Những vệt nắng căng tràn đang nô đùa cùng gió, lưu luyến vương trên lòng bàn tay bé nhỏ của Thiên Trang. Tâm hồn cô đã từng đuổi theo những vệt nắng ấy, để rồi cuối cùng nhận ra rệu rã, phí hoài với những yêu thương xa vời như trò đuổi hình bắt bóng ngày xưa hay chơi. Cả trong hơi thở cũng là không khí xa lạ mệt mỏi, cô không tìm được cảm giác cận kề thân quen và hạnh phúc của trước kia. Không tìm được cảm xúc trong nụ hôn anh trao.
Sau nụ hôn điên cuồng và vội vã, anh buông cô ra, mệt mỏi ngắm nhìn cô, trên mặt đầy vẻ cầu xin. Lúc này cô mới lên tiếng hỏi:
- Anh nhận ra mình yêu em từ lúc nào?
- Từ hôm em say rượu nói không cần anh nữa.
- Vậy anh nghĩ anh đã yêu em từ lúc nào? - Cô tiếp tục gặng hỏi.
- Từ rất lâu rồi, có thể là từ lúc em còn nhỏ, khi đó em hay bắt anh và mọi người nghịch phá khắp nơi cùng với em. Những lúc em nhõng nhẽo sắp khóc, chỉ cần nhìn đôi mắt ửng đỏ của em là anh không thể nào phản đối được. Luôn phục tùng mệnh lệnh của em vô điều kiện. Có lẽ lúc đó trái tim đã thuộc về em rồi nên mới nhún nhường em thế mà anh không biết.
- Nhưng lúc đó, rõ ràng anh cũng như thế với chị Thiên Ân - Cô nói về chị. Nhắc anh về người anh đang yêu công khai.
- Thiên Ân hả - anh thoáng trầm ngâm, nhìn những cành cỏ lau nghiêng theo gió, nhìn chiếc bóng của hai người đổ xuống cánh đồng. - Đúng, từ nhỏ anh đã luôn tìm mọi cách che chở cho Thiên Ân, vì cô ấy là một cô gái tốt, luôn khiến cho người khác cảm thấy cô ấy là một cô gái hoàn hảo. Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ, cô ấy sống đúng với những gì cô ấy muốn, cô ấy chỉ đang sống đúng những gì ba mẹ em mong muốn mà thôi. Vì thế anh rất thương và đồng cảm với cô ấy, luôn muốn bảo vệ cô ấy, ở bên cạnh động viên cô ấy. Anh cũng sống trong hoàn cảnh vậy nên anh hiểu cô ấy mệt mỏi ra sao khi mang vẻ ngoài hoàn mỹ kia. Từ khi là đứa bé 6 tuổi bước chân vào lớp một cho đến khi vào đại học, chọn chuyên ngành học...ngaỳ bé khi chơi đùa, anh luôn lo sợ giúp cô ấy, sợ cô ấy dơ cái áo đầm đẹp, sợ cô ấy chảy mồ hôi, sợ cô ấy đầu bù tóc rối hay trầy xước vì anh biết điều đó làm cô ấy rất khó chịu, và cô ấy vô cùng lo lắng khi nghĩ về nhà sẽ bị mẹ la. Anh không muốn cô ấy chịu thêm áp lực. Riết thành quen, lớn lên thành ngộ nhận tình yêu. Vẫn luôn xem cô ấy là một búp bê thủy tinh mong manh, hoàn mỹ và lấp lánh đẹp đến mê người, ai là chủ nhân con búp bê ấy sẽ rất thành công.
- Anh có bao giờ nghĩ rằng đó mới thật sự là tình yêu không. Trong sâu thẳm con người anh có một ý muốn gìn giữ và bảo vệ cho chị ấy. - Tuy rất đau lòng, tuy có ganh tị nhưng cô vẫn sẽ nói ra những lời thật lòng của mình - những điều anh đang nói có biết chứng tỏ điều gì không? Chứng tỏ rằng anh rất yêu chị ấy, rất quan tâm đến chị ấy. Anh chú ý đến từng cảm xúc nhỏ nhất của chị ấy. Tình yêu anh dành cho chị ấy đã tồn tại trong tiềm thức của anh rồi. Chẳng qua là chị ấy quá hoàn mỹ nên anh mới cảm thấy bị ngộp trong thế giới đó, với thế giới đơn thuần và nhiều thiếu sót của em thì anh thấy dễ thở hơn. Anh tìm đến em, nói yêu em như một sự sẻ chia mà thôi. Anh có biết điều đó không vậy?
