36.
Hôm nay Trần Trác vừa về tới nhà, Ký Tiểu Bắc khoe công với hắn. Nói hôm nay lại có lừa đảo đến chào hàng, bị cậu đuổi đi.
Trên bàn cơm, Ký Tiểu Bắc vẻ mặt kiêu ngạo: Từ lần bị người kia lừa bán thuốc tẩy, em cũng không bao giờ bị lừa nữa! Lần này ngay cả cửa cũng không mở cho người ta!
Trần Trác xoa xoa đầu cậu: Em làm cách nào ép người ta đi?
Ký Tiểu Bắc diễn tả lại một cách sinh động: Em nói tôi nhìn thấu anh rồi! Sẽ không mở cửa cho anh vào! Sau đó anh ta mới không thừa nhận, lại gõ cửa một hồi mới đi. Anh mau khen em đi!
Trần Trác tưởng tượng hình ảnh kia một chút: Được, khen em.
Ký Tiểu Bắc không vui: Vậy là xong rồi à? Chỉ có lời ngoài miệng?
Trần Trác: Vậy em muốn khen gì?
Ký Tiểu Bắc: Muốn hôn!
Trần Trác: Không hôn, ngoài miệng đều là mỡ.
Ký Tiểu Bắc: Muốn hôn! Anh cũng có mỡ em còn không ghét bỏ anh!
Hai người đang ầm ĩ, chuông cửa vang lên. Trần Trác đặt đũa xuống đi mở cửa.
Trần Trác: Ai vậy?
Ngoài cửa: Kiểm tra ống dẫn khí đốt a!
Ký Tiểu Bắc: Chính là kẻ lừa đảo buổi chiều !
Ngoài cửa: Chúng tôi thật sự không phải lừa đảo, là công ty khí đốt, cuối năm, đúng ngày đến kiểm tra.
Trần Trác nhìn giấy chứng nhận của đối phương, đúng là nhân viên công tác.
Hai người đi vào làm kiểm tra đường ống, trước khi đi còn hàn huyên với Trần Trác mấy câu.
Nhân viên công tác: Hiện tại nghỉ đông rồi, mấy ngày này chúng tôi đến rất nhiều gia đình chỉ có trẻ con ở nhà một mình, không tiện mở cửa, làm cho chúng tôi cố ý đợi đến lúc người lớn tan tầm lại đến một lần. Người bạn nhỏ nhà cậu có tính cảnh giác rất cao a!
Tiễn nhân viên kiểm tra đi, Trần Trác vừa quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt không thể tin được của Ký Tiểu Bắc.
Ký Tiểu Bắc: Anh ta gọi em là cậu bạn nhỏ???
Trần Trác: Ồ…
Ký Tiểu Bắc: Anh ta gọi em là cậu bạn nhỏ?!
Trần Trác: Anh ấy đang khen em!
Ký Tiểu Bắc: Em cảm thấy mình bị vũ nhục!
37.
Ký Tiểu Bắc cảm thấy Trần Trác trong khoảng thời gian này là lạ, trên người luôn có một mùi hương hoa ngọt ngào, giống như là mùi nước hoa.
Về chuyện này, cậu nhớ ở trong lòng lại không dám hỏi, đành phải chờ lúc xem phim hỏi tỷ tỷ: Cái loại ngọt ngào này, giống như mùi hoa, là nước hoa của phụ nữ sao?
Tỷ tỷ: Vậy phải ngửi mới biết được a, hơn nữa nam cũng có nước hoa dành cho nam, xảy ra chuyện gì?
Ký Tiểu Bắc vội nói: Không có gì nha không có gì nha.
Chính là Trần Trác không có thói quen dùng nước hoa a…
Kỳ thật mấy ngày này, trong đầu Ký Tiểu Bắc đã diễn ra vô số tiết mục đặc sắc, bối cảnh âm nhạc là “Trên người anh có mùi nước hoa của cô ta / Là mũi của em phạm sai lầm / Không nên ngửi được vẻ đẹp của cô ta / Lau khô nước mắt cùng anh ngủ.”
(*Này là lời trong bài 香水有毒 Nước hoa có độc.)
Đêm hôm đó, cậu nằm trong ngực Trần Trác, lại ngửi thấy mùi hoa nhàn nhạt kia, này là nước hoa gì a, tắm cũng tắm không sạch!
Ký Tiểu Bắc xoa xoa mũi: Trần Trác, anh gần đây, trên người thơm quá…
Trần Trác: Rốt cuộc em cũng đoán ra rồi à?
Ký Tiểu Bắc: …Hả?
