Tại Lễ trao giải hằng năm, Sầm Tuế Tuế chỉ đóng vai trò “người đi qua sân khấu”, còn Giản Sóc là khách quý trao giải.
Nữ diễn viên của năm.
Sầm Tuế Tuế nhìn Giản Sóc đang trao cúp cho người đạt giải trên sân khấu, trong lòng hơi ganh tỵ.
Sầm Tuế Tuế biết cô vẫn chưa đủ trình độ, nếu như người được Giản Sóc trao giải là cô thì tốt biết bao!
Là chồng cô trao giải đó a a a a!
Sầm Tuế Tuế buồn bã, Giản Sóc vừa quay lại đã cảm nhận được.
“Sao vậy?” Giản Sóc hơi nghiêng đầu, môi tiến đến bên tai Sầm Tuế Tuế, nhẹ giọng hỏi: “Sao lại không vui rồi?”
Sầm Tuế Tuế khẽ gật đầu một cái, nở nụ cười lần nữa: “Không sao.”
Vì ngại đang ở nơi công cộng nên Giản Sóc không hỏi nữa.
Sầm Tuế Tuế và Giản Sóc ngồi cho đến hết buổi Lễ trao giải.
Mặc cho những người khác đều về sớm vì lịch trình bận rộn thì Sầm Tuế Tuế vẫn quyết ở lại xem đến cuối.
Giản Sóc không có ý kiến gì, chỉ cần có thể ở bên vợ thì ở đâu cũng được.
Sầm Tuế Tuế vẫn buồn tới tận lúc về nhà.
“Tuế Tuế.” Giản Sóc nhìn Sầm Tuế Tuế đang ngồi trên chiếc ghế ở ngoài cửa đổi giày, “Hôm nay em sao thế?”
Sầm Tuế Tuế mang dép đứng lên, lắc đầu đáp: “Không sao cả.”
“Bởi vì anh trao giải cho người khác nên không vui à?”
Lúc ở đó Giản Sóc không nghĩ đến, nhưng khi về đến nhà suy nghĩ kỹ một chút thì ngoài chuyện trao giải ra, anh cũng chỉ gật đầu xem như chào hỏi với mấy người quen biết thôi.
Hơn nữa, tối nay anh vẫn luôn ở cạnh Sầm Tuế Tuế, không rời nửa bước mà.
“Anh Sóc.” Sầm Tuế Tuế ủ rũ cúi đầu, “Anh nói xem có phải em kém cỏi lắm không?”
“Sao lại nói vậy?” Giản Sóc giơ tay xoa đầu Sầm Tuế Tuế, “Em rất giỏi mà.”
“Nhưng mà…” Sầm Tuế Tuế cắn môi, “Thôi không có gì.”
Giản Sóc cười khẽ, sau đó ôm người vào trong ngực, cằm đặt lên đỉnh đầu cô: “Tuế Tuế, ở trong lòng anh em là tốt nhất. Em vẫn còn trẻ, đừng nóng vội quá, cả đời này còn rất dài nên sẽ còn rất nhiều cơ hội.”
Sầm Tuế Tuế bị nói toạc ra thì ngượng vô cùng.
Cô đẩy Giản Sóc ra rồi quay đầu bước đi, tiếng dép lẹp xẹp không ngừng vang lên: “Em đi thay quần áo và tẩy trang đây.”
“Ăn khuya không?” Giản Sóc chậm rãi cởi áo khoác ra, cất giọng hỏi cô.
Sầm Tuế Tuế dừng chân, quay đầu lại: “Có thể ăn cháo ngô với tôm không?”
“Được.” Giản Sóc cởi nút áo sơ mi, “Em đi tắm trước đi, ra là ăn được rồi.”
Sầm Tuế Tuế hôn gió một cái: “Yêu anh moaz ~”
Giản Sóc mặc áo sơ mi và quần tây đi vào bếp, vừa đi vừa sắn tay áo, dáng vẻ ung dung không giống như sắp vào bếp nấu ăn mà như đang chuẩn bị tham gia hội nghị vậy.
Giản Sóc tìm nguyên liệu trong tủ lạnh rồi lấy gạo nấu cháo.
Sầm Tuế Tuế tắm rồi thoa kem dưỡng da, đến lúc đi ra thì trong phòng đã tràn ngập mùi hương của cháo.
“Rột —–“ Bụng Sầm Tuế Tuế kêu lên.
Giản Sóc ngoắc tay với cô: “Tới đây nếm thử đi.”
“Được!”
Sầm Tuế Tuế mặc váy ngủ, tung tăng chạy vào bếp như một đứa trẻ.
Giản Sóc múc cho cô một chén: “Cẩn thận một chút, còn nóng đấy.”
Sầm Tuế Tuế đưa cho Giản Sóc một cái muỗng: “Được, em sẽ cẩn thận.”
Giản Sóc nhận lấy muỗng nhưng không ăn mà dựa vào cạnh bàn, nhìn cô: “Thế nào?”
Sầm Tuế Tuế nuốt xuống muỗng đầu tiên: “Oa ~ ngon quá.”
Sầm Tuế Tuế rất thích cháo ngô và tôm, cô đã mua ở ngoài mấy lần rồi mà do nguyên liệu không đủ nên ăn mấy lần vẫn chưa đã.
Nhưng Giản Sóc nấu không giống.
Sầm Tuế Tuế cảm thấy cái chén trước mặt này, căn bản không thể gọi là cháo ngô tôm được mà là một chén tôm