Edit: Châu || Beta: Bông
Essar đang từ từ xuống lầu thì nhìn thấy Lý Hạm cúi đầu ủ rũ ngồi trên bậc thang, hiển nhiên là không đuổi kịp hai người Giản Sóc. Bà ta nhếch môi cười, chậm rãi đến cạnh Lý Hạm, “Đừng quá xúc động.”
Lý Hạm ngẩng đầu, nhìn Essar rồi gãi đầu, buông tiếng thở dài. Mấy giây sau, cậu ta chợt hỏi, “Cô đã biết cô Sầm là vợ tổng giám đốc Giản từ trước rồi à?”
“Phải.”
“Thế sao cô không nói tôi biết?”
Essar “Xì” bật cười, “Sao phải nói cho cậu? Cậu chả luôn bất hòa với phòng thiết kế của chúng tôi còn gì?”
Lý Hạm tức giận, “Đây là việc công mà, cô thật quá đáng.”
“Giám đốc Lý.” Essar chậm rãi nói, “Việc tôi không nói cho cậu có liên quan gì không? Ngược lại, cậu đâu có tin lời tôi đâu, hơn nữa, cậu không đánh giá cao Tuế Tuế, giả mà tôi có nói, cậu cũng sẽ cho là tôi lừa gạt cậu. Ai bảo cậu không nể mặt Ức Cảnh chứ.”
Lý Hạm im lặng một lát, rồi mới nói, “Giải trí Ức Cảnh nhiều người như vậy, tôi lại không biết hai người đó là vợ chồng, chẳng lẽ tôi phải nâng đỡ bất cứ nghệ sĩ nào của Giải trí Ức Cảnh à?”
Essar lắc đầu, “Không phải bảo cậu nâng đỡ, mà bảo cậu xử lý mọi việc công bằng, dù quan hệ của cậu với Triệu Ôn Nhĩ tốt đến đâu, thì cậu cũng không nên dìm Tuế Tuế như thế chứ. Vì cậu bên nặng bên nhẹ đâm ra lật thuyền, cậu thấy đủ chưa?” “Thời buổi này, người có bối cảnh đầy ra, nếu cậu suy xét tương đối công bằng, thì ai là vợ ai, ai là chồng ai có quan hệ gì chứ?”
Lý Hạm trầm mặc.
Essar tiếp tục nói, “Tuế Tuế là người mới, trong sự nghiệp chưa nổi tiếng như Triệu Ôn Nhĩ, sức hấp dẫn cũng không mạnh như Triệu Ôn Nhĩ, đây là sự thật. Giả thiết ngày hôm nay cô ấy là cô gái không có bối cảnh, bị cậu dìm như vậy, coi như đời này không có cách ngóc đầu lên được nữa còn gì. Tôi không biết cậu hứa hẹn cái gì với các thành viên hội đồng quản trị, mà hôm nay lại không ai nói gì, mặc cậu hoành hành như vậy. Tôi chỉ có thể nói, cậu đã dẫm lên giới hạn của tổng giám đốc Giản rồi.”
Lý Hạm vô cùng chán nản. Essar nói câu nào cũng đúng cả, đúng là cậu ta đã nghĩ thế. Theo kế hoạch, vùi dập một người mới rất đơn giản, tuy nói là nghệ sĩ của Giải trí Ức Cảnh, nhưng đến cùng tổng giám đốc của tập đoàn Ức Cảnh không thể trực tiếp quản từng người được, sức đâu mà quản? Hơn nữa ban đầu, Giản Sóc cũng không tỏ thái độ gì, cậu ta đã lên kế hoạch thuận lợi, nhất thời nóng mặt, đầu óc ngơ đi, thế là về sau chỉ rặt toàn thất bại. Nếu ngay từ đầu tổng giám đốc Giản nói ngay rằng Sầm Tuế Tuế là vợ anh ta, sao Lý Hạm lại dám dìm người ta như thế.
