Hơi nước sương mù tràn ngập trong căn phòng tắm rộng lớn.
Mặc vào áo tắm, Vân Trạm đem thân mình dời lên xe lăn, tựa lưng vào tấm đệm, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Chưa bao giờ anh lại cảm thấy vất vả như trong bữa tiệc đêm nay. Bóng dáng
lượn vòng giữa những màu sắc xanh vàng rực rỡ trong đại sảnh, người con
gái kéo một người đàn ông khác xuyên qua đám đông đi tới phía anh, còn
có gương mặt chứa nét cười vô tư mà dịu dàng đó, tất cả lại lần lượt xẹt qua tâm trí anh, tấn công những sợi dây thần kinh đã quá mức rã rời.
Bàn tay lơ đãng chạm vào hai chân dưới vạt áo tắm, Vân Trạm chậm rãi mở hai con mắt, tầm mắt nhìn đến đôi dép lê trên sàn nhà, anh chống lấy tay
vịn khom người xuống.
Đang muốn tự mình xỏ dép vào chân, Vân
Trạm lại đột nhiên dừng lại ——- thân hình nhảy múa nhanh nhẹn trong bộ
váy đuôi cá màu ngọc trai kia, lại lần nữa xâm nhập vào trí não, ánh mắt anh u ám dần, anh di chuyển hai chân nặng nề, dời xuống bàn đạp. Vào
mùa đông, mặt đất vẫn còn giữ lại độ ẩm, có thể nói sàn nhà lúc này lạnh như băng. Vân Trạm nhìn hai chân vô tri giác đặt trên sàn nhà, không
cảm thụ được chút độ ấm nào, còn có đôi bàn chân lộ ra ngoài không khí
đã sớm trở nên lạnh lẽo, đôi môi mỏng tái nhợt không khỏi nhếch lên cười tự giễu.
Trong phòng tắm, chiếc tay vịn tiện lợi trở nên rõ
nét, chất liệu kim loại dưới phản xạ của ánh đèn hiện ra hào quang chói
lóe đập vào mắt, mang theo sự lạnh lẽo châm biếm. Tựa như tâm trạng của
anh lúc này.
——-
Vân Trạm, anh tức giận sao?
Hành động của tôi, khiến anh không vui sao?
Phải chăng, anh đã bắt đầu để ý đến tôi?
Nắm chặt điện thoại, Dung Nhược tựa vào lan can buốt giá, nhìn về phía ánh
trăng lạnh lùng tinh khiết giữa màu đen của bầu trời đêm, tự hỏi dưới
đáy lòng.
Theo như cô đã nói, cảm giác của Diệp Lăng Thu thật sự luôn sắc bén. Về điểm này, cô không hề phủ nhận. Nhưng khi anh nói Vân
Trạm có vẻ mất hứng, cô lại không kìm được mà nổi lên nghi hoặc —— Vân
Trạm mà cô biết, chưa bao giờ dễ dàng tiết lộ cảm xúc của bản thân.
Trong ấn tượng của cô, anh cũng rất ít khi vì một chuyện nào đó tác động mà hỉ nộ ái ố rõ ràng. Cũng bởi như thế, ba năm yêu nhau, cô dường như
vẫn chưa bao giờ thấy qua anh từng vui từng buồn vì cô, chưa bao giờ
nghe anh nói ra tình cảm của anh đối với cô….Vẫn luôn chỉ có bình tĩnh,
giống như cô cũng chỉ biết duy trì sự dịu ngoan của mình mỗi ngày. Thế
nhưng, trong lúc đối đãi bình thản với cô, anh lại dành một thái độ hoàn toàn bất đồng đối với một người phụ nữ khác. Vân Hân chính là vì hình
thức che chở, chiều chuộng, yêu thương rõ ràng phát sinh từ một con
người đạm mạc như anh, mới càng thêm đáng ngưỡng mộ đến nỗi bị người
khác ghen tỵ.
Cho nên hôm nay, cô không thể tin Vân Trạm vì cô
mà dao động thứ cảm xúc luôn luôn vững chắc của anh, hơn nữa còn để cho
người ngoài cuộc có thể nhìn ra rõ ràng như vậy.
Lắc đầu cười khẽ, cô rốt cuộc ấn xuống dãy số quen thuộc.
“Ngày mai có rảnh không? Cùng nhau ăn cơm trưa nhé”
. . . . . .
Giữa đêm khuya, gió lạnh ùa đến, cành khô bên đường phố dưới ánh đèn đường
tạo ra những mảng bóng đen đáng sợ, không khí mang theo sự rét lạnh đến
thấu xương.
Mái tóc dài cuộn sóng lặng lẽ phiêu bồng trong gió, ngẫu nhiên lại phất qua gương mặt xinh đẹp cô đơn.
Hơi thở dài ẩn hiện, quyện vào không khí lạnh lẽo, từng chút từng chút một bị tiêu tan.
