“Tôi không đồng tính,” Destin lúng túng, không biết phải nói gì.
“Tôi biết.”
“Vậy tại sao?” Destin hỏi, nhìn về phía Adam đang đứng tại cửa.
“Đơn giản, Cậu không có nhà, không có việc làm và từ phía tôi nhận thấy cậu cũng không có tiền.”
“Cho nên?” Destin nhìn lại anh. “ Điều đó không có nghĩa tôi sẽ ngủ với anh vì tiền.”
“ Còn nhiều thứ hơn tiền nữa,” Armand nói. “ Tôi sẽ cho cậu nơi để ở, thức ăn để ăn, quần áo để mặc.”
“Đổi lại là tình dục?” cậu không thấy điểm khác biệt gì ở đây.
“Đúng.” Armand quay lại Adam. “Sao anh không đi lấy ít đồ ăn nhỉ?”
“Được thôi ” Adam quay lưng rời khỏi phòng, anh có thể thấy vẻ lo lắng trên mặt cậu bé.
“Cậu mấy tuổi?” Armand hỏi.
“18.” Destin lo lắng, trông có vẻ cậu muốn thoát khỏi đây.
“Cậu ở trên đường phố bao lâu rồi?”
“6 tháng.”
“ Hãy suy nghĩ lời đề nghị của tôi, Destin. Nếu cậu quyết định không muốn lời đề nghị, tôi vẫn sẽ giúp cậu tiền nhà và môt công việc trong khách sạn của tôi.”
“Ồ.” Destin không biết trả lời sao nữa. Nó không giống như mọi ngày cậu được nhặt và đề nghị làm bạn tình của ai đó. Cậu im lặng đến khi Adam trở vô với nhiều dĩa thức ăn, nhìn chúng cậu chảy nước miếng bởi 2 ngày nay cậu chẳng ăn gì. Cậu nhìn Adam đặt đồ ăn xuống bàn
“Tôi muốn nói chuyện với anh.” Adam nói, Armand gật đầu và đứng dậy theo sau.
“Cứ tự nhiên ăn đi nhé,” anh bước tới khu vực tiếp tân mắt nhìn Adam.
“Tôi nghĩ đây là ý kiến tệ” Adam nhìn anh.
“Nó là ý kiến tuyệt vời đó chứ,” Armand mỉm cười. “Cậu ta không có nơi nào để đi và cậu ta rất đẹp.”
“Đó không phải là điểm chính, Armand, anh không biết tý gì về cậu bé và nó bảo nó không phải gay.”
“Nghe này, nếu cậu ta chấp nhận lời đề nghị và kết quả kiểm tra sạch sẽ,đó sẽ là điều tốt. Tôi không phải lo lắng cậu ta chạy theo gã trai khác như Val đã làm.”
“Val là tên khốn, Armand. Kẻ chỉ chạy theo đồng tiền.” Adam lắc đầu đáp. Anh ta thấy vẻ chán ghét trên khuôn mặt Armand. Anh cảm thấy tệ khi nói ra điều đó nhưng một cách thành thật, đó là những gì anh nghĩ về tên ngu ấy , người mà Armand đã trót trói tim mình vào.
“Sẽ không sao đâu,” Armand đáp, cuối cùng Adam cũng gật đầu. Quay trở lại , họ thấy cậu bé ngước lên , đỏ mặt.
“Xin lỗi.” Destin nói khẽ, nhắm mắt lại khi cậu nuốt.
“Anh có thể về, Adam,” Armand nhìn Adam gật đầu chào rời khỏi phòng. anh ngồi xuống ghế và nhìn cậu bé. Anh có thể nhận ra mình đang làm cậu căng thẳng khi nhìn cậu. Thở dài , anh quay ra nhìn cửa sổ.
“Umh…thưa ngài…?”
“Tên là Armand Riesel.”
“Riesel giống như tên của những khách sạn Riesel?” Destin hỏi lại, anh gật đầu. “ Và nếu tôi chấp nhận lời đề nghị , tôi có phải quan hệ với anh ngay không?”
“Không.” Armand trả lời, nhìn mặt cậu bé ửng đỏ. “ Cậu sẽ đến bác sĩ kiểm tra toàn bộ. Nếu các kết quả đều âm tính, cậu mới bắt đầu lời đề nghị.”
“ Anh sẽ không bắt tôi mặc những quần áo quái đản chứ?” Destin hỏi, nhận thấy quá trễ điều đó. Cậu nghe tiếng cười nhỏ từ anh.
