Tìm Thấy Nhau Trong Nỗi Cô Đơn

Chương 27: Chương 27




Đến tháng tư, Hỷ Hỷ bay từ Sapporo trở về Đài Loan.

Cô ở trong phòng 303 của khách sạn Lan Hoa. Vừa đặt hành lý xuống, cô liền bắc ghế gỡ bức tranh cây diên vỹ trên tường xuống cất sau chiếc kệ tivi, rồi treo bức Đêm đầy sao lên.

Buổi tối hôm đó, cô ngồi trước gương cắt ngắn mái tóc đã mọc dài trong chuyến du lịch đến sát gáy, sau đó nhuộm sang màu tím đỏ.

Bây giờ trông cô như 19 tuổi.

Màu tím là màu may mắn của Song Ngư.

Cô lạc mất bóng dáng Lâm Khắc ở sân bay Đài Loan. Nhưng đến đêm, cô lại trông thấy anh ta trong lúc uống vodka vị đào ở quán bar gần đó.

Như thường lệ, anh ta lại nhâm nhi brandy, và giải đố sudoku.

Sang ngày hôm sau, khi rời khỏi khách sạn vào buổi chiều muộn, cô thấy anh ta đeo một chiếc kính râm, khoác áo jacket xanh đứng lẫn trong đám người đang chờ xe buýt bên kia đường, tay cầm bút cúi gằm mặt giải sudoku.

Khi không thể giải được, liệu anh ta có liếc trộm đáp án phía cuối sách không?

Và rốt cuộc là anh ta có bao nhiêu chiếc jacket màu xanh nhỉ?

Sáng nay, cô mở máy tính xem bản báo cáo theo dõi mà Đới Đức Lễ gửi đến. Trong hành trình mà họ vừa mới kết thúc, thứ Lâm Khắc chụp đều là những bức ảnh lúc cô đang đi bộ ở sân bay, bến xe, đầu đường, công viên, vùng đất ẩm ướt, con đường tuyết... cô đuổi theo xe buýt, lúc chuyển sang tàu hỏa, khi bước đi giữa dòng người náo nhiệt trên con phố đi bộ...

Trong mắt Lâm Khắc, dường như đôi chân của cô chưa bao giờ dừng lại.

Chỉ có những kẻ không nhà mới luôn phải đi bộ như vậy.

Cô đi về phía đông, dừng lại trước một cửa hàng và mua một tờ báo, vừa đi vừa đọc Chòm sao hôm nay.

Kể từ khi anh tặng cô cuốn sách chiêm tinh có in hình mười hai cung hoàng đạo năm cô 10 tuổi, cô bắt đầu yêu thích thuật chiêm tinh.

Ai có thể lén nhìn thấy sự bí ẩn của các vì sao?

Người phàm trần chỉ có thể ngước lên trời đêm và mỉm cười an phận.

Dù cho ngày đó là bao giờ, chỉ cần khi đó cô vẫn muốn biết Chòm sao hôm nay nói gì, có điều gì khác so với hôm qua? Và khi sao kim tiến vào cung Song Ngư thì sẽ có duyên ngộ gì mới? Vậy thì cô sẽ có thêm sức mạnh và trí tò mò đế tiếp tục sống.

Bạn bè sẽ tìm đến sự giúp đỡ của bạn,

Với bản tính lương thiện, Song Ngư sẽ không thể cự tuyệt,

Chuyện gì cũng nên lượng sức để làm,

Trái tim quá mềm yếu sẽ chỉ làm khổ bản thân.

Đọc xong Chòm sao hôm nay, cô cầm máy gọi cho Bích Bích.

“Bích Bích hả, em Hỷ Hỷ đây. Em thay số điện thoại rồi nhé.” Cô đọc số điện thoại, “sau này nếu cần tuyển diễn viên thì gọi số này cho em. Vâng, em vẫn ổn... em vừa đi du lịch cùng anh trai, vừa về hôm qua xong... Anh em à? Anh ấy hơn em năm tuổi, chúng em thân nhau lắm. Giới thiệu cho chị hả? Chị lại thất tình rồi sao? Mà chị cung nào ấy nhỉ? Kim Ngưu? vậy không được rồi... Anh em Bọ Cạp cơ. Bọ Cạp và Kim Ngưu yêu nhau thì chỉ có sex mà chẳng có tình cảm đâu... Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên là một cặp nam Bọ Cạp và nữ Kim Ngưu nổi tiếng đấy, không có kết quả đâu... Hơn nữa, anh em cũng có bạn gái rồi!”

