Văn phòng luật sư Đới Đức Lễ nằm ở tầng 7. Hỷ Hỷ ra khỏi thang máy rồi rẽ sang bên trái, cô bước đến căn phòng cuối dãy hành lang, trên cửa treo một tấm bảng tuyển dụng.
Cô đẩy cửa bước vào, một cô gái mập mạp từ đâu hiện ra trong quầy tiếp tân, hỏi cô cần gặp ai.
Cô tự giới thiệu, rồi nói:
“Tôi có hẹn với luật sư Đới Đức Lễ.”
Cô gái mập mạp kia gọi một cuộc điện thoại nội bộ cho thư ký của luật sư. Vài giây sau, cô thư ký vận bộ đồ tây màu đen tuyền, tóc cuốn lọn xoăn bước về phía cô, trông cô ta khoảng 27, hay là 30 tuổi?
“Cô Lộ, hãy đi theo tôi.”
Cô kéo vali bước theo sau, khi đi đến một chỗ chất đầy những chồng tài liệu, cô chẳng may quệt phải làm rớt vài tờ trên đó. Cô cúi người định nhặt lên, nữ thư ký liếc nhìn một cái, rồi nói:
“Ồ, không sao đâu, kệ nó đi!”
Văn phòng với diện tích nhỏ chỉ có vài nhân viên, đống giấy tờ trước mặt mỗi người đều chất đầy một xấp cao, chẳng ai buồn ngẩng lên nhìn cô.
Hai người họ đi đến trước một căn phòng, nữ thư ký gõ gõ lên cánh cửa gỗ tối màu, mở cửa để cô vào rồi tiện tay đóng luôn.
Người đàn ông ngồi trước bàn làm việc đứng dậy chào cô. Ông ta tầm khoảng 40 tuổi, hay chỉ 35? Dáng vẻ ông ta khiến cho người khác hơi khó đoán tuổi.
“Cô Lộ, chúng tôi tìm cô rất lâu rồi.”
Ông ta giơ tay ra, bàn tay nhỏ với nước da ánh lên màu nâu đen mềm mại. Cặp mắt kính dày cộp, dáng vóc thấp nhỏ như một cậu bé già đời, và uyển chuyển tới không ngờ.
“Mời ngồi, đồ đạc của cô, đặt tạm đâu cũng được.”
Trong phòng đồ đạc có vẻ ngăn nắp sạch sẽ hơn bên ngoài, giá sách chiếm trọn một mặt tường, cao từ dưới đất lên tận trần nhà, đại đa số sách trên đó đều là sách pháp luật bìa cứng dày cộp. Trong phòng chỉ có duy nhất một chiếc bàn làm việc dài, hai chiếc ghế và một chiếc sô-pha ngắn. Khung cửa sổ hướng ra ngoài đường rèm đã buông rủ, vách cửa kính to bản vốn có thể nhìn thấu ra khu văn phòng bên ngoài cũng được che bởi tấm mành nhựa kéo.
“Chúng tôi đăng trên quảng cáo tìm cô rất lâu rồi, cô không biết sao?”
Hỷ Hỷ cảm thấy rất bối rối, lần nào cầm trên tay tờ báo cô cũng chỉ xem duy nhất mục Chòm sao hôm nay. Tin tức duy nhất mà cô chú ý gần đây chính là mẩu tin quảng cáo tìm vũ công múa cột ngày hôm qua.
Đới Đức Lễ mặc một bộ vest màu ghi tối, Hỷ Hỷ bất giác nghĩ trong đầu:
“Ông này đang mặc đồ thiếu nhi à?”
Ông ta thực sự trông rất lùn. Thế nhưng khuôn mặt ẩn sau đôi kính không gọng dày cộp kia lại ánh lên một vẻ sáng suốt tinh thông, không những vậy, ánh mắt còn toát lên vẻ tràn đầy sinh khí. Ông ta giống như một tiểu yêu tinh, thông minh và rất nhiều mưu kế.
Tiểu yêu tinh đột nhiên tiến về phía cô rồi nói:
“Cô Lộ, phiền cô cho tôi xem chứng minh thư được không? Thủ tục cần phải xác nhận một chút.”
Hỷ Hỷ lấy chứng minh thư từ trong ví ra rồi đưa cho ông ta. Đới Đức Lễ liếc nhanh thông tin phía trên, bước ra mở cửa, rồi nói với nữ thư ký đang ở phía ngoài:
“Thù Đích, cô mang đi phô-tô cho tôi một bản.”
