46.
Trần Trác tập huấn đến tám giờ tối, quay về khách sạn thấy Ký Tiểu Bắc đã bắt đầu nhắn tin cho hắn từ lúc sáu giờ: Còn có hai tiếng nữa là tan học!
Còn có một tiếng bốn mươi lăm phút nữa là tan học!
Còn có một tiếng hai mươi tám phút nữa là tan học!
Còn có năm mươi bảy phút nữa là tan học!
…
Còn có một phút!
Tan học! Tan học! Tan học!
Tan học chưa?
Mau để ý tới em!
Để ý tới em!
Để ý tới em!
Để ý tới em!
Hừ!
Trần Trác gọi qua cho cậu: Vừa mới về, em đang làm gì đó?
Ký Tiểu Bắc trả lời đặc biệt nghiêm túc: Đang đợi anh…
Trần Trác cảm động: Ngoan, sẽ về nhanh thôi.
Nửa câu sau của Ký Tiểu Bắc mới ra tới: Chờ anh đọc sách! Nhanh lên nhanh lên!
Hai người bọn họ gần đây đang xem Harry Potter, từ sau khi Ký Tiểu Bắc phát hiện Trần Trác không biết Lumos là gì, quyết định để cho hắn đọc Harry Potter.
Nguyên văn chính là: Ba năm một khoảng cách thế hệ*, giữa hai chúng ta có cách biệt 2,5 thế hệ, anh còn không nhanh chóng nghĩ cách thu nhỏ chênh lệch?
(* 三年一代沟 Tam niên nhất đại câu: hai người cách nhau ba tuổi, tư tưởng, đạo đức, cách nhìnỉ cảm xúc có chỗ bất đồng, chênh lệch.)
Đọc hơn một tiếng, Trần Trác đột nhiên hỏi: Có phải em còn chưa tắm hay không?
Ký Tiểu Bắc: Khuya rồi tắm, nghe xong trước đã.
Trần Trác: Không được, hiện tại em tắm trước đi, lát nữa nằm vào chăn anh đọc nốt cho em.
Ký Tiểu Bắc: Em không muốn…
Nhõng nhẽo cả buổi, không có kết quả. Ký Tiểu Bắc đành phải hậm hực đi tắm, lúc tắm còn thất thần.
Ướt át đi ra từ phòng tắm, cậu nghe thấy tiếng điện thoại reng, vừa bấm nghe liền rống thẳng vào vấn đề: Em đã tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường khát khao khó nhịn chờ anh a!
Đối phương không đáp lại, Ký Tiểu Bắc chớp chớp mắt, cho rằng tín hiệu không tốt: A lô?
Trong điện thoại truyền đến tiếng mẹ Trần: …Tiểu Bắc, là mẹ.
Ký Tiểu Bắc xấu hổ đến khuôn mặt đều sắp thiêu cháy rồi: Dạ?… Mẹ! Con tưởng là Trần Trác…
Mẹ Trần: Mẹ nghĩ Trần Trác không có nhà, con ở nhà một mình không có ai nói chuyện, liền gọi điện tới tâm sự cùng con.
Ký Tiểu Bắc cười xấu hổ: Hi hi là rất nhàm chán a! Con cũng muốn tìm mẹ tán gẫu a!
Trần Trác bên kia gọi cả buổi đều là đường dây bận, thật vất vả mới gọi thông, hắn hỏi Ký Tiểu Bắc: Vừa rồi em trò chuyện với ai nha? Gọi lâu như vậy.
Ký Tiểu Bắc nhớ lại toàn bộ quá trình mất mặt vừa rồi: Mẹ anh!
Y, cậu bạn nhỏ như thế nào có thể mắng chửi người a.
47.