Năm giờ, cô mang những món trang sức tự làm trong chuyến du lịch đến tiệm của Tiểu Lục.

Tiểu Lục vừa trông thấy cô, liền sung sướng như gặp đấng cứu thế vậy, mồm liến thoắng:

“Tớ gọi điện tìm cậu không biết bao nhiêu lần! Tại sao gọi vào số cậu đưa cho mà không được vậy?”

“Tớ thay số rồi mà.” Cô đọc số điện thoại, sau đó móc từ trong túi ra một chiếc túi vải, đổ mấy món trang sức lên mặt kính của quầy.

“Cậu trông hàng thay tớ được không?” Tiểu Lục hỏi.

“Hôm nay?”

“Không phải hôm nay, mà là từ cuối tuần này, chỉ khoảng ba tuần thôi. Tớ phải đi Ấn Độ du lịch, lúc đầu có đứa bạn đồng ý trông giúp rồi, nhưng mấy hôm trước nó lại bảo không được. Làm tớ cuống chết đi được!”

Người bạn mà Chòm sao hôm nay nhắc đến thì ra là Tiểu Lục, chứ không phải Bích Bích.

“Được thôi!” Hỷ Hỷ vui vẻ đồng ý.

“Ôi! Tốt quá rồi! Tớ sẽ mua tặng cậu một chiếc khăn nhé!”

Tiểu Lục vừa nói, vừa vuốt vuốt mái tóc tím mềm mại của cô.

“Cậu đúng là chỉ được cái nhuộm màu nào cũng đẹp.”

“Cậu đừng chỉ dùng một loại màu, mà phải tự pha màu lấy.” Cô vừa nói vừa đeo thử chiếc nhẫn thủy tinh tím tự làm lên tay.

Lần này chắc Lâm Khắc không thể chỉ chụp cô lúc đang đi bộ nữa rồi nhỉ? Chí ít anh ta sẽ phải chụp ảnh cô khi đang trông tiệm chứ.

Bắt đầu từ cuối tuần, cứ đến chiều là cô lại đến tiệm trang sức rồi ở đó cả ngày. Có lúc thì đọc sách, có lúc thì tiếp khách, rồi trò chuyện cùng họ. Nếu gặp phải những vị khách hay phân vân, cô sẽ tư vấn cho họ rằng món đồ nào đáng mua.

Có vài vị khách khen mái tóc tím của cô thật đẹp, trong đó có một cô gái ăn vận rất hợp mốt, khen rằng mái tóc tím của cô trông đáng yêu như một chiếc chổi đánh phấn. Hỷ Hỷ nói cho họ tên của loại thuốc nhuộm mà cô dùng, rồi cả mã màu tím và mã màu đỏ phai nào. Thế là sau khi về nhà nhuộm tóc, những vị khách kia lại thường xuyên đến ghé thăm tiệm hơn.

Lâm Khắc bỗng dưng nhìn thấy bao nhiêu cô gái tóc tím đi vào trong tiệm như vậy, liệu có đau đầu nhầm lẫn loạn lên, rồi một hôm lại theo dõi nhầm sang người khác không nhỉ?

Mỗi tối sau khi đóng cửa tiệm, Hỷ Hỷ sẽ đi ăn cơm và uống vodka đào.

Hàng ngày Lâm Khắc đều đi làm, rồi lại tan làm cùng cô. Cả ngày anh ta ngồi trong quán trà phía đầu đường để canh chừng.

Đến tháng năm, tiết trời bắt đầu ấm dần. Cô cất đôi bốt, chuyển sang đi giầy lười và mặc quần áo mỏng.

Khi không có khách, cô thường ngồi ở trong quầy, ngắm nhìn dòng người và xe cộ qua lại sau khung cửa kính.

Một hôm, khi đang thẫn thờ nghĩ ngợi mông lung, cô nhìn thấy một chiếc ô tô thể thao đen phóng vụt qua rồi lại chầm chậm lùi lại, dừng hẳn phía bên kia đường.

Một người đàn ông mở cửa bước xuống, anh ta khoác chiếc jacket bò, bên trong mặc áo cộc tay và quần bông, đôi vai gầy nhỏ, mái đầu đinh cắt sát như trong quân đội, cao khoảng lm8, đang băng qua đường bước về phía cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.