Tìm Thấy Nhau Trong Nỗi Cô Đơn

Chương 50: Chương 50




Sau khi trở vào bên trong, mẹ rảo chân đuổi theo cô trên hành lang, tò mò hỏi han:

“Thằng cu kia là người yêu con phải không?”

Cô không trả lời.

“Hay là tình cũ?”

Cô vẫn im lặng, chạy tót vào phòng hóa trang khóa trái từ bên trong, cười nói qua khe cửa:

“Mẹ, con phải thay quần áo!”

Cô nghe thấy mẹ lầm bầm gì đó ở bên ngoài.

Cô ngồi trên ghế, cởi phắt đôi bốt dài, lấy một tờ giấy ướt lau mồ hôi đang mướt mải trên mặt.

Lúc này, bên ngoài vọng lại tiếng gõ cửa.

Cô hắng giọng:

“Mẹ, con không muốn nói đâu!”

Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên.

Cô uể oải đứng dậy ra mở cửa.

“Con đã bảo là không muốn nói...”

Cô mở cửa ra, đứng bên ngoài không phải mẹ, mà là một người đàn ông lạ mặt, khoảng tầm 40 tuổi với khuôn mặt vuông đen sạm từng trải, trên người mặc một chiếc áo gió màu trắng gạo, ánh mắt nghiêm nghị.

“Ông tìm ai?” Cô tiện tay với lấy chiếc áo khoác tạm lên người.

“Cô có phải là Lộ Hỷ Hỷ không?”

Cô giật mình, trả lời: “Phải, xin hỏi ông là ai?”

Người đàn ông đưa ra một tấm thẻ.

“Tôi là thanh tra Trần Vân Trị, thuộc tổ trọng án Bắc Khu.”

“Ông tìm tôi có việc gì?”

“Lộ Minh có phải là anh cô không?”

Tỉm cô rung lên một nhịp, khe khẽ gật đầu.

“Chúng tôi đã tìm thấy hài cốt của anh ấy...”

Chỉ trong một khắc, cô hoàn toàn chết lặng, bàng hoàng run rẩy, nước mắt lưng tròng. Quang cảnh xung quanh như hoa lên điên đảo, đầu óc cô mụ mị trống rỗng.

“Ông nói sao? Tôi không hiểu.” Giọng cô tắc nghẹn nơi cổ họng, không tin vào thực tại.

Vị thanh tra lấy ra một cuốn sổ ghi chép, lật đến một trang:

“Hai mươi năm trước khi anh cô mất tích, cô đã báo cảnh sát?”

Cô gật gật đầu.

Ông ấy tiếp tục nói:

“Phía cảnh sát tìm rất lâu nhưng không có kết quả, chỉ biết rằng trước khi mất tích, anh cô có mối quan hệ qua lại thân thiết với một băng nhóm tội phạm thiếu niên. Thủ lĩnh của băng này 18 năm trước bị bắt vì giết hại hai người khác, ở trong tù, hắn liên tục phủ nhận việc đã ra tay giết người. Nhưng gần đây, hắn bắt đầu đi theo đạo và thành tâm hối cải. Không những thừa nhận đã giết hai người kia, mà còn khai ra 20 năm trước cũng đã từng giết một người khác. Người đó chính là Lộ Minh, anh trai cô. Ban đầu họ định bắt cóc con trai của một thương nhân giàu có để tống tiền, nhưng Lộ Minh không chịu và bỏ đi. Hắn sợ anh cô tố giác nên đã ra tay sát hại, rồi chôn ở một ngọn núi hoang. Gần đây chúng tôi đã khai quật được hài cốt.”

Toàn thân cô run lên lẩy bẩy.

“Không thể nào... đó... không phải anh tôi...”

“Chúng tôi đã tiến hành xét nghiệm gen di truyền, gen của anh cô hoàn toàn trùng khớp với mẫu gen lưu lại trên hài cốt.”

Cô lắc đầu một cách vô thức, đôi môi khô khốc run lên từng hồi:

“Không thể... Anh tôi không phải người xấu...”

Viên thanh tra móc ra một chiếc vòng bạc đã bị oxy hóa từ trong túi ngực, đoạn cuối của chiếc vòng còn gắn một mặt dây chuyền hình cung Bọ Cạp.