Sinh nhật Trần Trác, buổi sáng Ký Tiểu Bắc đến tiệm bánh mua một cái bánh kem dâu tây. Vị tỷ tỷ của tiệm bánh hỏi cậu ghi chữ gì phía trên, Ký Tiểu Bắc nghĩ một chút, cậu cũng không thể viết, đành phải trực tiếp nói cho người ta, nói xong một lần chính mình lập tức đỏ mặt.
Đến 4h30. cậu đến tiệm lấy bánh. Vừa vặn một vị khách khác cũng đang lấy bánh sinh nhật, hai người không cẩn thận liền lấy nhầm, chính là Ký Tiểu Bắc không biết, vô cùng vui vẻ cầm về bày trên bàn cơm, sau đó mới đi chuẩn bị cơm tối.
Trần Trác vừa về đến nhà đã thấy một bàn cơm tối phong phú, Ký Tiểu Bắc mặc tạp dề nhào vào lòng hắn: Sinh nhật vui vẻ!
Hai người ngồi xuống, Ký Tiểu Bắc gấp không chờ nổi mở ra hộp bánh, triển lãm chiếc bánh kem màu hồng trong tưởng tượng của cậu cho Trần Trác: Tóm lại là… lời muốn nói em đều ghi ở trên bánh nha!
Trần Trác nhìn phía trên bánh kem, một số 80 viết trên quả đào mừng thọ, ở giữa là một chữ Thọ đặc biệt lớn, bên cạnh là hai hàng chữ đỏ chót đặc biệt tươi vui: Phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn,
Trần Trác:???
Trần Trác cảm thấy cái bánh kem này có phải sai ở chỗ nào rồi hay không, nhưng hắn không muốn Ký Tiểu Bắc biết, cho nên cố ý không nói. Chính là một đêm này sau khi hắn nghĩ trước nghĩ sau, vẫn là rất để trên bánh kem viết cái gì. Vì vậy thời điểm vận động trên giường, hắn quyết định hỏi thử.
Trần Trác: Bảo bối, câu trên bánh kem kia, anh muốn nghe chính miệng em nói ra.
Ký Tiểu Bắc: Không!
Trần Trác: Nói một chút nha, anh muốn nghe.
Sau một phen lăn lộn, Ký Tiểu Bắc không dám nói không muốn, rầm rì mang theo tiếng khóc nức nở lặp lại lời tỏ tình viết trên bánh kem: Thích anh thật tốt, em muốn vẫn luôn thích anh.
48.
Thời điểm đổi mùa, hai người quay lại ngôi nhà trước kia Ký Tiểu Bắc ở để lấy quần áo mùa xuân. Ký Tiểu Bắc ngồi xếp bằng trên giường, Trần Trác mở tủ quần áo, lấy ra từng cái từ trong tủ.
Trần Trác: Có muốn cái áo nỉ màu lam nhạt này không?
Ký Tiểu Bắc: Màu lam nhạt? Em không có áo nỉ màu lam nhạt a, không phải màu xám sao?
Trần Trác: Áo sơmi, chất vải cotton, màu trắng.
Ký Tiểu Bắc: Hả? Em vẫn cho là màu đen!
Trần Trác: Áo liền mũ, cái đó, màu hồng…
Ký Tiểu Bắc: Màu hồng?! Em vậy mà mặc qua màu hồng?!
Trần Trác nhéo nhéo mặt cậu: Không phải rất đáng yêu sao.
Ký Tiểu Bắc nổi giận: Không muốn đáng yêu!
Lúc sau Trần Trác tìm thấy một thứ ở tận dưới cùng của tủ quần áo, vừa rút ra phát hiện là một quyển album rất dày. Trần Trác mở ra tờ đầu tiên, trên bức ảnh là một người phụ nữ trẻ ôm một em bé.
Tuy rằng Ký Tiểu Bắc đã từng nói rất nhiều lần mẹ của cậu đặc biệt xinh đẹp, nhưng đây là lần đầu tiên Trần Trác nhìn thấy dung mạo thật sự của mẹ cậu. Quả thật xinh đẹp lại thời trang, giống như ngôi sao Hồng Kông.
