27.Thế giới song sóng (1)
Tuần này có một nhà phát triển phần mềm mang tính chất công ích muốn đến trường làm một bài thuyết trình nhỏ, đám học sinh Ký Tiểu Bắc là bên liên hệ, cậu được phái đến sân bay đón người.
Học trưởng gửi cho cậu ảnh chụp của đối phương, là một lập trình viên hơi mập đeo kính mặc áo sơmi ca rô.
Cậu tới sân bay rất sớm, giơ cao bảng đón người đã chuẩn bị trước đó, tìm kiếm màu áo caro trong đám người.
Qua hồi lâu, có một người mặc áo gió đi thẳng về phía cậu. Rất cao, rất tuấn tú, Ký Tiểu Bắc khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy vị soái ca này hẳn là tới hỏi đường.
Kết quả người đàn ông mặc áo khoác dừng lại trước mặt cậu: Xin chào bạn học, tôi là Trần Trác người phụ trách của Be Your Eyes bên kia. Xin lỗi, đồng nghiệp của tôi đột nhiên có chút việc, nhất thời đổi lại tôi tới đây.
Ký Tiểu Bắc mơ mơ màng màng hàn huyên với hắn mấy câu, trong lòng hối hận không kịp: Sớm biết như thế đã mang miếng lót giày tăng chiều cao, vuốt tóc cao lên một chút, người này cao hơn cậu rất nhiều…
Hai người ngồi xe điện ngầm, thời gian này có rất nhiều người đi tàu điện ngầm, hai người gần như là chân không chạm đất mà bị người lấn lên xe. Ký Tiểu Bắc bị người ép đến tận cùng bên trong, ngẩng đầu vừa vặn đối mặt với… yết hầu của Trần Trác, gần đến mức tàu chỉ cần lắc một cái cậu liền phải dán lên rồi.
Mắt thấy yết hầu kia chuyển động lên xuống vài cái: Đừng dựa vào cửa, không an toàn.
Mặt Ký Tiểu Bắc không tự chủ liền bốc cháy, cậu ồ một tiếng, hơi chuyển về phía trước một chút, chính là xung quanh không có chỗ để nắm.
Trần Trác nắm tay vịn trên đỉnh tàu, kéo tay của Ký Tiểu Bắc qua, lại để cho cậu nắm cánh tay của mình, làm tay vịn hình người cho cậu.
Ký Tiểu Bắc cảm thấy chiều cao của mình bị khinh bỉ sâu sắc…
Hai người một đường trò chuyện, Trần Trác hỏi Ký Tiểu Bắc lúc trước có nghe qua phần mềm của bọn họ hay không, Ký Tiểu Bắc gật đầu, nói đã đăng ký.
Trần Trác lấy di động ra nói: Chúng ta đây liền thêm bạn tốt đi, ID của cậu là gì?
Ký Tiểu Bắc vẻ mặt kinh hoảng: Hả?
Trần Trác: ID của cậu! Đừng nói là căn bản chưa dùng qua, gạt tôi đi.
Ký Tiểu Bắc căng da đầu nói: Tôi thật sự đăng ký, cái đó, ID của tôi là, w, o, z…
Trần Trác nghe cậu bla bla nói ra một dãy chữ cái tiếng Anh, bấm xong liền bắt đầu xem: wozhendebukeai*, tôi thật sự không đáng yêu.
(*Viết phiên âm của tôi k đáng iu í.)
….Người bạn nhỏ này, quá đáng yêu đi?
28. Thế giới song song (2)
Ký Tiểu Bắc đưa Trần Trác đến khách sạn cạnh trường, liền vội vàng trở về học tiết tự học buổi tối. Vừa lúc ở trong phòng ăn đụng phải bạn cùng phòng tiểu Vương, hai người ngồi ăn cơm cùng nhau.
Bạn cùng phòng ở đối diện ăn như hổ đói, Ký Tiểu Bắc ăn ăn, ánh mắt nhịn không được lướt qua chỗ yết hầu của cậu ta.
