Edit: Châu || Beta: Bông
Sầm Tuế Tuế kéo Hoa Ánh thả nhẹ bước chân tới gần đối phương.
“Đầu óc cô có vấn đề hay là lời tôi có vấn đề thế? Chuyện đơn giản như vậy cũng không làm được? Thực sự là… không biết cô đến đây làm gì nữa đây! Lập tức xin lỗi thầy Lương, ngay và luôn!”
“Xin lỗi, xin lỗi thầy Lương, thật sự cháu không muốn thế ạ!”
Sầm Tuế Tuế giơ tay che miệng, hạ giọng hỏi Hoa Ánh, “Gì thế này? Sao Thôi Linh lại tức giận như vậy?”
“Cô biết người đẹp này à?” Lông mày Hoa Ánh khẽ nhếch, “Cô và cô ta…”
Sầm Tuế Tuế thấy thế, vội vã phủ nhận, “Tôi với cô ta không phải là bạn bè đâu.”
Hoa Ánh cười khẽ, “Nếu cô và cô ta là bạn, vậy chúng ta phải tuyệt giao đó.”
“Nghiêm trọng thế cơ à?” Sầm Tuế Tuế kiễng chân đi khập khiễng, “Thế tôi nhất định phải biết là tại sao.”
Hoa Ánh bĩu môi về phía Thôi Linh, “Thấy người quay phim bên cạnh cô ả không?”
“Thấy.”
“Đó là nhiếp ảnh gia của ngày hôm nay, Lương Mân, từng giành rất nhiều giải thưởng, rất nổi tiếng, cũng là bạn tôi.”
“Vì thế?”
Hoa Ánh nở nụ cười, kể cho Sầm Tuế Tuế nghe chuyện Thôi Linh sáng nay.
Thực ra thì Thôi Linh chỉ đến sớm hơn Sầm Tuế Tuế tầm hai mươi phút, đụng mặt Hoa Ánh ở cửa ra vào studio. Hoa Ánh biết hôm nay người cùng hợp tác là Sầm Tuế Tuế nên cố ý đến sớm, định cho Sầm Tuế Tuế một niềm vui bất ngờ, không ngờ lại gặp một người không quen biết.
Lúc đầu Hoa Ánh tưởng đối phương chụp cho series khác, nhưng lại thấy cô ta cùng vào một phòng chụp với mình bèn chủ động hỏi han, “Chào cô, xin hỏi cô có đi nhầm phòng chụp không?”
Hoa Ánh vốn có thiện chí, nghĩ rằng nếu là người ta lần đầu tới nên đi nhầm, thì chỉ cho họ đường đúng cho khỏi lỡ chuyện, thế thôi. Không ngờ cô ả không chỉ không trả lời câu của cô, còn dùng ánh mắt rất xem thường đánh giá cô từ đầu tới chân. Cuối cùng, cô ả khinh thường “Xì” một tiếng.
Hoa Ánh khoanh tay, cười nhạt, “Xin lỗi, lẽ nào tôi và cô đã gặp nhau ở đâu sao?”
“Cô không biết tôi à?” Cô ả nói như đúng rồi, “Tôi là diễn viên.”
“A, diễn viên à.” Hoa Ánh cười khẩy, “Thế tôi nhận nhầm rồi, vì tôi chưa bao giờ xem ti vi.”
“Cô…”
Hoa Ánh buông tay, sau đó đi tới trước mặt cô ả. Cô ả lui về sau một bước theo bản năng, “Cô định làm gì?”
“Thưa Nữ Diễn Viên, chỗ này…” Hoa Ánh chỉ xung quanh, “Phòng chụp này là chỗ hôm nay tôi dùng, mời cô đi ngay cho.”
“Cô dùng?” Cô ả cười nhạo, “Cô nói cô dùng thì sẽ là của cô à?”
“Thì sao?”
“Tôi là Thôi Linh.” Thôi Linh khoanh tay, vênh cằm, dáng vẻ kiêu căng khinh người, “Hôm nay tôi sẽ dùng phòng này, cô đi chỗ khác đi.”
Hoa Ánh buồn cười, “Đây là lần đầu tôi bị người ta bảo là đi chỗ khác đấy.”
Thôi Linh hừ một tiếng, “Cô không biết tôi là ai sao?”
“Một Nữ -Diễn- Viên.”
Thôi Linh khinh khỉnh nhìn Hoa Ánh, “Cho cô biết, chủ tịch tập đoàn Ức Cảnh là anh tôi, cô… có thể chú ý một chút.”