“Không, cậu có thể chọn đồ cho cậu. Sau đó cậu sẽ về nhà tôi và ta bắt đầu từ đó, nếu cậu đồng ý.”
“ Có vẻ như tôi không có lời đề nghị nào khác,” Destin lẩm nhẩm, nhìn lên thấy Armand đang quan sát mình. “ Có thời gian thử việc không, anh có thể không thích tôi bên anh.Và tôi cũng chưa từng quan hệ với ai trước đây.”
“Tôi nghĩ chỉ là tìm hiểu nhau thôi.” Armand thấy cậu thư giản một chút. “Và nó không hoàn toàn chỉ có tình dục, Destin ạ.”
“Nó không ư?” Destin hỏi. nhận lại một nụ cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt Armand.
“Không, Cậu sẽ đồng hành với tôi trên những chuyến du lịch, những buổi tiệc trang trọng ,tôi đi nghỉ mát 1 lần 1 năm.” . cậu bé bị thu hút theo lời nói và đang đấu tranh với bản thân, cuối cùng, cậu nhún vai - “Okay.”
“Tuyệt vời,” Armand đứng dậy. “Theo tôi nào.”
“Vâng.” Destin hơi ngập ngừng. Nhưng cậu có thể làm gì được đây, 6 tháng trên vỉa hè đã chỉ cho cậu cuộc sống tàn bạo như thế nào. Cậu rất sợ, và hiện tại cậu lại trao cuộc đời mình cho người đàn ông xa lạ. Cậu nhìn anh, thấy anh cao thật, cậu chỉ tới ngang ngực anh.
“Ta tới rồi.” Armand nói, thấy cậu bé nhìn mình với cặp mắt màu xanh bạc thú vị.
“Tới rồi? Đây là đâu ông Riesel?” Destin hỏi, nhìn anh mở cửa 1 căn phòng, bước vô Destin không khỏi ngạc nhiên, Nó to khiếp.
“Phòng nghỉ riêng của tôi, cậu có thể tắm và ngủ ở đây tối nay.” Anh trông cậu bé có vẻ sắp khóc, anh tự hỏi tại sao
“Cám ơn,” Destin trả lời có vẻ sợ và mệt mỏi.
“ Tôi sẽ để câu ở đây, nếu cậu có vần đề gì hãy gọi tiếp tân, họ sẽ liên lạc với tôi” .
“Vâng, cám ơn anh lần nữa.” anh chào cậu và rời khỏi phòng. Destin đứng nhìn ra cửa gần cả tiếng . Đầu óc câu đang lặp lại những gì mới diễn ra. CẬu trở thành người tình của một gã đàn ông nào đó. Nuốt nước miếng chậm chậm, cậu quan sát khắp phòng, ít ra cậu có chỗ để tắm và ngủ.
..........
Adam gõ cữa lúc 8g sáng, đợi một vài phút trước khi bước vào. Anh sựng lại, thằng nhóc đó không bỏ trốn chứ? đi lại phía phòng ngủ , anh thấy mái tóc đỏ ló ra đống chăn mềm ở ghế sofa .Đi lại gần, anh kéo nhẹ tấm chăn.
“Ah...” Destin hét lên, bật dậy khỏi ghế.
“Đừng thét thế, không có chuyện gì đâu,” Adam nói, nhìn cậu gật đầu. Anh phải thừa nhận cậu tắm rửa sạch sẽ nhưng vẩn còn vương vấn nét đường phố.
“Tôi xin lỗi, Anh làm tôi giựt mình.”
“Sao cậu lại ngủ trên ghế sofa?” Adam hỏi, thấy cậu bé kéo chăn sát người thêm.
“Tôi không muốn làm dơ giường .” Destin đáp nhẹ nhàng.
“Ồ không sao, chúng ta cần thức dậy tắm rửa và ra ngoài.”
“Vâng,” Destin rời khỏi ghế sofa và đi vào phòng tắm. Nghe tiếng cửa đóng, Adam kéo chăn và xếp lại. Vài phút sau Destin xuất hiên trong cái quần jean dơ cũ và cái áo buổi tối . “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Đến gặp bác sĩ,” Adam dẫn đường đi. Anh ngạc nhiên khi thấy cậu ít nói, nhưng tối hôm qua cậu cũng thế. Bước vào chiếc limo đậu trước khách sạn, Adam tiếp tục quan sát cậu bé. Anh tự hỏi Armand thấy gì ở cậu nhỉ? . Có phải cái thân hình mảnh khảnh hay đôi mắt? Cũng có thể do cậu không có ai để chạy theo.