Trần Trác: Thì rất lâu trước đây em có mua một chai sữa tắm nhập khẩu ở siêu thị, dùng một lần liền không chịu dùng nữa, nói quá thơm. Mấy ngày hôm trước dọn lại ngăn tủ thì phát hiện, đã sắp hết hạn rồi. Thật sự quá thơm a, đồng nghiệp của anh đều gửi cho anh mấy cái mặt troll của Hồng Thế Hiền. Anh còn đang tự hỏi lúc nào em mới có thể đoán ra, có thể kích ra chút áy náy nào không.
(*洪世贤的表情包 hồng thế hiền đích biểu tình bao: Hồng Thế Hiền là một nhân vật trong phim “回家的诱惑” (hoaị hồng có gai) do Lăng Tiêu Túc đóng, bởi vì tạo, hình nhân vật cùng biểu lộ vô cùng khoa trương và cợt nhả 骚气( tao khí), cho nên liền vinh dự trở thành ảnh chế trên mạng.)
Ký Tiểu Bắc: …Ồ.
Trần Trác: Biểu tình này của em là có ý gì nha?
Ký Tiểu Bắc: Ý áy náy a!
Trần Trác: Sao anh nhìn không ra, cái đầu nhỏ này của em nghĩ gì vậy?
Ký Tiểu Bắc: Thì… em còn tưởng rằng là mùi nước hoa của người nào.
Trần Trác: Tự giác một chút, đưa mông qua đây chịu đánh đi..
38.
Ngày đó nặn xong người tuyết về nhà, Ký Tiểu Bắc không hề có chuyện gì, ngược lại là Trần Trác oanh oanh liệt liệt bị cảm.
Vì vậy Ký Tiểu Bắc cố ý học hắn cằn nhằn: Nói không cho anh chơi tuyết, anh một hai đòi chơi, anh xem, bị cảm rồi! Cho anh không nghe lời em!
Trần Trác nhéo nhéo gáy cậu: Đắc ý như vậy.
Trần Trác tắm xong đi ra, liền thấy Ký Tiểu Bắc đang gọi video với mẹ hắn, hai người kẻ xướng người họa nói đến lửa nóng.
Trần Trác: Hai người hợp lại cùng nhau nói xấu anh đi?
Ký Tiểu Bắc không để ý tới hắn: Mẹ, con cam đoan đốc thúc anh ấy uống thuốc đúng giờ! Đốc thúc anh ấy mặc quần áo mùa thu mang khăn quàng cổ đội mũ!
Trần Trác:…
Trần Trác sợ lây bệnh cho cậu, buổi tối hai người đắp chăn riêng, kết quả vừa nằm xuống mười phút Ký Tiểu Bắc liền lăn vào trong chăn của hắn.
Trần Trác: Làm gì vậy?
Ký Tiểu Bắc: Ngủ một mình lạnh quá a!
Trần Trác: Được rồi, giao cho em nhiệm vụ, ngày mai đến giờ gọi anh rời giường, thuốc trị cảm này gây ngủ.
Ký Tiểu Bắc: Tuân mệnh!
Ngày hôm sau, Ký Tiểu Bắc đã rời giường từ sáng sớm, đi chuẩn bị bữa sáng, sau đó lạch bạch chạy về nhảy lên giường, nằm bên cạnh Trần Trác chọc chọc tay hắn.
Ký Tiểu Bắc: Rời giường a, Trần Trác.
Trần Trác không có động tĩnh, Ký Tiểu Bắc dán tới, ịn một nụ hôn trên môi hắn: Hoàng tử hôn môi công chúa Bạch Tuyết, công chúa Bạch Tuyết phun táo độc ra, sẽ lấy thân báo đáp Hoàng tử!
Trần Trác vẫn không động, Ký Tiểu Bắc lại cúi đầu hôn hôn hắn: Hoàng tử hôn công chúa ngủ, dùng nụ hôn tình yêu cởi bỏ ma thuật ngủ say, công chúa ngủ quyết định lấy thân báo đáp!
Trần Trác còn không động, Ký Tiểu Bắc mở hai chân ngồi trên lưng hắn, lại hôn chụt hắn một cái: Hoàng tử hôn ếch xanh…
Vừa dứt lời, một giây sau cậu đã bị người đè ngược ở trên giường không thể động đậy.
Trần Trác: Bé xấu xa nói ai là ếch xanh?
Ký Tiểu Bắc: Ai bảo anh giả bộ ngủ! Hừ?
39.