“Tập đoàn Ức Cảnh?” Hoa Ánh kinh ngạc, “Tổng giám đốc Giản của Ức Cảnh ý hả?”
“Sợ chưa?”
Hoa Ánh chắc lưỡi, “Ai mà chả biết tổng giám đốc Giản là con một.”
Thôi Linh nghẹn giọng, “Tôi có nói anh ruột đâu.”
“Thế hử?” Hoa Ánh bĩu môi, “Nếu cô nói là ruột, chắc tổng giám đốc Giản cũng phải bị cô liên lụy chết.”
“Cô…”
Hoa Ánh chẳng muốn tốn nước bọt cùng cô ta, liền quay đi luôn. Lúc cô ra thì đồng thời nhiếp ảnh gia Lương Mân cũng xuất hiện từ chỗ ngoặt. Lương Mân biết Hoa Ánh, “Có việc à?”
Hoa Ánh chỉ chỉ bên trong, cười nói, “Tí nữa cơ. Anh giải quyết vị bên trong trước đi, dù sao, đây cũng là phòng chụp của anh mà.”
Lương Mân thoáng nhìn bóng người bên trong, bắt đầu hơi đau đầu.
“Thầy Lương… rốt cuộc thầy đã tới rồi.” Thái độ của Thôi Linh quay ngoắt một trăm tám mươi độ, trái ngược hẳn dáng vẻ không quen biết với Hoa Ánh vừa rồi.
Lương Mân buồn bực, “Cô là ai?” Anh ta đã xem qua tư liệu người mẫu hôm nay, không có ai chân dài như vậy.
Thôi Linh dường như đã nghĩ kỹ xem nên nói như thế nào, lúc Lương Mân hỏi, cô ta không hề chần chừ tý nào: “Thầy Lương, chắc thầy chưa nhận được thông báo, đại diện phát ngôn cho series Thiếu nữ của Tinh Nguyệt đã đổi thành em.”
“Cô?” Lương Mân nhíu mày đánh giá Thôi Linh một lượt rồi nói thẳng: “Cô không thích hợp.”
Thôi Linh vẫn cười, “Thầy Lương, thầy không cần để ý việc em có thích hợp hay không, thầy cứ chờ một chút, sẽ có thông báo ngay.”
Nói xong, cô ta nghiêng đầu gọi trợ lý, “Đi mua cho thầy Lương ly cà phê đi.”
Lương Mân đau đầu, nghĩ thầm, sáng sớm ai muốn uống cà phê chứ! Có điều anh ta cũng không từ chối, nhỡ đâu Thôi Linh đúng là người cấp trên điểm danh, thì lại mất lòng người ta mất, xong lỡ mất chuyện quay chụp thì gay. Thế nên anh ta liền không nói nữa, chỉ tập trung chuẩn bị máy móc của mình.
Trợ lý của Thôi Linh là người mới, tính cách hướng nội, không hay nói chuyện, hơn nữa Thôi Linh khó tính, trợ lý càng phải cẩn thận từng li từng tí. Chỉ là, một số thời điểm, càng cẩn thận càng dễ sai lầm.
Lúc Lương Mân đang lau ống kính, trợ lý đưa cà phê tới. Chẳng may, Lương Mân thì xoay tay lại cầm đồ, trợ lý đúng lúc chìa cốc cà phê.
“A …” Camera bị cà phê hắt vào. Lương Mân lập tức đen mặt.
Thôi Linh không ngừng mắng trợ lý, trợ lý khóc xin lỗi.
Rồi Sầm Tuế Tuế tới.
Hoa Ánh đón Sầm Tuế Tuế, hai người cùng xem tình hình.
Sầm Tuế Tuế nháy mắt mấy cái, “Cô nói… Thôi Linh bảo mình là em tổng giám đốc Giản à?”
“Ờ.” vẻ một Hoa Ánh ghét bỏ, “Coi như có là em, chắc cũng là loại em cách 18 đời.”
Sầm Tuế Tuế, “Đúng… hoàn toàn đồng ý.”
“Đi, Tuế Tuế, tôi dẫn cô đi chào Lương Mân.”
“Ờ.”
Hoa Ánh kéo tay Sầm Tuế Tuế, hai người vừa nói vừa cười, thong thả đi ra ngoài.
“Lương Mân.” Hoa Ánh gọi, “Tuế Tuế đến rồi.”
