***2 năm sau***
- Mama... mammy
- Lục công tử, cậu đừng chạy nữa! Tôi không đuổi kịp cậu nữa rồi
Quản gia nhà Đường Phong đang cố gắng chạy đuổi theo một cậu hoàng tử nhỏ
Khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu
Cậu bé tên là Lục Tuấn Hiên, là con trai của Đường Phong và Ninh Kiều
- Công tử! Cậu cẩn thận phía trước! Thiếu gia!
- Aahh...Đau quá!
Cậu bé va phải một người đàn ông cao to lực lưỡng, ánh mắt tràn đầy sát khí khiến cậu bé cảm thấy run sợ
- Cút!
Không ai khác, người đàn ông đó chính là Lục Đường Phong
Từ ngày Khả Ái rời xa, anh càng lạnh nhạt với bất cứ ai kể cả gia đình mình
- Tiểu tử thối! Đến con trai của mày mà mày còn không thương nữa sao? - Lực lão gia từ ngoài bước vào nói
- Nó không phải con trai con! - Đường Phong đáp lời
- Thằng nhãi ranh! Ta đã xét nghiệm ADN rồi mà! Hai đứa chính xác là cha con!
- Dù ông nói thế nào thì con cũng không tin đâu! Tối rồi đó! Ông nên đi ngủ đi!
- Đã hai năm trôi qua rồi mà mày vẫn không quên được con bé đó à!
- Sao ông biết?
- Không phải giấu nữa! Tiểu Kiều đã nói hết cho ta rồi! Một con đàn bà vô dụng, làm mày ra nông nỗi này, vậy mà mày cũng mê mẩn được
Đường Phong nghe thấy ông nhắc đến Khả Ái, máu sôi sùng sục, không kìm nén được cơn giận mà gạt bỏ hết đồ đạc trên bàn xuống, mọi thứ vỡ toang, đến Lục lão gia còn phải kinh hãi, anh quát lớn vào mặt ông
- Con cấm ông nhắc đến Tiểu Ái!
Dần dần anh mới lấy lại bình tĩnh
- Trình quản gia! Anh mau đưa ông tôi lên phòng đi, muộn rồi!
Đường Phong bước đi ra khỏi căn phòng
Mặc cho Lục lão gia đang lên cơn đau tim ở trên ghế
Khuôn mặt của anh có thể thấy chỉ cần nhìn thôi đã cảm thấy lạnh toát
Đường Phong bước lên phòng
Mở tủ quần áo ra, toàn là những bộ váy mà Khả Ái đã từng mặc
Bao năm qua anh không vứt chúng đi mà vẫn giữ chúng lại
Anh lấy chiếc váy cô hay mặc nhất ra hít lấy hít để
Mùi hương của cô gái ấy vẫn còn trong chiếc váy này mà không phai
Hương thơm đó có mùi da thịt của phụ nữ khiến anh đắm say như đang hít chất kích thích
Cốc... cốc... cốc
- Vào đi!
Cánh cửa mở ra, Ninh Kiều bước vào cùng một dĩa thức ăn
- Anh Phong! Ông nói anh chưa ăn gì cả, em bê lên cho anh chút thức ăn này! Em tự làm đó!
- Không ăn!
- Anh Phong! Anh ăn đi mà!
- Tôi đã nói là không ăn cơ mà - Đường Phong quát lớn
Hiên Hiên còn đang ngủ ở phòng bên cạnh, cô không muốn thằng bé thức dậy
- Anh không ăn thì thôi! Em xuống dưới đây!
Thế là cô ta cầm dĩa thức ăn rồi bước ra khỏi phòng
- Sống trong căn nhà này 2 năm rồi, dù đã đám cưới nhưng vẫn chưa đăng ký kết hôn, đến căn phòng cũng không được ở chung, ngày nào cũng lạnh nhạt với mình. Con Khả Ái đó đúng là đáng ghét!
***Một diễn biến khác***...
- Khả Khả! Bài thuyết trình của em tốt lắm! Đối tác không ngớt lời khen ngợi đó! Dự án lần này chắc chắn giao cho em rồi!
- Cảm ơn anh, Đình Vũ! Em làm được như thế này là cũng nhờ vào anh thôi!
- Hôm nay... Em cùng ăn tối với anh nhé!
- Em...
Reng... reng... reng...
“ Mẹ “
- Alô!
- Mammy! Hân Hân nhớ mẹ! Bao giờ mẹ về? - trong điện thoại vọng ra tiếng một cô bé nghe chưa sành sõi
- Hân Hân ngoan! Chờ mẹ một chút rồi mẹ sẽ về với con!
- Vâng ạ!
- Anh Vũ! Em phải về rồi! Hôm khác mình lại hẹn gặp!
- Ừm!
Đình Vũ nhìn theo bóng lưng Khả Ái rời đi, khuôn mặt đầy tiếc nuối
“ Hai năm rồi! “
Khả Ái trở về nhà, một cô bé chừng hai tuổi chạy đến bên cô
- Mammy về rồi! Hân Hân nhớ Mammy!
- Mammy cũng nhớ con, hôm nay con có nghe lời bà không?
- Có ạ!
Cô bé tên là Đỗ Khả Hân, con gái của Khả Ái
- Hai đứa mau vào ăn cơm đi! - Bà ngoại Hân Hân nói
- Vâng ạ! Hai mẹ con đồng thanh đáp!
Hân Hân trông có vẻ hơi nhỏ hơn so với các bạn đồng lứa
Lúc được sinh ra, cậu được chẩn đoán là mắc bệnh tim bẩm sinh do cha mẹ quan hệ lúc đang mang thai
Tiền phẫu thuật cần rất nhiều tiền, cà năm nay Khả Ái phải làm việc rất vất vả mà vẫn không đủ tiền chữa trị cho cậu
Nhưng cô bé luôn luôn vui vẻ, nụ cười hồn nhiên của Hân Hân đã cho cô rất nhiều động lực để ngày ngày làm việc kiếm tiền chữa trị cho con
Dự án sắp tới cô nhận rất lớn, mặc dù không phải là tất cả số tiền cần có nhưng đủ để Hân Hân tiến hành phẫu thuật
Cô nhất định phải làm thật tốt dự án sắp tới