“Sao anh lại nhìn tôi như thế?” Destin hỏi .
“Cậu hoàn toàn khác với những người yêu trước đây của Armand.” Adam trả lời làm cậu đỏ mặt lên. Anh ngạc nhiên khi Destin không hỏi tại sao? Nhún vai, anh ngó ra ngoài cửa sổ.
…………………………………………� � �………………………………
Họ bước vào văn phòng bác sĩ, cô y tá ngước lên. Cô mỉm cười hỏi “Destin Rarry?”
“Tôi đây.” Destin trả lời, cô mỉm cười và đưa giấy viết cho cậu.“Xin điền vào đây bác sĩ sẽ găp anh ngay,”
Ngồi xuống, Destin nhìn vào giấy, vài chổ đã điền sẵn. Cậu bắt đầu điền tiếp ,dòng đầu là số thẻ bảo hiểm, kế là nhóm máu A, ngày sinh 12/4… Bao nhiêu bạn tình đã quan hệ? Cậu dừng lại, nhìn Adam thấy Adam đang cười. Destin thấy đỏ mặt khi trả lời các câu hỏi trong giấy. Cậu thấy Armand là người cẩn thận trong vần đề này. Dù vậy, trả lời chúng cũng rất ngại. Khi hoàn tất khai báo xong, cậu đặt lại trên bàn.
“Anh ghi xong rồi chứ?” cô y tá xuất hiện
“Vâng, xong rồi” Destin đưa giấy cho cô.
“Xin mời theo lối này,” Cô y tá quay đi, Destin nhìn lại Adam thấy anh vẫn ngồi yên. Yên chí ít ra mình cũng đi gặp bác sĩ một mình, cậu theo cô y tá . Ngồi xuống chiếc ghế cô chỉ, cậu vén tay áo lên. Việc đầu tiên cô làm là đo huyết áp, kế đến đo chiều cao, cân nặng. Cậu hơi nhẹ cân, nhưng điều đó không ngạc nhiên khi cậu sống trên đường phố mấy tháng qua.
“Nào, bây giờ thì lấy máu.”
“Với cây kim à?” Destin hỏi, thấy cô nhìn cậu nghiêm túc.
“Dĩ nhiên rồi,” cô trả lời, mỉm cười lấy dây quấn quanh cánh tay cậu, vô khuẩn chổ chích, Destin lập tức quay đi nơi khác. Nhắm mắt lại , cậu cầu nguyện cho nó đừng quá lâu.
” Xong rồi”
“Xong rồi sao?” Cậu quay lại, thấy cô đang chẩm bông gòn lên chổ chích, cậu gấp tay lại
“Anh trông có vẻ không khỏe, hãy ngồi nghỉ ở đây một chút,” Cô nói rồi bước đi. Lấy một hơi sâu, Destin nhắm mắt lại vài phút . CẬu mở mắt khi nghe tiếng cô y tá bước vào. “Anh đứng được chứ?”
“Vâng, được.” Cậu đi theo cô.
“Được rồi, anh hãy lấy nước tiểu trong cái lọ này,” Cô nói, dẫn cậu vào một buồng nhỏ, đưa cậu một cái lọ và ra ngoài đợi. Khi cậu ra, cô cầm cái lọ, viết tên trên đó và đặt nó vào khay, sau đó dẫn cậu ra phòng khám, còn mình thì ngồi xuống một trong các bàn nhỏ ở đó.
“Anh cần cởi hết quần áo ra,” Cô nói, tay ghi nhanh những ghi chú, rồi đứng dậy.
“Ý cô là cởi hết ư?” Cậu hỏi lại, thấy cô mỉm cười.
“Vâng,” Cô đi về phía cậu, lấy ra một cái áo dài tới gối. “Khi bác sĩ đến, anh chỉ mặc cái này thôi.”
“Cám…cám ơn.” Destin nói nhìn cô rời khỏi. Thay y phục xong, Desin ngồi đợi . Cậu cố gắng không bồn chồn quá mức, nhưng cậu đang rất hồi hộp , cậu không thích bác sĩ. Nghe tiếng gõ cửa, cậu thấy bác sĩ bước vào. Đó là 1 người đàn ông lớn tuổi, tóc muối tiêu với nụ cười thân thiện.