Anh trừng mắt nhìn cô, hoàn toàn bất ngờ với những gì cô nói:
- Em lại đang tưởng tượng gì vậy Trang? Sao em lại nghĩ vậy??? - Anh tức giận hỏi.
- Em không tưởng tượng mà đây vốn là sự thật. - Cô trả lời một cách nặng nề, nhấn mạnh vào trọng tâm.
Anh không thể tiếp tục chịu đựng cơn tức giận của mình, anh nắm chặt cánh tay cô, bóp thật mạnh. Thiên Trang rất đau, môi cắn chặt, nhưng cô không vùng vẫy. Anh thấy thế nóng nảy buông cô ra, nhìn vào vết đỏ ửng trên tay cô, có chút áy náy, giọng điệu theo đó cũng dịu đi vài phần:
- Anh xin lỗi, do anh nóng giận quá, em có sao không?
- Em không sao đâu đỏ tí là hết thôi. - Thiên Trang lắc đầu trả lời.
- Sau này anh sẽ chú ý đến hành động của mình hơn - Anh cúi đầu xuống đất - Nhưng tất cả cũng do em thôi, tự dưng hôm nay đang đi chơi vui cái em nói gì dừng lại, nói gì người anh yêu là chị của em. Em biết anh rất tức giận khi nghe em nói như vậy không?
- Em chỉ đang nói sự thật. - cô dừng lại một tí, ngập ngừng rồi dứt khoát nói - Đây cũng là lần cuối cùng em đi chơi với anh. Từ nay về sau em sẽ không đi chơi riêng với anh nữa đâu. Có đi thì em sẽ đi với chị.
- Này, - Anh thét lên - Anh đã nói đến thế rồi mà em vẫn còn vô lý vậy sao Trang. Anh là người trong cuộc, anh biết bản thân yêu ai. Tuy anh nói chị của em như Búp bê cao sang, nhưng anh chưa từng nghĩ bản thân mình tệ đến độ không xứng đáng bên Ân. Chỉ là anh biết tình yêu đơn giản là vui vẻ sống bên nhau không cần phải diễn hay sống khác bản thân. Chứ không phải vì bản thân anh nhát gan không dám đứng cạnh Ân mà chọn em.
- Vậy thì em sẽ nói cho anh biết. Hiện tại em không yêu anh. - Thiên Trang bấu chặt bàn tay, các đầu móng tay bấm sâu vào thớ thịt trên lòng bàn tay, hiện rõ đường gân máu.
- Có phải vì em thấy có lỗi với chị của em phải không Trang, hay là em thấy ghen tỵ với chị em.... anh..... - Anh lắp bắp nói - anh xin lỗi, anh phải nói rõ việc này sớm hơn, phải công khai với ba mẹ hai bên và mọi người, phải chia tay với Trang. Thời gian qua anh đã để em chịu thiệt thòi rồi.
Nói xong, anh bật đứng dậy, nắm lấy tay Thiên Trang, kéo cô đứng lên theo. Vừa dắt cô đi anh vừa nói:
- Đi. Chúng ta về nhà, trong hôm nay anh sẽ nói rõ cho mọi người biết. Em không cần phải lo lắng hay buồn phiền gì nữa đâu.
Cô vẫy tay, thoát khỏi anh. Không đi theo anh nữa. Bất chợt thấy bàn tay mình trống không, cô gái nhỏ cũng không đi nữa, đứng yên tại chỗ. Thế Khôi xoay người lại, hai người đứng đối diện nhau. Bông cỏ lau vàng ươm trong gió, xa xa, giữa đồng cỏ lau, vài đôi tình nhân đang chụp ảnh cưới.
- Em sẽ không đi theo anh đâu. Em không biết anh đang nghĩ gì vào giờ phút này mà lại đòi hành động như thế. - Thiên Trang thở dài, giọng nói trĩu buồn, đắng chát - Anh đã không còn là Thế Khôi, người em yêu thương ngày bé nữa rồi. Thế Khôi mà em biết không bao giờ làm điều gì để cho em hay chị em tổn thương cả. Càng không để cho em và chị phải vào thế khó xử, ba mẹ buồn lòng. Vì chính anh cũng biết đây là cú sốc rất lớn với mọi người.
