Em bé vừa sinh ra nên nước da đo đỏ và còn hơi nhăn nheo.
Đó là chưa nói tới cái miệng nhỏ đang gào khóc của nó.
Giản Sóc chăm chú nhìn bé, hỏi Sầm Tuế Tuế: “Nó khóc cái gì vậy?”
Sầm Tuế Tuế tức giận liếc anh một cái: “Con nghe anh chê nó xấu xí nên không vui đó.”
“Tuế Tuế à.” Giản Sóc đưa mắt nhìn Sầm Tuế Tuế, “Cho dù anh chưa từng thấy trẻ sơ sinh thì chồng em cũng không có ngu mà.”
Sầm Tuế Tuế cười khẽ, khoát tay: “Chắc con không có chuyện gì đâu. Anh trông nhé, em mệt quá, ngủ đây.”
Giản Sóc khom người, hôn lên trán Sầm Tuế Tuế một cái: “Được, ngủ đi, anh trông em.”
“… Vâng…”
Sầm Tuế Tuế nhắm mắt lại, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Sau khi em bé ré hai tiếng xong thì cũng ngủ mất.
Giản Sóc canh chừng ở bên giường bệnh, hết nhìn Sầm Tuế Tuế lại nhìn con trai, cứ nhìn như vậy cho đến sáng.
Lâm Nguyệt đến đây rất sớm, mang bữa sáng cho hai người.
Sầm Tuế Tuế đã thức rồi, còn em bé thì đang ngủ.
Lâm Nguyệt đứng bên giường nhỏ, chỉ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của bé: “Con trai, nhìn mà xem, giống con nhiều lắm đấy, y như đúc một khuôn ra vậy.”
Giản Sóc cau mày: “Mẹ à, sao mẹ nhìn ra được vậy?”
“Còn không phải liếc mắt là hiểu ngay sao?” Lâm Nguyệt cười híp mắt, “Giống thật mà, chỉ có điều nhìn đôi mắt cong cong này, mẹ cảm thấy giống Tuế Tuế.”
Giản Sóc: “….”
Bây giờ anh thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của mẹ anh, rõ ràng chỉ là một nhúm nhăn nheo thôi mà sao lại nhìn ra mũi và miệng giống anh, còn mắt thì giống Tuế Tuế chứ?
Sầm Tuế Tuế không ăn được nhiều, ăn chừng nửa chén cháo là không ăn nữa.
Lâm Nguyệt cũng không miễn cưỡng, chỉ dịu dàng bảo khi nào muốn ăn thì ăn.
Có lẽ là bị mùi hương hấp dẫn nên em bé duỗi một chân, sau đó miệng nhỏ hơi hé ra.
Lâm Nguyệt cười: “Tuế Tuế, con cho nó bú đi.”
Sầm Tuế Tuế hơi luống cuống: “Ồ vâng, vậy mẹ giúp con bế nó qua với ạ.”
Lâm Nguyệt bế bé từ giường nhỏ qua đặt vào ngực Sầm Tuế Tuế, nắm tay dạy cô bế như thế nào và cho bú như thế nào.
Sầm Tuế Tuế nghiêm túc lắng nghe, cảm thấy vẫn là Lâm Nguyệt nói rõ hơn, chứ tối qua y tá nói nhanh qua cô không nhớ nổi.
Giản Sóc nhìn đứa bé trong ngực Sầm Tuế Tuế, đột nhiên cảm thấy hơi chướng mắt.
Thằng nhóc này…. đang chiếm tiện nghi của vợ anh đó hả?
–
Sau khi xuất viện, Sầm Tuế Tuế chính thức bước vào giai đoạn ở cữ.
Nhà họ Giản đã sắp xếp một trung tâm điều dưỡng viên tốt nhất cho cô.
Cho nên chờ đến khi Sầm Tuế Tuế ra tháng thì dáng người hầu như đã khôi phục lại, so với lúc mang thai cũng không khác bao nhiêu.
Đáng nói hơn chính là, trong một tháng này, Giản Sóc tăng gần 2.5kg.
Sầm Tuế Tuế cười anh, rõ ràng cô mới là người ở cữ nhưng thịt toàn vào người Giản Sóc, bèn khen anh là ông chồng tốt nhất thế giới.
Thật ra thì khó trách Giản Sóc lại tăng cân như vậy.
Suốt một tháng nay, Giản Chính Quốc thay anh xử lý chuyện tập đoàn, trừ khi có chuyện thật sự quan trọng, Đường Tống mới gọi nhờ anh xử lý.