“Chào Destin, tôi là bác sĩ Baker.” Ông đi vòng qua bàn, ngồi xuống ghế và bắt đầu đọc bệnh án mà cô y tá đã đưa, sau đó ông nhìn cậu bé “Thoải mài nào, không có gì đáng sợ đâu.”
“Vâng.” Destin mỉm cười yếu ớt khi bác sĩ đứng lên. Ống bắt đầu kiểm tra : tim, phổi, hạch, tai ,mắt….v.v…Khi sắp xong, cô y tá bước vào đem theo một xấp kết quả xét nghiệm.
“Ồ, tốt lắm, cô có kết quả rồi à! ” Bác sĩ Baker nói, tháo găng tay ra và cầm xấp kết quả đọc.Mắt ông nhìn khắp một lượt rồi nhìn lại Destin. “Kết quả y tế ở trại trẻ mồ côi rất tốt, cậu chỉ cần chích ngừa một mũi nữa thôi.”
“Vâng.” Destin trả lời, bác sĩ bắt đầu dọn dẹp dụng cụ.
“Hãy mặc quần áo vào, cô Kim sẽ chỉ cho cậu phòng làm việc của tôi.” Dr. Baker nói.
“Vâng,”
Destin đợi cho bác sĩ và cô y tá rời khỏi phòng, cậu thay đồ lại. Cậu thắc mắc sao họ có thể có được hồ sơ y tế ở trại trẻ mồ côi của cậu, Cậu chỉ mới ở đây khoảng một giờ mà ? Armand sẽ phản ứng ra sao nếu biết cậu từng sống trong trại trẻ mồ côi 6 năm qua?
Cô y tá trở lại, kéo vai áo cậu lên và tiêm phòng một mũi. “Có vẻ nó bớt đau hơn lúc lấy máu nhỉ.”
“Hả?” Destin hỏi, nhìn cô dán băng keo cá nhân lên chổ chích. Cậu mải lo suy nghĩ nên không để ý mình bị tiêm.
“Không có gì, anh đi theo tôi nào.” Cô dẫn cậu đến 1 căn phòng, dừng lại, gõ cửa nhẹ rồi mở ra. Destin có thể thấy Adam đang ngồi trước bác sĩ, và ông đang gọi điện thoại cho ai đó. Đi vào, cậu ngồi xuống kế Adam.
“Dĩ nhiên, thưa ngài Riesel,” Bác sĩ nói. “Vâng , vâng, tôi chắc cậu ta sẽ vui mừng khi hay tin, cám ơn ngài, tạm biệt.” Bác sĩ cúp máy, quay lại họ. “Destin, Chúc mừng cậu, cậu là một chàng trai 18 tuổi hoàn toàn khỏe mạnh.”
“Mọi kết quả đều âm tính hết sao?” Adam hỏi, bác sĩ gật đầu.
“Thậm chí kết quả xét nghiệm thuốc nghiện cũng âm tính, và cậu ta cũng được tiêm chửng ngừa rồi.” Bác sĩ nói với Adam.
Destin hơi nhột, cảm thấy giống như vật thí nghiệm khi họ nói về sức khỏe mình. “Xong rồi, tôi có cần lên lịch khám định kỳ 6 tháng cho cậu ta không?”
“Vâng, bác sĩ, cảm ơn ông, tạm biệt ,” Adam trả lới và đứng dậy, Destin cũng đứng lên cảm ơn bác sĩ rồi theo Adam ra ngoài. Khi ngồi yên trong xe, cậu thở nhẹ một tiếng, bắt gặp Adam lại nhìn mình.
“Gì thế ?” cuối cùng, cậu hỏi.
“Tôi ngạc nhiên thôi,” Adam trả lời, thấy cậu nhướn mày lên
“Rằng tôi không bị bệnh gì?” Destin thấy Adam mỉm cười.
“Ừ.” Adam trả lời thành thật.
“Giờ thì sao nữa?” Destin hỏi, nhìn người đàn ông đối diện, cậu cảm nhận 1 sự chú ý trên khuôn mặt Adam. “Bây giờ anh hãy nói tôi sẽ có thời gian để trả tiền lại chứ?”
“Chỉ khi nào cậu muốn,” Adam trả lời, cảm thấy mình thích cậu bé này. Hầu như tất cả người tình của Armand đều tham tiền, Nhưng anh không thấy điều đó ở cậu bé .Anh thấy cậu không trả lời lại. “Chắc cậu đói rồi, ta tìm nơi nào để ăn đi.”
“Tôi không đói, cám ơn.” cậu trả lời, quay ra nhìn ngoài trời. “ Tôi không quen ăn mỗi ngày và tôi không nghĩ dạ dày mình có thể nhét được thức ăn.”
