Tìm Tình Yêu Trong Bình Yên

Chương 71: Chương 71




Năm ngày sau, tin tức tòa đã thụ lý đơn ly hôn của Thế Khôi và Thiên Ân đến tai mọi người. Chiều hôm trước bên tòa án có mời hai người đến để hòa giải nhưng bất thành, vì không tranh chấp gì nên thủ tục cũng dễ dàng phán quyết. Vụ tai nạn giao thông kia phía gia đình nạn nhân không khởi kiện, ba mẹ Thế Khôi chi một khoản tiền kha khá cho Luật sư lo “cửa sau” nên chị Thiên Ân có lôi vụ án đó lại thì anh cũng chỉ bị cải tạo không giam giữ 6 tháng mà thôi.

Lúc nghe được những tin tức đó là lúc cô đang ngồi trong phòng trang điểm, chuẩn bị tham dự tiệc cảm ơn với tất cả nhân viên Công ty WordStar. Vì theo kế hoạch hai hôm nữa, cô và anh sẽ về Mỹ, khép lại chuỗi sự kiện ở đây. Nên hai người quyết định tổ chức một tiệc chiêu đãi sự đóng góp không nhỏ của mọi người trong thời gian qua, bày tỏ mong muốn dù cô và anh không ở đây, họ vẫn sẽ tiếp tục đồng hành cùng Cỏ Trời nói riêng, cùng công ty WordStar nói chung. Nhưng khi nghe loạt tin kia cả người của cô bần thần, sa sút, không thể nào cười nổi nữa. Nói chung trong suốt mấy ngày qua cô luôn sống trong tâm trạng mệt mỏi và bất an. Đức Minh vẫn tranh thủ dẫn cô đi chơi khắp nơi, về nhà ăn tối với ba mẹ nhưng cũng không giúp tâm trạng của cô được cải thiện.

Đặc biệt, chuyện cô về muộn, chuyện hôm đó cô đã nói gì với Thiên Ân và Thế Khôi thì tuyệt nhiên anh không hề đá động tới, nhiều lần cô muốn tự mình nói ra, nhưng rồi lại không nói được thành lời. Vậy là hai người lại im lặng không ai nói câu nào tới chuyện đó.

Khi tiệc diễn ra được phân nửa, điện thoại di động của cô liên tục reo. Nhìn số điện thoại của mẹ gọi đến, cô biết mẹ đã biết chuyện anh chị, vậy nên cô lập tức tìm một chỗ vắng người nhận điện thoại của mẹ. Khi cô vừa nói “alo” thì bên kia mẹ đã khóc lóc kể lể.

- Trang ơi! Con có biết chuyện thằng Khôi với con Ân sắp ly hôn chưa? Sao lại vậy hả con?

- Dạ, con biết rồi ạ. Thôi thì anh chị ấy hết duyên hết nợ với nhau rồi, mẹ hãy để chị ấy buông bỏ tất cả mọi chuyện mà làm lại từ đầu đi mẹ.

- Nó mới kết hôn gần hai năm, có chuyện gì mà không giải quyết được cơ chứ. Lại mang tiếng gái một đời chồng nữa. Bắt đầu cuộc sống mới là thế nào? Ba mẹ kêu nó về nhà ở nó cũng không nghe, nó bảo nó ở nhà đó, vì Thế Khôi để lại căn nhà đó cho nó, thủ tục xong nó sẽ đi nước ngoài du lịch và làm việc một thời gian. Ôi trời! Phải làm sao đây hả Trang? - Mẹ cô nói đến đây thì khóc ngất lên.

- Mẹ, mẹ bình tĩnh lại đi. - Thiên Trang liên tục an ủi mẹ - đây là lựa chọn của chị ấy, đôi khi môi trường mới làm chị ấy quên đi nỗi đau cũ, chị tìm lại được niềm vui trong cuộc sống. Ngày xưa, lúc con quyết định đi Mỹ mẹ cũng ngăn cản con rất nhiều, nhưng giờ con vẫn khỏe mạnh và bình an về thăm mẹ đây.

- Nhưng mà con khác, Thiên Ân nó khác. Con đi nước ngoài còn có Đức Minh chăm sóc, còn con Ân đi như thế ai sẽ bên cạnh nó, chăm sóc nó?