Essar và Lý Hạm là đồng nghiệp đã mấy năm, số lần cãi vã lớn nhỏ nhiều vô số kể, vừa nhìn điệu bộ Lý Hạm, Essar liền biết ngay cậu ta vẫn chưa nhận ra mình sai ở đâu. Bà khẽ hắng giọng, “Lý Hạm, hôm nay cậu đã chọc vào tổ ong rồi, tôi khuyên cậu nên mau chóng nghĩ cách xử lý đi.”
Lý Hạm thở dài, “Tôi sẽ đi xin lỗi.”
“Nếu xin lỗi có tác dụng, thì còn cần cảnh sát làm cái gì, anh Giản rất yêu vợ, tôi nghĩ xin lỗi không ăn thua đâu.”
Lý Hạm liếc bà ta, “Vậy theo bà nên làm sao bây giờ?”
Essar cười, “Tôi thấy, cậu mang theo cái roi đến, chịu đòn nhận tội mới được.”
Lý Hạm:???
–
Giản Sóc không đưa Sầm Tuế Tuế về nhà, mà đến thẳng tập đoàn Ức Cảnh. “Anh Sóc!”, thấy xe sắp dừng, cô bỗng thấy hơi hồi hộp. Rõ ràng không phải lần đầu đến đây, nhưng vì thân phận thay đổi, nên cô thấy hơi choáng. Nhưng Đường Tống đã xuống xe mở cửa cho Giản Sóc rồi. Anh xuống xe, vòng tới bên phía cô, sau đó mở cửa xe, chìa một tay ra, mắt mang ý cười chờ cô. Sầm Tuế Tuế bình tĩnh nhìn tay anh vài giây. Sau đó chậm rãi một cách trịnh trọng, đặt tay mình lên tay anh. Xuống xe, Giản Sóc nắm chặt tay cô, đưa cô vào trong.
Hôm nay Sầm Tuế Tuế đi giày cao gót, để phối hợp với cô, Giản Sóc cũng không đi nhanh.
【Sếp tổng đi cùng một cô gái tới công ty, nghi là ra mắt bạn gái hiện tại!】
Chỉ sau hai phút, tin tức đã lan truyền trên khắp các nhóm chat của các phòng ban lớn nhỏ trong tập đoàn Ức Cảnh. Mọi người đều là người có ý có tứ, dù rất tò mò nhưng cũng không ai làm gì trước mặt ông chủ, mà đều cố kiềm chế, ra vẻ không thèm để ý, chào hỏi Giản Sóc như bình thường. Giản Sóc dẫn Sầm Tuế Tuế vào thang máy, Đường Tống không vào theo, mà nhìn cửa thang máy đóng lại. Chờ thang máy bắt đầu lên trên, anh ta mới quay lại, lập tức đối mặt với một loạt ánh mắt dò hỏi đúng như dự kiến. Đường Tống khẽ mỉm cười, “Đây là sếp và phu nhân.”
“!!!!!”
“Chư vị có thể bắt đầu truyền tin được rồi.”
“…”
Không thể không nói, hiệu suất của công ty lớn rất cao. Từ lúc Sầm Tuế Tuế vào thang máy đến lúc đi ta ở tầng 52, đã thấy một đám trợ lý chờ bên ngoài, cửa thang máy vừa mở, họ đã lập tức nghiêng mình, “Xin chào sếp tổng, chào phu nhân.”
Sầm Tuế Tuế giật thót mình, “Chào các anh các chị.”
Giản Sóc cười, ôm vai cô vào văn phòng. Đám trợ lý phía sau hớn hở, “Phu nhân xinh quá!”
Sầm Tuế Tuế căng thẳng đến tận khi vào trong văn phòng mới đỡ.
“Anh bận tí việc, em chờ đến trưa rồi cùng ăn cơm nhé?”
“Vâng.” Cô ngồi xuống sofa, rút một quyển tạp chí ở chồng báo chí trên bàn, tự chế nhạo, “Em thì ngược lại, rảnh lắm.”
