Edit: Zet
Để con người trước năm hai mươi bảy tuổi biến mất là cách nói lãng mạn, nói trắng ra chính là đổi nghề. Nhưng muốn chuyển thành nghề gì, Trần Hải Thiên chưa quyết định được.
Hắn liệt kê gần hai mươi công việc mình thấy hứng thú, muốn trải nghiệm, từng bước từng bước suy xét con đường mới.
Sách, bánh đậu đỏ, nhạc rock, cà phê, mì Ý, khắc con dấu, tạp hoá……
Hắn muốn thêm phim, nhưng phim không phải thứ tự hắn có thể làm được. Hắn có thể mở hiệu sách, bán nhiều đầu sách; Có thể mở cửa hàng băng đĩa, đại lý bán nhạc nước ngoài; Hay một tiệm cà phê bán thêm đồ ăn nhẹ tự làm, hoặc một loạt bánh độc quyền, chỉ có hai loại mì Ý…… Nhưng hắn không thể tự làm một bộ phim, quay phim cần một tập thể, không tránh khỏi cảnh chen chúc trong một đám người.
Tập thể mang đến rất nhiều áp lực, quá nhiều bước sóng sẽ quấy rối hắn, hắn rất mẫn cảm với cảm xúc của người xung quanh. Có vài người cảm xúc gọn gàng, không cần người khác an ủi hoặc vỗ về, ví như Lương Mĩ Lị, bão tố sấm chớp rầm rầm là xong; ngược lại có vài người như mưa dầm liên miên, kéo người khác chìm theo.
“Loại người này giống như hiện trường án mạng, mình mẩy bê bết máu, hại người khác buồn nôn gần chết.” Hắn từng nói vậy với Lương Mĩ Lị, “Làm người ta không còn ham muốn ăn thịt nữa.”
“Bởi vì cậu không có anh em.” Lương Mĩ Lị nói thế, “Hồi nhỏ tớ nôn đủ rồi.”
“Chả liên quan gì đến anh em cả.” Hắn lắc lắc đầu, “Do gene đấy.”
Hắn cũng từng cho rằng mình là con một nên nhân cách bị thiếu hụt, sau này mới hiểu ra là do gene quyết định, nó có thể quyết định kẻ thông minh lẫn thủ đoạn, cũng có thể tạo ra kẻ chỉ có sự thông minh nhưng chẳng thủ đoạn, kỹ năng mềm cũng là một dạng thông minh. Dù cho có mười người anh em đi chăng nữa thì ở chung với đám người đó cũng khiến hắn khó chịu.
Vì không muốn biến mình thành một kẻ ngốc vụng về giữa đám đông, Trần Hải Thiên sử dụng kỹ năng [dùng câu trả lời ngắn gọn để trả lời], cũng thu hẹp phạm vi giao tiếp, nhưng hắn biết, hắn không thể duy trì lối sống đó mãi được, không phải hắn không muốn mà là hắn không làm được.
Hắn không phải người liều lĩnh theo đuổi giấc mơ, càng không phải người có tâm hồn lãng mạn. Hắn không lãng mạn.
Còn hiệu sách, tiệm bánh đậu đỏ, tiệm đĩa nhạc, tiệm cà phê, tiệm mì Ý…… Lợi nhuận không nhiều nhưng đủ thanh toán các loại chi phí sinh hoạt hằng ngày, tạm thời không lo lắng nữa. Hắn đang sống năm hai mươi bảy tuổi, không có thói quen suy xét những chi tiết nhỏ trong cuộc sống.
Hắn quyết định bắt đầu từ hiệu sách, đứng vào hàng ngũ nhân viên ở hiệu sách Tinh Hoa, phụ trách khu văn học, chờ mong viễn cảnh mùi sách và giá sách nâu sẫm tràn ngập tuổi hai mươi bảy. Hắn đặt tên cho giai đoạn này là Bách Nhật Duy Tân. Hắn thích âm luật của bốn chữ này, trong sáng có tiết tấu, không giống như ‘Sự kiện Tĩnh Khang’ thật sỉ nhục cách phát âm.
Một trăm năm là con số đẹp, có thể dùng để phổ biến luật mới, cũng có thể dùng để binh lính canh giữ công chúa [tình tiết trong một bộ phim], đương nhiên cũng có thể dùng để khảo nghiệm xem hắn có thích hợp với công việc này hay không. Hắn đã bỏ qua cuộc cải cách chính trị khiến Thanh triều diệt vong, hay chuyện một binh lính đào ngũ ngay ngày thứ chín mươi chín.
“Hình như con tớ nhặt đâu phải con này?” Trước ngày hắn đi làm ở hiệu sách, Ngũ A Ca và A Minh đem Meo Meo tới, hắn nhìn con mèo Ngũ A Ca đang bế, thầm nghi ngờ.
“Đúng là nó, chỉ tăng lên bốn kí thôi.” Ngũ A Ca nhét con mèo vào lòng Trần Hải Thiên, “Này, Meo Meo, có nhận ra cha nuôi không? Là ân nhân cứu mạng của mày đó.”
“Meo.” Dường như nó biết lấy lòng hắn, cứ đung đưa cái đuôi qua lại.
“Đây là túi cát vệ sinh, còn đây là con chuột túi nó thích nhất, dùng để mài móng, kia là sổ tay nuôi mèo, điều cần lưu ý tớ đã ghi sẵn trong đó rồi.” Ngũ A Ca vứt một đống dưới chân hắn, sau đó thò tay bấu mặt Meo Meo hai cái, “Daddy với cha đi chơi mấy ngày, Meo Meo ngoan ngoãn nghe lời cha nuôi nhé.” Nói xong hai người bay nhanh như cơn gió.