- Chị ấy không khác gì một người bình thường cả mẹ ạ. Con ngu ngốc, khờ khạo mà còn có thể tìm được một cuộc sống tốt bên Mỹ thì chị hai là một người học giỏi, thông minh và xinh đẹp; chắc chắn sẽ còn có tương lai rực rỡ hơn nữa ạ. Chẳng lẽ mẹ cứ để chị ấy ở Việt Nam rồi luôn có thái độ cau có, tức giận như hiện tại sao? Mẹ muốn có chị ấy ở hiện tại hay tìm lại chị ấy của trước kia?



Vì cô đã biết chuyện này trước, đã chuẩn bị đủ tâm lý để an ủi mẹ, giải thích cho mẹ hiểu nên khi nhận được điện thoại của mẹ, cô không quá lúng túng trong việc phân tích vấn đề. Chỉ là lòng vẫn trùng xuống lạ thường.

Ở đầu dây bên kia mẹ cô nói:

- Nhưng sao phải là li hôn? Vợ chồng cãi vả nhau là chuyện bình thường mà, nếu nó muốn thì vẫn có thể đi du lịch cho khuây khỏa, vợ chồng sống riêng thời gian xem như là ly thân. Cũng đâu đến độ ly hôn ngay lập tức. Mẹ còn nghe nói là thằng Khôi đề nghị ly hôn trước nữa. Cái thằng này....

Rồi cô nghe loạt âm thanh huyên náo, tiếng chị Thiên Ân vọng vào điện thoại.

- Thưa mẹ con mới đến.

- Ủa con đến chơi à... ngồi xuống đây đi mẹ có chuyện muốn nói với con - Mẹ cô để điện thoại ra xa tí, trả lời với chị.

Xong cô lại nghe chị hỏi:

- Mẹ đang nói chuyện với Thiên Trang ạ, để con nói với em gái vài câu đi ạ?

Sau đó, cô nghe giọng của chị văng vẳng ở đầu dây bên kia điện thoại:

- Sao nào em gái, bao giờ thì tới lượt em ly hôn. Chị trả Hoàng tử ếch lại cho em đó, xem em muốn tiếp tục làm Hoàng hậu cạnh Vua sư tử hay công chúa bên cạnh hoàng tử. Mà sẵn cho chị hỏi thăm em rể có cảm xúc gì khi xem video chị gửi?

- Video? Video gì vậy ạ? - Cô mù mờ lí nhí hỏi lại.

- Ôi “em rể hiện tại” chưa nói cho em biết à. Đoạn nói chuyện hôm bữa của hai chị em mình, hôm trong phòng ngủ chị đó? Vì trong phòng chị có camera ghi hình và ghi tiếng nên chị lấy file gửi cho Đức Minh, giúp em nói hộ tiếng lòng của mình với em rể... ha ha.... chị có phải người chị tốt của em không Trang, đừng cám ơn chị nhé. Bye.

Sau đó là chuỗi những tiếng tút tút dài thê lương. Cô cầm lấy điện thoại mà sững sờ, chết đứng tại chỗ, mặt xanh như tàu lá chuối. Cô từ từ buông điện thoại xuống, cúi đầu, bất ngờ gặp chiếc bóng của người khác nữa đang in trên chiếc bóng của cô. Cô giật mình, xoay người lại, thấy Đức Minh đang đứng lặng lẽ ngoài sau cô, vẻ mặt lạnh lẽo, ánh mắt dò hỏi, anh từ từ lên tiếng.

- Mẹ gọi điện đến ạ.

- Chị Ân cũng vừa đến nhà.

- Ừ. - Đức Minh trả lời rất đơn giản.

- Anh... chuyện...

- Có gì về nhà rồi nói sau. Cùng anh tham dự nốt bữa tiệc này đi, được không. - Anh nói xong đưa bàn tay lạnh lẽo qua ôm lấy eo cô, siết một cái thật mạnh.

Cô im lặng, nuốt tất cả nước mắt, câu hỏi, sự xúc động, hoang mang vào trong. Gắng gượng ra một nụ cười xã giao cùng anh đi tiếp khách.

