Tìm Về Hạnh Phúc

Chương 4: Chương 4: KHỞI ĐẦU MỚI




Đã một tháng trôi qua kể từ lúc Akira tỉnh lại, lúc này đây cô đã chấp nhận cuộc sống mới của mình. Cô – Uchiha Akira – chính thức xuyên không đến thế giới “Naruto” thật rồi, là sự thật không phải là mơ, cô còn sống. Sống lại một lần nữa vẫn là người trong gia tộc Uchiha, nhưng không phải là vật thí nghiệm mang đôi mắt Shagringan mà là Uchiha Akira – thành viên gia tộc Uchiha thuộc Làng Lá (Konoha)

Lúc này cô đang ngồi dưới tàng cây hoa anh đào trước cửa nhà, nắng chiều tỏa ra thứ ánh sáng nhẹ nhàng in lên tóc cô gái nhỏ dưới tàng hoa. Thật là một bức tranh đẹp. Nhà cô ở phía Đông so với khu nhà chính của tộc trưởng, cách đó khoảng 2km, trong nhà cô có 4 người: cha cô Uchiha Kagawa – em kết nghĩa của tộc trưởng Uchiha Fugaku, hiện đang làm trong đội cảnh vệ của làng. Mẹ cô Uchiha Sara – một ninja y thuật, lần trước mẹ đã cứu cô “tỉnh lại” do cô sốt cao không ngừng, dẫn đến hôn mê, có thể nói là mẹ đã đưa cô đến đây, hiện mẹ đang làm việc tại bệnh viện làng. Nghe ba cô nói là ( không biết có phải khoát lát không): bàn về y thuật mẹ chỉ xếp sau Sannin Tsunade mà thôi

Đang sắp xếp lại các việc cũng như thông tin trong một tháng qua thì bỗng nhiên cô nghe thấy một âm thanh non nớt cất lên

“ Nee-chan! Chị đang làm gì thế? Sao lại ngồi ngoài đây một mình, chị vừa hết bệnh thôi mà? Lỡ như bệnh lại tái phát thì biết sao..” – Một cô gái nhỏ lên tiếng

À! Đây là thành viên còn lại, Uchiha Haruno – em gái song sinh dễ thương của cô, rất đáng yêu mỗi tội nói hơi nhiều. Năm nay cả cô và em ấy vừa tròn 3 tuổi. Nhìn vẻ bề ngoài thì khó ai có thể nhận ra hai đứa trẻ, bởi vì chúng giống nhau như hai giọt nước. Từ gương mặt tròn nhỏ nhắn, vầng trán cao, sống mũi thẳng tắp cho đến đôi môi anh đào hồng hồng, xinh xinh, khi cười đều lộ ra hai cái răng khểnh. Nhưng nếu ai có tâm nhìn kĩ sẽ thấy rõ điều khác biệt nhỏ này: đôi mắt của Haruno là đôi mắt to tròn, đen láy. Còn của Akira là đôi mắt phượng khẽ xếch lên, thường đó là đôi mắt của sự quý phái, sang trọng và thanh khiết nhưng chứa đầy những niềm đau.

Nói đi thì cũng phải nói lại, việc chấp nhận sự thật không dễ dàng chút nào, nhất là người từ hiện đại như cô, lúc nào cũng nghĩ xuyên không là một trò đùa, ai ngờ nó lại xảy ra ngay trên chính bản thân mình. Có điều, tên cô vẫn được giữ nguyên – Uchiha Akira, coi như là trong cái rủi còn có cái may nhỉ? Mặc dù cái tên này đi liền với cái quá khứ không mấy tốt đẹp mà nói trắng ra là tệ hại.

“Nee-chan, trả lời em đi” – Haruno lên tiếng không vui, cô bé bắt đầu thiếu kiên nhẫn

Bắt đắt dĩ thở dài “ Nghe rồi, nghe rồi. chị vào nhà là được chứ gì! Đi thôi, hai chị em mình vào kiếm ba mẹ đi” – cô lên tiếng trấn an cô em gái nhỏ

Haruno vui vẻ cười to, nhanh nhẹn nắm lấy tay cô bước vào trong nhà – nhà của cô, nơi cô thuộc về. Chỉ vừa đặt chân đến ngưỡng cửa là Haruno đã kêu lên

“Thơm quá, mẹ ơi! Hôm nay mẹ làm Takoyaki ( bạch tuộc nướng) sao? Ngon quá!” – cô em gái nhỏ của Aki thích thú lắm thì phải

“ Con chào ba mẹ” – Akira lên tiếng trong khi đó Haruno đã chạy nhanh đến bên bàn ăn rồi