Ký Tiểu Bắc: Vương ca, cậu nói mấy câu xem thử.
Tiểu Vương: Hả? Nói cái gì?
Ký Tiểu Bắc: Tùy tiện nói vài câu.
Tiểu Vương này là người Thiên Tân, cậu ta hắng giọng một cái, nói liền nói: Tôi đây liệt kê menu cho ngài đi! Thịt dê hấp, chân gấu chưng, đuôi nai chưng, vịt quay, gà nướng, ngỗng nướng, heo kho, vịt kho, gà nấu tương, thịt khô...
Ký Tiểu Bắc nhìn chằm chằm yết hầu đang lên xuống của cậu ta, nghĩ thầm cũng không có gì đẹp mắt.
Ký Tiểu Bắc: Ca, vẫn là ăn cơm đi, lúc ăn cơm đừng nói chuyện.
Tiểu Vương: …Có phải cậu muốn ăn đòn không?
Buổi tối giảng 《 Tình Hình Cùng Chính Sách 》, trên cơ bản khóa nào Ký Tiểu Bắc đều ngồi hàng đầu tiên, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Lúc đầu cậu nghe đặc biệt chăm chú, nghe nghe lực chú ý lại chạy đến yết hầu của người giảng.
Cậu nhớ lại yết hầu của người nào đó lên xuống ở trước mắt cậu một phen, bên tai giống như lại nghe thấy âm thanh trầm thấp dễ nghe của đối phương: Đừng dựa gần cửa, không an toàn.
Ký Tiểu Bắc sau khi nhớ xong cả người đều tê tê, nâng cằm bắt đầu nghĩ cẩn thận: Đều là yết hầu, khác biệt sao lại lớn như vậy?
Có lẽ cậu nhìn không chuyển mắt đồng thời biểu tình lại hết sức chăm chú chân thành tha thiết, thành công hấp dẫn lực chú ý của giáo sư, vì vậy giáo sư cùng cậu đã tiến hành nhiều lần (đơn phương) thâm tình đối diện.
Giáo sư vô cùng cảm động: Hiện tại rất nhiều học sinh đi học không để ý đến bài giảng, chỉ lo cúi đầu chơi điện thoại, đã thật lâu tôi không gặp được một học chuyên tâm như thế rồi.
Ký Tiểu Bắc: dại ra.JPG
Giáo sư: Không cần khiêm tốn, đứng lên để cho mọi người biết một chút. Vấn đề này liền giao cho trò giảng giải cho mọi người!
Ký Tiểu Bắc:???
Nhân sinh của học bá lần đầu tiên gặp phải lật xe.
Buổi tối nằm trên giường, Ký Tiểu Bắc nhắm mắt bên tai vẫn là câu nói kia: Đừng dựa vào cửa, không an toàn.
Xong rồi, ngủ không được. Cậu mò di động tới, tiếp theo khởi động máy, yên lặng ấn mở ứng dụng Be Your Eyes, mở ra thông tin của Trần Trác.
CZ2046, CZ là tên Trần Trác của anh ấy, 2046 là bộ phim kia sao?
Ký Tiểu Bắc nhìn chằm chằm màn hình ngẩn người, bỗng nhiên điện thoại rung lên, sợ tới mức cậu luống cuống tay chân, cũng không biết ấn vào chỗ nào.
Chỉ nghe thấy trong loa truyền đến một tiếng: A lô?
Ký Tiểu Bắc thiếu chút nữa quăng di động ra: A, xin lỗi! Tôi không biết ấn phải chỗ nào hình như bật cuộc gọi! Thật xin lỗi thật xin lỗi, trễ như vậy rồi còn quấy rầy anh, thật sự xin lỗi, tôi không biết ấn vào đâu…
Bên kia thật vất vả mới cắt ngang được cậu: A, vị bạn học không đáng yêu này, cậu không ấn vào đâu, đây là tôi gọi tới.
Ký Tiểu Bắc chỉ ngây ngốc mà thốt ra một câu: …Ồ?