Tối hôm đó Đức Minh uống rất nhiều, gặp ai cũng cạn ly hết chén. Người ngoài thì nghĩ anh vui quá mức, nhiệt tình, nhưng qua ánh mắt và vòng tay ôm thì cô lại hiểu tầng ý nghĩa khác của nó.

Tiệc cảm ơn kéo dài hơn dự tính, tăng một rồi lại tăng hai. Đến hơn 1 giờ sáng hôm sau anh với cô mới lên xe về nhà. Trên xe anh vẫn nhắm tịt mắt, cô cứ nghĩ anh say nên cũng không hỏi anh gì cả, lặng lẽ quan sát thành phố đêm rồi ngắm gương mặt anh, vuốt ve nó vài cái. Khi xe dừng lại trước cửa nhà, cô vội bước xuống, nghĩ phải nhờ tài xế dìu anh xuống, nhưng lúc này Đức Minh lại đột nhiên mở mắt ra, đứng dậy, đi vào nhà như người bình thường, hoàn toàn khác xa với dáng vẻ trên xe ban nãy, cô như hoa mắt, lẽo đẽo theo anh vào nhà.

Vào đến nhà, anh ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách đợi cô vào ngồi xuống. Lúc này anh mới lên tiếng, không nhanh, không chậm, không mặn, không nhạt.

- Rồi, em có gì muốn nói với anh thì nói đi, anh đang nghe.

- Chị hai của em và Thế Khôi đã công khai việc ly hôn với mọi người. - Thiên Trang trả lời - Chị ấy nói dự định sẽ đi du lịch và làm việc ở nước ngoài một thời gian. Ban nãy mẹ gọi điện khóc than với em, em phải an ủi mẹ.

- Ừ.! - Anh khẽ gật đầu.

- Vô tình lúc chị hai đến nhà chơi, giật lấy điện thoại, chị ấy nói là đã gửi anh một đoạn video cuộc nói chuyện giữa em và chị ấy.

Anh nhớ lại buổi chiều hôm ấy, vừa xuống sân bay anh đã nhận được file gửi của Thiên Ân, anh chưa bật lên xem video vì anh đoán được nội dung bên trong nó nói những gì. Anh không đủ can đảm để nghe những lời nói đó thoát ra từ miệng người con gái anh yêu. Nên anh từ tốn trả lời cô, không tỏ ra chút cảm xúc nào cả.

- Thế thì sao? Có hay không đoạn video đó thì liên quan gì? Em cần nói gì thì em nên trực tiếp nói với anh.



Bỗng dưng lúc này điện thoại di động của cô lại phát ra tính hiệu cuộc gọi đến, Thiên Trang nhìn dãy số điện thoại của Thế Khôi trên màn hình thì cau mày bấm nút “Từ chối“. Nhưng chỉ vài giây sau cô lại nhận được tin nhắn từ anh:

“Thiên Trang à, anh rất nhớ em. Anh đã công khai với mọi người chuyện chia tay với Thiên Ân rồi, đáng lý điều này anh phải làm hơn một năm trước mới đúng. Giờ đây anh cảm thấy rất nhẹ nhàng.”

Một lúc sau, lại có thêm một tin nhắn nữa:

“Thiên Trang, em đang làm gì đó? Tối nay anh thấy báo chí lại đăng tin, em đi dự tiệc với Đức Minh. Trông ảnh, em rất xinh đẹp, nhưng anh không thích điều đó tí nào.”

Những ngón tay của cô lạnh ngắt, run run gõ bàn phím.

“Em đang bận, anh đừng nhắn tin cho em nữa. Có gì mình nói sao?“.

Cô gần như lập tức nhận được tin nhắn hồi âm của Thế Khôi: “Em đang ở bên anh ta à? Anh không thích điều đó chút nào cả. Anh ghen lắm Trang à“.

Lần này Thiên Trang không trả lời nữa. Cô đọc xong tin nhắn, lặng lẽ bấm khóa máy. Buông điện thoại xuống, cô nhìn đến Đức Minh, nước mắt tuôn liên tục như mưa rơi. Anh vẫn ngồi đó, dõi theo cô từ nãy đến giờ, lúc này anh lên tiếng hỏi:

- Là ai gọi đến vậy? Sao em không nghe máy?

