Tìm Thấy Nhau Trong Nỗi Cô Đơn

Chương 48: Chương 48




Hỷ Hỷ hóa thân biến thành một vũ nữ múa cột xinh đẹp rạng ngời.

Cô nhuộm đỏ mái tóc ngắn sát cổ, cố nhét người vào bộ đồ múa sexy có gắn tua rua kim tuyến, lộ ra bộ ngực hững hờ và vòng eo trắng ngần thon mảnh. Cặp chân dài ẩn sau đôi tất lưới màu đen và đôi bốt cao cổ màu đỏ đun.

Hàng đêm, cô đứng trên chiếc bục chữ nhật phát sáng kéo dài đến tận quầy bar, bám lấy chiếc cột inox giá lạnh và nhảy múa dưới ánh đèn sàn mờ ảo, thể hiện những nét phong tình thành thục nhưng cũng rất đỗi ngây thơ của mình.

Nghệ danh của cô trong quán bar là San Nhi, đó là cái tên mà hôm đến để xin việc, cô đã tự nghĩ ra.

Hôm đó, người quản lý yêu cầu cô nhảy độc diễn một đoạn để xem thử.

Và trong lần “tuyển chọn diễn viên” này, cuối cùng cô cũng đã “đỗ”.

Người quản lý mà nhân viên trong quán đều gọi là “mẹ” kia liếc nhìn tuổi cô trên chứng minh thư rồi bảo rằng:

“Ba mươi hai tuổi thì hơi già đấy, nhưng dáng cô cũng đẹp, lại còn biết múa, mấy con ranh ở kia chẳng có đứa nào biết múa cả! Ngoài ra, ưu điểm của cô còn nằm ở đôi mắt to ướt át này nữa, đàn ông nhìn vào đó rồi sẽ mủi lòng! Còn đôi môi của cô thì lại rất nóng bỏng!”

Sau đó “mẹ” nói:

“Ở đây không có gái nhảy nào dùng tên thật cà, cô định lấy tên là gì?”

Thế là cô trở thành San Nhi.

Ở độ tuổi gần lục tuần, trên người bà mẹ đẫy đà kia toát lên một vẻ lả lơi lỗi thời. Khuôn mặt trang điểm kia như muốn dừng hẳn lại ở thời kỳ xuân sắc nhất: quá dày và quá trắng, màu son tô đậm đến nghẹt thở, hai viền kẻ mắt đen xì thô kệch đâm thẳng sang hai bên tóc mai. Còn đôi mắt thì bốc lửa đanh đá, dường như đã nếm trải đủ nỗi ngọt ngào lẫn đắng cay trên nhân thế, trái tim đã không còn gợn thêm một đợt sóng nào nữa.

Nhưng cũng chính vì lẽ ấy, mà bà ta tỏ ra rất thành thục trong các chiêu trò nơi sàn nhảy, còn dạy Hỷ Hỷ làm thế nào để dùng những bước nhảy kích thích dục vọng của đám đàn ông ngại ngùng, khêu gợi ham muốn thể xác của đám mày râu cuồng sex, dùng điệu nhảy để vỗ về những kẻ cô đơn, và cũng dùng đôi mắt to tròn yếu đuối kia để khơi dậy xúc cảm cho những gã chưa từng biết đến mùi yêu.

Hỷ Hỷ không những làm theo lời mẹ, mà còn làm rất xuất sắc, rất nhiều khách nhảy mê mẩn cô vũ nữ mới này.

Than ôi, cuộc đời thật mỉa mai biết mấy! Cô từng nếm đủ mùi vị ghẻ lạnh ở nơi sàn diễn, nhưng giờ thì lại nhận được vô số ánh mắt ngưỡng mộ trong quán bar.

Mẹ thích cô, và bà cũng giúp cô thoát khỏi những rắc rối do những kẻ cuồng si tới thần điên phách đảo gây ra.

Cô bắt đầu tích cóp tiền.

Khi chưa đến lượt, cô thường ngồi trong căn phòng hóa trang sặc mùi nước hoa rẻ tiền ở phía sau để đọc sách.

Sau từng đó năm, giờ đây cô lại đọc cuốn Trăm năm cô đơn.

Mẹ bảo, cô là vũ nữ múa cột đầu tiên biết đọc sách, hỏi cô trong nhà còn có những ai.

Cô kể với mẹ rằng chỉ có duy nhất một người anh trai, hiện đang lái máy bay vận tải ở Tây Phi.

Cô lại kể câu chuyện về con hươu cao cổ chảy nước dãi. Nó nằm dài trong khoang máy bay, chân gác vào cửa khoang, từ khi máy bay cất cánh cho đến khi hạ cánh, nước dãi của nó vẫn chưa chảy xuống hết cổ.

Mẹ bật cười thích thú, đống thịt ba chỉ trên người rung lên từng hồi.

“Mỗi năm, anh và con sẽ hẹn gặp nhau ở một nơi nào đó.” Cô nói.

Thời gian liệu sẽ mãi thất lạc? Chẳng bao giờ có thể gọi về?

Cô vẫn mãi nhung nhớ Lâm Khắc.

Khi ngoảnh đầu nhìn lại những ngày tháng khuất xa, từng nỗi buồn cứ dấy lên trong cô, tuyệt vọng và nhức nhối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.