CZ2046 bên kia nghe thấy tiếng vang bên chỗ cậu, hỏi: Cậu đang chơi game?
Ba người bạn cùng phòng của Ký Tiểu Bắc đang lập đội ăn gà*: Là bạn cùng phòng của tôi, tôi sẽ không chơi.
(*Bắn PUBG í.)
CZ2046 ồ một tiếng, giống như rất tiếc nuối: Vốn đang muốn hỏi có muốn chơi cùng tôi hay không.
Trước kia Ký Tiểu Bắc xem qua một đoạn văn: 15 tuổi cảm thấy bơi lội khó, từ bỏ bơi lội, đến 18 tuổi gặp được một người bạn thích hẹn bạn đi bơi, bạn đành phải nói “Tôi sẽ không”.
Vì vậy vị bạn học không đáng yêu 18 tuổi lớn tiếng tuyên bố: Tôi có thể học!
Nói xong một giây sau liền hối hận, cậu cảm thấy mình bị CZ2046 hạ độc rồi...
29.
Quê nhà Trần Trác nổi danh là đất lành*, hôm trước mẹ Trần gửi cho bọn họ một bao lớn tôm khô do chính mình phơi.
(*鱼米之乡 ngư mễ chi hương; ngôi làng của gạo và cá, vùng đất trù phú, sung túc.)
Ký Tiểu Bắc chỉ ăn qua tôm tươi cùng tôm bóc vỏ, trước giờ chưa từng ăn tôm khô, sau khi hưởng qua cảm thấy ăn quá ngon, căn bản không dừng được. Buổi tối gọi video cho mẹ Trần, nói trước giờ chưa từng ăn thứ gì tươi ngon như vậy, dỗ mẹ Trần đến vui vẻ.
Trưa hôm sau, Trần Trác gọi video cho Ký Tiểu Bắc, phát hiện cổ cùng mặt cậu có mấy nốt hồng hồng.
Trần Trác: Cổ bị muỗi chích sao? Có ngứa không?
Ký Tiểu Bắc: Hiện tại nơi nào có muỗi a, hình như là có hơi ngứa.
Trần Trác: Đừng gãi? Có phải dị ứng hay không?… chẳng lẽ là do ăn tôm khô?
Ký Tiểu Bắc: Hả?
Trần Trác: Có phải buổi sáng em lại ăn vụng hay không.
Ký Tiểu Bắc: Em không có a!
Trần Trác: …Nói thật!
Ký Tiểu Bắc: …Ăn một chút.
Trần Trác: Rất nhiều đi? Không cho phép ăn nữa nghe không, trên người ngứa cũng không cho phép gãi, đợi lát nữa tan tầm anh chở em đi bệnh viện.
Ký Tiểu Bắc: Ồ...
Chờ Trần Trác về xem, một túi tôm khô lớn như vậy, ăn hơn phân nửa. Đầu sỏ gây tội vẫn là vẻ mặt vô tội nhìn hắn, ý đồ lừa gạt đồng tình, từng nốt hồng hồng trên mặt đều sắp hợp thành Bắc Đẩu Thất Tinh* rồi.
(*Là một mảng sao gồm bảy ngôi sao trong chòm sao Đại Hùng.)
Trần Trác: Có phải em gãi hay không?
Ký Tiểu Bắc đúng lý hợp tình*, đánh chết cũng không nhận.
(*Ngyên văn 义正言辞 nhưng đúng phải là 义正辞严 nghĩa chính từ nghiêm: Sự biện minh đầy đủ và cách diễn đạt trang trọng và mạnh mẽ.)
Đi bệnh viện xem, đúng là dị ứng dẫn tới nổi mẩn, bôi chút thuốc mỡ, Trần Trác thoa từng Bắc Đẩu Thất Tinh cho cậu.
Ký Tiểu Bắc: Sẽ để lại sẹo sao?
Trần Trác: …Hủy dung!
Ký Tiểu Bắc: Gạt người!
Trần Trác xỏ hai cái vớ lên móng vuốt vô cùng không nghe lời của cậu.
