Mở cửa sổ, mùi cỏ cây tươi mát phả vào mặt, đập vào mắt là một mảng lại một mảng xanh biêng biếc. Sau khi đã trải qua mùa đông giá rét, thành phố nhỏ này lại chào đón tiết xuân, cây cối cỏ hoa lặng lẽ thay áo mới. Tâm trạng của Âu Dương cũng theo đó mà nhẹ nhàng hơn.
Quầy sữa đậu nành có thêm mấy món mới, nhưng Âu Dương vẫn thích pha với đậu đen hạnh nhân.
Lúc tính tiền anh còn bảo nhân viên phục vụ gói thêm một ly sữa đậu nành trộn đậu phộng và hạnh đào, cùng một hộp bánh tiramisu trà xanh. Chương trình học của lớp mười hai đã hoàn toàn kết thúc, từ hôm nay trở đi, bắt đầu bước vào kì thi thử dày đặc. Các trường đại học lớn trong cả nước cũng bắt đầu tự tổ chức thi tuyển sinh.
Có một tầng mây dày đặc nặng nề trùm lên trường, tụi học sinh bị ép đến sắp hít thở không nổi.
Tranh thủ tụi học trò ra ngoài tập chạy, Âu Dương vào phòng học, bỏ túi giấy vào trong ngăn kéo của Phùng Hành.
Kì thi thử áp dụng hình thức như thi đại học, một ngày tối đa ba môn. Tiếng Anh thi vào buổi chiều, Âu Dương phát bài thi, liếc Phùng Hành một cái. Dù là người có thiên phú khác biệt, nhưng trong kì thi đại học khắc nghiệt, vẫn ảnh hưởng sức khỏe nhiều. Cằm đã nhọn, nay lại nhanh chóng trở nên teo hóp.
Phòng học yên lặng khiến người ta cảm thấy sợ hãi, chỉ nghe tiếng viết chữ sột soạt.
Chủ nhiệm lớp nói, thời gian này, các em học sinh như cung kéo căng, gảy nhẹ một cái là đứt ngay, phải dỗ dành che chở, dịu dàng, không được cứng rắn. Âu Dương nhớ lúc mình thi đại học cũng như thế, luôn muốn tìm gì đó để phát tiết, gào thét, nhưng lại không thể làm gì.
Chuông nộp bài vừa reo, mọi người đều ngẩng đầu lên, Âu Dương cho tất cả ra ngoài hít thở không khí rồi mới đi thu bài.
Phùng Hành không đứng dậy, thủng thỉnh dọn dẹp sách vở. Âu Dương tới cạnh bàn của cô, đột nhiên cô đứng phắt dậy, trong nháy mắt, Âu Dương cảm thấy có gì lành lạnh mềm mại dán lên môi của mình.
“Thầy ơi, đây là vị trà xanh đó.” Phùng Hành cười nghịch ngợm.
Âu Dương đổ mồ hôi lạnh toàn thân, muốn mắng rồi lại thôi, “Mau ra ngoài nghỉ đi!”
“Em không thấy vất vả, dẫu vất vả cũng vui vẻ.” Nụ cười của cô như đóa hoa nở rộ dưới nắng xuân. “Khoảng cách giữa em và thầy ngày càng gần.”
Cha của Phùng Hành đến trường, bàn với thầy chủ nhiệm về chuyện thi cử của Phùng Hành. Ý của ông muốn là vào Bắc Đại, nhà trường lại đề nghị đại học Thanh Hoa(2). So ra mà nói, bất kể là giáo sư hay thành tích của trường Thanh Hoa, cũng đều nhỉnh hơn Bắc Đại một chút.
Nhưng Phùng cha cứ khăng khăng, bảo rằng Bắc Đại có liên kết với đại học Oxford, hằng năm sẽ chọn một vài sinh viên xuất sắc đến Oxford để làm trao đổi sinh. Hành Hành muốn đến Oxford học.
Thế à, được rồi, vậy thì Bắc Đại! Mặt mày thầy chủ nhiệm vô cùng hớn hở, xếp hạng kì thi thử lần này, Phùng Hành ở vị trí thứ năm, miễn là không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vào Bắc Đại cũng chẳng thành vấn đề.
Âu Dương ngẩng đầu lên từ chồng bài thi, đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Phùng cha.
Đang giờ cơm tối, Phùng Hành cuống cuồng chạy xuống nhà ăn tìm Âu Dương. Anh hơi ngạc nhiên.
“Thầy, mẹ của Lý Nhất Dân bảo nhìn thấy thầy ở bệnh viện.”
Lý Nhất Dân cũng là học sinh của lớp nâng cao. Âu Dương gật đầu.
“Thầy vừa nói vừa cười với một cô bác sĩ rất xinh đẹp.”
Âu Dương cười, thì ra đây mới là vấn đề mấu chốt. “Theo lẽ thường mà nói, người bệnh không được lộ vẻ cau có trước mặt bác sĩ.”
Phùng Hành thở phào nhẹ nhõm, “Thầy, thầy đi khám bệnh à?”
“Ừ!”
“Thế bây giờ khỏe chưa ạ?”
“Em nói xem?” Âu Dương nhún vai, chìa hai tay sang hai bên ra vẻ vô tội.
“Thầy khỏe ơi là khỏe,” cô nghịch ngợm tháo đôi kính trên sống mũi của anh, “Chỉ là đeo cái này thì trông hơi già, cho em đi!”
Cô vui vẻ trở lại lớp tự học buổi tối.
Âu Dương dụi mắt, cười cười, sau đó thở dài nặng nề.