- Thôi được rồi con muốn nói việc đó ở đây thì bàn việc ở đây với mọi người vậy. - Mẹ cô cau có, quay lại ngồi xuống cạnh ba cô. - Vấn đề mẹ muốn nói rõ với con hôm nay không phải chuyện đây là lỗi của ai, uy trách nhiệm thuộc về ai. Mà điều mẹ muốn nói là về tương lai của con. Chuyện qua rồi mẹ không muốn nói lại, con bảo muốn học Sự phạm hiện tại mẹ vẫn cho con học, con đi du học thì chỉ yêu cầu con làm hồ sơ bảo lưu thôi không phải bắt con bỏ học. Vậy xem như mẹ đã nhường con rất nhiều rồi, vì sao con vẫn không chịu ôn tập đàng hoàng? Mẹ nhớ đã phân tích rất rõ lợi ích của việc đi du học với con rồi kia mà. Con cũng đã đồng ý ôn tập, sao giờ lại giở tính thế? Nếu con không muốn học với Thế Khôi thì ba mẹ sẽ mời thầy khác về dạy cho con. Con nói đi, con muốn thế nào hả?
Thiên Trang nhẫn nại đợi mẹ nói xong, cô mới lên tiếng, quyết nói thẳng, nói thực nhất suy nghĩ của mình:
- Mẹ à. Xin mẹ hãy nghe con nói ạ. Con biết anh Thế Khôi rất giỏi, giảng bài rất dễ hiểu, không phải là con không thích anh Thế Khôi dạy kèm cho mình. Mà... - Thiên Trang hít sâu một hơi, dừng lại tí, ngập ngừng. Rồi cô nói một hơi thật nhanh - cho dù thầy nào đến dạy thì cũng như thế thôi ạ. Con xin lỗi ba, con xin lỗi mẹ. Thật ra con không thích đi du học, không có ý định đi du học.
- Haizzz. Lại nữa rồi. Mẹ nói mãi mà con không nghe sao? - Mẹ lắc nhẹ tay ba cô, nói - Ông xem con gái Út ông hết lòng cưng chiều kìa. Nó không biết tốt xấu gì cả. Tôi nói mãi, phân tích đủ cả tốt xấu nặng nhẹ ra sao mà nó vẫn thế. Giờ ông nói xem.
Thiên Trang tiếp tục lên tiếng:
- Ba, ba hãy nghe con nói hết đi có được không?. - Do đã hạ quyết tâm nên cô rất dứt khoát - Mười tám năm qua con tuy không phải là một cô gái tỏa sáng theo ý ba mẹ. Nhưng con cũng chưa bao giờ dám cãi lời ba mẹ, ba mẹ dạy bảo con như thế nào con vẫn luôn luôn lắng nghe, và rất biết ơn, vô cùng trân trọng những lời dạy bảo của ba mẹ dành cho con, cũng như sự yêu thương mà ba mẹ đã ban. Bây giờ con đã mười tám tuổi rồi, con biết trong mắt ba mẹ con vẫn còn là đứa trẻ, con cũng không nghĩ mình đủ lông đủ cánh để bay tự do. Nhưng con cũng bắt đầu có suy nghĩ của riêng mình, có lý tưởng và hoài bão của bản thân, quyết định này ảnh hưởng trực tiếp tới cả cuộc sống hơn năm mươi năm sắp tới của con, đi theo con suốt cuộc đời. Nên con nghĩ đây là lúc thể hiện trách nhiệm đối với cuộc đời mình, vậy ba mẹ hãy cho con được sống với lập trường và lý tưởng của con được không ạ? Con sẽ không đi du học.
Trong phòng im lặng như tờ, mọi người đều lắng nghe cô nói. Ánh mắt ba đầy vẻ đắn đo, vẻ mặt tán thưởng của Đức Minh, đôi mắt hiện rất rõ nóng giận của mẹ, và vẻ trầm tư của chú Dũng. Cô nhìn một lượt hết tất cả mọi người.
- Được thôi. Vậy con nói cho ba xem giờ con định làm gì? Muốn làm gì.
- Tạm thời ở không. - cô lí nhí lên tiếng.
“Rầm” Ba cô đập mạnh bàn tay xuống bàn trà. Chân mày nhíu chặt.
- Con đừng tưởng ngày thường ba luôn chiều theo ý con rồi dung túng cho con làm gì thì làm nhé, con định làm một tiểu thư không nghề không ngỗng gì sao?. Nãy nói lý tưởng, hoài bão, trách nhiệm với cuộc đời hay lắm mà. Sao giờ đòi ở không, hay đó là lý tưởng cuộc đời con.