Đằng sau mỗi bức hình đều viết mấy câu, ví dụ như một bức, phía sau viết: Bắc Bắc chào đời, bọc trong thảm giống như một viên đậu phộng nhỏ.
Lật từ trước ra sau, có một tấm chụp Ký Tiểu Bắc ba bốn tuổi cười đến đặc biệt vui vẻ, đôi mắt lấp lánh. Phía sau viết: Bắc Bắc dường như rất thích người khác sờ tai nó, mỗi lần sờ đều cười thành như vậy.
Có một tấm chụp Ký Tiểu Bắc trên vai đeo một cái balo nhỏ, há miệng khóc đến xấu xấu. Phía sau viết: Hôm nay Bắc Bắc phải đến nhà trẻ, khóc đến trời đều phải sụp.
Càng về sau ảnh chụp của Ký Tiểu Bắc càng ít đi, có một tấm cậu mặc một cái áo len màu hồng, xoắn tay áo vẻ mặt không tình nguyện. Phía sau viết: Kỳ thật Bắc Bắc rất thích màu hồng, chính là nó không thừa nhận, nó nói con trai không thể thích màu hồng.
Ký Tiểu Bắc chọc chọc eo hắn: Trần Trác anh đang làm gì vậy?
Trần Trác buông album, quay qua ôm cậu, ở vành tai cậu hôn một cái: Mặc màu hồng đáng yêu!
Ký Tiểu Bắc cho hắn một móng vuốt: Không đáng yêu!
49.
Ký Tiểu Bắc nói điều khiển từ xa của điều hòa hết pin rồi, nhà cũng không có pin mới, buổi tối phải đi siêu thị mua pin.
Vì vậy cơm tối xong hai người liền đi bộ đến siêu thị, Ký Tiểu Bắc giúp đẩy xe liền xông vào bên trong.
Trần Trác: Đưa xe cho anh, để anh đẩy a.
Ký Tiểu Bắc: Không muốn!
Sự thật chứng minh Trần Trác lo lắng vô ích, Ký Tiểu Bắc đối với kết cấu của siêu thị này rõ như lòng bàn tay, đặc biệt là quầy bán đồ ăn vặt, kệ nào bán cái gì cậu còn rõ ràng hơn ai khác.
Hai người đi đến trước kệ bán bánh.
Ký Tiểu Bắc: Em muốn khoai tây lát, vị nguyên chất cùng vị cà chua.
Trần Trác lấy cho cậu mỗi thứ một bịch.
Ký Tiểu Bắc nghe tiếng liền biết chỉ có hai bịch: Quá ít…
Trần Trác: Ăn xong lại mua nữa, mua bao nhiêu em liền ăn bấy nhiêu, ăn vặt không ăn cơm.
Ký Tiểu Bắc: Sẽ không, mỗi lần em chỉ ăn một bịch!
Trần Trác: Lấy tôm khô làm chứng, anh lựa chọn không tin em.
Ký Tiểu Bắc:…
Đến trước kệ bán kẹo.
Ký Tiểu Bắc: Em muốn cái kia, một gói lớn, thạch trái cây không phải loại trong suốt.
Trần Trác: Sữa lên men* sao?
(*乳酸菌的.)
Ký Tiểu Bắc: Ừm ừm.
Trần Trác ném một túi vào xe đẩy.
Ký Tiểu Bắc: Muốn hai túi!
Trần Trác: Được được được, hai túi, mỗi ngày chỉ có thể ăn ba cái nghe không?
Ký Tiểu Bắc: Còn muốn kẹo dẻo xoài!
Dạo một vòng ở khu bán đồ ăn vặt, xe đẩy đã sắp đầy.
Ký Tiểu Bắc: Em muốn sữa tươi.
Trần Trác: Sữa tươi nguyên chất sao? Hôm qua anh mới mua.