Trần Hải Thiên nhìn con mèo, con mèo cũng nhìn hắn.
“Meo.” Nó giãy dụa nhảy ra khỏi lòng hắn.
“Meo Meo…… Hai người cha của mày coi mày là heo à?” Trần Hải Thiên ngồi dưới đất nhìn con mèo đốm đang ngoe nguẩy cái đuôi, hắn không thích dùng điệp từ gọi bất cứ thứ gì, hắn cũng cảm thấy mấy vật đó không thích bị gọi thế, chỉ là những thứ đó không có năng lực biểu đạt mà thôi.
“Đổi tên nhé?” Trần Hải Thiên nhìn cục lông đốm cam năm kí, “Tiểu Quất? Nhóc Cam? Lòng Đỏ? Tiểu Hổ? Khoai Lang? Noone? Không Có Meo?”
Đều không thích hả. Trần Hải Thiên suy nghĩ một phen, “Pudding? Cơm Chiên Trứng? Đầu Sư Tử? Bánh Thịt Heo? Khoai Tây Phô Mai? Tiramisu? Nắm Cơm Bí Đỏ Hương Tỏi?”
Đầu Meo Meo gối lên hai chân trước, híp mắt nằm trên sàn, cái đuôi chốc chốc cứ đung đưa. Căn phòng dần nóng lên vì nắng hè quá chói chang, cực oi bức.
“Thôi.” Trần Hải Thiên đứng dậy đến tủ lạnh lấy đồ uống ra, ngắm phố phường xuyên qua tấm rèm cửa, nắng gắt thích hợp cho việc đem quần áo ra phơi, quanh người hắn toát ra sự thỏa mãn, “Mặt trời thật lớn……”
“Meo.”
“…… Mặt trời thật lớn.”
“Meo.”
“Mặt trời?”
“Meo.”
“Thật lớn?”
Con mèo ngoe nguẩy cái đuôi.
“Mặt trời?”
“Meo.”
“Rồi, rồi.” Trần Hải Thiên mở một hộp thịt gà dành cho mèo, đặt trước mặt Mặt Trời, sau đó ngồi bên cạnh nhâm nhi tách trà Ô Long, hắn vươn một đầu ngón tay, dùng đầu ngón tay gãi nhẹ dưới cổ Mặt Trời, nó phối hợp với ngón tay của hắn trông rất dễ chịu, “Cha mày chân trước vừa mới đi, cha nuôi đã giúp mày đặt cái tên thật hay, rất có hiệu suất đúng không Mặt Trời?”
“Meo.”
Ôm Mặt Trời, xem xong Lốc Xoáy Đài Loan chiếu trong ngày hôm nay, Trần Hải Thiên đăng nhập Mộng Cầu Vồng, trong hộp thư đã có sẵn một tin nhắn của Nothing.
“Bất kể vai diễn này thối nát cỡ nào, nếu dựa vào diễn xuất, tôi nghĩ Viên Chí Long diễn tốt nhất, tuy mỗi ngày người này đều mặc một bộ tây trang màu tím quái gở.”
Hắn lập tức trả lời: “Bị Lưu Ngọc Anh và người nhà họ Hoàng gài bẫy!”
Trừ những lời này, hắn không thể tìm câu nào khác đủ để diễn tả sự phẫn nộ trong lòng.
“Mặt Trời! Người nhà họ Hoàng rất quá đáng! Quá đáng lắm! Quá đáng lắm! Cha nuôi đau lòng quá–” Hắn lay lay Mặt Trời.
“Meo?”
“Con mèo tự chọn tên, tôi tính đặt cái tên Noone cho nó.” Hắn thấy Nothing đang online liền kể về Mặt Trời.
“Noone, không được cắn! Noone, lại đây ăn cơm! Noone, sô pha không phải chỗ cho mày mài móng! Noone, mau dọn phân của mày đi!”
“Cám ơn cậu đã dập tắt ý định đó.” Hắn cúi đầu nhìn Mặt Trời đang tắm nắng, đôi mắt mở to đen tròn trông cực kỳ vô tội.
“Tôi thích vẹt trắng, nhỏ nhắn, dễ nuôi lại rất sạch sẽ, cứ cho nó một chậu nước ấm nó sẽ tự tắm, ngoài ra còn có thể huấn luyện nó thành thầy bói.”
“Nhưng khi sờ vào không có xúc cảm.” Trần Hải Thiên khom lưng ôm Mặt Trời lên, xoa nắn rất đã tay.
“Xúc— cảm— quả thực rất quan trọng! Vẹt trắng sẽ nhảy lên vai rồi cho cậu một vũng, bởi vì loài chim không có cơ vòng [chức năng co thắt], thuộc loại ném bom bất ngờ, xúc cảm từ cái vũng ấy không giống như người thường—”
Hắn ôm Mặt Trời bật cười, nói chuyện đã hơn một năm, hắn biết chữ nào mở chốt dung tục của Nothing, lần nào cũng đúng. Nhưng hắn cũng biết, một phần là vì Nothing cố ý hùa theo hắn. Hắn ấn chốt mở, Nothing sẽ phát ra ánh sáng, ấm áp được sinh ra trong thời gian ngắn.
“Mặt Trời à, tên này rất đê tiện, thấy là phải chạy ngay, biết chưa?” Hắn nắm chi trước của con mèo, dùng vuốt đánh lên cái tên Nothing trên màn hình.