Thời điểm hai người bọn họ lần đầu tiên chỉ đơn thuần đắp chăn nói chuyện trời đất, phát hiện giữa hai bên có khác biệt văn hóa thật lớn.
Lúc ngủ Ký Tiểu Bắc phải xỏ tất, Trần Trác rất khiếp sợ, hắn cảm thấy trên thế giới này không có người nào xỏ tất ngủ.
Trần Trác: Anh cảm thấy ngủ không thể xỏ tất.
Ký Tiểu Bắc: Tại sao lại không thể xỏ tất! Người của anh lúc ngủ cũng có thể mặc quần áo, dựa vào cái gì chân không thể mặc?
Trần Trác vẫn là lần đầu tiên nghe thấy có người đem xỏ tất nói thành “Chân mặc đồ”, cái đầu này không biết mỗi ngày đều nghĩ đến cái gì nữa?
Trần Trác: Hừm, không gạt em, hiện tại chúng ta cũng không mặc quần áo…
Ký Tiểu Bắc: Thật hay giả?
Trần Trác: Thật a, nếu không em sờ thử xem?
Ký Tiểu Bắc nhanh chóng lăn hai vòng trốn đến bên mép giường: Không muốn, em không muốn sờ!
Cuối cùng hai người quyết định vì tình yêu mà thỏa hiệp, cả hai lùi một bước, Trần Trác mặc đồ, Ký Tiểu Bắc cởi tất. Ký Tiểu Bắc ngủ say rồi lại lăn hai vòng trở về, hai chân lạnh băng băng, tìm được nguồn nhiệt liền dán vào người Trần Trác, trách không được phải xỏ tất ngủ.
Về sau Ký Tiểu Bắc ngủ cũng không xỏ tất nữa rồi, dù sao trời lạnh cũng có người ủ cho cậu; Trần Trác ngủ tiếp tục không mặc đồ, dù sao lúc sau bọn họ cũng không có thời gian chỉ đơn thuần đắp chăn nói chuyện trời đất.
40.
Chủ nhật hai người ra ngoài chơi cả ngày, đi đến chân run.
Đến cổng chung cư Ký Tiểu Bắc bắt đầu ăn vạ: Không muốn đi nữa…
Trần Trác: Còn có vài bước là đến nhà rồi bảo bối.
Ký Tiểu Bắc: Đi không được nữa!
Trần Trác: Muốn bế hay muốn cõng?
Ký Tiểu Bắc: Cõng!
Nói xong cũng bám chặt cổ Trần Trác nhảy lên lưng hắn, Trần Trác nhéo mông cậu một cái, Ký Tiểu Bắc khoa trương hét thảm một tiếng.
Ra khỏi cầu thang, Trần Trác đột nhiên dừng lại.
Ký Tiểu Bắc: Có chuyện gì vậy?
Trần Trác: Trong hành lang không đèn, nhìn không thấy đường. Em mở đèn pin trên di động một chút.
Ký Tiểu Bắc: Vì sao đèn không sáng a? Không phải nó hoạt động bằng âm thanh sao?
Trần Trác: Vậy em thử xem.
Ký Tiểu Bắc hắng giọng một cái: Lumos!
Cánh tay kia của cậu vung lên trước đụng phải gáy của Trần Trác.
Trần Trác: Này là em điều khiển bằng âm thanh hay là hành động vậy?
Ký Tiểu Bắc: Đây là câu thần chú chiếu sáng của Harry Potter! Sáng không?
Trần Trác: Không sáng.
Ký Tiểu Bắc: Em đây đổi cái khác. Ừm… vừng ơi mở đèn! Sáng không?
Trần Trác: Không sáng.
Ký Tiểu Bắc: Vậy hát một bài đi, chúng ta là người nối nghiệp của chủ nghĩa cộng sản, sáng không?
Trần Trác: Không sáng.
Ký Tiểu Bắc: Đoàn kết chính là lực lượng, đoàn kết chính là lực lượng, sáng không?
Trần Trác: Em vẫn là lấy di động mở đèn pin đi.
Hai người đang ầm ĩ, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng nói chuyện, Ký Tiểu Bắc nghe ra là dì Từ ở lầu dưới.
Dì Từ: Hôm nay tâm tình của tiểu Ký tốt quá a, tối rồi mà vẫn còn hát.
Ký Tiểu Bắc đỏ mặt, lúng túng đánh tiếng với dì Từ, đợi người ta đi xa mới co tay lại, bóp lấy cổ họng yếu ớt của lão công mình.
Ký Tiểu Bắc: Đại lừa đảo? Đèn khẳng định đã sớm sáng!