“Được thôi,” Adam cảm thấy tệ cho cậu bé. Chiếc limo dừng lại trước 1 cửa hàng sang trọng dành riêng cho người giàu, bước ra xe, Adam dẫn cậu vào trong shop trước con mắt ngạc nhiên của Destin. Anh dừng lại nhìn cậu bé, Destin vẫn tròn mắt nhìn cửa hàng. “Destin?”
“Gì?” cậu giựt mình.
“Cậu cần sắm vài bộ quần áo,” Adam nói, thấy cậu bé nhìn anh.
“Thật sao?” Destin hỏi, Adam gật đầu
“Câu không nên đi vòng quanh với bộ đồ này trên người.” Adam chỉ bộ quần áo cũ Destin đang mặc. Anh thấy cậu gật nhẹ rồi chầm chậm đi dạo quanh cửa hàng. Lắc đầu, anh theo sau, ngạc nhiên lần nữa khi thấy cậu chỉ chọn 1 quần jean và 1 áo sơ mi.
“Xong rồi,” Destin nói, quay lại Adam. Cậu thấy Adam nhướng mày nhìn cậu .
“Đó chưa đủ,” Adam trả lời, thấy cậu bé nhìn xuống đất. Thấy Destin bối rối, anh nắm tay áo cậu kéo lại phòng thay đồ.
“Này,” Destin kêu, Adam quay lại nhìn cậu.
“Tôi không rảnh cả ngày,” Adam trả lời, lấy một số thứ trên đường đi. Anh dừng trước cửa phòng thay đồ, mở cửa và đưa quần trong ( một trong số thứ anh vơ lấy trên đường đi ) cho Destin. Đẩy cậu vào thay đồ, anh kiểm tra giờ, gần trưa họ sẽ mua sắm xong, vẫn còn phải cắt tóc cho Destin.
“Destin?”
“Vâng?” Cậu bé trả lời, nhìn ra màn cửa nhỏ. Cậu nhận cái túi Adam đưa.
“Bỏ bộ đồ cũ của cậu vô đây.” Anh nói, cậu bé làm theo.
“Ngài Sharp?” Một phụ nữ hỏi, Adam quay lại cô.
“Vâng?” .
“ Tôi là thợ may, ngài nói cần một bộ lễ phục ?” Anh gật đầu. Họ quay lại khi Destin bước ra phòng thay đồ. Trông cậu hơi căng thẳng.
“Đẹp lắm,” Adam nói, thích cái áo sơmi cậu chọn. Nó màu nâu với màu đồng đỏ xéo qua . “Đến đây và đứng lên này.”
“Tại sao?” Destin hỏi, nhìn người phụ nữ một lần nữa.
“Đo may lễ phục,” Adam nói, cấu bé dến dứng trên một bục gỗ nhỏ , cậu yên lặng nhìn người phụ nữ đo ni.
“Xong, ngài cần bao nhiêu bộ?” cô hỏi Adam.
“2 bộ, 1 đen, 1 xanh.” Anh trả lời, cô gật đầu quay đi. Quay lại, anh nhìn Destin từ trên xuống dưới. Quần jean đen hơi rộng nhưng không có vớ và giầy. Lắc đầu, lầm bầm vài câu, anh đi 1 vòng, đến khi quay lại vài phút sau, anh mang theo một đống vớ và một đôi giầy.
“Tôi có giầy rồi mà,” Destin nói, thấy cái nhìn khó chịu trên khuôn mặt Adam. “Tôi xin lỗi, Tôi không cố ý gây rắc rối.”
“Không sao,” Adam trả lời thấy cậu nhìn lên anh, Adam giơ giầy ra, câu bé lấy mang vớ và giầy vào.
“Nó rộng quá” Destin nói, thấy anh chau mày
“Thật sao?” Anh cúi xuống xem. Nó hơi rộng 1 tý. Lấy đôi giầy lại, anh đi lựa đôi khác, ngạc nhiên thấy cậu bé theo sau.
“Thế cho tiện hơn,” Cậu nhún vai nói. Khi họ đến khu trưng giày, Adam chọn cho cậu một đôi màu đen, 1 đôi đi làm , 1 đôi thể thao.
“Tôi chưa bao giờ có nhiều giầy như thế.”
Adam gần như sặc khi nghe cậu nói thế . “Thật hả?”
