ĐƯỢC RỒI. ĐỪNG HOẢNG LOẠN. Chuyện này sẽ có kết quả. Chỉ cần tôi sáng suốt và bình tĩnh, mọi chuyện sẽ ổn.
“Nó sẽ không bao giờ có kết quả đâu,” giọng Suze vang lên bên tai tôi.
“Cậu im đi!” tôi gắt gỏng.
“Triệu năm nữa cũng không có kết quả đâu. Tớ chỉ đang cảnh báo cho cậu biết thôi.”
“Lẽ ra cậu không nên cảnh báo tớ! Đáng lẽ cậu phải khích lệ tớ chứ!” tôi hạ giọng. “Và chỉ cần mọi người làm đúng công việc của mình thì mọi chuyện sẽ ổn. Phải là như vậy.”
Tôi đang đứng bên cửa sổ của phòng suite ở tầng 12 của Plaza, nhìn ra Quảng trường Plaza bên dưới. Bên ngoài kia là một ngày nắng nóng. Người ta đi loanh quanh vận quần soóc và áo phông, làm những việc bình thường như thuê xe ngựa đi quanh công viên, tung đồng xu vào vòi nước.
Còn tôi ở đây, quấn khăn tắm quanh người, mái tóc được chải đến mức không nhận ra nổi thành kiểu Người đẹp ngủ trong rừng, và mặt trang điểm dày hàng tấc mỹ phẩm, bước đi loanh quanh trên một đôi giày xa tanh trắng cao nhất mà tôi từng gặp trong đời. (Hiệu Christian Louboutin, ở cửa hàng Barneys. Tôi đã được giảm giá.)
“Cậu đang làm gì vậy?” giọng Suze lại vang lên.
“Tớ đang nhìn ra cửa sổ.”
“Nhìn ra cửa sổ như vậy để làm gì?”
“Tớ không biết.” Tôi nhìn một phụ nữ mặc quần soóc jeans ngồi xuống ghế dài và mở đánh tách một lon Coke, hoàn toàn không biết là mình đang bị nhìn. “Để lấy bình tĩnh như bình thường, tớ nghĩ thế.”
“Bình thường?” Tôi nghe thấy Suze lắp bắp trong điện thoại. “Bex, thế này thì hơi muộn với sự bình thường rồi đây! ”
“Không hẳn thế!”
“Nếu cái sự bình thường là hành tinh Trái đất, cậu có biết bây giờ cậu đang ở đâu không?”
“Ở... Mặt trăng?” tôi đánh bạo nói.
“Cậu đang ở cách trái đất 50 triệu năm ánh sáng. Cậu... đang ở một dải ngân hà khác. Từ rất rất lâu rồi.”
“Tớ cũng hơi cảm thấy mình đang ở một thế giới khác,” tôi thừa nhận, và quay lại quan sát căn phòng suite tráng lệ sau lưng mình.
Không khí thật im ắng và nặng nề với mùi dầu thơm, keo xịt tóc và sự mong đợi. Chỗ nào cũng thấy những bó hoa đẹp đẽ, giỏ trái cây và chocolate, và cả những chai champagne ướp đá. Phía bên kia, chỗ bàn trang điểm là thợ làm tóc và thợ trang điểm đang nói chuyện phiếm khi đang trang điểm và làm tóc cho Erin. Trong khi đó, tay chụp ảnh cho phóng sự đang thay phim, trợ lý của anh ta đang xem Madonna trên kênh MTV và một nhân viên phục vụ phòng đang dọn đi một lượt nữa những ly tách.
Tất cả thật thật xa hoa, quyến rũ. Nhưng, cùng lúc đó, nó lại khiến tôi nhớ đến việc chuẩn bị sẵn sàng cho vở kịch hè ở trường. Cửa sổ sẽ được phủ vải đen, còn chúng tôi tụ tập đông đúc trước gương đầy phấn khích, và ở ngoài sân khấu, chúng tôi nghe thấy các bậc phụ huynh đang đi vào, nhưng chúng tôi không được phép lén nhìn và gặp họ...
“Bây giờ cậu đang làm gì?” Giọng Suze lại vang lên.
