Edit: Zet
Thứ sáu là ngày mua sắm, Trần Hải Thiên rời giường sớm hơn mọi ngày, tham lam nhìn những miếng thịt ba chỉ sắp xếp thật đẹp mắt, mãi đến giờ mở cửa mới giống như cá hồi bơi về tiệm.
Hai ngày này, hắn rất ít suy nghĩ về vấn đề bước trước một bước, đây là một đề thi không giới hạn thời gian, không vội. Lý tính quá nhiều có một ưu điểm, chính là sẽ không quá rối rắm, chỉ cần chờ tâm huyết dâng trào, suy xét rõ ràng vấn đề đã phân tích xong.
Buổi chiều, có hai gương mặt lạ bước vào tiệm, tuy không đạt mức vừa mắt sơ cấp nhưng bước đầu phán định vô hại nên Trần Hải Thiên mở cửa đón khách, chờ đến khi cuộc đối thoại truyền vào tai, hắn hối hận.
Người nam mang mắt kính tỏ vẻ: “Album của người đó đã phản bội hoàn toàn tinh thần Rock and Roll.”
Người nam cắt mái ngang nói: “Có lẽ họ cố ý.”
Mắt kính lại tỏ vẻ: “Đùa à, tớ là rocker này, bọn họ chỉ muốn bán chạy, thối nát lắm.” Nói xong, cầm lấy máy ảnh bắt đầu chụp kệ đĩa Vinyl.
Rocker. Trần Hải Thiên nổi da gà, tự cho là rocker rồi tự cho là mình thanh cao thì thật buồn cười. Thế nhưng hắn không đuổi người, bởi vì hai người này đúng là vô hại, mỗi người đều có quyền sống theo quan điểm của chính mình.
Chập tối, có bốn gương mặt lạ bước vào, có lẽ là sinh viên, từ những mẩu chuyện linh tinh hắn nghe được, Trần Hải Thiên đoán họ vừa thămbảo tàng nghệ thuật, sau đó theo giới thiệu trên mạng mà đến đây. Thích nghệ thuật là chuyện tốt, hắn mở cửa đón khách. Sau đó lại hối hận.
Cậu trai buộc tóc đuôi ngựa không ngừng khoe mẽ với ba người còn lại, giọng điệu tùy tiện mà còn tự phụ, luôn bác bỏ cái nàycái kia, thỉnh thoảng xen thêmmột vài từ tiếng Anh, you know, có lẽ dùng cách này sẽ tăng thêm point. Hai nữ sinh kia lộ ra ánh mắt sùng bái, đáng thương thay cậu trai còn lại chỉ là vật trang trí.
It’s ok! Trần Hải Thiên thầm nghĩ, người trẻ tuổi có ý tưởng là tốt, giỏi tiếng Anh cũng là chuyện tốt.
Tối, hắn pha hỏng hai tách caffe, làm vỡ một cái tách giá sáu trăm tệ, hắn bắt đầu cảm thấy đã hết lý tính, cảm tính bị quá tải.
“Hôm nay là thứ sáu ngày mười ba, phải cẩn thận chút.” Tiểu Khả Ái nghe tiếng tách vỡ, chạy đến quầy bar nói với hắn.
“Khó trách.” Hắn không muốn đổ thừa vận xui đến từ ngày xấu, nhưng từ bốn giờ chiều là hắn cảm thấy rất kỳ lạ, vì thế hắn khóa vấn đề này lại.
Mười một giờ khuya, hắn tiễn vị khách cuối cùng, lập tức cầm di động gọi cho Trang Tuyết.
Cuộc gặp mặt cuối cùngđã cách đây bốn tháng, hôm nay là lần đầu hắn gọi cho y, Trang Tuyết bắt máy: “Alo”, như không ngờ là Trần Hải Thiên, vô cùng kinh ngạc.
“Tôi là Tiểu Vạn, cuối tuần sau đến chỗ cậu, rảnh không?” Còn chưa nói xong, dạ dày đã lộn hết cả lên.
“À, được, có thể, tôi rảnh.” Giọng Trang Tuyết có hơi dại ra, tựa hồ còn chưa kịp phản ứng.