“Anh không sao chứ?” Destin hỏi. “Àh vâng, không có nhu cầu,”
Họ im lặng đi đến khu cắt tóc. Adam nói cậu cần cắt tóc ngắn và làm móng tay . Adam đỏ mặt vì cười khi nghe cậu nói làm móng tay chỉ dành cho phụ nữ và gay. Cậu cần phải học suy nghĩ trước khi mở miệng nói.
“Ta tới rồi,” Adam mở cửa cho cậu. Bước vào, Destin quan sát căn tiệm.Nó rất đẹp, có mùi của tiệm cắt tóc, nước hoa và dầu thơm.
“Xem nào, xem người đẹp nào đây.” Một người đàn ông nói, vừa tiến đến chổ họ. Destin nhìn quanh tự hỏi anh ta đang nói ai “Ồ, và khiêm tốn nữa chứ.”
“Serge,” Adam nói, thấy anh ta quay lại nhìn anh cười.
“Thôi nào, đâu phải ngày nào cũng có người đẹp thuần chủng bước vào tiệm đâu ” Serge nói, nhìn cậu bé lần nữa, thấy vẻ mặt bối rối của cậu. Với tay dẫn cậu lại ghế. Destin tròn mắt nắm tay Adam cố gắng tránh xa người lạ
“Không sao đâu,” Adam nói, gỡ tay cậu ra. Destin theo Serge ngồi xuống ghế . Anh phủ tấm che lên người cậu, sau đó ngửa ghế ra. “Đừng sợ, cưng ạ,” Serge nói, thấy cậu bé tròn mắt. “Anh hứa không làm mạnh đâu.”
“Adam?” Destin nhìn Adam
“Gì?” Adam hỏi, kéo tay che điện thoại . Anh thấy vẻ hoảng hốt trên khuôn mặt Destin. “Không sao đâu Destin, ổn thôi.”
“Okay.” Cậu trả lời và nhắm mắt thư giản. Cậu im lặng khi Serge gội đầu.
“Cậu có sở thích nào không?” Serge hỏi.
“Không.” Destin trả lời. Cậu nhìn Serge lấy ra cây lược, nhìn cậu trong gương một lúc lâu rồi mỉm cười toe toét. Anh bắt đầu cắt chổ này chổ kia. Sau cả tiếng đồng hồ, anh quay cậu nhìn vô gương .Anh vẫn để mái tóc đỏ của Destin rũ xuống chấm vai, phần còn lại ôm quanh khuôn mặt cậu.
“Tuyệt vời.” Serge nói, quay Destin về phía Adam.
“Tuyệt,” Adam nói khi Serge kéo tấm choàng ra khỏi người cậu. “Cám ơn Serge.”
“Cám ơn anh,” Destin bước xuống theo sau Adam. “Giờ thì sao nữa?”
“Ăn trưa,” Adam trả lời, kiểm tra đồng hồ. “Armand sẽ không gặp chúng ta, anh ấy có vài chuyện ở khách sạn, anh ấy sẽ gặp cậu tại nhà.”
“Nhà?” Destin dừng lại hỏi. Cậu thấy Adam quay lại.
“Ừ, nhà, Cậu biết sẽ sống chung với anh ấy phải không ?” Adam hỏi, cậu bé gật đầu bước vô xe.Họ ăn trưa tại 1 nhà hàng nhỏ, và sau đó Adam dẫn cậu về nhà Armand. Mắt cậu mở to khi trông thấy tòa biệt thự.
“Xin chào mừng.” Một người phụ nữ nói, bà đứng từ bậc thềm khi Adam dẫn Destin vào
“Margaret đây là Destin.” Adam giới thiệu, thấy bà mỉm cười chào cậu.
“Chào Destin,” Bà bắt tay cậu. “Cám ơn Adam.”
“Không có chi.” Adam nói, bước trở ra xe. Destin nhìn xe chạy đi rồi quay lại Margaret.
“Đừng căng thẳng, vào nhà đi,” Bà dẫn cậu bé vào. “Cậu có muốn tôi chỉ phòng cho cậu không?”
“Àh vâng,” Destin nói, cởi giầy ra và đi theo. Mắt cậu tròn xoe vừa đi vừa quan sát tòa nhà. Cậu gần như xém tông vào bà khi bị dừng lại đột ngột trước căn phòng, nơi có vài người đang mang đồ vào.
“Phòng cậu kế bên phòng Armand.” Bà hướng dẫn cậu. “Cái cửa đó dẫn sang phòng cậu ấy.”
“Vâng.” Destin nhìn bà bước ra.