Thế nên, bề ngoài là Sầm Tuế Tuế ở cữ, nhưng Giản Sóc cảm thấy nếu nói anh ở cữ thì không khác mấy.
Hơn nữa, Sầm Tuế Tuế ăn ít, những món ăn hay trái cây mà cô không ăn hết thì đều do anh ăn.
Giản Sóc cảm thấy mình chỉ tăng hơn 2kg là đã quá giỏi rồi.
–
Em bé đã có tên của mình, Giản Tinh Châu, nhũ danh là Thập Nhất. [*]
[*] Thập Nhất ở đây không phải là số 11 mà là ngày 01 tháng 10 (十一) [Shí-Yī] – ngày quốc khánh Trung Quốc.
Ngày dự sinh của Sầm Tuế Tuế là ngày 07 tháng 10, nhưng đến ngày 30 tháng 09 đã chuyển dạ rồi.
Mà thằng nhóc này, kiên quyết chờ đến 0 giờ mới chịu ra nên cái tên Thập Nhất này vô cùng hợp với nó.
Nếu không phải do Sầm Tuế Tuế cảm thấy cái tên Giản Thập Nhất quá khó nghe thì Giản Sóc đã muốn đặt vậy cho nó luôn rồi.
Hôm trở về nhà từ trung tâm điều dưỡng, thành phố B đã đón trận tuyết đầu tiên.
Sầm Tuế Tuế tiện tay chụp một tấm ảnh bầu trời, sau đó lại hướng ống kính sang phía mình, tự sướng với gương mặt mộc. Chỉ có điều, ở bên góc phải là một người đàn ông đang xách nôi em bé.
Sầm Tuế Tuế V: Nhân trận tuyết đầu mùa, đón Thập Nhất về nhà. [trái tim. jpg]
Kèm theo là hai tấm ảnh vừa chụp.
—- ôi chao! Rốt cuộc Tuế Tuế cũng phát Weibo rồi!!
—- nhũ danh của em bé là Thập Nhất ư? Bởi vì ra đời vào ngày 01 tháng 10 à? Ha ha ha ha ha!
—- chúc mừng Tuế Tuế! Muốn nhìn mặt chính diện của em bé quá!
Sầm Tuế Tuế không kịp đọc bình luận của mọi người vì Thập Nhất của cô vừa vào cửa đã khóc.
Không thể nào là do đói được vì lúc còn ở trung tâm điều dưỡng đã cho bú rồi, và cũng không có tiểu.
Sầm Tuế Tuế và Giản Sóc suy nghĩ một lúc lâu, cảm thấy có lẽ vừa mới tới một nơi xa lạ nên Thập Nhất chưa thích ứng được.
Sầm Tuế Tuế bế Thập Nhất về phòng, còn Giản Sóc dọn dẹp đồ đạc xong mới đi qua.
Hai người đoán không sai, Thập Nhất khóc một lúc thì nín, bắt đầu mở to mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Sầm Tuế Tuế kéo giường nhỏ đến cạnh giường lớn, ngồi bên cạnh nhìn con trai: “Bảo bối Thập Nhất ơi, con có hài lòng với nhà mình không?”
“Ô ô!”
Tiếng này của Thập Nhất giống như đang trả lời Sầm Tuế Tuế.
Sầm Tuế Tuế cười khẽ: “Giống như con có thể thấy rõ vậy.”
“Sao thế?”
Giản Sóc bước vào liền thấy vợ mình đang cười với con.
Sầm Tuế Tuế nói: “Con trai anh, em hỏi nó có hài lòng với nhà mình không.”
Giản Sóc nhướng mày, đi tới bên giường nhỏ.
Em bé mới vừa đầy tháng, thật ra thì chưa nhìn thấy gì cả nhưng cặp cha mẹ lính mới này vẫn cảm thấy con mình rất thú vị.
Trong một tháng này, tiểu Thập Nhất đã từ một nhúm nhăn nheo xấu xí thành một cậu bé trắng trẻo mũm mĩm.
Giản Sóc và Sầm Tuế Tuế không chỉ một lần cảm khái, nếu như so Thập Nhất bây giờ với đứa bé vừa sinh ra lúc trước, chắc chắn hai người sẽ không tin đó là cùng một đứa.
Thoáng chốc đã tới cuối năm.
Giản Sóc vẫn giống như năm ngoái, phải mở rất nhiều cuộc họp, vô cùng bận rộn.