Giọng Hoa Ánh lôi kéo ánh nhìn của những người trong phòng chụp. Lúc ánh mắt Thôi Linh rơi vào Sầm Tuế Tuế, cô ta lập tức mắt trợn mắt lên, bật thốt: “Sao cô lại ở đây?”
Sầm Tuế Tuế buồn cười, “Chẳng lẽ cô không biết tôi là người đại diện phát ngôn cho bộ sưu tập mới của Tinh Nguyệt sao?”
Thôi Linh trông rất khó coi, đúng là cô ta không biết. Thôi phu nhân cũng có nói đâu!
Lương Mân đứng dậy, cười nghênh đón, “Chào cô.”
Sầm Tuế Tuế hơi cúi người, “Chào thầy Lương, em là Sầm Tuế Tuế, lần đầu gặp mặt, kính xin thầy Lương chỉ bảo nhiều hơn.”
“Khách sáo rồi.” Lương Mân làm động tác bảo Sầm Tuế Tuế đứng dậy: “Essar đã đích thân dặn dò, bảo tôi nhất định phải chụp cho bộ ảnh thật đẹp”
“Essar đã nói chuyện với thầy ạ?” Sầm Tuế Tuế hơi ngại, cảm giác cứ như đi cửa sau ấy.
Lương Mân nhìn ra suy nghĩ của Sầm Tuế Tuế, liền cười nói, “Tuế Tuế, dù Essar không dặn dò, tôi cũng sẽ quay chụp cho cô thật đẹp.”
Lương Mân mỉm cười, “Lúc trước khi cô ứng tuyển, ta cũng ở bên trong.”
“Dạ?” Sầm Tuế Tuế đột nhiên đỏ mặt.
Hoa Ánh cười ha ha, ôm vai Sầm Tuế Tuế, “Anh đừng trêu Tuế Tuế, trông đây này, ỏn ẻn quá, đỏ hết mặt rồi.”
“Hoa Ánh!” Dáng vẻ Sầm Tuế Tuế thẹn quá hóa giận, đặc biệt đáng yêu.
Lương Mân thừa cơ cầm camera, canh đúng thời điểm Sầm Tuế Tuế vỗ vai Hoa Ánh. “Hay, hình ảnh chị em gái cãi vã, rất hay.”
“Cảm ơn thầy Lương động viên ạ.”
Thôi Linh đứng bên, thấy ba người hoàn toàn gạt mình sang một bên thì vô cùng tức giận, nhưng cô nàng không dám phát hỏa với Lương Mân, đành trút giận vào trợ lý. Cô ta hạ giọng quát “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không đi hỏi xem sao đến giờ thầy Lương vẫn chưa nhận được thông báo thay người đi.”
“Vâng, vâng, chị Tiểu Linh, em đi ngay đây ạ.”
Thôi Linh hít sâu, kiềm chế cơn giận. Cô ta liếc nhìn Sầm Tuế Tuế, tự thuyết phục bản thân: “Đừng có mà đắc ý, quyền phát ngôn series này nhất định là của tôi.”
Sầm Tuế Tuế cười nhạt, “Giấy trắng mực đen rõ ràng, tôi đã ký hợp đồng rồi. Cô Thôi à, ai cho cô dũng khí trắng trợn ăn cướp thế nhỉ? Thím ba Giản sao?”
“Cô thì biết gì!”
Sầm Tuế Tuế mỉm cười, “Tôi biết rất nhiều, cô có muốn nghe không?”
Đột nhiên Thôi Linh thấy hốt hoảng. Quan hệ của Thôi An An với cô ta, tuy rằng không phải bí mật gì lớn, nhưng người biết thật sự rất ít. Thôi Linh từng lấy thân phận họ hàng với Thôi An An không chỉ một lần, mặt dày nhờ Thôi An An giúp thêm chút tài nguyên, cướp đoạt một vài quyền đại diện phát ngôn cho sản phẩm mà cô ta thích. Thôi An An nghĩ Thôi Linh là đứa cháu duy nhất trong họ tham gia làng giải trí, có giúp tý chút cũng không phải chuyện to tát gì, nên giúp được gì thì bèn giúp. Mà người dưới, dù không quan tâm Thôi Linh, thì cũng phải nể mặt Thôi An An. Chuyện bất hòa trong nhà họ Giản dù sao cũng chỉ là chuyện nội bộ, trong mắt người ngoài thì vẫn là một nhà.
Thôi Linh cứ thế thuận buồm xuôi gió, lần đầu thua, chính là vai nữ chính phim 《Tìm Em》. Lần đó, cô ta bị Giản Sóc tự mình thay vai.