XXXXX
Armand mở cửa , dừng lại khi thấy một đôi giầy nhỏ gần cửa ra vào. Cở chân cậu ta nhỏ đến thế sao? Armand tự hỏi. Lắc đầu anh vào văn phòng trước khi ra ngoài tìm Destin và Margaret. Vô nhà bếp, anh ngạc nhiên khi thấy cậu bé đang ngồi ở bàn đặt giữa phòng cắt cà rốt và cười giỡn với Margaret.
“Chào mừng cậu Armand,” Margaret nói.
Armand không bình luận gì khi Destin quay lại nhìn anh, anh không thể rời mắt khỏi cậu bé.
“Anh mới về,” Destin nói nhỏ nhẹ
“Chào,” Armand cuối cùng cũng mở miệng và bước vô bếp hôn má Magarette sau đó ngồi kế Destin. “Cậu đã xem phòng mình chưa?”
“Rồi, nhưng tôi không quen nên xuống dưới này giúp dì Gates.” Cậu trả lời, anh gật đầu.
“Bữa tối đã chuẩn bị xong, hai người ngồi vào bàn đi.” Bà nói . Destin chậm trãi đặt dao xuống. Cậu theo Armand thấy mình vào 1 căn phòng ăn khổng lồ với ghế và bàn đủ 50 người. Armand ngồi ở đầu và chỉ ghế kế bên bên trái mình cho Destin, cậu ngồi xuống, hai tay đặt trên người, mắt nhìn lên mặt bàn.
“Anh có một ngày vui vẻ chứ?” Destin hỏi.
“Vâng, cám ơn cậu,còn cậu thì sao?” Armand hỏi, với tay sờ nhẹ nhúm tóc của cậu , anh thấy cậu ngước lên.
“Nó rất thú vị,” Destin trả lời. Họ lại rơi vào im lặng, chỉ đến khi Margaret mang thức ăn ra…., họ lại ăn im lặng . Destin khó nuốt được, cậu quá căng thẳng. cậu không biết điều gì đang chờ đợi mình, cậu quá mệt khi bị dắt đi cả ngày hôm nay.
“Tráng miệng chứ?” Armand hỏi, Destin ngước lên nhìn anh.
“Không, cám ơn anh.” Destin trả lời, thấy anh dựa vào ghế
“Cậu biết đó, cậu không cần phải căng thẳng thế đâu, tôi không cắn đâu.” Armand chọc làm cậu bé đỏ mặt.
“ Tôi chỉ không chắc hiện giờ anh đang muốn gì ở tôi ” Destin trả lời, nhìn thấy vẻ thú vị trên gương mặt Armand.
“ Giờ là thời gian thử nghiệm, đúng không? Cơ hội để tìm hiểu lẫn nhau,” Armand nói. “Mà trông cậu rất đẹp đấy.”
“Cám ơn,” Destin vúi xuống, thấy mình đỏ mặt lần nữa. “Adam đã mua rất nhiều thứ cho tôi.”
“ Không nhiều lắm đâu,” Armand nói, anh đã rất ngạc nhiên khi nhìn tấm chi phiếu thanh toán, nó thấp nhiều hơn cả anh mong. Và anh nhận thấy Destin không khó tính như những người tình trước của anh Thấy cậu trai căng thẳng bối rối dưới cái nhìn của mình, anh càng thích cậu bé thêm.
“Anh mong gì ở tôi?” Destin hỏi, nhìn anh.
“Tôi muốn cậu chung thủy với tôi, nếu cậu tiến thêm bước nữa,” Armand trả lời, nhìn mặt cậu né đỏ tiếp.
“ Còn anh thì sao? Anh có phải chung thủy với tôi không? “ Destin thì thầm,khi tình huống hiện giờ chuyển trong tay cậu. Cậu nhận thấy mình không biết tí gì về người đàn ông này . “Làm sao tôi biết anh sẽ không có ai khác?”
“Dĩ nhiên tôi cũng sẽ chung thủy với cậu,” Armand nói, nhìn cậu bé tiếp tục cúi đầu . “Tôi cũng đi khám bác sĩ sáng nay, kết quả cũng hoàn toàn sạch, cậu có muốn xem không?”
“Không, điều gì xảy ra nếu tôi không chung thủy với anh? ” Destin hỏi. “Nếu……”
“Tôi sẽ đá cậu đi với những gì cậu có lúc tôi gặp cậu, trở lại con hẽm ấy.” Armand trả lời, nhìn cậu gật đầu lên xuống. Anh tiếp tục quan sát cậu bé trong khi cậu tiếp tục quan sát mặt bàn.
