Vân Trạm cùng Vân Hân vừa về tới nhà, đã thấy Cao Lỗi cũng vừa bước ra từ phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng lại cửa.
“Nhóc con kia đang ngủ?” Vân Hân nghênh đón.
“Ừ, vất vả quá”. Cao Lỗi tỉ mỉ hất mấy giọt nước mưa trên người vợ, giương
mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, bên ngoài trời đang mưa tầm tã.
Vân Trạm đem công văn trên đùi đặt trên bàn trà, sau đó chuyển động xe lăn.
“Mọi người ăn trước đi, tôi về phòng thay đồ một chút”. Khi ở trên xe, mưa
đã bắt đầu nổi lớn. Vừa rồi xuống xe mặc dù có tài xế bung dù, nhưng anh và Vân Hân hai người cũng khó thoát khỏi việc bị ngấm nước mưa.
“Mình vào với cậu”. Cao Lỗi đi về phía sau anh, sau đó bổ sung: “Vừa lúc mình có việc muốn nói với cậu”.
Tiến vào phòng ngủ, Cao Lỗi trước tiên lấy ra bộ đồ thoải mái nhất để mặc ở
nhà, đặt trên giường, sau đó mới đứng bên người Vân Trạm.
“Buổi chiều, bên đội thám tử đã gọi điện”
“…. Sau đó thì sao?” Bàn tay cởi cúc áo dừng lại một chút, Vân Trạm hơi nghiêng đầu hỏi.
“Vẫn không có tin tức”. Thanh âm của Cao Lỗi có chút ảm đạm. Tuy rằng kết
luận đồng dạng đã xuất hiện vô số lần, nhưng anh vẫn không muốn nói ra,
không muốn lại một lần nữa đánh tan hi vọng của Vân Trạm.
“Nói
bọn họ tiếp tục tìm kiếm”. Không hề khẩn trương, bình tĩnh đưa ra lời
nói không biết đã nói qua bao nhiêu lần…, đáy mắt Vân Trạm lại lần nữa
lướt qua một tia thất vọng.
Chẳng lẽ, anh thật sự không còn được gặp cô nữa sao?
Mỗi khi anh nhớ lại tình cảnh ngày đó, trái tim lại nhịn không được mà thắt chặt. Dung Nhược trong lúc đó, là thất vọng, thậm chí là đau khổ biết
nhường nào! Cùng anh bên nhau ba năm, ở thời điểm mấu chốt, anh lại lựa
chọn Vân Hân ——–người phụ nữ mà cô vẫn cho rằng anh yêu cô ấy hơn. Cuối
cùng chính cô phải một mình đối mặt với nguy hiểm.
Có lẽ, cô sẽ oán anh, hận anh, thậm chí sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho anh…. nhưng, điều đó cũng sẽ không là gì.
Chỉ cần không tìm được thi thể của cô, anh vẫn tin tưởng rằng, cô còn sống.
Chỉ cần cô còn sống, như vậy, mặc kệ cô đối xử với anh như thế nào, cũng không có gì quan trọng.
Chỉ cần cô vẫn còn sống sót…….
“Mình vào phòng nói cho cậu biết, là vì, mình không muốn để cho tiểu Hân nghe thấy tin tức này”. Nhìn người bạn thân có chút thất thần, cùng với nét
bi thương lộ ra dưới gương mặt tưởng chừng bình tĩnh kia, Cao Lỗi cũng
đồng thời cảm thấy thật bất lực. Từ sau khi xảy ra sự kiện đó, mỗi người trong nhà, đều mang một nỗi đau riêng.
“Ừ, mình sẽ giải thích, đừng nói cho cô ấy biết”. Cởi quần áo trong ra, để sang một bên, Vân Trạm mặc vào bộ quần áo sạch sẽ.
“Kỳ thật, cô ấy vẫn luôn tự trách. Tuy rằng cô ấy ít khi nhắc tới, nhưng
mình cảm nhận được, chuyện của Dung Nhược, cô ấy rất quan tâm”
“Chuyện này cùng cô ấy không có quan hệ. có lẽ là do ý trời, đã để cho mình
trước đó một ngày nghe được tin tức từ cậu, Vân Hân mang thai”
“Cho nên, cậu lựa chọn cô ấy…. nhưng mà, Dung Nhược cũng không biết.”
Không thể để Vân Hân đang mang thai đối mặt với nguy hiểm, cho nên Vân Trạm
đã có lựa chọn đầu tiên. Thế nhưng, Dung Nhược hoàn toàn không biết rõ
tình hình, giây phút rơi xuống vách núi kia, chỉ sợ vẫn không thể tha
thứ cho anh.
Không hề trả lời, cầm lấy quần áo cũ, Vân Trạm chuyển động xe lăn hướng về phía phòng tắm.
“Mình sẽ tìm được cô ấy”. Trước khi đóng cửa, lấy một câu nói với sự kiên định nhất quán, chấm dứt cuộc đối thoại này.
Vân Hân mang thai, chỉ là một trong số những nguyên nhân anh đưa ra lựa
chọn. Mà lý do còn lại, anh vẫn chưa từng nói qua với ai.
—————
“Dung tiểu thư, chúc mừng cô! Kết quả kiểm tra mọi thứ đều ổn, trí nhớ của cô cũng đã hoàn toàn hồi phục! Sau này không cần phải đến tái khám nữa”.
“Cám ơn”.
Nơi đầu đường tại một đất nước xa lạ, ánh nắng tươi sáng.
Một gương mặt Phương Đông tinh xảo thoát tục hé ra khiến cho người qua đường phải ngắm nhìn với con mắt tán thưởng.
“Vân Trạm….” Hai từ vô cùng nhẹ nhàng bật ra từ đôi môi duyên dáng, khuôn
mặt thanh lệ lộ ra một chút mỉm cười, lại mơ hồ mang theo hơi thở lạnh
lùng không hề thích hợp với vẻ đẹp dịu dàng tao nhã đó.