Tìm Lại Nhau Giữa Chốn Phồn Hoa

Chương 23: Chương 23: Ăn giấm




Ngày hôm sau, Hân Nhi được xuất viện. Cô vốn dĩ định đi làm trở lại thì lại nhận được cuộc điện thoại từ một người.

“ Hôm nay cô không cần đi làm đâu “.

Hân Nhi đang ở phòng trọ vừa mới xỏ xong đôi giày cao gót, lại bị thanh âm lãnh đạm của người đàn ông đầu bên kia làm cho có chút bất ngờ, giọng nói gấp gáp hỏi lại.

“ Giám đốc, tôi đã làm gì sai sao, mà anh lại đuổi việc tôi? Tôi cũng cần biết lí do chứ! “.

Hoàng Hải đang ngồi trước bàn làm việc, một tay cầm di động, một tay cầm bút kí giấy tờ, lại bất chợt bị thanh âm trong trẻo, có phần khẩn trương của cô gái đầu bên kia làm cho khựng lại. Anh dừng động tác, buông bút xuống, ngồi thẳng lưng dựa vào ghế, rít một hơi mới chậm rãi giải thích.

“ Tôi không có đuổi việc cô “.

Hân Nhi nghe thấy bản thân không phải bị đuổi thì thở phào nhẹ nhõm, xong lại nghĩ ngợi thấy không đúng, lại gặng hỏi.

“ Vậy tại sao anh lại bảo tôi không phải đến công ty “.

Người đàn ông bên kia trầm ngâm hồi lâu không đáp, khiến cho Hân Nhi còn tưởng anh đã tắt mắt, lắc lắc điện thoại lại nghe được anh cất giọng trầm thấp nói.

“ Là cho cô nghỉ phép hôm nay “.

Hân Nhi vẻ mặt kinh ngạc, giọng nói còn có phần kinh hỉ. Vậy hóa ra là cho cô nghỉ phép chứ không phải là đuổi việc cô. Hân Nhi vui mừng nói

“ Thật sao! Tôi biết rồi…Cảm ơn…giám đốc “.

Cô nói xong câu đó bỏ điện thoại đang áp bên tai xuống, thấy người trên đó đã tắt máy.

Bùi Hoàng Hải sau khi tắt máy, vừa rồi anh kịp nghe thấy giọng nói vui vẻ phấn khích của cô liền không tự chủ được mà cong khóe môi.

Hân Nhi sau khi bỏ điện thoại đặt sang một bên, lại giống như đang ngẫm nghĩ một cách nghiêm túc.

Tại sao hôm nay Bùi Hoàng Hải lại dễ chịu với cô như vậy. Còn cho cô nghỉ phép cả một ngày. Chắc không phải là do cô mới bị đuối nước nên anh quan tâm đấy chứ?

Nghĩ đến loại khả năng này, trong lòng Hân Nhi vừa bồn chồn, vừa rối bời. Nghĩ thế nào cũng chỉ có thể lí giải như vậy. Bùi Hoàng Hải vậy mà lo nghĩ cho cô! Chắc hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi.

Hân Nhi đi ra bên ngoài ló đầu nhìn mặt trời đang chiếu rọi, tự mình nói ngây ngốc.

“ Đâu có ta, mặt trời vẫn ở hướng đông mà ta “.

Một nam nhân đang đứng gần đó, cách cửa nhà cô không xa. Anh ta vừa nhìn thấy Hân Nhi dáng vẻ ngây thơ đang nhìn ngắm mặt trời lại tự mình lẩm bẩm gì đó thì không khỏi khẽ cười, đi đến gần cao giọng nói.

“ Hân Nhi, cô đang làm gì vậy? “.

Hân Nhi bị giọng nói của người đàn ông xuất hiện bất thình lình này làm cho giật mình. Cô vội quay ra, liền nhìn thấy khuôn mặt điềm tĩnh, điển trai của Đinh Văn Lâm. Cô có chút hốt hoảng, ngỡ ngàng, ngơ ngác cất giọng hỏi.

“ Anh Lâm? Sao anh lại ở đây? “.

Đinh Văn Lâm bị cái bộ dáng kinh ngạc đến trợn mắt há miệng của cô chọc cho bật cười. Anh mỉm cười khẽ hắng giọng giải thích.

“ Tôi nghe tin cô xuất viện, muốn đến thăm cô, cho nên đã tìm đến địa chỉ nhà cô “.

Ngừng một lát, anh ta lại giả bộ nói đùa.

“ Không định mời tôi vào nhà sao? “.

“ À…được “.

Hân Nhi cười tươi, mời anh ta vào nhà.

Đinh Văn Lâm ngồi xuống một cái ghế dựa. Trong lúc Hân Nhi đi vào bên trong rót nước, Đinh Văn Lâm nhìn liếc xung quanh căn nhà cô quan sát một lượt mà ngầm đánh giá. Căn nhà rộng rãi thoáng mát, lại vô cùng sạch sẽ, gọn gàng. Bên ngoài cửa còn treo một dàn cây xanh làm cho không khí thêm trong lành hơn.

Đinh Văn Lâm cười đầy hài lòng, trong lòng càng thêm chắc chắn. Hân Nhi chính là mẫu người mà anh thích, cũng là cô gái thích hợp mà anh cần tìm, có thể cùng anh tạo dựng mối quan hệ vợ chồng sau này.

