Tìm Lại Em

Chương 35: Chương 35




Lời nói của Đoan Uất Liễm lọt vào tai Cốt Tư Nặc cư nhiên khiến hắn hoảng hốt. Hắn hơi cúi đầu, tầm mắt rơi lên mũi dao đang đặt lên vị trí tim kia.

Dựa vào từng câu từng chữ cô nói, hắn đại khái cũng có thể đoán cô phát hiện được thứ gì đó, hơn nữa chuyện này có sức sát thương rất lớn.

“ Liễm Liễm ”.

Cốt Tư Nặc ngoài gọi tên cô ra thì không nói gì khác, hắn tưởng chừng như đang đợi Đoan Uất Liễm đến chất vấn hắn. Mấy ngày hắn ở trong bệnh viện, hắn dường như đã nghĩ thông suốt.

Người ta nói, kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, chuyện dù giấu kín kẽ đến đâu cũng bị người ta phát hiện, câu này không sai.

Người ta còn nói, là đồ của chính mình dù không cố gắng giành lấy nó cũng sẽ tự rơi vào tay mình, câu này cũng không hề sai. Năm năm nay, Đoan Uất Liễm ở bên cạnh hắn, cô tuy có cười, có nói nhưng hắn chưa từng cảm nhận được tình cảm của cô giành cho hắn. Hắn dùng danh nghĩa vợ chồng để giữ lấy cô, nhưng vẫn không hề có được trái tim cô.

“ Chuyện đầu tiên, vì sao trong Cốt gia lại có giấy chứng nhận kết hôn của tôi và Nghiêu Cảnh Hiên? ”.

Đoan Uất Liễm bắt đầu vặn hỏi, mũi dao đặt trên lồng ngực Cốt Tư Nặc vẫn chưa từng buông xuống. Có một khắc cô thật sự muốn xem tim của người đàn ông này là đỏ hay là đen, vì sao nói yêu cô, sau lưng cô lại giấu giếm nhiều thứ?

“ Em cũng nhìn thấy rồi, giấy chứng nhận này là thật, hôn nhân giữa chúng ta là giả. Về mặt pháp luật, em với Nghiêu Cảnh Hiên chính là vợ chồng. Bảy năm trước, em đề nghị với anh ta ly hôn nhưng đáng tiếc, anh ta lại không hề ký đơn ”.

Cuộc hôn nhân này tựa như một sợi dây thừng trói chặt lấy Nghiêu Cảnh Hiên và Đoan Uất Liễm, trói những bảy năm trời.

Đoan Uất Liễm kinh ngạc, không dám tin. Hoá ra cuộc hôn nhân năm năm nay mà cô đang sống là giả. Đứa nhỏ là giả, hôn nhân là giả, còn gì nực cười hơn?

Thật sự không ngờ tới cô và Nghiêu Cảnh Hiên từ bảy năm trước đã quen nhau!

“ Giữa tôi và Nghiêu Cảnh Hiên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? ”.

“ Chuyện này hoặc là em tự mình nhớ lại, hoặc là tự mình hỏi anh ta ”.

Phải rồi để tự Nghiêu Cảnh Hiên nói với cô, cô nhất định sẽ hận anh ta, mà một khi đã hận hai người họ chỉ có thể xa cách. Dù chỉ còn là một chút hi vọng Cốt Tư Nặc hắn vẫn muốn giành.

“ Được. Chuyện thứ hai, Cốt Uất Bảo là con của ai? ”.

“ Của anh và Bạc Sơ ”.

“ Vì sao giấu tôi? Vì sao lại đem con của Bạc Sơ cho tôi nuôi? Cô ấy mới là mẹ đứa bé ”.

“ Vì anh yêu em ”.

Cốt Tư Nặc điên cuồng cười, lớn giọng nói. Hắn yêu cô là thật, muốn ép cô ở bên cạnh hắn cũng là thật.

Để trị liệu chứng tâm thần phân liệt của cô, hắn lựa chọn xoá toàn bộ đoạn ký ức của cô với Nghiêu Cảnh Hiên. Hắn vì yêu cô mà nhân cơ hội dùng con của Bạc Sơ với hắn, biến nó thành sợi dây ràng buộc Đoan Uất Liễm.

Hắn vì cô trù tính kỹ lương như thế, nhưng cô trước sau chưa từng động lòng.

Đoan Uất Liễm hoảng sợ, con dao cầm trong tay rơi xuống đất, theo bản năng lùi về sau vài bước. Cô chưa từng thấy một Cốt Tư Nặc đáng sợ đến mức này, chưa từng thấy... Một người vì lợi ích của bản thân mà gây cho người khác bao nhiêu đau khổ.

“ Anh điên rồi ”.

Dứt lời, Đoan Uất Liễm liền rời khỏi phòng bệnh, trước khi cô rời đi Cốt Tư Nặc nói lớn một câu.

“ Như vậy em đã sợ rồi? Chuyện Nghiêu Cảnh Hiên làm với em bảy năm trước còn đáng sợ hơn rất nhiều ”.

Trái tim Đoan Uất Liễm run lên, cô không dám ngoảnh đâu lại nhìn, cứ thế đi thẳng.

[... ]

Rời khỏi bệnh viện, Bối Kiệt không hề đi theo sau Đoan Uất Liễm mà người âm thầm bảo vệ cô lúc này lại là Nghiêu Cảnh Hiên.

Mới không gặp có vài tiếng, anh đã nhớ có cô đến phát điên. Nghiêu Cảnh Hiên dõi theo cô từ phía sau, cô bước một bước, anh bước một bước hoàn toàn giữ một khoảng cách nhất định.

Không biết Cốt Tư Nặc đã nói gì với cô mà gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn kia trở nên ủ rũ, cô tựa như một cái xác không hồn, chẳng biết nên đi về đâu.

Trong đầu Đoan Uất Liễm lúc này toàn là lời mà Cốt Tư Nặc nói. Tâm trạng cô, rối quá. Thật sự không biết đối mặt với hiện tại ra sao.

Đoan Uất Liễm chuẩn bị băng qua đường, đột nhiên có một người đàn ông lao tới ôm lấy cô, đem cô ôm chặt vào trong lồng ngực.

Đến khi định thần lại, người đàn ông ấy đã buông ra, anh ta là Nghiêu Cảnh Hiên.

Trên gương mặt anh tuấn kia có một vết dao rất lớn, máu liên tục nhỏ xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.