“Ừ.” Giản Sóc dặn, “Muốn ăn gì, hoặc cần gì, thì bảo Đường Tống đưa tới.”
Sầm Tuế Tuế cười, “Vâng, em biết rồi, sếp lớn ạ, người ta ngày kiếm tỷ bạc, nhanh đi làm việc đi, gái nhỏ này sẽ tự tìm vui.”
Giản Sóc bật cười, ngồi xuống bắt đầu xem tài liệu. Sầm Tuế Tuế chỉ nhìn tạp chí mấy phút đã thấy xem không nổi. Cô lặng lẽ nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào người ngồi sau bàn làm việc gần đó. Người ta nói đàn ông khi chăm chú làm việc rất đẹp trai, lời ấy thật chính xác. Cô nhìn anh đến xuất thần, đến tận khi chuông điện thoại đột ngột vang lên, cô giật mình nhận ra là đã nhìn quá lâu. Cụp mắt nhìn điện thoại, là Khương San. Sầm Tuế Tuế nhấn nút, chuông di động ngừng, cô ra hiệu với Giản Sóc, chỉ điện thoại di động, lại chỉ ra cửa. Anh gật đầu. Cô bèn cầm điện thoại ra ngoài.
“Alo? Chị San à.”
“Tuế Tuế, chị còn tưởng em không mang điện thoại theo.” Khương San thở phào, “Sáng nay ở Tinh Nguyệt ầm ỹ lắm hả?”
Sầm Tuế Tuế sững sờ, “Tin tức lan nhanh vậy sao?”
Khương San bật cười, “Chị có bạn sáng nay đến Tinh Nguyệt, biết em giờ là nghệ sĩ của chị nên kể lại, bảo chị an ủi em.”
“À ra vậy” Sầm Tuế Tuế cụp mắt, nhìn chằm chằm chân mình, “Không có việc gì lớn đâu ạ, anh Sóc giải quyết rồi.”
Khương San ừ, “Không có chuyện gì thì tốt rồi, thật chứ có lúc chị thấy chị không hợp là người quản lý cho em tí nào.”
“Sao chị lại nói thế ạ?”
“Lần nào em xảy ra chuyện, chị đều không có mặt cả.”
Sầm Tuế Tuế cười, “Không sao ạ, huống hồ chị không có mặt là bởi đi công tác mà, lại nói em có việc gì đâu, chị cũng không thể ngồi không canh em mà, đúng không?”
Khương San biết Sầm Tuế Tuế an ủi mình, nhưng chị vẫn cho rằng mình chưa chu đáo. Có điều cũng may, chị điều chỉnh rất nhanh “À này, chị có tin tốt muốn báo cho em.”
“Gì thế ạ?”
“《Tìm Em》đã định ngày chiếu rồi.”
“Hả?” cô vô cùng kinh ngạc, “Sao nhanh như vậy ạ?”
“Chuẩn đấy.” Khương San cười, “Lúc chị nhận được tin cũng rất ngạc nhiên. Nghe ý đạo diễn Lâm, là vì đề tài phim đặc thù, đúng lúc gần đây xảy ra sự kiện trẻ em bị bắt cóc, nên mới làm nhanh hơn dự tính.”
Sầm Tuế Tuế trợn mắt há mồm, “Phải nói là quá nhanh ý…”
“Ừ, càng tốt, đằng nào chúng ta cũng có kế hoạch rồi, giờ chỉ đẩy lên sớm thôi”
“Thế… anh Sóc biết không ạ?”
“Chắc còn chưa đâu.” Khương San đột nhiên nghĩ ra, “Em đang ở cùng sếp tổng đấy à?”
“Vâng ạ.”
“Vậy thì quá tốt, em nói luôn với sếp tổng đi. Vì chuẩn bị công chiếu, nên phải bắt đầu tuyên truyền ngay, chị sẽ liên hệ với bên Thẩm Chấn Hiên để mở hội nghị, vừa lúc chương trình mà chị nhận cho em sẽ phát vào cuối tháng, kịp thời tuyên truyền cho phim.”
