Đồng hồ để bàn sẽ báo giờ ở trong phòng khách vang lên mười tiếng đinh đinh đang đang, Ký Tiểu Bắc gấp không chờ nổi mà bật dậy khỏi ghế sô pha, bước nhanh đến phòng bếp, mở cửa tủ lạnh, sờ đến ngăn thứ hai, duỗi tay còn lại lấy ra hộp sữa bò ở tận cùng bên trong.
Đây là dì nhỏ mua tới tuần trước, hạn dùng của loại sữa tươi này chỉ có bảy ngày, cậu cố ý để đó không uống.
Ký Tiểu Bắc cầm hộp sữa đi đến bàn ăn ngồi xuống, sờ soạng xé mở miệng, rót vào trong ly thủy tinh đã sớm chuẩn bị xong. Sau đó mới lấy di động ra, dùng ngón tay mở khóa màn hình: “Mở BE Your Eyes.”
Điện thoại nhận diện giọng nói, lập tức mở ra app có biểu tượng hình đôi mắt, Ký Tiểu Bắc nắm điện thoại, lòng bàn tay đã có chút mồ hôi, tuy rằng đoạn quan hệ này đã kéo dài hai tháng, nhưng mỗi lần cầm di động lên cậu vẫn khẩn trương đến không xong: “Xin giúp đỡ.”
Giọng nữ bên trong phần mềm rất dịu dàng dò hỏi: “Bạn có thể lựa chọn xin giúp đỡ bạn tốt hoặc là xin giúp đỡ quảng trường*….”
(*Mấy nàng ơi cái từ 广场: quảng trường này mình nên để sao cho hay vậy T.T.)
Ký Tiểu Bắc mấp máy bờ môi khô khốc: “Xin giúp đỡ bạn tốt, giúp tôi kết nối với Cz2046.”
Đây là một app thiết kế dành riêng cho người khiếm thị, người có chướng ngại thị lực có thể thông qua nền tảng này, dùng cuộc gọi video xin giúp đỡ đến người tình nguyện đăng ký.
Cách vụ tai nạn đã trọn vẹn năm năm, ngày hôm đó cậu mất đi cha mẹ, cũng đã mất đi đôi mắt. Khi vừa xuất viện Ký Tiểu Bắc ở nhà dì nhỏ một đoạn thời gian, dì nhỏ cùng dượng đều đối với cậu rất tốt, nhưng dù sao cứ quấy rầy người ta cũng không phải biện pháp.
Lúc sau cậu đã dần quen với sinh hoạt trong bóng tối, liền một mình chuyển về. Hiện tại cậu ở nhà một mình, mỗi cuối tuần dì nhỏ sẽ đến thăm cậu, mua cho cậu một ít thức ăn, phần mềm này chính là dì nhỏ cài cho cậu.
Cz2046 là người đầu tiên Ký Tiểu Bắc biết ở trên Be Your Eyes. Ngay từ đầu cậu hoàn toàn không có hứng thú với phần mềm này, hoàn toàn là bị dì nhỏ cưỡng bức lợi dụng dùng thử một lần. Dì nhỏ cầm hai lọ thuốc thường dùng cho cậu, giúp cậu khởi động dịch vụ “Xin giúp đỡ quảng trường”, giọng nói nhắc nhở: “Đang kết nối, xin đợi…”
Rất nhanh, cuộc gọi video liền thông, đối diện truyền tới giọng nam rất êm tai: “Chào cậu?”
Ký Tiểu Bắc sửng sốt một chút, mấy năm nay cậu rất ít đi ra ngoài, tiếp xúc chỉ có dì nhỏ, dượng cùng em họ, đã quá lâu rồi cậu không nói chuyện cùng với người lạ.
Bên kia lặp lại một lần: “Xin chào, nghe được không?”
Giọng Ký Tiểu Bắc không cẩn thận có chút phát run: “Vâng… nghe được, chào anh.” Đối phương dường như thở phào một hơi: “Có chỗ nào cần tôi giúp một tay không?”
Ký Tiểu Bắc có chút luống cuống tay chân đưa hộp thuốc đến trước mặt: “Thật xin lỗi. Có thể phiền anh hỗ trợ nhìn xem trong hai hộp này hộp nào là thuốc cảm không?”
Cz2046 nói: “Được, cậu cầm di động chắc một chút, hiện tại nhìn có chút không rõ.”
“A xin lỗi!” Hai tay Ký Tiểu Bắc cầm di động, “Như vậy được chưa?”