Lúc Hân Nhi mang nước ra mời anh ta, anh ta liền đề nghị với cô.

“ Hân Nhi, hay là hôm nay cô đến nhà tôi chơi đi. Dù sao tôi cũng đã đến nhà cô. Có qua có lại chứ, đúng không? “.

Hân Nhi đặt ly nước xuống, cười ngượng nhìn anh ta. Nhìn thiếu nữ giống như đang ngại ngùng, Đinh Văn Lâm liền tâm lí nói khéo.

“ Cũng tiện để cô chơi cùng Tuyết san, con bé rất mong cô tới đó “.

Đinh Văn Lâm đã nói như vậy, Hân Nhi làm sao nỡ từ chối. Cô khẽ gật đầu nhẹ, coi như đồng ý. Dù sao hôm nay cô cũng được nghỉ phép, đi chơi một chút chắc cũng không sao.

Hai người ngồi trên xe ô tô của Đinh Văn Lâm chuẩn bị đi đến nhà của anh ta.

Đinh Văn Lâm ngồi vững bên ghế lái, khi đi qua một cửa hàng bách hóa anh liền dừng xe, quay sang nói khẽ với Hân Nhi.

“ Cô ngồi đây đợi tôi một lát, tôi đi vào bên trong mua một ít đồ cho Tuyết San “.

Hân Nhi khẽ gật đầu.

Một lúc sau Đinh Văn Lâm đi ra, anh xách một túi đồ ăn vặt cất lên xe. Bất chợt nhìn sang, tầm mắt lúc này mới để ý cô chưa thắt dây an toàn. Thế là anh không nói lời nào liền vươn tay ra thắt dây cho cô.

Không biết vô tình hay cố ý, cảnh tượng này lại đập vào mắt của vị trợ lí bên cạnh Bùi Hoàng Hải. Anh ta cũng đi mua đồ đạc ở cửa tiệm bách hóa này. Vừa đi ra lại nhìn thấy người phụ nữ trong xe kia nhìn có chút quen mặt. Anh ta liền nhớ ra cô chính là cái cô thư kí bên cạnh sếp mình.

Thế là anh ta theo bản năng liền lôi điện thoại ra chụp lại cảnh tượng này. Anh ta còn cố ý phóng to mặt hai người trong xe, tách tách chụp liền mấy bức.

Người trợ lí sau khi thấy xe của Đinh Văn Lâm rời đi thì cũng nhìn theo một hồi rồi bỏ đi.

Lúc quay trở lại công ty, anh ta liền có việc phải đem tài liệu đến cho giám đốc xem.

Vừa bước vào phòng, đưa tập tài liệu cho Bùi Hoàng Hải xong, anh ta tỏ ra bén lén để ý sếp mình. Lại ngập ngừng muốn nói gì đó.

Dáng vẻ đó của anh ta vừa hay bị Bùi Hoàng Hải tinh ý nhận ra. Anh hắng giọng hỏi.

“ Có chuyện gì muốn nói? “.

Anh trợ lí cười gượng. Đúng là chuyện gì cũng không qua mắt được sếp anh ta. Nhưng anh ta lại có chút chần chừ không biết có nên nói ra không.

“ Không có gì nói thì đi ra ngoài “.

Nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Bùi Hoàng Hải vang lên, anh ta quyết định mở miệng.

“ Sếp, vừa rồi tôi có nhìn thấy một người trông rất giống thư ký Hân Nhi ở gần cửa hàng bách hóa “.

Bùi Hoàng Hải thản nhiên nói.

“ Là tôi hôm nay cho cô ấy nghỉ phép “.

Trợ lí dĩ nhiên biết điều này, nhưng trọng tâm anh ta muốn nói lại là…

“ Nhưng sếp, tôi còn bắt gặp cô ấy đi cùng với một người đàn ông lạ. Đây sếp “.

Anh ta thấy Hoàng Hải ngẩng đầu, dường như rất để ý tới chi tiết này thì đưa điện thoại của mình ra, cho anh xem mấy bức hình mình vừa chụp được.

Bùi Hoàng Hải đồng tử giãn nở, cầm lấy chiếc điện thoại của anh ta nhìn đôi nam nữ trong hình có dáng vẻ mập mờ khó nói thì bàn tay khẽ siết chặt. Anh trợ lí thoáng cảm nhận được một tầng khí lạnh lẽo bao trùm cả căn phòng. Anh ta thật sự có chút không ngờ đến giám đốc anh ta sau khi nhìn thấy bức hình này sắc mặt lại kém như vậy.

Anh ta bắt đầu lo cho an nguy của chiếc điện thoại, vội đưa tay giật lấy điện thoại. Khuôn mặt sợ hãi vội vã nói.

“ Giám…giám đốc, tôi xin phép ra ngoài “.

Anh ta nói xong câu ấy liền bỏ chạy mất dép. Ra đến bên ngoài còn thở gấp gáp, tự lẩm bẩm một mình.

“ Xem ra sếp đích thực là thích cái cô Hân Nhi kia rồi “.

Mà Bùi Hoàng Hải ở trong phòng lúc này nắm tay siết chặt, vẻ mặt âm u một mảng. Anh cau mày, tức giận.

Anh cho cô nghỉ phép, là để cô đi chơi vui vẻ với người đàn ông khác như này sao!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.