Động tác rất nhanh chóng, ông ta quay người lại đóng cửa rồi ngồi vào chiếc ghế tựa cao đằng sau bàn làm việc.
“Chúng ta có thể bắt đầu rồi.”
Chiếc ghế kia có vẻ quá khổ so với ông ta, nhưng ông ta trông vừa tự tin vừa tự tại. Ông ta với tay lấy tập hồ sơ trên bàn rồi lật giở, bên trong đính kèm vài chục trang tài liệu.
“Bà Ất Minh Phương đã qua đời từ mười tháng trước rồi.”
Cô mím chặt môi, đợi ông ta tiếp tục nói hết.
“Theo những gì chúng tôi biết, bà Ất có một thời gian là mẹ nuôi của cô.”
“Một thời gian... đúng vậy...” Cô thầm nghĩ. “Cho đến khi bà ấy trả tôi về.”
“Sau đó bà ấy từ bỏ quyền nuôi dưỡng đối với cô, vì vậy cô lại đổi về tên họ cũ. Từ khi trở về với cô nhi viện, hai người không còn tiếp tục liên lạc nữa.
Cô gật đầu, thấy mặt mình hơi ửng đỏ, khẽ liếc trộm tập hồ sơ trên tay tiểu yêu tinh, trong lòng nghĩ: “Những thứ trên đó là quá khứ của mình! Lộ Hỷ Hỷ... Tần Hỷ Hỷ... Sau đó lại trở về Lộ Hỷ Hỷ. Cô nhi viện. Rồi căn nhà của người ấy... Sau đó lại trở về cô nhi viện.
Có lẽ trong tập hồ sơ kia còn viết cả cuộc sống sau khi cô rời khỏi cô nhi viện năm 18 tuổi, ví dụ như:
Cô là một diễn viên múa hạng ba, ở tạm bợ nay đây mai đó, sống lay lắt qua ngày nhờ vào những đồng lương còm cõi.
Cô từng yêu vài người, và cũng từng được vài người yêu lại. Gã Kim Ngưu kia vẫn còn nợ cô một khoản tiền mãi vẫn chưa trả. Tên Song Tử thì quá lăng nhăng, khiến cho cô bao phen muốn lấy nước mắt để dìm chết hắn, nhưng lại chẳng thành. Anh chàng ở cung Bạch Dương xem ra đẹp trai nhất trong số này, và cũng đối xử với cô tốt nhất, nhưng tiếc là cô lại chẳng hề rung động trước anh ta. Còn Bảo Bình, anh chàng mà cô những tưởng có thể tính đến chuyện lâu dài, thì gần như mỗi lần gặp là một lần hai đứa cãi vã.
Những điều thuộc về cô trên tập hồ sơ kia còn có gì nữa nhỉ?
Trên đó liệu có viết rằng cô rất dễ yêu thương người khác, nhưng lại rất dễ ôm nỗi thất vọng? Liệu có nhắc đến việc cô còn có một người anh trai? Cô chẳng thể nào dài lâu với những Kim Ngưu, Song Tử, Bạch Dương, và còn cả Bảo Bình và Sư Tử, chỉ có người anh trai ở cung Bọ Cạp là hợp với cô nhất.
Tập hồ sơ kia phải chăng đã ghi lại câu chuyện năm 24 tuổi của cô? Câu chuyện được ghép nên bởi những mơ ước vụn vỡ và những lời hứa vỡ vụn.
“Theo chúng tôi biết, bà Ất Minh Phương không hề có bất cứ một người thân nào, lúc sinh thời bà ấy đã lập di chúc tại văn phòng luật sư của chúng tôi, chỉ định cô là người kế thừa duy nhất toàn bộ tài sản của bà ấy.”
Nét mặt Hỷ Hỷ lộ rõ vẻ kinh ngạc.
“Bản di chúc này được lập từ khi nào vậy?” Cô khẽ khàng hỏi.
Đới Đức Lễ trả lời:
“Được lập trước khi bà Đới mất một năm.”
Cô không biết nói gì hơn.
Người đã nhẫn tâm ruồng bỏ cô trở về cô nhi viện, tại sao lại cho cô toàn bộ tài sản?
“Toàn bộ tài sản của bà Ất là tiền mặt.” Đới Đức Lễ nhìn cô một cái, rồi tiếp tục đọc. “Ước chừng khoảng chín triệu bảy trăm ngàn Đài tệ.”
