Tiểu Trinh cũng rất nhớ con, cô cố gắng kềm chế, không cho con phát hiện ra, nhẹ nhàng nói: "Vậy lần tới đi chơi con nhớ mang theo Tiểu Hùng,
đừng quên nhé."
Nếu bây giờ cô khóc, Hoan Hoan nhất định cũng sẽ
khóc, nếu con ầm ỹ phải về Đài Loan gặp cô, chẳng phải sẽ làm cho Quan
Hữu Đạt khó xử sao?
"Vâng, con nhớ rồi, mẹ, mẹ, mẹ và bố đi hẹn
hò ạ? Đi đâu hẹn hò?" Hoan Hoan bị mẹ dời sự chú ý, lại nhớ tới lời bố.
Bố mẹ đang đi hẹn hò!
Tiểu Trinh nhìn khuôn mặt cười đến đáng ghét của Quan Trí Đàn, không khỏi liếc trắng mắt.
Hôm nay là ngày nghỉ, buổi sáng sau khi anh đi tập thể dục về thì hưng trí
bừng bừng ầm ĩ đòi cô đi hẹn hò, sau đó lái xe đưa cô đến rạp chiếu
phim, anh nói hẹn hò, dĩ nhiên là đi xem phim.
Lúc nãy cô đứng dưới mái hiên, chính là vì anh đi xếp hàng mua vé, không để cô đứng trong mưa.
"Bố mẹ…. định xem phim." Cô kiên trì trả lời con.
"Thật là tuyệt, lần sau bố mẹ đi hẹn hò, con đi cùng được không? Được không
ạ?" Hoan Hoan không hiểu hẹn hò là gì, chỉ cảm thấy bố mẹ chắc là đi
chơi, nên bé muốn đi cùng.
"Chờ con về, chúng ta đi vườn bách thú chơi đu quay nhé." Quan Trí Đàn nhận điện thoại, hứa với con.
Đã từng được đến vườn bách thú Uenno[1], Disneyland, khi nghe thấy bố sẽ
dẫn đến vườn bách thú, Hoan Hoan vẫn vui vẻ thét chói tai.
* * *
Ngắt điện thoại, cất vào túi, Quan Trí Đàn cười cười nói với Tiểu Trinh: "Đi nào, phim bắt đầu chiếu rồi, đi trước mua bỏng, em thích ngọt, phải
không? Thời tiết lạnh thế này, anh mua ca cao nóng cho em nhé?" Anh nắm
tay cô, không cho cô cự tuyệt, đi vào rạp chiếu phim.
"Vâng, tùy anh."
"Không được tùy." Anh buồn cười trả lời.
Tình cảm của họ tiến triển rất tốt, anh thích về nhà ăn tối, trước đây luôn
ăn ở bên ngoài, nhưng từ khi Tiểu Trinh về sống ở chỗ anh, khi cô nấu
cơm cho gái, anh mặt dày ngồi ăn, cô muốn cự tuyệt cũng không được.
Không chỉ như thế, nếu anh về trễ, không thể ăn tối, anh nhất định sẽ gọi
điện thoại cho cô, thậm chí khi nào phải xã giao về muộn, đúng chín giờ
anh sẽ gọi điện cho cô, bảo cô không cần chờ anh.
Buổi
sáng, bình thường chín giờ cô đi làm, nhưng con gái đến trường lúc tám
giờ, vì vậy anh lãnh nhiệm vụ đưa con đi học để cô đi trễ một chút, hàng ngày cô phải đích thân tiễn hai bố con đi mới cam nguyện.
Đó là tâm nguyện nhỏ bé không đáng kể của cô tám năm trước, anh vẫn nhớ rõ!
Nhưng thỉnh thoảng anh sẽ có những cử chỉ kinh người, ví dụ như, thừa dịp con gái đang ấn thang máy không chú ý, quay đầu hôn cô, cho dù cô có phòng
bị thế nào đi nữa, cũng vẫn sẽ bị hôn trộm.Rõ ràng họ không
hề kết hôn, nhưng so với tám năm trước, khi vẫn còn bị hôn nhân trói
buộc, lại giống một đôi vợ chồng ân ái hơn…
"A!" Khi Tiểu Trinh còn đang trầm tư, một người đàn ông đi đến va vào cô, may mà Quan Trí Đàn ôm lấy cô, không đê cô ngã xuống.
"Không sao chứ?" Anh quan tâm hỏi cô, sau đó hung ác mắng người đàn ông kia, "Anh đi đường cẩn thận một chút!"
"Em không sao." Cô vội vàng giữ chặt ống tay áo anh, ngăn cản anh gây xung đột với người khác.
Anh vô cùng quý trọng cô, về vật chất cũng rất hào phóng, cô vốn từ chối
lời mời của người quản lý công ty Cartier, nhưng Quan Trí Đàn lại đưa cô đi, còn chọn một đống trang sức, làm cô sợ tới mức mặt trắng bệch.
"Cái này không phải là lãng phí, sau này sẽ có rất nhiều dịp em phải dùng đến trang sức, chỉ sợ mua thiếu."
Cô không hỏi cô sẽ đeo những thứ trang sức cao cấp như vậy vào dịp nào, đeo vào rồi sao? Nhất định sẽ bị cướp!
"Đi thôi, A Đàn." Cô lại bắt đầu gọi anh là A Đàn, vốn cảm thấy cách gọi
than mật này không thích hợp với quan hệ hiện tại của họ, nhưng sau cô
nhận ra, khi anh đang nổi giận vì bảo vệ cô, hoặc khi nào anh trưng ra
khuôn mặt tăm tối, cô chỉ cần gọi "A Đàn", sẽ khiến anh nghe lời cô,
không so đo.
"Quên đi!" Vốn muốn mắng vài câu thể hiện lòng bất mãn, nhưng vì cô đã lên tiếng, anh cũng không so đo nữa.
Quay đầu, anh nắm tay cô, đi mua bỏng.
Họ xếp một hàng thật dài, chờ lấy phiếu mua bỏng và đồ uống, nhìn bốn phía đều là những người trẻ tuổi, Tiểu Trinh phì cười.
"Cười cái gì?" Anh nhíu mày, tâm trạng của cô luôn ảnh hưởng đến anh, cô cười, tâm trạng của anh cũng rất tốt.
"Chỉ là cảm thấy anh xếp hàng xem phim, thật là mới mẻ."