“Cô có nhận ra chiếc vòng này không, có phải nó là của anh cô? Chúng tôi tìm thấy nó lẫn trong hài cốt.”

Cô đưa đôi tay lạnh ngắt đón lấy cái vòng bạc đã xỉn màu, nhìn qua một lượt, rồi nói một cách chắc chắn:

“Tôi chưa bao giờ thấy nó.”

Viên cảnh sát nhìn cô đầy thương hại, nhẹ nhàng nói:

“Cô Lộ, khi nào tiện cô có thể đến đồn cảnh sát một chuyến không?”

“Anh trai tôi vẫn chưa chết! Các ông nhầm rồi!” Cô đóng sập cửa, thẫn thờ ngồi bệt xuống đất, tay nắm chặt chiếc vòng bạc rồi bật khóc nức nở, mặt dây chuyền hình cung Bọ Cạp đâm siết vào lòng bàn tay, nhói lên đau đớn.

Cô đã làm chiếc vòng này để tặng cho anh.

Trái tim cô đã ngạo nghễ trải qua những cú sốc vô tình nhất trong cuộc sống, nhưng lại không thể chịu đựng được sự giày vò của một chuyện tưởng chừng đã lui vào dĩ vãng.

Đây là phần chua xót nhất trong cuộc đời cô, nó pha lẫn giữa sự hối hận và mặc cảm u buồn.

Chính cô đã hại anh. Cô vĩnh viễn không bao giờ có thể tha thứ cho chính mình. Là do cô đã dùng nước mắt và những lời dối trá để ép anh, để rồi cuối cùng, từng bước từng bước đẩy anh đến với suối vàng.

Ngày thứ tư đau đớn ấy, anh đến thăm cô, và cô lại một lần nữa đem bộ mặt đong đầy nước mắt để hối thúc anh:

“Anh mau đến đón em đi! Người kia sắp tống em vào cô nhi viện rồi! Em nghe thấy bà ấy gọi điện cho viện trưởng, em thà chết chứ không chịu quay về đâu! Em khổ chết đi được! Bà ấy còn đánh cả em!”

Anh mỉm cười an ủi, lấy ngón tay lau nước mắt cho cô:

“Lần này anh đến để nói với em là, anh sắp có tiền để đón em đi rồi, sẽ rất nhanh thôi... Sau này chúng mình sẽ sống cùng nhau, không ai phải rời xa ai cả.”

“Thật ạ?”, cô mừng rỡ, đôi mắt to tròn ngấn nước ngước lên nhìn anh.

Khi anh đi xuống dưới tầng, cô bước ra ban công để nhìn theo anh.

Trước kia, anh đều một mình đi bộ trở về. Nhưng ngày hôm đó, cô nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen đang đỗ phía dưới chờ anh. Có ba gã đứng bên cạnh chiếc xe, bộ dạng trông rất du côn đang phì phèo thuốc lá, oang oang phun ra toàn những lời bẩn thỉu.

Sau ngày hôm đó, anh không bao giờ còn trở lại nữa.

Mười tám năm trước, cô đọc được một bài báo nói về một băng cướp thiếu niên giết người, cô nhận ra tên đầu xỏ bị bắt chính là một trong số những kẻ mà cô nhìn thấy ngày hôm đó. Có hình ảnh của hai nạn nhân được đăng lên, nhưng đó không phải là anh.

Nếu như anh không gặp chuyện gì bất trắc, nhất định anh sẽ không bỏ rơi cô. Thế nhưng, cô không tin vào vận mệnh, cô vẫn mãi nhớ về anh, và tin rằng một ngày nào đó anh sẽ trở về.

Hôm đó là lần cuối cùng cô được gặp anh. Cô gạt đám lá của giàn nho leo tím đang che trước mắt, vẫy tay về phía anh.

Anh mặc chiếc áo jacket xanh, quay đầu nhìn lên, mỉm cười vẫy tay bảo cô đi vào.

Cô nhớ về dãy ban công từ biệt ngày hôm đó biết mấy. Đây là chuyện dĩ vãng đau đớn nhất trong cuộc đời của cô.

Nếu như thời gian có thể trở lại, cô sẽ kêu anh đừng lên xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.