Ông không dám nghĩ suốt mấy năm qua cô bé này đã khổ sở như thế nào,
kiếm suốt sáu năm mới đủ một trăm hai mươi vạn trả lại cho ông, vì không muốn nợ ông sao?
Hơn nữa còn nuôi con… Cô bse này, thật sự đã rất
vất vả, ông làm khó ôc như vậy, cô cũng chưa từng ngăn ông gặp cháu gái, thậm chí dịu dàng nói với Hoan Hoan, phải lễ phép, nghe lời ông nội….
"Năm sau, tôi muốn cùng mẹ A Đàn đi Mỹ thăm mấy vị trưởng bối, đại khái là
sẽ nghỉ lại đó hai tháng, tôi định đưa Hoan Hoan cùng đi, thăm thú cảnh
đẹp một chút, nếu nó thích, đợi sau khi nó học xong tiểu học, thì cho nó ra nước ngoài học." Giọng Quan Hữu Đạt đều đều, cơ hồ không có nhịp
điệu. "Còn nữa, Hoan Hoan nên chuyển trường, thủ tục chuyển trường tôi
sẽ cho người xử lý."
Tiểu Trinh căng thẳng. Chuyện mà cô sợ hãi quả nhiên đã đến.
Tiếp theo, Quan Hữu Đạt sẽ nói với cô, ông sẽ cho cô rất nhiều tiền, muốn cô từ bỏ quyền nuôi con, cô không xứng ở lại đây, không xứng với Quan Trí
Đàn, cô không có tư cách làm mẹ Hoan Hoan…
"Tiểu thư nhà Trần tổng,
là bạn thân của cô? Hôn lễ của họ sẽ tổ chức vào tháng sáu… Tuyệt đối
không được để Trần gia giành trước, cô và A Đàn, trước khi chúng tôi đi
Mỹ thì tổ chức hôn lễ trước đi, đừng có để kéo dài lâu quá!"
Cái gì? Cô nghe lầm sao?
"Dạ?" Tiểu Trinh mặt dại ra, hơi giật mình nhìn ông, hoài nghi mình nghe nhầm. Quan Hữu Đạt chấp nhận cô sao? Sao có thể?
"Nhân lúc còn trẻ thì sinh thêm vài đứa nữa, tốt nhất là sinh thêm một đứa
con trai, nhưng nếu là con gái mà giống Hoan Hoan thì…. Thêm vài đứa nữa cũng không sao."
Kỉ Tiểu Trinh, mày nghe lầm rồi, tất cả
đều là ảo giác thôi, người trước mắt lúc này đang thúc giục mày kết hôn
với Quan Trí Đàn, sau đó sinh thêm vài đứa nữa, không phải Quan Hữu Đạt.
"Có thời gian thì đưa Hoan Hoan đi gặp mẹ A Đàn nhiều một chút, có gì không hiểu thì hỏi, nghe rõ chưa?" Ông thật ra đã chấp nhận cô từ lâu, nhưng
vì mặt mũi mà không chịu thừa nhận, cảm thấy nếu gật đầu thì giống như
là thừa nhận mình sai lầm, mắt cẩu nhìn người.
Lúc trước
vẫn nghĩ cô tiếp cận con trai ông, chỉ là ham tài phú Quan gia, ý niệm
này đã ăn sâu vào đầu, cho đến gần đây thấy con cầu hôn liên tiếp bị cự
tuyệt, mới phát hiện không đúng, ông sai rồi.
Nếu cô thật sự ham tiền tài quyền thế của Quan gia, thì nhiều năm trước nên ôm con tới cửa đòi
tiền mới đúng,nhưng cô không làm vậy, ngược lại còn đem tiền trả lại cho Quan gia, một xu cũng không lấy.
Từ khi hôn sự với Trần
gia thất bại, đã mấy thang trôi qua, con trai ông vì cô mà mua rất nhiều trang sức c hâu báu, cô lại chưa từng đeo, thứ trang sức duy nhất trên
người, chỉ là một chiếc nhẫn cũ.
"Trả lời đi, cô câm điếc à?" Quan Hữu Đạt nhìn bộ dáng ngơ ngác ngây ngốc của cô, không khỏi cảm thấy buồn cười.