Cô ta nắm tay thành đấm, “Sầm Tuế Tuế, cô đừng hòng dọa tôi!”
Sầm Tuế Tuế nghiêng đầu, nói với Lương Mân, “Thầy Lương, có thể hoãn lại một lúc không ạ? Em cảm thấy nếu cô Thôi không đi, việc quay của chúng ta hôm nay sẽ không thuận lợi.”
“Được.” Lương Mân cũng là người thích hóng chuyện, “Hai người cứ nói chuyện đi, tôi sẽ bảo những người không liên quan ra ngoài.”
“Cảm ơn thầy Lương ạ.”
“Đừng khách sáo.”
Mấy phút sau, phòng chụp đóng tạm lại, trong phòng chỉ còn Sầm Tuế Tuế, Hoa Ánh, Lương Mân cùng Thôi Linh và trợ lý của cô ta.
Sầm Tuế Tuế cầm điện thoại di động, “Thôi Linh, cô có nhất định phải đoạt được quyền đại diện phát ngôn của Tinh Nguyệt không?”
“Tình thế bắt buộc thôi.” Thôi Linh khoanh tay, “Nếu biết điều thì cô đi luôn đi.”
“Thôi Linh, cô vẫn nhớ lý do mấy tháng trước tôi lấy được vai nữ chính ở đoàn phim như thế nào chứ?”
Thôi Linh mím môi, cố nói, “Đó chỉ là do số cô may thôi, đúng lúc gặp được tổng giám đốc Giản.”
“Rồi sau…” Sầm Tuế Tuế cười khẩy, “Sao cô biết sau đó tôi với anh Giản không tiếp tục liên lạc nữa, hử?”
“Không thể!” Thôi Linh không hề tin.
“Được thôi, cô chờ đi.”
Sầm Tuế Tuế gọi cú điện thoại đầu tiên.”Essar, nghe nói Tinh Nguyệt đổi người cho series Thiếu nữ à? Đúng, tôi đang ở phòng chụp đây, có một cô Thôi nói là cô ta mới là đại diện phát ngôn mới.”
Essar kinh ngạc, “Làm sao có chuyện? Cô nghe ai nói? Chính tôi còn nói với Lương Mân, nhờ anh ấy quan tâm cô mà.”
“Thật sao?” giọng Sầm Tuế Tuế mang ý cười, “Nhưng làm sao bây giờ Essar ơi, người mới đang ở đây rồi.”
“Cái gì?” Essar nổi giận, “Tuế Tuế, cô chờ chút, tôi đến ngay đây.”
“Phiền bà quá.”
Đầu dây bên kia có tiếng ồn ào, Essar nói, “Phiền gì đâu, cô là người chúng tôi tuyển, mà tôi cũng đang muốn xem xem ai dám vượt mặt tôi thay người đây!”
Essar cúp điện thoại. Sầm Tuế Tuế bèn gọi cuộc thứ hai.
“Đường Tống.” Sầm Tuế Tuế cướp lời trước, để ngăn đối phương gọi “bà chủ”, nên cô nói luôn “Tôi là Sầm Tuế Tuế.”
Mặc dù Đường Tống không hiểu lắm, nhưng phối hợp gọi: “Cô Sầm.”
“Đường Tống, tôi hỏi anh một chuyện, anh thành thật trả lời nha.”
“Được.”
Sầm Tuế Tuế: “Tổng giám đốc Giản nhà anh hôm nào về?”
“Hả?” Đường Tống kinh ngạc, “Sếp không báo cáo hành trình cho chị sao ạ?”
“Có báo.” Sầm Tuế Tuế cười nhẹ, “Tôi chỉ muốn hỏi xem liệu anh ấy có về sớm một chút hay không thôi.”
“Cô Sầm chờ chút ạ.” Đường Tống lật lịch công tác, “Bảy giờ tối mai thì xong, tôi sẽ chuyển lời của cô Sầm tới sếp, tranh thủ buổi tối ngày mai trở về ạ.”
Sầm Tuế Tuế nghe vậy phải can ngay, “Ôi chao, alo, alo? Đường Tống, không cần đâu, các anh nhiều việc, phải để anh Sóc nghỉ ngơi, không cần vội về vì tôi đâu, với lại buổi tối cũng không an toàn.”
Đường Tống trả lời: “Vâng.”
“Vậy tôi không quấy rầy anh nữa.”
“Khi nào sếp về tôi sẽ nhắn anh ấy gọi lại cho chị.”