“Tôi xem thử… bên trái là thuốc cảm, bên phải là amoxicillin.” Cz2046 nói tiếp, “Cậu xoay hộp thuốc bên trái, tôi nhìn giúp cậu hướng dẫn sử dụng.”
Ký Tiểu Bắc khẩn trương đến lưỡi có chút líu lại: “Được… được! Làm ngay đây!”
“Một ngày ba lần, mỗi lần một viên.” Cz2046 nhanh chóng hồi âm.
Ký Tiểu Bắc vô thức gật gật đầu: “Vâng, được rồi, đã làm phiền anh!”
Cz2046 giống như nở nụ cười: “Việc nhỏ, không cần khách khí, còn cần gì nữa không?”
Ký Tiểu Bắc: “Đã không còn, cảm ơn anh!”
Cz2046: “Vậy uống nhiều nước ấm, uống thuốc đúng giờ, tôi đây… cúp máy?”
Dì nhỏ ở một bên vui vẻ ra mặt: “Sau này cháu có gì cần hỗ trợ đều có thể xin giúp đỡ ở phần mềm này, cháu phải trò chuyện nhiều với người ta, làm quen với nhiều người bạn.”
Ký Tiểu Bắc biết rõ dì nhỏ cũng là muốn tốt cho cậu, đành phải mềm giọng đáp: “Cháu đây thử xem vậy.”
Mấy ngày sau đó, Ký Tiểu Bắc luôn có thể đụng phải Cz2046 ở kết nối quảng trường.
Lần đầu tiên cậu làm rơi bàn chải đánh răng xuống đất, ngồi xổm xuống sờ soạng cả buổi cũng không sờ đến;
Lần thứ hai nhiệt độ chợt giảm, cậu mở tủ quần áo muốn tìm một cái áo lông để mặc;
Lần thứ ba ngân hàng gửi tới một bản hóa đơn, cậu muốn nhờ người hỗ trợ nhìn xem viết cái gì.
Lần thứ tư khi lại kết nối với Cz2046, Ký Tiểu Bắc đã nhớ kỹ giọng nói ôn hòa lại trầm ổn này, chỉ ngây ngốc mà hỏi một câu: “Sao lại là anh a…”
Lời này kỳ thật rất thất lễ, nhưng Cz2046 rồi lại không tức giận: “Cậu không hy vọng là tôi sao?”
Lúc này Ký Tiểu Bắc mới phát hiện bản thân nói sai, cuống quýt giải thích: “Xin lỗi xin lỗi, tôi không phải có ý này.”
Cz2046 còn an ủi ngược lại cậu: “Không có gì, có thể là hiện tại phần mềm vẫn chưa hoàn toàn phổ biến, người tình nguyện vẫn tương đối ít. Hôm nay có gì có thể giúp cậu không?”
Lúc kết thúc đối thoại Cz2046 nói cho cậu biết: “Hiện tại mới tăng thêm chức năng thêm bạn tốt, lát nữa tôi thêm cậu, lần sau cậu có thể trực tiếp xin bạn tốt giúp đỡ. Đương nhiên, không muốn tìm tôi cũng có thể chọn kết nối quảng trường.
Mặt Ký Tiểu Bắc ửng hồng, nhỏ giọng lầm bầm: “Tôi không phải không muốn tìm anh a…”
Như thế qua hơn nửa tháng, Ký Tiểu Bắc đã dần tìm được quy luật online của Cz2046, giữa trưa 11:30 đến 13:30 là lúc hắn nghỉ trưa, hiện tại Ký Tiểu Bắc cũng là hẹn đúng thời gian “Quấy rầy” hắn.
Cậu ngồi xuống, nghe được giọng nói nhắc nhở: “Đang kết nối, xin đợi…”
Một lúc sau, bên loa vang lên giọng nói quen thuộc của Cz2046: “Bối Bối?”
Trái tim của Ký Tiểu Bắc giống như bé thỏ con nhảy thình thịch ở trước ngực: “Buổi trưa tốt lành!”
Tên tài khoản của cậu là Beibei, là dì nhỏ đăng ký cho cậu, khi lần đầu tiên Cz2046 gọi cậu như vậy, Ký Tiểu Bắc cảm thấy đầu quả tim bị ong mật châm nhói một cái, sợ tới mức nói chuyện đều lắp bắp: “Không… không phải Bối Bối, phải… là Bắc, Bắc của Đông Tây Nam Bắc.”
Đồng dạng là hai chữ, cảm giác của “Bối Bối” cùng “Bắc Bắc” hoàn toàn không giống nhau, “Bối Bối” thật giống như đang gọi người rất thân mật.