“Vâng.” Sầm Tuế Tuế liếc nhìn cửa phòng làm việc, “Chị San, phiền chị gửi kế hoạch vào di động cho em nhé, trưa em sẽ nói với anh Sóc.”
“Được, vậy chị không quấy rầy nem nữa.”
“Vâng ạ, bye bye chị.”
Ngắt điện thoại, Sầm Tuế Tuế chợt thấy hồi hộp. Cô tưởng nhanh nhất thì phải cuối năm hoặc phải sang năm cơ, không ngờ đã định ngày rồi, nhanh thật. Nói thế nào nhỉ? Giờ cô vẫn thấy không chân thật lắm, rất phân vân. Đây là lần đầu cô đóng vai chính phim điện ảnh, mà phim lại thật sự được phát hành rồi. Cô vừa mừng vừa sợ, sợ bị mắng, sợ bị khen. Không biết những nghệ sĩ khác lúc ban đầu có như cô không, chứ cô thì căng thẳng muốn chết.
Sầm Tuế Tuế ngẩng đầu, nhìn qua cửa kính ra bên ngoài. Cô nhất định sẽ nỗ lực, để cho mình càng thêm ưu tú, để xứng với anh.
“Thưa phu nhân.”
Sầm Tuế Tuế quay đầu lại, đó là trợ lý mới gặp ở cửa thang máy. Cô cười, “Gì thế ạ?”
Trợ lý nói, “Có cô Triệu Ôn Nhĩ tới chơi.”
Sầm Tuế Tuế sững sờ, “Có hẹn trước không?”
Trợ lý lắc đầu, “Không, nhưng trợ lý Đường bảo cô ấy lên đây.”
“Thế à.” cô chỉ phòng nghỉ, “Anh đưa vào đây đi, tôi có biết cô ấy.”
“Vâng.”
Sầm Tuế Tuế hít sâu một hơi, sau đó thở ra, ngẩng đầu ưỡn ngực, đi về phía phòng nghỉ. Mấy phút sau, trợ lý đưa Triệu Ôn Nhĩ vào, nhẹ nhàng gõ cửa, “Phu nhân, cô Triệu đến rồi.”
“Cảm ơn.” cô cười khéo léo, “anh cứ ra ngoài đi, mời chị Triệu vào.”
“Vâng.”
Triệu Ôn Nhĩ đi vào. Sầm Tuế Tuế giơ tay, “Mời chị ngồi.”
Triệu Ôn Nhĩ cau mày, theo lời ngồi đối diện cô, ánh mắt quan sát không hề che giấu.
Sầm Tuế Tuế cười nhạt, “Chị Triệu, chị nhìn thế, tôi hơi sợ đấy.”
Nghe vậy, Triệu Ôn Nhĩ mỉm cười, “Bà Giản bỏ quá cho.”
“Gọi tôi là Tuế Tuế là được.”
Triệu Ôn Nhĩ gật đầu: “Được.”
“Chị Triệu uống gì? Tôi nhờ trợ lý đưa vào.”
“Cô Tuế Tuế đừng khách khí.” Triệu Ôn Nhĩ cười nói, “Nếu tôi đã gọi cô là Tuế Tuế, mong cô cũng đừng gọi tôi là chị Triệu.”
Sầm Tuế Tuế cười, “Được thôi, chị Ôn Nhĩ.”
“Tôi không ngờ cô lại là phu nhân của tổng giám đốc Giản.”
Sầm Tuế Tuế vẫn cười, “Tôi là Sầm Tuế Tuế, sau đó mới là vợ anh Giản.”
Trên mặt Triệu Ôn Nhĩ hiện lên vẻ cân nhắc, “Cô Tuế Tuế không sợ tôi nói vung lên là cô đã kết hôn à? Phải biết là sự nghiệp của cô vừa mới bắt đầu.”
“Không sao, tôi không ngại, huống chi…” cô hơi nghiêng đầu, “Chị Ôn Nhĩ không phải là người như thế.”