“Đừng thấy quan trọng, tôi chỉ muốn thấy cậu bán trong quán, sẵn tiện học trộm, nếu cậu bận, tôi có thể tự đi dạo.”
“Tôi không có quán, cũng không phải quán ven đường, là xe đẩy.”
“Xe đẩy?” Đại não Trần Hải Thiên bỗng nhiên trống rỗng, não của hắn không có tư liệu về xe đẩy.
“Đúng,” Tiếng cười của Trang Tuyết truyền ra từđiện thoại, có vẻ đã trấn định xong, đầy ắp sức sống, “Hiện tại rất hiếm, người thành phố khó tưởng tượng, không thì như vậy đi, tôi bán từ ba giờ đến sáu giờ rưỡi chiều, nếu cậu đến sớm, tôi sẽ dạy cậu làm đậu phụ thúi, sau ba giờ, cậu xem tôi bán hay đi dạo, sáu giờ rưỡi ngừng bán thì dẫn cậu đi ăn Omo, dạo chợ đêm.”
Trần Hải Thiên hơi chần chờ, “Đến chiều là ra đường bán à?”
“Đúng, bán trên đường thì phải cầnmặt đường.”
“Tôi bán cùngcậu.”
“Ha ha, được thôi, nên mang giày vải hoặc giày thể thao, đem thêm một bộ đồ nữa, không thì quần áo dính mùi đậu phụ thúi đấy.” Trang Tuyết dùng ngữ điệu vui vẻ khiến Trần Hải Thiên cũng hứng thú hơn, hắn cười và nói hẹn gặp lại.
Cúp máy, Trần Hải Thiên thả cửa cuốn, khóa kỹ cửa kính, quét rác, rửa tách, đi lên lầu hai, Ngày Mưa đang ngủ trên sô pha, hắn nấu một ly chocolate nóng, ngồi xem một bộ phim không biết tựa trên TV, một bà lão đang nói: “Mọi việc cứ đểông trời an bài.” Cô gái trẻ tức giận: “Con cũng muốn tự mình an bài.”
Ông trời rất bận, có khi cũng sai, cho nên phải tự mình an bài.
Hắn nângNgày Mưa lên dùng lực xoa bóp, “Do mày không biến thành người tao cần, tao đành tự kiếm vậy.” Ngày Mưa bị đánh thức nên tức giận cho hắn một chưởng, chạy vào phòng ngủ chiếm lĩnh cái giường của hắn, ngủ tiếp.
Hai ngày cuối tuần, Trần Hải Thiên phân loại hơn năm trăm đĩa Vinyl, khi không có khách sẽ lau chùi đĩa, nghe thử, khi hắn nhớ lạicuộc đối thoại vớiTrang Tuyết, âm nhạc sẽ chuyển thành giai điệu cô độc, cảm giác không chân thật, hơi phiêu phiêu.
Chủ nhật, Lương Mĩ Lị xuất hiện, vừa vào cửa đã báo cáo tình hình mới nhất vềA Cáp, “Chỉ chịu nổi một tháng nữa, hóa ra cô ấy quan tâm tớ đến vậy, cô ấy nghĩ đã giúp tớ khỏi bệnh bằng với việc cứu vớt tớ, thật đáng sợ.”
“Đã xảy ra chuyện gì mà chỉ chịu nổi một tháng nữa?” Trần Hải Thiên thờ ơ hỏi, hai tay vội vàng xếp túi.
“Tớ nghĩ đến biểu cảm của cô ấy khi phát hiện ra tớ hết thuốc chữa.” Lương Mĩ Lị lộ ra vẻ mặt Garfield đã lâu không thấy, “Đúng là cô ấy rất tốt, chỉ là không biết tôn trọng cuộc sống riêng tư của người khác, không có tư cách ngồi ăn với tớ.”
“À.” Trần Hải Thiên hét lớn một tiếng tỏ vẻ đã biết, đẩy mấy cái túi cho Lương Mĩ Lị, “Bỏ caffe vào.” Trong lòng hắn, ưu điểm duy nhất của Lương Mĩ Lị là khéo tay.
“Cho ngài Đậu Phụ Thúi?” Lương Mĩ Lị khéo léo mở miệng túi, đổ mười muỗngbột cà phê vào thật gọn gàng, không rơi ra một nhúm nào.
