Bùi Hoàng Hải không nghĩ được nhiều, chỉ có thể giả vờ kinh ngạc mà cao giọng lên đường. Anh còn tự tưởng tượng ra trong đầu mình, nếu anh đến chậm một bước thì không biết hai người kia còn có thể làm gì hơn không. Giả dụ như Đinh Văn Lâm kia dám hôn Hân Nhi thì sao.
Vậy nên ngay lúc Hân Nhi cùng Đinh Văn Lâm quay ra, đều bị giọng nói bất ngờ này làm cho giật mình. Đinh Văn liền từ từ thu tay còn đang đặt trên mép miệng cô lại. Anh ta mỉm cười nhẹ, khẽ lên tiếng.
“ Anh không thấy sao, tôi đang lau miệng cho cô ấy “.
Nhìn cái vẻ mặt dương dương tự đắc ấy của Đinh Văn Lâm, trong lòng Bùi Hoàng Hải càng sinh thêm vài phần khó chịu. Anh buông lời phản bác.
“ Cô ấy tự có tay, còn cần anh phải lau hộ sao “.
Đinh Văn Lâm dường như cố ý không hiểu ẩn ý trong lời nói của đối phương, lại càng hớn hở mà xoáy sâu.
“ Cô ấy đương nhiên có tay. Nhưng tôi càng muốn lau hộ cô ấy hơn “.
Bùi Hoàng Hải nét mặt lúc này thật sự không tốt chút nào. Tuy vẫn tỏ vẻ điềm nhiên nhưng chỉ có con mắt của hai người đàn ông với nhau mới hiểu được nhau. Đinh Văn Lâm vừa nhìn đã biết là Bùi Hoàng Hải đang tức giận. Mà lí do rất đơn giản. Trực giác của đàn ông cũng không thua kém gì phụ nữ. Anh ta có thể nhận ra Bùi Hoàng Hải thích Hân Nhi.
Chỉ là Hân Nhi bộ dáng lại ngây thơ, gặp phải một Bùi Hoàng Hải lạnh lùng, luôn che dấu cảm xúc thì cô hoàn toàn không biết rằng Bùi Hoàng Hải thích cô. Cô chỉ ngơ ngác ngồi một bên khó hiểu nhìn Bùi Hoàng Hải. Trong lòng thầm nghĩ.
“ Anh ta khó chịu cái gì chứ. Anh Lâm lau hộ mình thì có sao. Hay là... “
Trong trí tưởng tượng của thiếu nữ lúc này lại nổi lại một suy nghĩ vô cùng buồn cười. Cô thực sự nghi ngờ liệu có phải Bùi Hoàng Hải là g.a.y a! Vì vậy nên anh ta chính là thích Đinh Văn Lâm. Mới khó chịu khi nhìn thấy cảnh vừa rồi.
Nghĩ đến khả năng đấy, Hân Nhi thấy rất hợp tình hợp lí, lại không nhịn được nội tâm đang cười không ra tiếng.
Mà Đỗ Trúc Quỳnh đứng ở sau lưng Bùi Hoàng Hải, chứng kiến hết một màn này, ánh mắt nhìn Hân Nhi càng thêm phần ghen ghét. Cô ta giữ vẻ mặt bình tĩnh, giả vờ đi đến trước mặt Hân Nhi mà nói.
“ Hân Nhi à, tôi thấy hay là cô đi với tôi tới chỗ khác ngắm cảnh đi. Tôi có nhiều chuyện muốn nói với cô lắm đó “.
Hân Nhi ngồi không cũng trúng đạn. Lại nhìn cái tình thế khó xử này nên đành bất đắc dĩ cười nhẹ mà đi cùng Đỗ Trúc Quỳnh.
“ Tôi đi cùng cô Đỗ ra chỗ khác nói chuyện “.
Cô quay sang nói với Đinh Văn Lâm một tiếng rồi mới rời đi.
Đinh Văn Lâm cũng nhìn cô, gật đầu nhẹ một cái.
Lúc đi lướt qua Bùi Hoàng Hải, Hân Nhi thoáng thấy anh nhíu mày nhìn cô một cái thì trong lòng càng thêm khó hiểu.