“Vẫn đang ngó ra cửa sổ.”
“Quái, cậu thôi nhìn ra cửa sổ đi! Cậu chỉ còn chưa tới một tiếng rưỡi nữa thôi đấy!”
“Suze, thư giãn nào.”
“Sao tớ có thể thư giãn được cơ chứ?”
“Mọi việc đều ổn. Tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát.”
“Và cậu không hề nói cho ai biết, cô nói, hàng triệu lần rồi. Cậu không hề nói với Danny.”
“Đương nhiên là không! Tớ đâu ngốc như vậy!” tôi tiến lại một góc để không ai có thể nghe thấy tôi. “Chỉ Michael biết. Và Laurel. Vậy thôi.” “Và không ai nghi ngờ gì cả?”
“Không chút nào,” tôi nói, đúng lúc Robyn đi vào phòng. “Chào Robyn! Suze, tớ sẽ nói chuyện với cậu sau, được chứ...”
Tôi đặt điện thoại xuống và mỉm cười với Robyn, chị ta mặc một bộ đồ vest màu hồng tươi, đeo tai nghe và cầm bộ đàm.
“Được rồi, Becky,” chị ta nói, vẻ nghiêm túc và chuyên nghiệp. “Giai đoạn một đã hoàn thành. Giai đoạn hai đang được tiến hành. Nhưng chúng ta có một vấn đề.”
“Thật sao?” tôi nuốt nước miếng. “Là gì vậy?”
“Chưa có ai trong gia đình Luke đến cả. Bố anh ấy, mẹ kế, một số anh em họ có tên trong danh sách... Cô bảo với tôi rằng họ đã nói chuyện với cô?”
“Vâng, đúng vậy.” Tôi hắng giọng. “Thật ra... họ vừa mới gọi lại. Tôi e là chuyến bay của họ có vấn đề. Họ nói cứ thay người vào chỗ của họ.”
“Thật sao?” Mặt Robyn xị xuống. “Thật quá tệ! Tôi chưa bao giờ thấy một đám cưới nào lại có nhiều thay đổi ở phút cuối như đám cưới này! Phù dâu mới... phù rể mới... giáo sĩ mới... có vẻ như tất cả mọi thứ đã thay đổi!”
“Tôi biết,” tôi nói vẻ hối lỗi. “Tôi thật sự xin lỗi và tôi biết như vậy có nghĩa là phải làm rất nhiều việc.” Tôi bắt chéo ngón tay sau lưng. “Chỉ là tự dưng tôi thấy Michael làm phép cưới cho chúng tôi sẽ tốt hơn là một người xa lạ. Ý tôi là, vì anh ấy là một người bạn lâu năm và anh ấy có đủ tư cách để làm việc đó và mọi thứ khác nữa. Vậy nên Luke phải tìm một phù rể khác...”
“Nhưng đổi ý chỉ ba tuần trước lễ cưới! Và cô biết đấy, cha Simon rất buồn vì bị từ chối. Cha thắc mắc không biết có phải là vì mái tóc của cha không.”
“Không! Đương nhiên là không rồi! Không có gì liên quan đến cha hết, thật đấy...”
“Và rồi bố mẹ cô đều bị lên sởi. Ý tôi là, sao trùng hợp thế? ”
“Tôi biết!” tôi cố tạo vẻ mặt buồn bã. “Đúng là xui xẻo.”
Có tiếng lách cách từ bộ đàm và Robyn quay đi.
“Vâng?” chị ta nói. “Gì vậy? Không! Tôi đã bảo là ánh sáng vàng rực rỡ! Không phải xanh da trời! Được rồi, tôi tới ngay đây...” Khi ra đến cửa, cô ta quay lại nhìn.
“Becky, tôi phải đi đây. Tôi chỉ muốn nói là những thay đổi này khiến tôi bận luôn tay luôn chân, nên có một vài chi tiết nho nhỏ được thêm vào mà chúng ta chưa có thời gian bàn bạc. Vậy nên tôi cứ tiến hành thôi. Được chứ? ”
“Thế nào cũng được,” tôi nói. “Tôi tin sự đánh giá của chị. Cảm ơn Robyn.”