“Sao anh lại nhìn tôi thế?” cuối cùng Destin hỏi mà không ngước lên, gương mặt và 2 tai cậu đang nóng như lửa.
“Không lý do gì cả,” Armand nói, với tay nắm lấy cậu lần nữa. “Cậu mệt rồi phải không? .”
“Vâng,” Destin không muốn nói cậu ngủ rất ít đêm qua và sáng nay mua sắm vòng vòng đã làm cậu đuối sức.
“Sao cậu không lên phòng nghỉ đi?” Armand đứng dậy. Anh rời phòng với cậu theo sau. Lên hết cầu thang, Destin che tay ngáp .
“Nếu cậu bị lạc ở đây, hãy gọi số 0, đó là số nhà bếp ,Margaret thường có mặt ở đó.”
“Okay,” Cậu nhìn lên quan sát anh. Armand cao lớn, mái tóc đen dày ngắn, đôi mắt màu nâu sâu , anh rất đẹp trai , và từ những thứ Destin thấy, anh rất rất giàu. Nhưng điều đó không ảnh hưởng gì tới Destin. Dù ai có giàu đến đâu nếu Destin thấy không thích thì cả đống tiền cũng không giữ nổi cậu lại.
“Cậu đang suy nghĩ gi thế?” Armand hỏi khi thấy cậu chăm chú nhìn anh.
“Hả?” cậu cười bối rối. “Xin lỗi.”
“Không sao,” Armand dừng trước cửa phòng Destin, mở cửa anh để cậu vào trước.
“Wow họ thu xếp hết mọi thứ,” Destin nói, nhìn khắp phòng.
“Tốt lắm,” Armand nói, thấy Adam làm rất tóc trong việc dọn phòng cho Destin. Trang trí, màu sắc rất đẹp “Cậu thích nó không?”
“Tôi rất thích.” Cậu cười với Armand.
“Tốt, vậy cậu nghỉ đi nhé.” Armand tiến tới Destin, nắm 2 vai cậu, cuối xuống hôn nhẹ lên môi. Anh mỉm cười khi cậu bối rối. “Àh, giờ cậu ở đây, đó là đặc quyền của tôi.”
“Ồ,” Destin nói, nhìn anh bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại. cậu đợi một vài phút sau đó cởi quần áo ra chỉ chừa lại quần lót.
“Destin?” Armand nói, tiếng vọng từ cánh cửa thông giữa 2 phòng khiến cậu giật mình.
“Gì thế?” cậu quay lại anh.
“ Bắt đầu từ thứ hai cậu sẽ có gia sư , cậu cần học thêm nữa .” Armand vừa nói vừa nhìn thân hình hơi xanh của cậu.
“Okay,” Cậu nhìn Armand gật đầu, anh mỉm cười rồi biến mất sau cánh cửa.Lắc nhẹ đầu Destin đi lại cái bàn sát tường, trên đó có một máy vi tính, 1 quyển sổ, 1 lá thư. Cái máy rất đẹp cậu chưa bao giờ có.
Cầm lá thư lên , trong đó chỉ cho cậu quyển sổ để viết nhật ký, nó là quyển sổ riêng không ai đọc được. Mở tủ ra, Destin thấy cây viết , cậu ngồi xuống suy nghỉ xem nên viết những gì. Tâm trí cậu cứ vẩn vơ về nụ hôn hồi nãy.
‘Ngày đầu tiên tôi làm người yêu Armand,’ Destin viết. ‘Bắt đầu là gặp bác sĩ, đó là 1 người tốt, sau đó đi shopping, cũng tàm tạm, nhưng Adam( không biết chắc anh ta là ai) đã mua rất nhiều thứ . Mình đã đến nhà Armand, nó không phải ngôi nhà mà là tòa biệt thự.’
Destin dừng bút, mắt nhìn về bức tường trước mặt, cậu không chắc nên viết gì. Nói thật, hiện giờ cậu chỉ suy nghĩ về người đàn ông đang làm ồn bên phòng kế bên,
‘Anh ấy đã hôn mình, Mình không biết tại sao nhưng anh ấy nói đó là đặc quyền. Nó không tệ lắm, chỉ hơi lạ .’
Đóng quyển sổ lại, Destin vươn mình đi lại giường ngủ, cậu cuộn tròn trên giường khép mắt lại và từ từ rơi vào giấc ngủ.