——
Từ trong xe dời người lên xe lăn, đột ngột phải tiếp xúc với không khí
lạnh lẽo khiến ngực Vân Trạm cứng lại, anh nhắm hai mắt, rồi lại mở, dặn dò tài xế: “Anh trở về trước đi”
“Vâng”
Ô tô dứt khoát rời đi, Vân Trạm chuyển động xe lăn hướng đến thân ảnh màu tím đang đứng ngoài cửa tiệm.
“Vì sao không vào trong chờ?” Ánh mắt bắt gặp gương mặt vì lạnh mà trở nên ửng hồng của cô, anh khẽ nhíu mày.
“Tôi cũng mới đến không lâu”. Dung Nhược nhét hai tay vào trong túi áo bành
tô, đi theo bên cạnh anh, cùng nhau bước vào tiệm ăn.
Một cô gái mặc kimono trẻ tuổi bưng lên đồ ăn xong, nhẹ lui ra ngoài, cẩn thận im lặng đóng lại cửa phòng.
“Hai ngày trước nghe nói quán ăn này ngon lắm, nên muốn tới dùng thử”. Dung Nhược cởi áo khoác ra, ngồi xếp bằng xuống.
“Anh muốn nếm thử món cá mực cuộn này không?” Cô chỉ vào cái đĩa sushi hỏi.
Vân Trạm ngồi trên xe lăn, nhìn sàn nhà trơn bóng, cùng với chiếc bàn vuông rõ ràng thấp hơn anh rất nhiều, bình tĩnh gật đầu,”Gì cũng được”
“Xem ra, hương vị không tệ”
“Trước kia em cũng rất thích”
“………Cái gì?”Tayđang cầm đũa gắp sushi dừng một chút, Dung Nhược ngẩng đầu.
“Anh nói, trước kia em cũng rất thích đồ ăn Nhật”. Vân Trạm lặp lại một lần nữa, sắc mặt bình tĩnh, nhìn sâu vào cô.
“……Vậy sao?” Ánh mắt lướt qua một chút phức tạp, Dung Nhược tiện đà cười
nói,”Có lẽ, trí nhớ cho dù đã mất, sở thích cũng không mấy thay đổi nhỉ”
“Có lẽ vậy”. Ánh mắt Vân Trạm đảo qua chiếc áo bành tô vắt một bên của
cô,”Giống như hiện tại, em vẫn thích mặc quần áo màu tím”.
Dung
Nhược lại ngẩn ra lần nữa. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Vân Trạm ——- đây là lần đầu tiên anh chủ động nói về những điều liên quan tới cô.
“Xem ra, anh nhớ rất kỹ những sở thích của tôi”
“Việc này, muốn quên cũng không dễ”
“……….Tôi đột nhiên nhớ đến một sự kiện, đã muốn hỏi anh từ lâu”
“Chuyện gì?”
“Anh và tôi, đã quen nhau như thế nào? Bắt đầu như thế nào? Những lúc chúng ta ở bên nhau, cảm tình tốt không?”
Hỏi xong, Dung Nhược đặt đũa xuống, đối mặt Vân Trạm, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào anh.
Tiếp thu cái nhìn của cô, Vân Trạm nhắm mắt lại, một lát sau, lại mở, cùng
cô đối mặt, bình tĩnh mở miệng: “Chúng ta biết nhau là vào năm năm
trước”.
Từng thước phim của quá khứ hiện lên trước mắt, anh nhìn về phía biểu tình đang ngụy trang vẻ tò mò nghi hoặc vô cùng chân thật
của Dung Nhược, thấy thái độ”chờ mong” anh kể chuyện của cô, ngực lại
bắt đầu ẩn hiện sự đau đớn.
Dung Nhược im lặng ngồi, nghe Vân Trạm nhắc lại chuyện quá khứ.
Cô đương nhiên nhớ rõ, lần đầu tiên gặp mặt Vân Trạm, là tại bữa tiệc
khánh thành công ty quảng cáo của sếp cô. Tối hôm đó, thời điểm anh bắt
đầu xuất hiện, lập tức đã trở thành tiêu điểm duy nhất của toàn trường.
Tựa như một nguồn sáng tỏa ra những ánh hào quang, chỉ lạnh lùng đứng ở
nơi đó, cũng đủ để hấp dẫn ánh mắt của mọi người ——– đích thị là một cậu công tử bột, đó chính là cảm giác của cô lúc đó. Có điều cô lại không
nghĩ tới, sau đó vì bản thân mình uống quá say, ngay tại cửa chính đại
sảnh, vừa lúc đi ngang qua ngã nhào vào người anh, dẫn tới việc anh phải mang cô về.
Cứ như vậy, anh cùng cô, quen nhau.
Lần đầu gặp Vân Trạm, cùng với những kỷ niệm nhỏ nhặt trong suốt ba năm đó, chỉ sợ vĩnh viễn cô cũng sẽ không thể nào quên. Kỳ thật, điều cô thực sự
muốn biết, chính là suy nghĩ của Vân Trạm về ba năm cảm tình kia như thế nào. Cô muốn nghe chính miệng anh nói ra, cô trong lòng anh, rốt cuộc
là chiếm vị trí gì.