***
Khi Robyn đi khỏi, có tiếng gõ trên cửa và Christina đi vào, trông cực kỳ tuyệt vời trong bộ đồ màu vàng nhạt của Issey Miyake và tay cầm một ly champagne.
“Cô dâu thế nào rồi?” Cô mỉm cười nói. “Bồn chồn không?”
“Không hẳn!” tôi nói.
Điều đó khá đúng.
Thực ra thì điều đó hoàn toàn đúng. Tôi còn hơn cả lo lắng. Hoặc là mọi việc theo đúng kế hoạch và diễn ra êm đẹp. Hoặc là không như thế và trở thành thảm họa. Tôi cũng chẳng thể làm gì được nữa.
“Tôi vừa nói chuyện với Laurel,” cô nói, nhấp một ngụm champagne. “Tôi không biết cô ấy lại liên quan nhiều đến đám cưới như vậy.”
“Ồ, không hẳn, tôi nói. Chỉ là cô ấy đang giúp tôi một việc nho nhỏ ấy mà...”
“Vậy tôi hiểu rồi.” Christina nhìn tôi qua chiếc ly, và tôi bỗng nhiên thắc mắc không biết Laurel đã nói cho cô ấy đến mức nào.
“Cô ấy có nói cho cô biết... là giúp tôi việc gì không?” tôi thản nhiên nói.
“Cô ấy cho tôi biết nội dung chính. Becky, nếu cô làm được điều này...” Christina nói. Cô lắc đầu. “Nếu cô làm được việc này, cô xứng đáng được nhận giải Nobel về sự cả gan đấy.” Cô nâng ly lên. “Vì cô. Và chúc may mắn.”
“Cảm ơn.”
“Này Christina!” cả hai chúng tôi quay lại nhìn Erin đi về phía chúng tôi. Cô ấy đã mặc bộ váy phù dâu dài màu tím, tóc được bới cao lên thành búi kiểu cổ, mắt sáng rực lên vì phấn khích. “Chủ đề Người đẹp ngủ trong rừng chẳng phải rất tuyệt sao? Cô đã nhìn thấy bộ váy cưới của Becky chưa? Tôi không thể tin nổi mình lại là phù dâu! Tôi chưa làm phù dâu bao giờ cả!”
Tôi nghĩ Erin đang rất phấn khích được thăng tiến. Khi tôi nói rằng bạn thân nhất của tôi, Suze không thể có mặt, và cô ấy có muốn trở thành phù dâu của tôi không, cô ấy đã thực sự òa khóc.
“Tôi chưa nhìn thấy bộ váy cưới của Becky,” Christina nói. “Tôi gần như không dám.”
“Nó đẹp lắm!” tôi quả quyết. “Đến xem thử đi.”
Tôi dẫn cô vào khu vực thay đồ lộng lẫy, nơi chiếc váy của Danny đang được treo ở đó.
“Trọn vẹn trong một mảnh,” Christina nhận xét. “Khởi đầu tốt đấy.”
“Christina,” tôi nói. “Cái này đâu có giống áo phông. Cái này ở một trình độ khác hẳn. Nhìn này! ”
Tôi chỉ không tin nổi Danny đã hoàn thành một tác phẩm tuyệt vời như thế này. Dù chưa bao giờ thừa nhận điều đó với Christina, nhưng tôi không thực sự trông chờ được mặc chiếc váy của cậu ấy. Thực ra, thực lòng mà nói, tuần trước tôi đã bí mật đặt một chiếc váy của Vera Wang.
Nhưng rồi một đêm Danny gõ cửa, cả khuôn mặt anh rạng ngời vì phấn khích. Anh lôi tôi lên tầng vào căn hộ của anh, kéo tôi qua hành lang và mở tung cửa vào phòng anh. Và tôi không nói nên lời.
Từ xa, trông nó giống như một chiếc váy cưới màu trắng cổ điển, với phần trên bó chặt, chân váy bồng lãng mạn và đuôi váy dài. Nhưng càng nhìn gần, sẽ càng thấy những chi tiết được thiết kế riêng rất tuyệt vời ở khắp nơi. Diềm xếp nếp bằng vải jeans trắng ở sau lưng. Nhãn hiệu Danny nhỏ được gấp nếp và tập trung ở đường li chiết eo. Sequin trắng, đá trang sức lấp lánh sáng khắp đuôi váy, giống như có ai đó đã đổ cả một hộp kẹo lên nó vậy.