Sầm Tuế Tuế bật cười, “Không cần, buổi tối tôi sẽ gọi cho anh ấy, giờ tôi đang ở Tinh Nguyệt, lát nữa sẽ chụp ảnh, không tiện nhận máy.”
“Vâng, tạm biệt cô Sầm.”
“OK, bye bye.”
Cúp điện thoại lần thứ hai, Sầm Tuế Tuế ngước mắt, huơ điện thoại trong tay với Thôi Linh, “Nếu tôi gọi tiếp, cuộc này sẽ là gọi cho Giản Sóc đấy, cô Thôi, cô… có hi vọng Giản Sóc nhận điện thoại không?”
Thôi Linh đối mặt với ánh mắt mang ý cười nhẹ nhàng của Sầm Tuế Tuế, đột nhiên rùng mình một cái. Hai cuộc điện thoại, một cho giám đốc thiết kế Essar, giọng điệu quen thuộc thân thiết, không cần nói cũng biết. Cuộc thứ hai, là gọi trợ lý của chủ tịch tập đoàn Ức Cảnh, Đường Tống. Thái độ của Đường Tống rất tôn trọng, hơn nữa Thôi Linh cũng nghe thấy, Đường Tống nói rất rõ ‘Sếp không báo cáo hành trình cho chị sao ạ?’. Sao tổng giám đốc Giản lại phải báo cáo hành trình cho Sầm Tuế Tuế nào? Vậy anh ấy với Sầm Tuế Tuế là quan hệ gì?
“Cô…” Thôi Linh chần chừ.
Sầm Tuế Tuế mỉm cười, “Hả?”
Thôi Linh cắn môi, đấu tranh tư tưởng.
“Chị Tiểu Linh, điện thoại của bà Thôi ạ.” Trợ lý gọi nhỏ, rồi đưa điện thoại cho Thôi Linh.
Thôi Linh nhận, oan ức gọi: “Cô ơi.”
Sầm Tuế Tuế thầm cười, còn “cô” cơ.
“Cô, cháu không thể nhận quyền phát ngôn cho Tinh Nguyệt à?” Mắt cô ta ửng đỏ, “Cháu rất thích Tinh Nguyệt. Có thật không?” Giọng cô ta bỗng nhẹ hẳn đi, “Cháu được thật ạ? Cảm ơn cô ạ, cô thật tốt…”
“Ọe!” Hoa Ánh vịn vai Sầm Tuế Tuế, hạ thấp giọng, “Thật là buồn nôn, thế mà “cô” kia cũng chịu được à?”
Sầm Tuế Tuế cười khẽ, “Đầy người dính chiêu này”.
Hoa Ánh lườm một cái.
Thôi Linh đã nói chuyện xong. Cô ta cong môi, “Sầm Tuế Tuế, quyền phát ngôn là của tôi rồi, cô mau về đi.”
Sầm Tuế Tuế khoanh tay, chậm rãi đi đến trước mặt Thôi Linh, “Được thôi, nếu Essar cũng nói là tôi nên đi, vậy tôi sẽ đi ngay, được chưa?”
“Tuế Tuế!” Hoa Ánh kéo cô, “Nếu cô không quay, tôi cũng sẽ không.”
Thôi Linh: “Tôi cũng chẳng muốn quay cùng cô đâu mà.”
Hoa Ánh lườm Thôi Linh, “Mày có cho thêm tiền, tao cũng không quay chụp cùng, con ranh giả vờ giả vịt”
“Mày nói ai đấy!”
“Ai tiếp lời tao thì tao nói người ấy đấy”
“Mày…” Thôi Linh thở hổn hển, chỉ vào Hoa Ánh, “Mày chờ đấy, tao cũng sẽ cho mày về vườn!”
Hoa Ánh đứng thẳng người, “Ai sợ ai, làm đi!”
“Ồn ào gì thế!” Essar nhăn mặt, bước nhanh tới trước mặt mấy người, “Từ xa đã nghe thấy các người cãi nhau, không sự mất mặt à?”
“Essar.” Sầm Tuế Tuế đi tới, tươi cười ôm Essar.
Essar tươi tỉnh hơn, “Một thời gian không gặp, cô xinh hơn nhiều đấy.”
“Ha ha, Essar đừng có trêu tôi mà.”
“Sao lại nói tôi trêu cô, tôi luôn nói thật.”
Sầm Tuế Tuế bắn tim cho Essar, nở nụ cười xinh xắn, “Vậy thì cảm ơn bà đã khích lệ.”