Anh bất lực, ngồi phịch xuống đất.
- Thiên Trang, em rất khác. Em đã lý trí hơn rất nhiều, chủ kiến hơn rất nhiều, điều gì đã làm em thay đổi thế hay là em đã tìm được vị Vua Sư Tử của mình rồi.
- Chưa, em chưa có vị vua sư tử của mình - Thiên Trang đứng nhìn anh, đôi mắt cũng đỏ hoe. - Chỉ là có một người bạn đã nói với em: “Mỗi ngày mặt trời đều mọc, nỗi buồn và niềm vui đến rồi đi. Con người sẽ dần trưởng thành và phải sống để không bao giờ hối hận“. Bạn ấy dạy em kiên cường hơn và em biết làm gì để không hối hận hay cảm thấy tiếc nuối. Em xin lỗi, em không thể cứ chôn giấu việc hiện tại không yêu anh mà cứ vờ yêu, rồi mệt mỏi. Biết đâu việc đó còn gây tổn thương cho một người khác, vậy nên em sẽ phải dứt khoát.
- Ai nói em vậy? Hà Đức Minh hả? Xem ra dạo này anh ta ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống của em.
Thiên Trang không trả lời. Im lặng xem như ngầm thừa nhận.
Thế Khôi đứng dậy, nhìn cô một chút. Anh thở dài, đưa tay nhẹ vuốt tóc cô.
- Thôi được rồi, anh sẽ không ép em nữa, nhưng anh sẽ không bỏ cuộc. Anh sẽ tìm cơ hội thích hợp để chia tay Thiên Ân, lúc đó anh sẽ công khai theo đuổi em.
- Thế Khôi, sao anh không chịu hiểu vậy, dù anh có làm gì em cũng sẽ không yêu anh thêm lần nữa đâu. Và cũng sẽ không gặp riêng anh nữa, để tránh hiểu lầm.
Anh im lặng, không nói gì. Gượng cười, một nụ cười méo mó. Anh giơ tay ra định nắm tay cô và nói:
- Không nói chuyện này nữa. Đi anh đưa em về.
Thiên Trang mím môi, nhìn anh lúc lâu, nhìn chằm chằm anh. Cô rũ mắt xuống, bước qua anh, đi về phía trước.
Suốt dọc đường quay về, không ai nói với ai tiếng nào, mỗi người một tâm sự riêng. Không khí trong xe vô cùng nặng nề.
Hai người về đến thành phố thì đã hơn Bốn giờ chiều. Anh đưa Thiên Trang đến gần nhà thì dừng xe lại, cô mở cửa xuống xe, trước khi xuống xe cô không quên quay sang cúi chào anh.
- Cảm ơn anh đã đưa em về.
- Hôm nay em mệt rồi, nghỉ ngơi đi. Hôm khác gặp, lúc ấy muốn đi đâu anh chở đi.
Cô không nói gì, bước xuống xe, đóng cửa xe lại, đi về phía nhà mình cách đó vài căn.
Thế Khôi nhìn Thiên Trang bước vào nhà rồi mới nổ máy xe chạy đi. Đức Minh, anh sẽ không thua người đó, anh sẽ nổ lực giành cô quay về.
.....
Vào đến nhà, Thiên Trang thở dài một hơi, cô bước những bước nặng trĩu vào trong nhà. Cô biết Thê Khôi chưa thể chấp nhận chuyện này, cô không biết phải làm sao, phải nói gì cho anh hiểu.
Cô lên phòng tắm rửa thay đồ xong, xuống dùng cơm chiều với ba mẹ như không có gì, chỉ là trên bàn cơm cô ít nói hơn. Ba có hỏi thăm thì cô bảo:
- Dạ, con đi chơi cả ngày nên hơi mệt chắc là say nắng.
Miễn cưỡng ăn hết chén cơm, cô buông đũa xuống xin phép ba mẹ về phòng. Lúc cô đứng lên vẫn nghe ba lo lắng dặn dò.
- Con lên phòng nghỉ ngơi có khó chịu thì nói ba mẹ biết.