Tôi chưa bao giờ thấy một chiếc váy cưới như vậy. Nó là một tác phẩm nghệ thuật.
“Vậy,” Christina nói. “Tôi sẽ nói thật. Khi nghe cô nói rằng sẽ mặc thiết kế của anh Kovitz trẻ tuổi, tôi đã hơi lo lắng. Nhưng cái này...” cô chạm vào một hạt cườm nhỏ. “Tôi bị ấn tượng đấy. Có vẻ đuôi váy sẽ không bị rơi ra khi cô bước trên lối đi trong nhà thờ.”
“Không đâu,” tôi quả quyết với cô. “Tôi đã mặc nó đi loanh quanh khắp căn hộ trong nửa tiếng đồng hồ đấy. Không có sequin nào bị rơi ra cả!”
“Trông cô sẽ rất tuyệt đấy,” Erin mơ màng nói. “Giống như một công chúa vậy. Và trong căn phòng đó...”
“Căn phòng thật hoành tráng,” Christina nói. “Tôi nghĩ sẽ khối người há hốc mồm kinh ngạc cho mà xem.”
“Tôi vẫn chưa thấy nó,” tôi nói. “Kobyn không muốn tôi vào đó.”
“Ôi, cô nên ngó qua xem thế nào,” Erin nói. “Chỉ nhìn lén một phát thôi. Trước khi căn phòng ngập tràn người.”
“Tôi không thể! Nếu ai đó thấy tôi thì sao?”
“Thôi nào,” Erin nói. “Trùm khăn lên. Sẽ không ai biết đó là cô đâu.”
Tôi rón rén đi xuống tầng trong một chiếc áo khoác có mũ trùm đầu đi mượn, vội ngoảnh mặt đi khi đi qua ai đó, cảm thấy mình nghịch ngợm đến buồn cười. Tôi đã thấy bản kế hoạch của người thiết kế, và khi đẩy cánh cửa đôi bước vào Phòng Đại tiệc, tôi nghĩ mình cũng biết sơ sơ sẽ nhìn thấy cái gì. Một thứ ngoạn mục. Một thứ ấn tượng.
Tôi không hề được chuẩn bị tinh thần trước khi bước vào căn phòng đó.
Nó giống như bước vào một thế giới khác.
Một khu rừng bị phù phép lấp lánh ánh bạc. Những cành cây uốn vòm trên cao khi tôi nhìn lên. Những bông hoa dường như mọc ra từ những ụ đất. Có cả những cây leo, trái cây và một cây ráo đầy những trái táo bạc, một mạng nhện đầy những giọt sương... và có phải là chim thật đang bay trên kia không nhỉ?
Đèn màu chiếu lốm đốm trên cành cây và tỏa xuống hàng ghế. Hai phụ nữ đang từ tốn chải những xơ vải vụn trên những chiếc ghế có lắp bọc. Một ông vận đồ jeans đang buộc một sợi dây vào thảm. Một anh ở trên thiết bị chiếu sáng đang chỉnh sửa một cành cây màu bạc. Một nghệ sĩ violon đang thử dây đàn, và có tiếng trống trầm trầm vang lên.
Cái này thật giống với hậu trường ở một chương trình Broadway.
Tôi đứng ở một bên, nhìn xung quanh, cố ghi nhớ mọi chi tiết. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì như thế này trong đòi, và chắc là tôi sẽ không còn được nhìn thấy lần nào nữa.
Đột nhiên tôi thấy Robyn đi vào phòng ở phía xa, vừa đi vừa nói vào mic đeo ở tai. Mắt chị ta đảo quanh phòng và tôi giấu mình vào chiếc áo khoác cổ mũ. Trước khi bị chị ta phát hiện ra, tôi rời khỏi Phòng Đại tiệc và vào thang máy đi lên Phòng Khiêu Vũ Lớn.