Chỉ có điều, dù anh có bận đến đâu đi nữa thì trước chín giờ tối đã về nhà.
Từng ngày một dần trôi qua, Thập Nhất cũng dần thay đổi.
Vừa mới qua tháng 01 đầu năm, Thập Nhất bốn tháng đã có thể tự lật người và còn có thể di chuyển với biên độ nhỏ nữa.
Sầm Tuế Tuế bắt đầu thấy đau đầu.
Từ sau khi Thập Nhất tròn một trăm ngày, ban ngày nó ngủ rất ít và đa số thời gian đều nằm đó quơ tay quơ chân, tự mình chơi rất vui.
Bây giờ nó không chỉ biết lật mà còn biết bò sang chỗ khác, hay nói cách khác là cô không thể tùy tiện bỏ Thập Nhất một mình được.
“Ô ô!”
“Ực!”
“Phù phù!”
Sầm Tuế Tuế cầm trái táo, ngồi bên giường nhìn Thập Nhất: “Con trai à.”
“A a ~”
Sầm Tuế Tuế dở khóc dở cười: “Mẹ đang gọi con đó.”
“A a ~”
Thập Nhất đáp lại Sầm Tuế Tuế, còn toét miệng cười nữa.
Sầm Tuế Tuế không biết nó đang cười cái gì, chỉ biết mỗi lần Thập Nhất cười như vậy thì chắc chắn không có chuyện gì tốt.
Quả nhiên.
Một giây sau.
Thập Nhất đánh rắm.
Sầm Tuế Tuế dở khóc dở cười, “Thằng nhóc thúi này.”
–
Sầm Tuế Tuế và Giản Sóc vẫn luôn tự chăm con.
Lâm Nguyệt cũng không tới mỗi ngày mà một tuần có khi chỉ tới hai, ba lần.
Vốn dĩ Lâm Nguyệt muốn tìm bà vú cho hai người nhưng cả Sầm Tuế Tuế và Giản Sóc đều không đồng ý.
Chủ yếu là vì những chuyện mà Sầm Tuế Tuế đã trải qua lúc còn nhỏ.
Lúc cô còn nhỏ đã bị bán đi mấy lần nên đối với gia đình này, đối với đứa nhỏ có cùng huyết mạch với mình, Sầm Tuế Tuế muốn tham gia vào mỗi phút mỗi giây trong quá trình trưởng thành của bé.
Cho nên, ở thời điểm hiện tại cô chấp nhận không đóng phim, không quay quảng cáo mà chỉ chuyên tâm ở nhà chăm con.
Rửa ráy cho Thập Nhất rồi, thằng bé liền thơm ngát trở lại.
Sầm Tuế Tuế nhìn giờ, đã sắp đến lúc ngủ trưa.
Sầm Tuế Tuế cầm điện thoại lên, gọi video cho Giản Sóc.
Mấy giây sau, video được kết nối.
“Vợ.”
Sầm Tuế Tuế nhìn thấy bóng dáng của Giản Sóc thì không tự chủ được mà cười đến mắt cong cong: “Anh Sóc.”
Giản Sóc cười một tiếng: “Con trai lại chọc em à?”
“Không có.” Sầm Tuế Tuế chuyển sang camera phụ, “Này, anh nhìn đi.”
Giản Sóc gọi một tiếng: “Thập Nhất.”
Ngay sau đó, Giản Sóc nhìn thấy Thập Nhất nhìn quanh một chút, giống như đang tìm nơi âm thanh phát ra, sau đó duỗi tay nhỏ ra, mông nhỏ cũng ưỡn lên, lật người nằm ngửa.
Trong giọng Sầm Tuế Tuế mang theo ý cươi; “Lần này cũng nể mặt anh đấy.”
“Đúng vậy.” Giản Sóc cười khẽ: “Thằng nhóc thúi này luôn thích đối nghịch với anh.”
Có lẽ vẫn nhớ Giản Sóc chê nó xấu nên từ khi Thập Nhất được bốn tháng đến nay đã hành Giản Sóc rất nhiều.
Chẳng hạn như mỗi khi nghịch ngợm vào buổi tối chỉ có Giản Sóc mới dỗ được nó ngủ.
Thí dụ như mỗi sáng Thập Nhất thức dậy đều sẽ khóc và chỉ khi nắm ngón tay của Giản Sóc mới chịu nín.
Còn nữa là, mỗi lần Sầm Tuế Tuế đút Thập Nhất ăn mà có Giản Sóc ở bên thì hình như nó ăn rất ngon miệng.