- Không phải như thế ạ. Con không bao giờ mơ đến việc là một tiểu thư ngồi mát ăn bát vàng từ đây đến cuối đời. Cả chiều nay con đi khắp nơi, từ những trung tâm thương mại dành cho những người giàu có tới những quầy hàng ăn vặt vài chục đồng cho học sinh công nhân. Con bỏ cả tiếng đồng hồ ngồi ở caphe nhìn người người qua lại hối hả. Trong đầu con không ngừng suy nghĩ về tương lai của mình, con liệu có thích hình ảnh bản thân trong tà áo dài đứng trên bục giảng không, con có thích trở thành một doanh nhân không... câu trả lời của con là Không. Cả hai đều không. Đó không phải là điểm cuối trong hành trình của con. Nên nếu làm, con sẽ làm cho có, làm theo kiểu bị bắt ép, chẳng thể nào tỏa sáng được trong Thế Giới ấy. Với con nghĩ tuổi trẻ được phép sai, vài lần lầm hướng đi mới biết được đâu thật sự là điều cần thiết. Như ba đó, chẳng phải ba cũng là một cử nhân tốt nghiệp ngành thủy lực học của Đại học Bách Khoa nhưng đến cuối cùng ba lại thôi việc ở bộ Xây dựng, lập công ty chuyên về sự kiện. Ba đang làm trái nghề. Còn mẹ cũng vậy ngày trước mẹ nói mình học Kinh tế, nhưng ra trường mẹ lại làm nhân viên văn thư tại văn phòng quận; sau đó mẹ thôi việc đi học thẩm mỹ, gầy dựng nên thẩm mỹ viện RichStar. Mất mười năm để nó có chỗ đứng vững chắc tại đất Sài Gòn này, rồi mẹ lại chọn lui về làm hậu phương, tìm được công việc thích hợp nhất là làm người mẹ tốt nuôi dạy chúng con nên người. Mẹ hoàn thành xuất sắc công việc đó trong hai mươi mấy năm qua, và sẽ tiếp tục thực hiện nó. Với mẹ hậu phương cũng là một công việc quan trọng. Cuộc sống này, mỗi cuộc đời đêù có ngã rẽ riêng, tới một thời điểm thích hợp nó sẽ xuất hiện. Nên con nói “tạm thời ở không” có nghĩa là, con xin được dừng việc học ở Đại học Sư Phạm lại, được ở nhà một năm tìm ra điều con đang cần, nghề con thật sự muốn làm. Một năm sau con sẽ thi lại đại học con chọn; với quyết tâm, con tin mình sẽ đậu cao. Lúc đó con cũng chỉ mới mười chín, hai mươi tuổi thôi chưa phải quá muộn ạ.
- Nói rất hay. - Đức Minh đang ngồi thư thái trên ghế Sofa, bỗng nhiên anh vỗ tay “bốp, bốp”, nói: - Có lý lẽ, giọng nói mạnh mẽ. Bày tỏ rõ lập trường. Giỏi lắm. Và tôi cũng xin bổ sung thêm cho em một nhân chứng nữa là tôi. Học công nghệ thông tin, làm hết năm ba thì quyết định nghỉ, cuối cùng chọn đâù tư và phát triển chính bên mỹ phẩm - thời trang, hiện tại chưa có bất cứ bằng Đại học nào chuyên ngành kinh doanh cả.
Thiên Trang đưa mắt nhìn anh, hoàn toàn bất ngờ khi nghe anh nói, nhỏ giọng lí nhí.
- Cảm ơn anh.
- Ôi trời, ôi trời ơi. Gì thế này. Tôi không sống nổi nữa rồi - mẹ cô lên tiếng, liếc mạnh cô một cái - con nhỏ này, mày đi bụi một ngày xong về bị điên rồi có phải không. Ông Nhân, sao ông cứ im lặng vậy?. Ông nói gì đi chứ, công chúa Út của ông như bệnh hoang tưởng vậy.
- Mẹ. Xin mẹ hãy cố gắng hiểu ý con. Đừng mãi nghĩ theo bản thân mẹ ạ.
- Tôi không hiểu nổi cô nữa rồi - Mẹ cô đã thật sự nổi giận đến không kiểm soát được mình. - Tôi là người đã mang thai cô, sinh cô ra, nuôi cô từng ngày cho đến tận bây giờ, vậy mà nay cô bảo tôi không hiểu cô, không biết dạy cô điều tốt đẹp, bảo tôi hướng cô điều sai lầm. Giờ cô muốn sống theo ý mình. Cô nói tôi sống không đúng. Đúng, tôi đã sai khi dành tất cả sự quan tâm lo lắng, bỏ mặc cả sở thích của mình để ở nhà dạy dỗ và nuôi nấng cô....
- Thôi, Kim Thiên, bà dằn lại tí đi. Có gì từ từ nói. Đừng la lối ở đây nữa. - Ba nắm lấy tay mẹ. Không ngừng xoa xoa tay trấn an bà. Rồi quay sang nói với cô - Thiên Trang con còn gì nói nữa không? Nói hết trong hôm nay luôn đi.