Ký Tiểu Bắc: Không phải sữa tươi nguyên chất…
Trần Trác: Sữa chua?
Ký Tiểu Bắc có chút ngượng ngùng. Không phải… chính là loại hôm bữa uống ở nhà Bối Bối, anh biết là sữa gì không?
Trần Trác nhìn kỹ đồ ở trong giỏ xe, hình như đều là ăn ở nhà Bối Bối. Hóa ra đã hơn nửa tháng trôi qua rồi Ký Tiểu Bắc vẫn nhớ mãi không quên đối với đồ ăn vặt của người bạn nhỏ ba tuổi rưỡi…
Thanh toán xong Trần Trác một tay xách ba túi lớn, một tay nắm heo nhỏ nhà hắn.
Trần Trác: Em có biết sữa em muốn uống chính là sữa gì không?
Ký Tiểu Bắc: Không biết…
Trần Trác: sữa YiLi (* QQ 星), nhi đồng, phát triển, sữa tươi.
Ký Tiểu Bắc: ….Ồ.
Về đến nhà Trần Trác mới nhớ tới dự tính đi siêu thị lúc ban đầu —— còn chưa mua pin, Ký Tiểu Bắc tỏ vẻ không sao cả, dù sao thứ cậu muốn mua đều đã mua rồi.
50.
Trần Trác vì lễ mừng năm mới đưa Ký Tiểu Bắc về nhà mà làm rất nhiều chuẩn bị, nghĩ đến nhà ga mùa xuân, trên xe khẳng định đầy người, hắn cũng không yên tâm lắm. Hắn mua một cái dây dắt bé chống lạc ở trên mạng, chính là cái loại vòng tay, chính giữa có dây lò xo nối với nhau.
Lúc Ký Tiểu Bắc nhận được hàng chuyển phát nhanh không nghiên cứu ra được đây là thứ gì, nhưng cậu lại không muốn hỏi Trần Trác, vì vậy đăng nhập BYE gọi xin giúp đỡ, người ta nói cho cậu biết cái này để dùng cho trẻ em, sợ trẻ em đi cùng người lớn đến nơi đông người sẽ bị lạc mất.
Ký Tiểu Bắc liền không vui, lúc ăn cơm tối tìm Trần Trác lý luận: Em không cần đeo cái này, bằng cái gì anh liền giữ em a? Em cảm thấy anh đây là đang nhục nhã em! Em muốn nói cho mẹ!
Trần Trác xoay chuyển đầu óc rất nhanh: Là như vậy, ảnh hưởng là cả hai bên a, không nhất định là anh giữ em, cũng có thể là em giữ anh nha.
Ký Tiểu Bắc nghĩ một chút, hình như cũng có lý.
Đến gần mười giờ, trời đã tối đen rồi, Ký Tiểu Bắc đột nhiên nói muốn ra ngoài tản bộ.
Trần Trác:???
Rồi mới thấy Ký Tiểu Bắc lấy dây ra, đeo vào hai bên, kéo hắn ra cửa. Tuy rằng trên đường là có đèn đường, nhưng dù sao là tối mù mù, Trần Trác đi không mau, bị Ký Tiểu Bắc kéo một đường.
Liên tục ba ngày đều là như thế, Trần Trác cả giận nói: Em có thể dừng lại việc nhục nhã anh hay không?
Ký Tiểu Bắc khí thế kiêu ngạo: Thứ này cũng đã mua rồi, dù sao cũng phải để cho nó có chút tác dụng nha, bằng không thì quá lãng phí!
Trần Trác: Em nói nha, em nhớ kỹ lời em nói.
Sau khi về nhà Trần Trác gỡ vòng tay của mình ra, trực tiếp cột vào cọc giường.
Ký Tiểu Bắc choáng váng: Em sai rồi… lão công!
Trần Trác: Vô dụng, hôm nay gọi cái gì cũng vô dụng.