"Bác Quan, ý của bác là…. Bác không trách cháu?" Tiểu Trinh tìm được giọng
của mình, vỗ vỗ trái tim đang nhảy loạn trong ngực, câu hỏi này là vấn
đề rất quan trọng với cô.
Trong mắt ông, cô không phải là người phụ nữ hư hỏng sao?
"A Đàn nói đúng, cô quả nhiên là rất ngốc." Ông nhíu mày, chậc một tiếng,
"Hy vọng cháu đích tôn của tôi, người thừa kế Quan gia tương lai, sẽ
không di truyền khuyết điểm này của mẹ."
Nói đến thế này, ông đã vận dụng hết khả năng rồi.
"Cám ơn bác." Cho đến khi thở ra một hơi dài, cô mới phát hiện mình vẫn
ngừng thửo, chờ đợi ông tha thứ, chấp nhận cô. "Cám ơn bác, bác Quan…"
Quan Hữu Đạt nhăn mặt, cảm thấy cô gái này không chỉ có đầu ngốc, mà miệng cũng ngốc nữa, không khỏi thở dài.
"Hy vọng lần tới gặp lại, cô sẽ thông minh mà sửa miệng…. Quên đi."
Nếu cô không da mặt dày một chút mà gọi ông là bố, thì đến chết ông cũng sẽ không chấp nhận cô bước vào cửa Quan gia, quên đi, để A Đàn dạy cho cô, ông mặt kệ, chỉ cần đem cháu gái xinh đẹp đáng yêu đi du ngoạn sơn thủy là tốt rồi.
"Tôi đưa Hoan Hoan đi, tối nay sẽ ăn cơm với
mấy người bạn, bà nội nó rất nhớ nó, ăn cơm xong, tôi sẽ đưa Hoan Hoan
về biệt thự — Ngày mai tự cô đến đón Hoan Hoan, nghe rõ chưa?" Nếu không dùng cách này ép cô đến biệt thực, cô chắc chắn sẽ không dám tự mình
đến.
Tuy không biết, nhưng ông đã gần như hiểu rõ tính cách của cô
con dâu này, cũng có thể hiểu, tại sao con trai lại không thể quên được.
"Hoan Hoan, tạm biệt mẹ đi."
"Mẹ, tạm biệt, con và ông nội đi chơi đây!" Đã quen được ông nội đưa đi
chơi, Hoan Hoan vui vẻ vẫy tay với mẹ. "Kim chi Hàn Quốc phải để lại cho con! Bảo bố không được ăn hết đấy, mẹ!" Bé vẫn không quên món ăn sở
trường của mẹ.
Cuống quít dặn con phải ngoan ngoãn nghe lời, Tiểu
Trinh tiễn họ, trong nháy mắt khi cánh cửa đóng lại, không biết vì sao,
cô xúc động muốn khóc.
"Bác ấy chấp nhận mình….. Bác ấy
tha thứ cho mình…" cô nghĩ cả đời này Quan Hữu Đạt cũng không thể chấp
nhận cô, nhưng kỳ tích đã xuất hiện, ông còn giục họ nhanh chóng tổ chức kết hôn, sinh thêm mấy đứa trẻ cho Quan gia.
Cho đến bây giờ cô mới
nhận ra, sự chấp nhận của Quan Hữu Đạt đối với cô quan trọng như thế
nào. Thật tốt quá, không cần cự tuyệt A Đàn cầu hôn nữa, không cầnnhìn
anh thất vọng, khổ sở làm cô vui, cô rốt cuộc cũng có thể đáp lại anh,
không cần phải lo sợ hạnh phúc trước mắt sẽ nhanh chóng kết thúc nữa.
"Oa…." Sau khi áp lực trong lòng được giải tỏa, Tiểu Trinh khó nén nước mắt, khóc lớn.
Lần tới nếu anh cầu hôn, cô cuối cùng có thể thản nhiên hào phóng gật đầu đồng ý rồi.
***
Nhìn tay mình bị băng bó đến thập phần dọa người, Quan Trí Đàn cười khổ, suy nghĩ xem nên lấy lý do gì để giải thích cho vết thương.