- Là anh Khôi gọi đến ạ - Cô trả lời giọng rất nhỏ.

- Ừ, mà em có muốn nghe anh thổi Acmonica không? - Anh lại hỏi, rồi nhìn thẳng vào mắt cô.

Thiên Trang nhìn anh, mím chặt môi không trả lời, nên anh lại tiếp tục nói:

- Em không muốn nghe thì anh cũng bắt em phải nghe.

Và anh đi đến bên bệ cửa sổ, lấy một cây Acmonica, quay về ghế sofa ngồi xuống, anh bắt đầu thổi những giai điệu quen thuộc của bài “Màu nước mắt”:

Đối với anh cô ấy có thể là tình yêu

Nhưng đối với tôi cô ấy là duy nhất

Đối với anh cô ấy có thể là tia nắng

Nhưng đối với tôi cô ấy là mặt trời

Mặt trời trong tim tôi (Hà ha há ha)

Mặt trời trong tim tôi (Hà ha há hà)

Người đến sau đôi khi chỉ là nhất thời theo cảm xúc

Mặc nỗi đau vỡ nát cả bầu trời

Cô ấy là tất cả thế giới đối với tôi

Cả bầu trời rơi nghiêng trôi theo màu nước mắt

Ngày giông bão đi qua vô tình mang hạt nắng phai mờ

Điều gì buồn hơn khi đánh mất người mình thương

Anh có thể đến bên cô ấy mỗi khi cần

Liệu có thể đánh đổi tất cả vì cô ấy



Làm ơn hãy buông tay xin trả lại mọi thứ nguyên vẹn

Đừng để tình yêu thêm lỗi lầm.

Sau khi thổi xong, anh bỏ Acmonica xuống rồi tiếp tục nói:

- Em biết vì sao giờ phút này anh lại thổi Acmonica cho em nghe không? Anh cũng chẳng có tâm trạng để thổi nó thật hay được nữa. Nhưng người ta thường nói bắt đầu từ đâu thì nên kết thúc từ đó. Chúng ta gặp nhau hai năm về trước, trong một bữa tiệc, em mặc một chiếc đầm công chúa màu hồng, anh ngồi vừa trò chuyện vừa hát và thổi kèn cho em nghe, từ đó anh bắt đầu thích em; muốn theo đuổi em một cách chân thành nhất. Hôm nay đây, cũng gần giống như đêm ấy, chúng ta cũng cùng nhau dự tiệc, em mặc trên mình một chiếc đầm dạ hội màu hồng nude, sau bữa tiệc anh cũng đàn hát cho em nghe... chỉ mong dẫn em quay về điểm xuất phát một lần nữa.

Khi Thiên Trang còn đang trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, không kịp phản ứng với những lời anh nói. Thì anh đã xoay người đi vào bar gần đó, rót hai ly rượu, rồi quay qua bên bật máy hát đĩa loa cổ lên. Âm nhạc cổ điển chầm chậm, rè rè vang lên khắp căn phòng. Anh lại quay về chỗ của Thiên Trang, đưa cho cô một ly rượu, anh nói tiếp:

- Uống với anh một ly nhé.

Cô như một con robot không còn suy nghĩ gì cả, nghe theo sự điều khiển bằng giọng nói trầm thấp của anh. Nhận lấy ly rượu trong tay anh, uống một ngụm hết cả ly, xong rồi không biết làm gì cả cứ cầm ly rượu không trong tay, đứng trố mắt nhìn anh. Anh mỉm cười, uống một ngụm rượu trong ly mình, rồi nhận lấy ly rượu trong tay cô, để cả hai ly rượu xuống bàn. Anh lại tiếp tục ra lệnh:

- Khiêu vũ với anh một bản nhé!

Rồi cô lại như một cổ máy nghe theo lệnh của anh, khiêu vũ với anh. Xoay rồi lại xoay, bước rồi lại bước trong vô hồn. Một lúc sau đầu óc cô trở nên choáng váng, câu cuối cùng cô có thể nghe anh nói là:

- Em ngủ một giấc thật ngon đi, sáng hôm sau thức dậy hai chúng ta lại bắt đầu lại cuộc sống mới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.