mình có chỗ nào làm không tốt, làm không đúng, sợ lúc phát sẽ bị người ta nói, vì thế cô vẫn luôn giữ ý, thậm chí ngay cả khi định gọi ai đó đều phải nghĩ đến mấy lần. Nhưng rồi sao? Tự nhiên cô quên cả sợ và hòa nhập với mọi người. Trước khi quen biết mấy đàn anh, cô từng xem chương trình, phân tích lại, ghi chép về từng người xem ai có đặc điểm gì, kiêng kỵ gì. Nhưng sau một ngày quay phim, cô nhận ra mình đã nhầm. Những gì chương trình cắt nối biên tập không hoàn toàn chính xác. Chỉ có thể nói dựa trên những bản chất cơ bản nhất rồi cải biên đi. Các đàn anh đều tốt vô cùng, đặc biệt là rất lương thiện, không như những gì thấy trên mạng, nào là bất hòa, nào là giẫm đạp nhau, hoàn toàn không có. Tuy mọi người ở các độ tuổi khác nhau, nhưng giống nhơ trong cùng một gia đình vậy. Đàn anh Lương Viễn lớn tuổi nhất, nhưng lại rất thích cãi nhau với Vệ Soái. Anh Vương Tiểu Cảnh thì ít nói, đa số thời gian đều yên lặng nhìn mọi người cười. Anh Thôi Miểu thì đỡ hơn Vương Tiểu Cảnh, thì thoáng có góp chút chuyện, lúc mọi người sôi nổi thì cũng tham gia vào. Anh Tiêu Tử Uyên và anh Vệ Soái có tuổi tác xấp xỉ nhau, đa số thời điểm đều là bới lông tìm vết của nhau, như anh em trong nhà. Một người anh thương em, người em cậy được anh chiều, không kiêng dè náo loạn cả nhà.
Sầm Tuế Tuế cong môi, cô thật may mắn, lần đầu tham gia chương trình đã gặp được những người tốt như vậy. Cũng trong giây phút này, cô nhớ Giản Sóc rồi. Thỏa thuận hôn nhân của hai người đã được hơn 4 tháng. Thực sự bên nhau thì rất ít. Nhưng việc này không hề gây trở ngại đến sự ngưỡng mộ của cô đối với anh. Đối với cô, Giản Sóc không chỉ là người có thể giúp cô thực hiện giấc mơ, mà lúc này, anh là người thân nhất.
“Haizz.” Sầm Tuế Tuế thở dài, tiện tay nhặt một cành cây vẽ lung tung xuống đất, “Nhớ anh rồi…”
“Chị Tuế Tuế, chị nhớ ai đấy?” Giọng Thẩm Chấn Hiên đột ngột vang lên, Sầm Tuế Tuế giật mình kêu “á”, sợ run người, cành cây cũng rơi xuống đất. Thẩm Chấn Hiên nhìn xuống. Chỉ thấy trên mặt đất chỗ Sầm Tuế Tuế đang ngồi có hai chữ【Giản Sóc】
Thẩm Chấn Hiên:??? Mới xa nhau có một ngày đã nhớ à? Tình yêu chết tiệt này!