Hỷ Hỷ tlần tlần nhìn Đới Đức Lễ, nét mặt đầu tiên là kinh ngạc, sau đó biến thành hoảng loạn. Cô không ngờ rằng số tiền đó lớn tới như vậy.
“Cô Hỷ, cô còn điều gì muốn hỏi tôi không?” Đới Đức Lễ tiếp tục nói.
“Tại sao? Tôi và bà ấy đã không gặp nhau cả chục năm nay rồi.” Giọng cô thoáng chút kích động, không phải là sự phấn khích khi bỗng dưng nhận được một khoản tiền từ trên trời rơi xuống, mà ngược lại, vì cô cảm thấy mình hoàn toàn chẳng có tư cách gì.
Khuôn mặt Đới Đức Lễ lộ lên vẻ vi diệu, dường như muốn nói rằng ông ta đã từng gặp rất nhiều người thừa kế được nhận những món hời lớn giống như cô vậy.
“Văn phòng luật sư chỉ phụ trách chấp hành ý nguyện của đương sự. Còn việc đương sự quyết định phân phối tài sản thừa kế như thế nào, chúng tôi sẽ không bao giờ hỏi.”
Cô ngậm chặt môi, không cất nổi nửa lời.
Người trước kia đã từng là mẹ nuôi của cô, lẽ nào vì ân hận mà đã để lại cho cô toàn bộ gia sản?
“Cô Lộ, cô còn muốn biết điều gì khác nữa không?”
“Vì sao bà ấy lại chết?” Cô khẽ hỏi.
“Vì ung thư vú.”
“Lúc bà ấy mất, có ai ở bên cạnh chăm sóc không?”
“Điều này tôi không rõ lắm. Nhưng tin bà Ất mất là do một người bạn cùng giáo hội của bà thông báo cho chúng tôi.” Đới Đức Lễ nhẹ nhàng nói.
Ông ta nhìn cô một lát, rồi nói:
“Cô Lộ, thủ tục bàn giao tài sản thừa kế có lẽ sẽ phải mất một khoảng thời gian, cô xem xem liệu có cần chúng tôi trích trước một ít tiền không, biết đâu lại phải dùng tới. Khoản tiền này đến khi nào lĩnh được hết tiền thừa kế thì trả lại cho chúng tôi cũng không muộn.”
Mặt cô đỏ ửng. Gã tiểu yêu tinh Đới Đức Lễ này tự khi nào đã phát hiện ra tình cảnh túng thiếu của cô vậy? Là lúc cô vừa bước vào, hay là từ khi cô móc chứng minh thư từ trong chiếc ví trống rỗng kia ra? Nhưng quả thực, cô hoàn toàn không hề hay biết ông ta đã soi cô một cách tỉ mỉ đến vậy.
Cô muốn lắc đầu một cách miễn cưỡng, cô muốn mỉm cười từ chối, nói rằng tạm thời cũng chưa cần đến thế, nhưng cô lại rất thèm muốn một chiếc giường ấm áp, để cô có thể nằm lên đánh một giấc ngon lành.
“Không sao cả. Thường thì chúng tôi cũng đều làm vậy.” Ông ta nói một cách rất thành tâm.
Cô gượng gạo gật gật đầu, mỉm cười tỏ ý cảm ơn.
Ông ta nhanh lẹ rời khỏi chiếc ghế, mở cửa đi ra nói nhỏ vài câu với cô thư ký. Chẳng bao lâu sau, ông ta quay về với một chiếc phong bì trên tay.
“Trong này có tám ngàn Đài tệ, cô Lộ, cô xem có đủ dùng không.”
“Đủ rồi ạ.” Mặt cô lại đỏ bừng.
Ông ta trả lại cô chứng minh thư, sau đó quay về chỗ ngồi, đặt một tập hồ sơ dày cộp trước mặt cô.
“Đây là giấy tờ để làm biên bản xác nhận bàn giao tài sản thừa kế. Cô Lộ, cô hãy điền tên vào những chỗ có dấu ba chấm, chỗ nào không hiểu có thể hỏi tôi.”
Hỷ Hỷ vừa giơ tay phải lên, Đới Đức Lễ rất nhanh chóng đưa cho cô một cái bút.
Cô cúi đầu, lặng lẽ ký tên mình trên mỗi trang, hoàn toàn chẳng có tâm trạng để xem hồ sơ đó viết những gì.