Ký Tiểu Bắc: Xin hỏi anh muốn làm gì!
Trần Trác: Miễn cho em lại gãi loạn.
Ký Tiểu Bắc: Xin hỏi là vớ bé gấu sao?
Trần Trác: Đến lúc này rồi em còn rảnh quản nó là gấu nhỏ chó nhỏ mèo nhỏ heo nhỏ hả?
Ký Tiểu Bắc: Em là muốn nói với anh có thể dùng đôi mới hay không, anh không biết tay chân thụ thụ bất thân sao?
Trần Trác: Tất thối của mình mình còn ngại, em không biết tay chân tình thâm sao?
Ký Tiểu Bắc: …
30.
Hôm nay đặc biệt lạnh, buổi chiều Ký Tiểu Bắc chui vào trong chăn không cẩn thận ngủ rồi.
Đến 4h30, Trần Trác gọi điện cho cậu, hỏi cậu đang làm gì.
Ký Tiểu Bắc: Đang ngủ a, hôm nay sao lại lạnh như vậy a…
Trần Trác: Anh cho em biết một chuyện, em đừng kích động.
Ký Tiểu Bắc: Hả?
Trần Trác: Kỳ thật hôm nay trời đổ tuyết.
Ký Tiểu Bắc: Sao anh không nói sớm cho em biết!!!
Trần Trác: Còn đổ rất lớn.
Ký Tiểu Bắc: Sao anh không nói sớm cho em biết!!!
Trần Trác: Đọng trên đất một đống thật dày.
Ký Tiểu Bắc: A a a a a tai sao không nói cho em!!!
Trần Trác: Sợ em ngã, chơi tuyết làm ướt quần áo sẽ bị cảm.
Ký Tiểu Bắc: Sao anh lại như vậy, em không chơi với anh nữa!!!
Trần Trác: Tan tầm về anh dẫn em ra ngoài chơi.
Ký Tiểu Bắc: Vậy tuyết đều tan rồi!
Trần Trác: Chưa tan, một ngày còn rất dày. Em ngoan ngoãn ở nhà đợi anh, còn nửa tiếng nữa là anh xong việc rồi.
Mọi người đều biết, Ký Tiểu Bắc là không có khả năng ngoan ngoãn nghe lời. Cậu cúp máy xong liền bật dậy khỏi giường, sửa soạng liền lao xuống lầu.
Vừa ra khỏi hành lang, phịch một tiếng chân giẫm lên tuyết. Cậu cẩn thận đi đến bãi cỏ, ngồi xổm xuống chọc chọc, tuyết không chỉ chưa tan, còn hơi đông lại.
Đều do Trần Trác, bỏ lỡ thời cơ chơi tuyết tốt nhất!
Cậu ngồi bên kia nghịch tuyết, qua rất lâu, thật vất vả nặn hai quả cầu tuyết, cậu chồng cái nhỏ hơn lên trên cái lớn.
Bỗng nhiên phía sau truyền tới tiếng người: Biết ngay em không nghe lời!
Một mặt là bởi vì có tật giật mình, một mặt là bởi vì mặc quần quá dày, chỗ đầu gối không dễ cong. Trần Trác đột nhiên nói, cậu sợ tới mức loạng chà loạng choạng nhào về phía trước, người tuyết thật vất vả chồng lên lập tức liền sụp.
Ký Tiểu Bắc: …Em không chơi với anh nữa!
Hai người ở dưới lầu chơi đến hơn bảy giờ, cuối cùng Ký Tiểu Bắc là bị Trần Trác kẹp ở khuỷu tay xách về. Trước khi đi còn để lại kiệt tác của mình, người của chung cư ra vào cổng đều sẽ thấy được bốn chữ lớn dưới nền tuyết: Trần Trác là heo.
Cậu không biết lúc sau Trần Trác xuống lầu đổ rác viết thêm mấy chữ: Lão bà Trần Trác là heo, nhưng mà Trần Trác không chê cậu.