“Ừ.”
“Nếu tớ không lầm, đây là lần đầu tiên cậu chịu chủ động tuyên thệ trước khi xuất quân khởi nghĩa, không để người ta chờ đến căng như bong bóng, chậc chậc chậc, mặt mũi ngài Đậu Phụ Thúi to thật, hay cậu bị sét đánh.” Lương Mĩ Lị như là công nhân nhà máy chuyên nghiệp, hai tay nhanh thoăn thoắt, miệng không ngừng nói chuyện phiếm với người công nhân bên cạnh.
“Không phải, chỉ là cảm thấy không có gì để mất.” Trần Hải Thiên cầm cái túi Lương Mĩ Lị đưa, đặt vào máy dán áp lực.
“Không đúng, tớ thấy cậu không sợ mất chứ không phải chả có gì để mất, cậu rất vô tình, vậy cũng tốt, nếu không hợp cậu vẫn thắng, nhưng chiến thắng ấy bằng sự vô tình, tớ thua chỉ vì không đủ vô tình.”
“Sao cũng được.” Trần Hải Thiên nhétvào túi nhôm lại dán một lần nữa.
“Nếu có công thức gia truyền thì phải cướp về, sẵn mang một ít đậu phụ chiên về luôn, đồ chua nữa, nhưng tớ cảnh cáo cậu, sau khi trở về không được làm bánh đậu đỏ chung với đậu phụ thúi.”
“Ờ.” Trần Hải Thiên nghiêm túc gói lại và viết phụ chú: hạt Peru có vị ngọt và không chua, sáng sủa như mùa hè Mexico, quả Tenant thơm ngào ngạt nhưng hơi chua, Bustamante Ninglingia hợp với Bourbon Vàng của Brazil[một loại Whisky được sản xuất từ bắp], Võ Đại Lang thích Già Lam Bảo Vệ Rặng Núi Mandheling……
Hắn gói mỗi loại caffe có trong tiệm thành một gói, hơn nữa còn có hạt cà phê dohắn rang, tất cả gần sáu mươi gói. Hắn muốn cho Trang Tuyết một ít mọi mùi hương nơi đây, như vậy khi hắn gửi hình lên, Trang Tuyết sẽ ngửi được.
“Nhanh đi bắt ngài Đậu Phụ Thúi và công thức gia truyền nào, đi thôi — đi thôi — cho cõi lòng cô độc một mái nhà –”
“Cậu nghĩ mình nên mặc gì?” Trần Hải Thiên đánh gãy tạp âm do Lương Mĩ Lị phát ra.
Vẻ mặt Lương Mĩ Lị khó tinnhìn hắn, “Mẹ ơi, vấn đề này chỉ dành cho mấy em gái mơ mộng thôi nha, bộ cậu hẹn hò với mối tình đầu hả?”
“Tớ không biết mặc gì để bán đậu phụ thúi.”
“À,” Lương Mĩ Lị suy nghĩ một lát, “Có lẽ một cuốn tạp chí nào đó sẽ có [Đồng phục nam dành để bán đậu phụ thúi]?”
“Cậu nghĩ quá nhiều rồi.”
Bởi vì không tìm được thông tin nào, Trần Hải Thiên chỉ có thể tự đoán, lựa ra ba món, áo thun có in hình xứng với quần bò cùng giày vải mà Trang Tuyết dặn. Màu xám nhạt không giữ nhiệt, quần áo đều cũ nên dầu có bắn trúng cũng không đau lòng.
Chuyện lựa quần áo đã phức tạp rồi, vậy xưng hô với Trang Tuyết thế nào đây, hắn bắt lấy Ngày Mưa, nói với nó những cái tên vừa nghĩ ra được, “Trang…… Trang Trang.” Ngày Mưa giương đôi mắt đen to nhìn hắn không nói gì. “Được rồi, Tuyết…… Tuyết…… Tuyết Tuyết.” Ngày Mưa ngửi ngửi hắn, hình như muốn nói hắn bị điên vậy, “Lão Trang? Tiểu Trang? Tiểu Tuyết? A Tuyết? A a a!” Hắn cứ như kẻ ngốc, lắc lắc Ngày Mưa, sau đó bị nó tát một cái.