Là anh lựa chọn tình yêu, chọn một người lúc ấy đã vô điều kiện tin tưởng anh, từ bỏ gia đình, cắt đứt tin tức với bố mình.
Làm bố mẹ, sẽ không trách con cái, nhất là bố, có vẻ nghiêm khắc, nhưng
thật ra luôn bao che khuyết điểm, nhiều năm qua ông luôn nói vì Kỉ Tiểu
Trinh nên mới hại anh không về nhà.
Không, sao có thể là lỗi của Tiểu Trinh? Cô hoàn toàn chẳng biết gì, cho đến khi anh say rượu không
cẩn thận nói ra, cô mới hiểu vì sao người nhà anh lại dùng việc cắt đứt
kinh tế làm hình phạt.
Trước kia tính tình anh rất cứng rắn, nhất
quyết không chấp nhận sự sắp xếp của người khác, giờ đây, anh sẽ không
mắc sai lầm nữa.
Anh quyết định không ngăn cản Tiểu Trinh gặp
con, về phương diện khác, anh muốn con gái dùng những đặc điểm của người anh yêu, khiến bố anh thay đổi.
Bố rất để ý, yêu thương đứa cháu gái này, chỉ là không nói ra thôi.
"Có thể ăn cơm chưa?" Quan Trí Đàn da mặt dày như tường thành đánh không
đổ, hỏi một cách đương nhiên, nhưng biểu tình lãnh đạm, anh giờ đây so
vói khi hơn hai mươi tuổi lại càng nham hiểm giảo hoạt.
"Có thể, mau
ngồi xuống." Tiểu Trinh không nghĩ nhiều lắm, giúp anh ăn cơm, lấy thêm
một chiếc bát, ngay cả đũa cũng lấy cho anh, cho đến khi cầm bát cơm của mình ngồi xuống, nhìn anh nuốt cả một miếng to, theo bản năng dặn dò,
"A Đàn, ăn chậm một chút…."
Khoan đã, không đúng! Cô sao
lại nghe lời ngồi xuống ăn cơm, còn đương nhiên giúp anh lấy cơm? Mà anh cũng tự nhiên ngồi xuống ăn đồ ăn cô nấu, như vậy có được không?
Rất kỳ quái, nhưng mà… cô không ghét, trong thời khắc này, cô có thể coi
họi như người một nhà, chưa từng tách ra, hy vọng xa vời đó liệu có thể
bị trời phạt?
Tiểu Trinh che hàng mi sắp trào nước mắt, gắp rau vào bát cho con.
"Con không ăn." Hoan Hoan nhíu mày, gắp rau bỏ vào bát bố, kết quả bố cũng trưng ra một bộ mặt dài như mướp đắng.
"Không được, con chính là vì ăn quá ít rau nên mới không khỏe, thịt phải ăn, nhưng rau cũng phải ăn."
"Nhưng bố cũng không ăn mà." Bé chỉ tay về ông bố lúc nào cũng tấn công các loại thịt, tìm chiến hữu.
Tiểu Trinh khó xử nhìn Quan Trí Đàn, hy vọng anh có thể làm gương cho con.
"Bố…." Anh nhìn rau trong bát, nguyền rủa chính mình vì sao hôm qua lại mua
rau cho vào tủ? Sớm biết đã mua toàn thịt là được rồi!
Tiểu Trinh và con gái, cùng nhìn anh cầu cứu, hai khuôn mặt dường như giống
hệt nhau, khiến miệng anh kìm lòng không được mà cong lên – không, không đúng, giờ không phải thời điểm thích hợp, mà anh nên lựa chọn, phải
đứng về phía ai!Con gái bộ dáng đáng thương khiến anh đau lòng, vì yêu thương con gái mà anh muốn nói không thích thì không cần ăn, cứ bỏ ra đi!
Nhưng tình cảm đối với Tiểu Trinh, khiến anh theo bản năng đứng về phía cô.
"Nghe lời mẹ, ăn hết đi." Anh kiên trì, gắp rau trong bát anh và cả số rau con gái gắp sang, một hơi ăn sạch.
Tiểu Trinh như trút được gánh nặng thở ra, cảm tạ anh hợp tác.
"Hoan Hoan, con xem đấy, bố ăn hết rồi, con cũng phải học tập bố."
"Được rồi, đáng ghét, bố và mẹ cùng một phe…." Cô bé đau khổ, học tập bố dũng cảm một miếng ăn hết đám rau.
Tiểu Trinh vừa lòng mỉm cười, liều mạng gắp rau vào bát của hai bố con không có thịt không vui kia.
Ăn cơm xong, cô đứng dậy thu dọn, hai mẹ con đứng trước bồn rửa, vừa rửa bát vừa hát.
Quan Trí Đàn cầm chén trà nóng Tiểu Trinh đưa, vỗ về bụng ăn no, cảm giác
những năm gần đây ăn thế nào cũng không thỏa mãn, giờ cũng đã có cảm
giác.
Thì ra, anh lại nhớ những món cô làm như vậy… Nheo mắt, nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô.
Anh thật ra vẫn rất giận cô, giận cô tự coi nhẹ mình, lại không biết cách
tranh đấu, tự ý quyết định cuộc sống của annh, quyết định anh cần cái
gì! Cô lừa anh, khiến anh đau khổ, còn sống như một cái xác không hồn.
Giận cô là đương nhiên, anh sẽ không nguôi giận nhanh như vậy, nhưng anh vẫn yêu cô, yêu vô cùng, yêu đến mức ngoài cô ra, cưới ai anh cũng không
quan tâm, không thèm để ý….
Đột nhiên, liếc mắt thấy một vật nâu nâu, chậm rãi chạy ra từ trong gầm tủ lạnh, anh khẽ nhíu mày, nhìn con gián
đáng lẽ không nên xuất hiện, lại nhìn hai mẹ con đang vui vẻ rửa bát.
Anh nhớ Tiểu Trinh rất sợ gián, mỗi lần nhìn thấy đều sợ đến mức không dám
động đậy, mười giây sau sẽ thét lên chói tai, gọi anh mau đến cứu cô,
khi anh vô cùng dũng mãnh cầm dép lê đánh chết con gián, cô sẽ chạy lại
ôm chặt lấy anh….