Essar cười nhẹ, lúc này mới quay đầu lại nhìn Thôi Linh, “Xin hỏi cô là ai nhỉ?”
“Tổng giám đốc Essar, chào bà, tôi là Thôi Linh.”
Thôi Linh? Essar nghĩ một hồi, bỗng nhiên nhớ ra, “A, là cô à.”
Thôi Linh gật đầu “Vâng, tôi đây ạ.”
Hoa Ánh hơi lo, nghe giọng Essar, chả lẽ Thôi Linh nói thật?
“Tuế Tuế.” Essar nói, “Cô biết Thôi Linh không?”
“Tôi biết.” Sầm Tuế Tuế bồi thêm một câu, “Nhưng không quen.”
Essar cười, “Đúng là tôi có nhận được thông báo, yêu cầu đổi người đại diện phát ngôn series trang phục thiếu nữ.”
Thôi Linh vui vẻ hẳn, đắc ý nhìn Sầm Tuế Tuế. Mặt Sầm Tuế Tuế không một gợn sóng, vẫn cười nhạt như cũ.
“Có điều…” Essar chuyển đề tài, “Tôi đã từ chối.”
“Cái gì?”
Essar tốt bụng lặp lại, “Tôi từ chối yêu cầu thay người của cấp trên, tôi chỉ dùng Sầm Tuế Tuế, cô Thôi, cô là người đã bị từ chối, sao còn tới?”
Thôi Linh tối mặt, “Bà chắc chắn chứ?”
“Tôi chắc chắn.”
“Được.” Rồi gọi trợ lý, “Gọi điện thoại cho cô Thôi đi.”
“Khoan khoan.” Sầm Tuế Tuế ngăn trợ lý của Thôi Linh lại, “Cô đừng gọi vội.”
Thôi Linh nói, “Sầm Tuế Tuế, tôi sẽ không chịu thua đâu.”
Sầm Tuế Tuế cười nhạt, “Cô có chịu hay không, không liên quan gì đến tôi cả, nhưng chuyện này còn chưa phải phiền đến trợ lý của cô, cứ để tôi gọi cho.”
“Cái gì?”
Sầm Tuế Tuế lấy điện thoại ra, gọi một lần nữa. Lần này, cô gọi Giản Sóc.
“Tuế Tuế à.”
“Anh Sóc.” cô cười khẽ, “Vốn định tự mình giải quyết, không ngờ vẫn phải tìm anh.”
“Gì vậy?”
“Anh còn nhớ Thôi Linh không?”
Giản Sóc trầm mặc hai giây, “Không nhớ rõ, không phải em đang ở studio sao?”
Sầm Tuế Tuế bật cười, “Đúng, em đang ở phòng chụp, có điều có phiền đây. Thím ba nhét họ hàng vào, bảo em nhường chỗ cho.”
“Chiếm chỗ em à?” Giản Sóc cười gằn, “Anh xem ai dám, chờ anh mấy phút.”
“Vâng.” Sầm Tuế Tuế cúp điện thoại, khẽ cười.
“Tuế Tuế, cô gọi là anh Sóc à?” Hoa Ánh rụt rè hỏi.
“Là Giản Sóc.” Sầm Tuế Tuế nhún vai, “Người chống lưng cho cô Thôi thật lợi hại, tôi chỉ là diễn viên nhỏ, sao địch được đây?”
Hoa Ánh giơ ngón tay cái, “Lợi hại!”
“Lợi hại cái gì đâu” Sầm Tuế Tuế gượng cười, “Tôi đã ký tên trên hợp đồng, còn phải tìm anh Sóc giúp mới có thể bảo vệ được, thật vô dụng.”
Essar nói, “Đây là việc tổng giám đốc Giản phải làm, anh ta là đàn ông, phải làm như thế.”
Sầm Tuế Tuế cười cười, không lên tiếng.
Mấy phút sau, điện thoại di động của Thôi Linh vang lên.
“Chị Tiểu Linh, bà Thôi gọi ạ.”
Thôi Linh chợt có dự cảm không tốt: “Vâng, cô…”
“Thôi Linh!” Giọng Thôi An An thanh âm phẫn nộ vang qua loa. Thôi Linh theo bản năng chuyển di động xa ra, không cẩn thận lại đụng phải nút loa ngoài: “Đầu óc cháu có vấn đề à? Cô bảo đây, lập tức, lập tức xin lỗi Sầm Tuế Tuế ngay! Nếu nó không tha thứ cho cháu, sau này đừng liên lạc với cô nữa!”