Khi cửa thang máy sắp đóng lại, hai người phụ nữ đứng tuổi mặc váy đen và sơ mi trắng đi vào.
“Bà có thấy chiếc bánh không?” một trong hai nói. “Ít nhất là ba nghìn đô.”
“Nhà nào đấy nhỉ?”
“Sherman,” người phụ nữ đầu tiên nói. “Elinor Sherman.”
“Ồ, ra đây là đám cưới Elinor Sherman.”
Cửa mở và họ bước ra khỏi thang máy.
“Bloomwood,” tôi nói muộn màng. “Tôi nghĩ tên cô dâu là Becky...”
Dù sao thì họ cũng có nghe đâu.
Tôi thận trọng đi theo họ vào Phòng Khiêu vũ Lớn. Căn phòng lớn màu vàng và trắng nơi Luke và tôi sẽ là cặp nhảy chính.
Ôi chúa ơi. Nó thậm chí còn lớn hơn tôi nhớ. Nó thậm chí còn rực rỡ và hoành tráng hơn. Những ánh đèn pha đang quay tròn khắp phòng, chiếu sáng các ban công và chúc đài treo. Đột nhiên chúng chuyển sang hiệu ứng nhấp nháy, rồi lóe lên ánh sáng kiểu nhạc disco, nhảy nhót trên khuôn mặt những nhân viên hầu bàn đang chỉnh trang các bàn lần cuối. Mọi chiếc bàn tròn đều có một bình hoa trắng ở giữa bàn thật lộng lẫy. Trần nhà được bọc bằng vải muslin, đèn được kết thành những sợi dài trông như chuỗi ngọc trai. Sàn nhảy rộng mênh mông và bóng loáng. Trên sân khấu, một ban nhạc mười nhạc cụ đang thử âm. Tôi choáng váng nhìn quanh và thấy hai trợ lý của cửa hàng bánh Antoine đang ngồi trên ghế gắn những bông hoa tuy líp bằng đường cuối cùng lên chiếc bánh cao hai mét rưỡi. Khắp nơi tràn ngập mùi hương hoa, nến và cả sự mong đợi.
“Xin lỗi,” tôi nhảy tránh sang bên khi một tay phục vụ bàn đẩy một chiếc xe đựng đồ đi qua.
“Tôi có thể giúp được gì cho cô?” một người phụ nữ đeo thẻ Plaza trên áo nói.
“Tôi chỉ ờ... xem qua qua ấy mà...” tôi nói.
“Xem qua?” mắt cô ta nheo lại đầy nghi ngờ.
“Vâng! Phòng trưòng hợp khi tôi... ờ... muốn kết hôn.” Rồi tôi quay đi trước khi cô ta kịp hỏi thêm được câu nào. Dù sao tôi cũng đã xem đủ rồi.
Tôi không rõ từ đây về lại phòng suite thì đi lối nào, với cả nơi này quá lớn, tôi sẽ lạc là cái chắc, vậy là tôi đi thẳng xuống tầng trệt và kín đáo hết mức có thể khi đi qua Palm Court đến thang máy.
Khi đi qua một góc phòng có đặt ghế sofa, rồi dừng lại. Có một cái đầu tóc đen quen thuộc. Một bàn tay quen quen đang cầm một thứ trông giống như một ly gin&tonic.
“Luke?” anh quay lại và ngây người nhìn tôi - và đột nhiên tôi nhớ ra là mặt mình đang bị che mất một nửa. “Em đây!” tôi xuỵt xuỵt. “Becky?” anh ngờ vực nói. “Em làm gì ở đây vậy?”
“Em muốn xem hết mọi thứ. Nó thật tuyệt phải không?” tôi nhìn quanh xem mình có bị săm soi không rồi vội ngồi xuống chiếc ghé đối diện anh. “Trông anh tuyệt lắm.”