- Con thấy các cô công nhân hối hả chạy ngược chạy xuôi cho kịp rước con giờ tan trường; trên mặt họ không hề có sự mệt mỏi, chỉ có nụ cười hạnh phúc mà thôi. Con nhìn hình ảnh những người mẹ công sở hết giờ làm vội vàng chạy về nhà chuẩn bị cơm nước cho chồng con trên mặt họ cũng là nụ cười vui vẻ khi tưởng tượng ra cảnh sum vầy, bao áp lực công việc bị xóa tan. Con nhìn lên tivi thấy rất nhiều cô gái xinh đẹp nói cười vui vẻ họ không chồng không con, họ chưa hẳn có một bằng cấp thạc sĩ tiến sĩ nào đó đơn giản họ vui vì đang được làm công việc họ yêu thích, gặp những người khán giả yêu quý họ, truyền nghị lực - truyền niềm vui đến mọi người. Làm mẹ cũng được - họ chấp nhận và xem đó là cái nghề thiêng liêng cao cả. Làm vợ cũng được - họ hạnh phúc với điều đó. Làm ngành gì cũng được miễn sau mỗi ngày đều cười vui vẻ cảm thấy công việc không phải là áp lực mà là yêu thích và tự nguyện. Đó mới chính là sống - làm việc và tận hưởng cuộc sống. Nên con muốn có một năm để tìm ra điều đã mất, điều con đang muốn ạ.
- Cô Út nhà ta nói hay thật. Đi làm tiểu thuyết gia được rồi đó. Tôi không nuôi nổi cô nữa.- Mẹ cô vẫn không xem suy nghĩ của cô là đúng.
- Kim Thiên.- Ba lại lần nữa lên tiếng ngăn cản mẹ. - Thôi em đừng như vậy nữa.
Ba im lặng trong vài phút, suy nghĩ rất đăm chiêu, xong ba quay đầu lại nhìn cô, đáy mắt thoáng chút buồn bã, phảng phất chút thất vọng, ba khàn giọng đầy mệt mỏi.
- Ba xem như con đã trưởng thành rồi. Hôm nay con dám đứng tại đây, trước mặt mọi người, nói ra suy nghĩ của mình thì coi như con đã chiến thắng và đủ lý lẽ để thuyết phục được ba. - Ba đứng lên nắm đôi tay lạnh như nước đá của cô - Ba tin tưởng con, ba sẽ cho con thời hạn một năm như con nói, con hãy cứ làm những việc con thích để tìm ra điều mang con đến với hạnh phúc.
- Hay quá. Cái nhà này riết chẳng ai bình thường cả. Các người.... cha con hai người. - Mẹ cô tức điên người
Ba quay lại nói với mẹ:
- Bây giờ em ép nó quá cũng không được gì. Con cháu có phúc phần của con cháu. Trong mấy năm qua em đã nuôi dạy Thiên Ân và Thiên Trang rất tốt rồi, giờ hãy cho nó thời gian suy nghĩ xem thật ra nó muốn gì, cần gì. Em không tin tưởng nó cũng phải tin tưởng bản thân mình, em nghĩ xem em đã bỏ ra bao nhiêu tâm quyết để nuôi dạy con bé. Chẳng lẽ nó lại hư hỏng sao.
Rồi ba nghiêm mặt nói với cô:
- Thiên Trang con lại đây quỳ xuống xin lỗi mẹ con, nói với mẹ rằng hãy cho con một năm để con học cách trưởng thành đi. Còn ba thì chấp nhận cho con rồi đó.
Cô bất ngờ, mở to đôi mắt đỏ hoe nhìn ba, ba cũng đang nhìn cô, hai đôi mắt chạm nhau như có thần giao cách cảm, tâm linh tương thông, không nói cũng đã hiểu nhau. Cô vô cùng cảm động vì ba tuy cũng không muốn nhưng vì cô, ba chấp nhận. Cô hiểu ba cũng rất đau lòng, đau không thua kém gì mẹ cả. Cô bước những bước chậm rãi đến bên cạnh mẹ, cúi đầu gục lên gối mẹ, nghẹn ngào nói:
- Mẹ con xin lỗi mẹ.
Mẹ cô vẫn không thể chấp nhận được việc này. Bà hất người cô ra, hừ mạnh một tiếng đứng dậy đi về phòng.
Ba thấy thế đi đến xoa xoa vai của cô nói:
- Thôi được rồi con gái, từ từ rồi giải thích cho mẹ con hiểu
Thiên Trang choàng tay ôm lấy ba mình, nói trong tiếng nấc.
- Ba, con cảm ơn ba.
- Thôi con về phòng rửa mặt rồi nghỉ ngơi đi. Đi cả ngày nay cũng mệt rồi.
- Dạ ạ.
Cô cúi đầu chào ba và chào hai khán giả bất đắc dĩ trong phòng khách rồi lặng lẽ trở về phòng mình. Cả ngày hôm nay làm cô quá mệt mỏi rồi. Cô cũng muốn nghỉ ngơi một chút.