Triệu Ôn Nhĩ sững sờ, rồi lập tức cười thành tiếng: “Tuế Tuế, thực ra là tôi tới để gặp cô.”
“Tôi biết.”
Triệu Ôn Nhĩ gật đầu “Chuyện hôm nay ở Tinh Nguyệt, là tôi vô tình tranh quyền phát ngôn với cô, chứ không phải cố tình.”
Sầm Tuế Tuế im lặng.
Triệu Ôn Nhĩ cười, “Nói thế nào nhỉ? Thực lòng thì tôi vẫn cho là Triệu Chân em tôi sẽ tiếp nhận được quyền phát ngôn của tôi, sau đó tôi nghe nó nói người phát ngôn là người mới, tôi bèn thấy tò mò. Lúc giám đốc Lý liên hệ, tôi muốn biết cô kỹ hơn, nên mới đồng ý đến, tôi chỉ muốn biết, cô là người như thế nào. Ánh mắt Essar xưa nay rất chuẩn, đúng là cô thích hợp hơn Triệu Chân.”
Triệu Ôn Nhĩ rất thẳng thắn nói hết, làm Sầm Tuế Tuế không biết nên trả lời như thế nào.
Triệu Ôn Nhĩ đứng dậy, “Thế thôi, tôi chỉ muốn nói với cô mấy lời đó, tôi đi đây.”
“Gấp vậy sao?”
“Phải.” Triệu Ôn Nhĩ cúi đầu lấy điện thoại di động, “Tôi phải ra sân bay, không thì không kịp mất.”
Sầm Tuế Tuế hiểu. Triệu Ôn Nhĩ mở danh thiếp wechat của mình, “Này, thêm bạn đi.”
Sầm Tuế Tuế không nhìn được, phải bật cười, “Được.”
Hai người thêm bạn WeChat, Triệu Ôn Nhĩ lắc lắc điện thoại di động, “Có gì liên lạc sau nhé, tôi đi đây”
“Được, tôi tiễn chị.”
Sầm Tuế Tuế đưa Triệu Ôn Nhĩ vào thang máy, Triệu Ôn Nhĩ ngăn lại, “Chúng ta sẽ sớm gặp thôi.” nói đoạn cười vẫy tay với cô “Bye bye ~”
Thang máy đi xuống, Sầm Tuế Tuế chậm rãi quay về. Cô vẫn chưa hiểu, sao Triệu Ôn Nhĩ lại nhất định phải đến nói mấy câu như vậy, chả có lý do gì, sao lại phải đến giải thích như thế? Có điều… cô thấy chị ta không có ác ý, nên không nghĩ sâu nữa.
–
Gần đến trưa, Giản Sóc cũng xử lý xong công việc, anh bảo Đường Tống đặt nhà hàng, định đưa Sầm Tuế Tuế ra ngoài. Lúc này cô mới nhớ ra, có chuyện còn chưa nói với anh.
“Anh này.”
“Hả?”
“Có lẽ… Em phải đi vắng mấy ngày.”
Giản Sóc đang giơ tay mở cửa thì dừng lại, nhíu mày: “Thế là thế nào?”
Cô nhanh chóng nói lại sự việc, “Cho nên hai tháng tới sẽ rất bận.”
Giản Sóc đứng trước mặt, cụp mắt nhìn cô, nét mặt vẫn bình thường, không để Sầm Tuế Tuế biết được là anh tức giận hay là gì. Bầu không khí trong phòng bỗng lâm vào lúng túng.
Sầm Tuế Tuế hắng giọng, phá vỡ im lặng, hỏi nhỏ, “Anh bực đấy à?”
Một hồi lâu, Giản Sóc vẫn không lên tiếng. Giữa lúc cô định hỏi lại lần thứ hai, anh mới đột nhiên cất tiếng, giọng nói mang theo vẻ ai oán rõ ràng: “Em định vứt anh lại nữa hả?”
Sầm Tuế Tuế: …