- Dạ con biết rồi ạ - cô cố nặng ra nụ cười - Thưa ba, thưa mẹ con lên phòng.
Về đến phòng, Thiên Trang ngồi thừ người trong bóng tối, không thèm bật đèn hay máy tính, cô cứ ngồi im lặng như thế cho đến khi chuông điện thoại reo lên. Nhìn màn hình, số điện thoại quốc tế. Ai thế? Thiên Trang bất ngờ nhíu mày. Chậm rãi bắt máy.
“Alo, xin lỗi ai vậy?”
“Xì, anh mới đi có mấy hôm quên anh rồi sao?”
Môi Thiên Trang bất giác cong lên nụ cười khi nghe giọng nói ấy, cô trả lời: “Đâu có đâu, tại thấy số Quốc tế lạ nên hỏi.”
Đầu dây bên kia, Đức Minh đang ngồi trong phòng làm việc, tay vẫn gõ đều đặn trên máy tính, đang trò chuyện bằng tai nghe bluetooth, nhưng vẫn không tự chủ được mà hơi nghiêng đầu về phía điện thoại, cố gắng cảm nhận như cô đang bên cạnh, để được nghe rõ giọng cô hơn. Anh hỏi: “Hôm nay em làm gì?”
“Hôm nay em đi Đồng Nai chơi với anh Khôi. Haizzz” cô thở dài.
“Sao lại thở dài? Đi chơi không vui hả?”
“Ukm. Cảnh rất đẹp. Nhưng em đã nói rõ suy nghĩ của mình với anh Khôi. Anh nghĩ có giết phong cảnh không? Có vui vẻ không?”
“Vậy à, nói rồi à? Anh ta phản ứng thế nào?” Đức Minh hỏi.
“Chắc anh cũng đoán được rồi nhỉ. Thì không chịu chấp nhận sự thật, khó chịu vô cùng. Giờ em không biết phải sao nữa“.
“Em đã làm hết những gì có thể rồi, giờ hãy trút bỏ cảm giác phiền muộn, tự trách và cả sự rối rắm đi. Vui vẻ là mình. Anh ta có gì cũng không liên quan tới em nữa“.
Thiên Trang bất ngờ hỏi: “Sao anh biết em tự trách vậy? Anh là con giun trong bụng em hả?”
Anh nghe thế, tay đang đánh máy lập tức dừng lại, cười phá lên: “Nhà văn ơi, em so sánh kiểu gì làm tay chân anh bủn rủn hết vầy nè. Anh không thể nghĩ và cũng không thể tưởng tượng được anh có cái gì để em ví von mình giống con giun nhỏ trong bụng em“.
Cô nghe anh nói thế, tưởng tượng đến cảnh anh nhăn mày, nhíu mặt ỏng ẹo làm nũng, cô bật ra tiếng cười giòn tan.
Anh nghe cô cười thế, cõi lòng cũng nhẹ hơn rất nhiều, anh đã hứa phụ trách làm cô cười thì anh sẽ cố gắng. Tuy bây giờ không được ở gần cô, nhưng thông qua điện thoại vẫn có thể làm cô vui vẻ vậy là tốt rồi. Có lẽ tâm trạng cô không quá nặng nề.
Anh nói: “Nghe được tiếng cười của em thật tốt“.
“Vậy à” Thiên Trang ngại ngùng đánh trống lảng sang chuyện khác “Hôm nay anh khai trương phải không? Công việc thuận lợi chứ?”
“Ừ, sáng nay cũng mới vừa dự khai trương xong. Tối tí sẽ có tiệc chiêu đãi. Hiện đang trong phòng làm việc”
“Vậy em có đang phiền anh không?”
“Không hề. Nói chuyện với em làm anh khỏe hơn nhiều.” Trầm ngâm đôi chút rồi anh nói: “cuối tuần anh về. Em suy nghĩ xem muốn đi đâu muốn ăn gì anh phụng bồi em“.
“Vậy sao, được. Em cũng muốn tiếp tục học đàn đây“.
Cứ thế anh một câu cô một câu trò chuyện vô cùng vui vẻ. Cứ nghĩ đêm nay cô sẽ mang tâm trạng nặng trĩu khó ngủ nhưng nhờ Đức Minh mà vui vẻ hơn nhiều.