Cuối cùng cô cũng đã ký xong, và cũng ký luôn trên giấy vay tám ngàn Đài tệ của văn phòng luật sư.
Cô đặt bút xuống, ông ta tỉ mẩn kiểm tra lại một lượt tất cả chữ ký của cô. Sau khi thấy không có gì sai sót, ông ta nói:
“Được rồi!”
Cô thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy khoác chiếc túi lên vai, kéo tay nắm vali bên cạnh rồi bước ra ngoài cửa. Đi chừng hai bước, cô dừng lại rồi quay đầu gượng gạo hỏi:
“Xin hỏi... Bà ấy được chôn ở đâu?”
Đới Đức Lễ nhìn cô gật đầu, rồi thuận tay lấy một tờ giấy note viết lên đó một hàng chữ.
Hỷ Hỷ bước tới, Đới Đức Lễ rướn qua bàn làm việc đưa cho cô mẩu giấy đó.
Cô đứng im nhìn xem trên đó viết gì.
Đúng lúc này, máy bộ đàm nội bộ bỗng vang lên giọng nói của nữ thư ký Thù Đích.
“Luật sư Đới, Lâm Khắc đến rồi.”
Đới Đức Lễ nghiêng đầu nhìn qua người Hỷ Hỷ, ánh mắt xuyên qua tấm vách kính lớn bị che khuất bởi chiếc rèm kéo.
“Cô bảo anh ấy đợi một lát.” Ông ta nói qua chiếc bộ đàm.
Hỷ Hỷ tò mò quay đầu lại, nhìn về phía vách kính theo hướng nhìn của ông ta. Lúc này, qua những kẽ hở của chiếc rèm kéo, cô trông thấy khuôn mặt của một chàng trai trẻ tuổi.
Chủ nhân của khuôn mặt kia cũng đang nhìn cô... Nhưng mà không phải, không phải anh ta đang nhìn cô, mà chỉ là vô thức nhìn vào căn phòng này, và cũng giống như cô, mắt anh ta khẽ đượm lên vẻ hiếu kỳ.
Ánh mắt của cô xuyên qua chiếc rèm cửa sổ với những lớp lá nhựa đan xen trùng điệp, nơi những kẽ ngang ghép nên một dáng người mơ hồ. Chàng trai có tên Lâm Khắc khoác một chiếc áo jacket tối màu, đang đứng với vẻ nhàm chán phía ngoài xa. Liệu cô có nhìn thấy anh ta, trong khi anh ta lại không nhìn thấy cô? Quang cảnh trước mắt sao bỗng nhiên lại gần gũi đến vậy?
Cô nhìn thấy anh ta, mà tựa như đang nhìn thấy một người khác, bao niềm hạnh phúc và sự quan tâm ấm áp xưa cũ bất chợt ùa về trong tim.
“Cô Lộ, có tin tức gì tôi sẽ thông báo sau.”
Không biết từ lúc nào Đới Đức Lễ đã bước ra phía trước bàn làm việc, chìa tay về phía cô.
Cô thất thần ngoảnh lại, bắt lấy cánh tay nhỏ bé với nước da đen óng mềm mại kia.
Ông ta mở cửa để cô đi ra. Cô kéo vali bước đi, nhưng lại không thấy chàng trai có tên Lâm Khắc kia đâu nữa.
Một nỗi thất vọng mơ hồ từ đâu ập đến, cô đi qua dãy hành lang nhỏ hẹp rồi rời đi. Khi đến cuối dãy, cô bất giác quay đầu lại nhìn như muốn tìm kiếm điều gì. Đúng lúc này, từ giữa những dãy bàn làm việc chất từng chồng hồ sơ cao ngất bỗng hiện ra một dáng người.
Là anh ta!
Tiểu yêu tinh gọi anh ta vào, anh ta chầm chậm đẩy chiếc ghế rồi đứng dậy.
Khi bước đến bên cạnh tiểu yêu tinh, anh ta trông thật giống một vị quốc vương khí khái rạng ngời.
Cánh cửa liền đóng sập lại ngay sau đó.
Đúng là anh ta mặc một chiếc jacket màu xanh đậm, trên tay cầm một túi tài liệu.
Anh ta cũng thuộc cung Bọ Cạp sao?
Từ anh ta toát lên thứ cảm giác mà đã rất lâu rồi cô không gặp. Anh trai cô, cũng tầm tuổi này.
Nhưng biết bao năm nay cô không còn gặp lại anh nữa.