Nhưng CZ204 vẫn kiên trì gọi cậu là Bối Bối, mỗi lần Ký Tiểu Bắc nghe được hai chữ này đều cảm thấy trong lòng tê tê giống như bị điện giật.
“Vâng… muốn anh nhìn giúp tôi ngày sản xuất của sữa bò này.” Ký Tiểu Bắc giơ hộp sữa bò trống rỗng đến trước màn hình di động, “Thấy rõ không?”
Hôm nay giọng của Cz2046 có chút lạ: “Cầm gần quá rồi, màn hình không lấy nét được, cầm xa ra một chút. OK, tôi nhìn xem… ngày 3 tháng 11, bảy ngày, vậy chính là đến ngày 10 tháng 11, hôm nay là ngày mấy? Quá hạn đã mấy ngày rồi a.”
Ký Tiểu Bắc giả bộ giống như vừa phát hiện: “Hả? Quá hạn rồi…”
Cz2046 khẩn trương, hỏi cậu: “Cậu không uống chứ?”
Ký Tiểu Bắc cho một lời nói dối nho nhỏ: “Uống một ngụm a, cảm thấy mùi vị không thích hợp lắm mới nghĩ hỏi anh một chút.”
Cz2046 ân cần nói: “Không đau bụng chứ? Cầm ném đi. Lần sau nhớ rõ hỏi tôi những thứ này trước khi uống a.”
Ký Tiểu Bắc đáp lại liên hồi, vấn đề hôm nay đã hỏi xong, nhưng cậu còn muốn nói chuyện với Cz2046: “Anh… là bị cảm sao?”
Tiếng cười của Cz2046 nghèn nghẹt: “Có một chút, cậu nghe được? Rất rõ sao?”
Ký Tiểu Bắc mấp máy bờ môi khô khốc: “Có chút giọng mũi, cái đó, chính là, trời lạnh phải mặc đồ nhiều một chút nha.”
“Đã biết, cậu ăn chưa?” Cz2046 dường như lại cười, Ký Tiểu Bắc không chắc chắn lắm.
Dì nhỏ đặt cho cậu dịch vụ đưa cơm của chung cư, mỗi ngày đến giờ cơm sẽ có nhân viên đưa thức ăn nhanh đủ dinh dưỡng tới cửa. Vì để trò chuyện nhiều hơn với Cz2046, Ký Tiểu Bắc nhẹ nhàng miêu tả cặn kẽ hai món mặn một món chay của ngày hôm nay: “Hôm nay có ba món, gà cung bảo quá cay, đậu đũa xào thịt còn được, khoai tây sợi xào dấm (* 醋溜土豆) rất ngon, chính là cơm có chút lạnh, nhưng tôi tự mình bỏ vào lò vi ba hâm nóng a.”
Cz2046 chỉ là nghe, không nói gì, Ký Tiểu Bắc có chút thấp thỏm: “Thật xin lỗi, có phải tôi nói nhiều quá hay không? Quấy rầy đến giờ anh nghỉ trưa sao?”
Cz2046 nhanh chóng đáp lại cậu: “Không có a, tôi đang dụng tâm cảm thụ, vẫn còn ở văn phòng bụng đói reo vang đợi giao hàng.”
“Vậy lát nữa anh ăn nhiều một chút.” Ký Tiểu Bắc nói xong cảm thấy những lời này có chút quái quái, nhưng mà cậu không biết phải nói gì a.
Cz2046 luôn có thể bao dung sự nhàm chán, không thú vị, vô lý cùng vô lễ của cậu: “Được, nghe lời cậu, vậy nếu không còn chuyện gì mà nói, tôi liền cúp máy trước?”
“Vâng…” Ký Tiểu Bắc lưu luyến mà nghe tiếng người ôn hòa của đầu dây bên kia lại biến trở về tiếng máy khô khan.
Một ngày có 24 giờ, 23h50 phút khác đều không có ý nghĩa, chỉ có mười phút này, cậu có thể ngắn ngủi mà, thật sự sống lại.
Ký Tiểu Bắc đặt điện thoại xuống, cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng. Cậu chậm rãi nằm xuống sô pha, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ ngày mai phải tìm lý do gì gọi cho Cz2046.
Trong căn phòng trống trải đen ngòm lại an tĩnh, chỉ có tiếng hô hấp nhàn nhạt của cậu, còn có tiếng kim giây của đồng hồ để bàn, tích tắc, tích tắc, tích tắc.
Cách lần kết nối tiếp theo, còn có 23 tiếng 47 phút.