Làm Giản Sóc cho là thằng nhóc Giản Tinh Châu này cố ý.
Mới đầu Sầm Tuế Tuế còn phản bác Giản Sóc, cảm thấy anh nghĩ nhiều rồi, một đứa con nít như nó thì biết gì chứ.
Nhưng sau khi những việc này diễn ra mỗi lúc một nhiều, Sầm Tuế Tuế cũng không khỏi nghi ngờ rằng Giản Tinh Châu cố ý _(:з” ∠)_
Gọi video với Giản Sóc xong, Sầm Tuế Tuế dỗ Thập Nhất ngủ.
Đúng lúc này, Khương San nhắn tin cho cô, nói có một kịch bản tiên hiệp muốn mời cô, chỉ có điều không phải bây giờ mà nhanh nhất cũng phải tháng bảy, tháng tám mới khai máy.
Sầm Tuế Tuế do dự một hồi rồi gọi cho Khương San.
Vào tháng bảy, con trai cô cũng được mười tháng rồi, đã đến lúc cai sữa nhưng mà bạn nhỏ Thập Nhất ngày càng năng động nên không thích hợp để ở nhà nữa.
“Chị San, trước tiên chị khoan từ chối đã, chờ khi nào anh Sóc về, em thương lượng với anh ấy một chút.”
Khương San cười: “Vậy là em muốn nhận bộ phim này à?”
“Muốn.” Sầm Tuế Tuế gật đầu, “Bộ phim này từ năm ngoái em đã nghe tiếng gió rồi, còn thấy rục rịch nữa, chỉ có điều lúc đó còn chưa bắt đầu chuẩn bị.”
“Đúng vậy.” Khương San nói, “Chị cũng mới nghe tin mấy ngày trước thôi, vốn chỉ định thăm dò một phen, ai ngờ hôm nay lại có người liên lạc với chị.”
“Vâng, vậy tối em sẽ nhắn tin cho chị.”
“Được.”
Sau khi nói chuyện với Khương San, lòng Sầm Tuế Tuế có chút không yên.
Đúng là cô muốn ở bên con mình, nhưng đồng thời cũng nghĩ, nếu như có bộ phim thích hợp thì có nên nhận không.
Mặt khác, Sầm Tuế Tuế cũng không thể nào luôn ở bên đứa nhỏ được, vì chờ đến khi Thập Nhất lớn hơn một chút và bắt đầu đi học thì thời gian cô ở bên con lại càng ít hơn.
Lúc đó cả con và chồng đều không ở nhà, chẳng lẽ cô còn muốn ngây ngốc ở nhà sao?”
Không, đó không phải là cô.
Sáu giờ tối, Giản Sóc về nhà.
Sầm Tuế Tuế nói chuyện này với anh.
Giản Sóc hơi kinh ngạc: “Chỉ chuyện này thôi?”
“Ừ.”
Giản Sóc liếc nhìn Thập Nhất đang chơi với chân mình rồi giơ tay kéo Sầm Tuế Tuế vào lòng: “Vợ, em có nhớ anh đã từng nói, ở trong lòng anh em luôn ở vị trí đầu tiên không?”
“Em nhớ.” Sầm Tuế Tuế ngoan ngoãn tựa lên vai Giản Sóc: “Anh còn nói, chúng ta mới là người nắm tay nhau đến bạc đầu, còn đứa trẻ cũng có ngày sẽ rời đi và có gia đình của mình.”
Giản Sóc cười khẽ, vuốt tóc cô.
“Thế nên, em còn băn khoăn gì nữa chứ?”
Sầm Tuế Tuế ngừng một lát, trong phút chốc đã hiểu ra.
Bởi vì chuyện lúc bé mà trong tiềm thức cô luôn muốn giữ chặt con bên mình.
Ngoài ra, cô cho rằng tuổi thơ của mình đã quá bất hạnh nên muốn mỗi thời khắc đều bầu bạn bên Thập Nhất.
Nhưng mặt khác, cô cũng muốn làm chuyện của mình, cảm thấy không thể vì đứa nhỏ mà từ bỏ sự nghiệp được.
Càng nghĩ càng nhiều, càng nghĩ lại càng loạn.
Nên Sầm Tuế Tuế mới trở nên như vậy.
Lời của Giản Sóc tối nay đã nhắc nhở cô.
Hãy là chính bản thân mình.
Cô phải là Sầm Tuế Tuế, mà không phải mẹ của Giản Tinh Châu hay là vợ của Giản Sóc.