“ Con nhỏ này!” ba Kagawa nhìn vào Haruno trách cứ “ Con không thể ngoan như chị con được hay sao? Con là đứa trẻ quá hiếu động, trong khi chị con ngoan biết bao nhiêu”

Lúc này Mẹ Sara mới dịu dàng lên tiếng “ Thôi mà anh, Haru nó còn nhỏ, từ từ lớn rồi sẽ thay đổi thôi mà. Hiếu động hoạt bát mới có nhiều người thương chứ? Còn hai đứa mau vào rửa tay rồi ra đây ăn xế đi”

“ Hừm, lúc nào em cũng bên chúng hết, vậy thì anh là người xấu rồi?” – ba Kagawa mở miệng là trách cứ nhưng nụ cười trên môi đã nói lên tâm trạng vui vẻ của ông lúc này

“ Không phải đâu, con cũng thương ba nữa mà! Phải không Nee-chan?” – Haruno một tay cầm Takoyaki, tay còn lại cầm ly nước, miệng dính đầy nước sốt, vừa ăn vừa nói. Nhìn vào đó cả ba và mẹ đều nở nụ cười

Miễn cưỡng đáp lại một tiếng: “ phải” - Akira quay sang ba, cất tiếng hỏi: “ Hôm nay ba về sớm thế có phải là có chuyện gì hay không?” – Akira cât tiếng hỏi đầy quan tâm, thông thường phải tối mịt ba mới về, còn hôm nay…Akira nhìn ra phía ngoài, mặt trời còn chưa lặn nữa mà. Dù sao thì thế chiến Ninja lần ba vừa mới kết thúc cách đây không lâu mà thôi

Ba nâng tay xoa đầu đứa con gái lớn, từ lúc khỏi bệnh cho đến nay cô con gái lớn của ông gần như thay đổi rất nhiều: yên tĩnh hơn, chu đáo hơn cũng ít nói ít cười hơn, ông có cảm giác là cô con gái lớn này đã ba... mươi tuổi rồi! chứ không phải ba tuổi nữa. Bởi có đứa con nít ba tuổi nào lại nhạy cảm như con gái của ông kia chứ. Ông vẫn nở nụ cười, trả lời câu hỏi của con gái:

“ Không có gì hết, hôm nay công việc không nhiều nên ba được về sớm thôi, không có gì phải lo cả”. ngừng lại một chút, ông cất tiếng nói: “ Ngày mai nếu không có gì thì hai đứa ở nhà đi, chiều ba về dắt ba mẹ con sang khu nhà chính gặp mặt mọi người trong tộc”

Nghe nói nữa vế đầu cô khá yên tâm, nhưng sau khi nghe xong thì cô khá bất ngờ, “đến khu nhà chính gặp mọi người trong tộc” có nghĩa là sẽ gặp gia đình của Uchiha Itachi – kẻ vì làng mà sát hại toàn bộ gia tộc đó sao! Một kẻ thật nguy hiểm. Tuy trong lòng đang loạn cả lên nhưng trên mặt Aki không có biểu hiện gì khác, chỉ thản nhiên hỏi:

“ Vì sao mai mình phải đi đến đó vậy ba? Có gì quan trọng lắm sao?” – Aki lên tiếng

Ba suy nghĩ một lát rồi trả lời: “ cũng không hẳn là có gì quan trọng, chỉ là ngày mai là sinh nhật 4 tuổi của Itachi – con trai của tộc trưởng, đồng thời là kì khảo hạch định kì ba năm một lần của gia tộc mà thôi, con không cần lo quá, dù gì thì hai con vẫn chưa thức tỉnh được Sharingan mà”

Akira mỉm cười không đáp lại, cô tự chìm vào suy nghĩ của bản thân. Anh ta năm nay 4 tuổi, có nghĩa là còn gần 10 năm cho tới khi thảm sát diệt tộc xảy ra, cô còn có cơ hội xoay chuyển tình hình. Ít nhất là ba, mẹ và em gái cô phải được an toàn. Còn về cuộc khảo nghiệm sức mạnh kia, cô không quan tâm lắm, cô có khả năng khống chế Sharigan theo ý muốn của mình. Đúng như những ì bạn nghĩ đấy, cô đã thức tỉnh Sharingan. Cái ngày mà cô xuyên tới đây, lúc mà những giọt nước mắt của mẹ lăn dài trên má, tiếng cừơi của ba và em vang vọng bên tai thì Sharingan trong cơ thể này đã thức tỉnh. Cô sẽ làm hết khả năng của mình để gia đình này mãi ngập trong tiếng cười dù cho cô có biến thành ác quỷ.

Bên ngoài khung cửa sổ, tán cây anh đào đung đưa theo từng cơn gió như vỗ về tâm hồn cô. Kazu em sẽ sống thật hạnh phúc, vì anh và vì chính bản thân em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.