Không phải tôi đã nhường không gian riêng tư cho hai người rồi sao! Sao còn nhìn tôi bằng ánh mắt đáng sợ như vậy chứ!
Sau khi hai cô gái rời khỏi thuyền, liền chính là cuộc chiến đối mắt của hai người đàn ông.
Bùi Hoàng Hải cùng Đinh Văn Lâm hiện tại bốn mắt trừng nhau, hoàn toàn không có thiện ý gì với đối phương mà thực sự coi nhau là tình địch rồi.
Đinh Văn Lâm chìa tay về phía vị trí ghế đối diện mình mà nói.
“ Ngồi đi. Chắc chúng ta có nhiều chuyện để nói lắm đây “.
Bùi Hoàng Hải lãnh đạm đi đến kéo ghế ngồi xuống. Vẫn dùng ánh mắt sắc bén để nhìn Đinh Văn Lâm.
Đinh Văn Lâm ngồi khoanh tay, bất giác cười nhạt.
“ Đừng nhìn tôi đáng sợ thế chứ. Dù sao chúng ta cũng đang là đối tác của nhau “.
Bùi Hoàng Hải ngồi vắt chéo chân, ung dung thản nhiên nhìn trực diện Đinh Văn Lâm, giọng nói lạnh nhạt vang lên.
“ Cũng đúng. Vậy nói đi, anh..là thích thư ký của tôi sao? “.
Nét mặt Đinh Văn Lâm rất bình tĩnh, anh ta không có dáng vẻ gì giống bị người ta nhìn rõ tâm tư, rất tự nhiên trả lời.
“ Đúng. Có vẻ như tôi thực sự bị cô ấy thu hút rồi. Anh nói đúng. Tôi..thích cô ấy “.
Ngừng một lát anh ta lại nói tiếp.
“ Còn anh thì sao? Bùi tổng, không lẽ..anh cũng thích cô ấy? “.
Bùi Hoàng Hải nhìn Đinh Văn Lâm, cao giọng trả lời đầy ngạo mạn.
“ Thích sao? Tôi không có hứng thú với cô gái đó. Nhưng cô ấy là thư ký của tôi. Những chuyện tình cảm của cô ấy tôi cũng nên biết để tránh xen vào chuyện công việc. Ảnh hưởng đến công ty tôi “.
Nghe lời ngụy biện từ miệng Bùi Hoàng Hải phát ra, Đinh Văn Lâm hơi nghiêng đầu, cười như không cười.
“ Vậy sao? Tôi còn tưởng anh thực sự nhìn trúng cô ấy chứ. Nhưng anh lại nói không thích cô ấy. Tốt nhất là như vậy. Bởi vì...tôi sẽ theo đuổi cô ấy. Còn chuyện, có ảnh hưởng đến công ty anh hay không thì đó không phải là vấn đề mà tôi quan tâm “.
Không khí lúc này giữa hai người đàn ông cực kì căng thẳng, còn ngột ngạt hơn cả lúc bọn họ ở trên thương trường nữa...
Bùi Hoàng Hải ở một góc độ mà Đinh Văn Lâm không nhìn thấy, tay phải đặt dưới mặt bàn đã sớm cuộn tròn thành nắm đấm.
Rõ ràng là trong lòng anh đang rất khó chịu vì ghen tuông nhưng lại cao ngạo đến mức không dám thừa nhận tình cảm của chính mình.
Là vì không dám đối mặt, hay là sợ sẽ không có kết quả?
...
Trong khi hai người đàn ông đang nói chuyện với nhau thì bên này, Đỗ Trúc Quỳnh đã đưa Hân Nhi đến bên cạnh gần bờ biển cách chỗ du thuyền không xa.
Cô ra đi đằng trước dẫn đường cho Hân Nhi. Khi đến nơi liền lập tức dừng chân, xoay người lại, vẻ mặt không còn giả bộ như vừa rồi nữa mà thay vào đó là ánh mắt chán ghét nhìn Hân Nhi mà cao giọng.
“ Cô nói đi. Có phải cô cố tình tiếp cận Hoàng Hải để quyến rũ anh ấy phải không? “.