Tìm Thấy Nhau Trong Nỗi Cô Đơn

Chương 31: Chương 31




Bàn tay kia vẫn nhẹ nhàng vuốt ve.

Dứt cơn ho, cô chầm chậm quay đầu lại, bỗng nhìn thấy một bộ mặt nham nhở đầy máu.

Mã Lâm tháo chiếc mặt nạ quỷ kia ra, cười nói:

“Tự dưng có một trai đẹp vỗ lưng cho như vậy, em cũng không coi xem đó là ai à? Làm sao em biết chắc chắn đó là anh?”

Giọng cô khàn đặc:

“Em biết chắc là anh, vỗ lưng em mà cũng theo nhịp cơ đấy…”

Mã Lâm ngẩn tò te:

“Vậy ư? Làm gì có?”

Tim cô cũng đập chậm lại.

Cô nhìn Mã Lâm, mặt anh ta mồ hôi nhễ nhại. Đôi mắt này trông vui vẻ hơn nhiều so với ánh mắt cô vừa gặp trong dãy hành lang.

Rốt cuộc, cô hy vọng bàn tay vừa đặt trên lưng mình thuộc về ai đây?

“Em uống hết bao nhiêu cốc rồi?” Mã Lâm hỏi.

Cô trả lời, giọng hơi chếnh choáng:

“Em còn chưa bắt đầu uống cơ...”

Anh chàng pha chế kia hình như quên béng ly vodka của cô.

“Chúng mình ra nhảy đi.” Mã Lâm kéo cô ra sàn.

Trên sàn đặc quánh tiếng nhạc DJ và ánh đèn chớp nháy, dân tình bám lấy nhau reo hò nhảy múa, Mã Lâm đặt tay lên vòng eo thon tròn của cô.

Kẹo ho đã hết, cô lại sù sụ vài tiếng.

Một bàn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.

Cô ngẩng mặt, mỉm cười với Mã Lâm.

“Anh lại vỗ em hả?”

“Anh có làm gì đâu...”

Hai tay anh ta vẫn đang đặt trên eo cô.

Hỷ Hỷ giật mình ôm vội lấy anh ta rồi quay lại nhìn, những chiếc mặt nạ xác ướp lướt qua thấp thoáng như ảo ảnh.

Mắt cô hoa lên, vòng tay lại càng siết chặt.

“Có phải em yêu anh quá rồi không nhỉ?” Cô thỏ thẻ.

Phải chăng đã đến lúc cô nên kết thúc tất cả những chuyện này?

Ngày mai cô sẽ gọi cho Đới Đức Lễ.

Mã Lâm thì thầm bên tai cô:

“Em vừa nói gì ấy nhỉ?”

Cô mỉm cười im lặng, bởi khi nãy là một câu hỏi.

Cô kề sát mặt anh ta, giọng như chùng xuống:

“Có một dịp Giáng sinh, em biểu diễn trong vũ hội được trường tổ chức, anh ấy cũng đến xem. Đó là lần đầu tiên em được làm diễn viên chính, có hẳn một đoạn độc diễn. Nhưng do căng thẳng quá, nên vừa lên đến sân khấu là em vấp ngã.”

Cô tiếp tục nói:

“Trên đường về, em không chịu nói câu nào, cứ cúi gằm mặt lủi thủi bước đi. Anh ấy cũng lẳng lặng đi cạnh chẳng nói câu nào. Mãi tới khi sẩm tối em vẫn không chịu về nhà. Đột nhiên anh ấy nghiêm giọng bảo rằng: 'Hỷ Hỷ, em cứ dán mắt xuống đất như vậy, nếu như nhặt được tiền thì phải chia cho đều cho anh đấy…’ Nói xong câu đó, hai đứa không nhịn được cùng bật cười ha hả.”

Cô tựa đầu trên vai Mã Lâm, lặng nhìn những chiếc mặt nạ ma quỷ mờ mờ ảo ảo, lẩn khuất trong ánh đèn phía sau anh ta.

Lúc này, ý nghĩ ngày mai sẽ gọi cho Đới Đức Lễ đã biến mất trong cô.

Một sáng nọ, cô tỉnh dậy trên giường khách sạn, uể oải bước ra mở cửa sổ, bỗng nhìn thấy một chiếc ô tô con đang chầm chậm đi qua, trên nóc xe buộc một cây thông Noel màu xanh thẫm, cành lá um tùm xum xuê, dưới gốc gắn một cái giá bằng gỗ được bọc bằng giấy bạc.

Chỉ còn hai ngày nữa là đến Giáng sinh.

Vậy là một năm lại trôi qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.