Trông anh còn trên cả tuyệt vời ấy chứ. Trông anh thực sự lộng lẫy với chiếc tuxedo màu đen không chê vào đâu được và sơ mi trắng bảnh bao. Mái tóc đen sẫm của anh bóng lên dưới ánh đèn, và tôi có thể ngửi thấy mùi nước hoa cạo râu quen thuộc của anh. Khi mắt anh gặp mắt tôi, tôi cảm thấy có gì đó thoát ra trong tôi, như một cuộn dây được tháo bung ra. Dù hôm nay có xảy ra chuyện gì - dù tôi có thành công hay không - hai chúng tôi cũng ở bên nhau. Hai chúng tôi sẽ không sao.
“Chúng ta không nên nói chuyện với nhau, em biết đấy,” anh khẽ mỉm cười và nói. “Thế sẽ mang lại xui xẻo.”
“Em biết,” tôi nói, và nhấp một ngụm gin&tonic của anh. “Nhưng thực lòng mà nói, em nghĩ hiện giờ chúng ta không phải kiêng khem gì cả.
“Ý em là sao?”
“Ồ... không có gì.” Tôi đếm đến năm, tự lên dây cót tinh thần rồi nói, “Anh đã nghe nói về việc bố mẹ anh bị hoãn chuyến bay chưa?”
“Có, anh được báo rồi.” Luke cau mày. “Em có nói chuyện với họ không? Em có biết khi nào họ đến nơi không?”
“Ồ, sớm thôi, em nghĩ vậy,” tôi mơ hồ nói. “Đừng lo, họ nói chắc chắn sẽ nhìn anh bước đi trong giáo đường.”
Điều này thì đúng. Nhưng theo kiểu khác.
Luke không biết gì về kế hoạch của tôi. Anh đã có quá nhiều chuyện phải đối mặt rồi. Ít nhất lần này tôi sẽ là người chịu trách nhiệm.
Tôi cảm thấy như nhìn thấy một con ngưòi hoàn toàn khác của Luke trong suốt mấy tuần qua. Một Luke trẻ trung hơn, dễ bị tổn thương hơn, con người mà cả thế giới còn lại không hề biết. Sau khi gặp Elinor, anh đã rất trầm lặng trong một thời gian. Không có cơn bộc phát nào; không có cảnh bi kịch nào. Kiểu gì đó, anh đơn giản là trở lại bình thường. Nhưng anh vẫn yếu ớt, vẫn kiệt sức. Vẫn chẳng có vẻ gì là sẽ đi làm lại. Trong hai tuần, anh chỉ ngủ và ngủ, mưòi bốn hoặc mười lăm tiếng đồng hồ một ngày. Như thể mười năm nỗ lực quá sức cuối cùng cũng đã bắt kịp anh.
Giờ anh đã dần trở lại là con người trước kia vốn có của mình. Anh đang trở lại cái vỏ tự tin ngụy trang của mình. Cái vẻ mặt vô cảm khi anh không muốn người ta biết tình cảm của mình. Cái bộ dạng tháo vát, có vẻ chuyên nghiệp đó. Tuần vừa rồi anh đã quay lại văn phòng làm việc, và mọi thứ đều như trước.
Nhưng cũng không hẳn. Vì dù vỏ ngoài đã trở lại, nhưng quan trọng là, tôi đã thấy phần dưới của cái bề mặt đó. Tôi đã thấy Luke làm việc như thế nào. Anh đã suy nghĩ như thế nào, anh sợ gì và anh thực sự muốn gì ở cuộc đời. Trước khi tất cả những chuyện này xảy ra, chúng tôi đã ở bên nhau hơn hai năm. Chúng tôi sống cùng nhau, chúng tôi là một cặp thành công. Nhưng giờ tôi cảm thấy mình biết anh theo cái cách mà tôi chưa từng biết trước đó.
“Anh cứ nghĩ mãi về cuộc nói chuyện với mẹ anh,” anh nói, tư lự nhìn ly rượu. “Lúc ở trên Phòng Cầu vồng.”
“Vậy sao?” tôi cảnh giác nói. “Chính xác thì những gì...”
“Anh vẫn thấy nó thật khó hiểu.”
“Khó hiểu?” tôi nói sau một thoáng ngập ngừng. “Sao lại thế?”
“Anh chưa bao giờ nghe thấy bà ấy nói chuyện như vậy bao giờ. Chuyện đó có vẻ không thật lắm.” Anh ngước lên. “Anh không biét có nên tin bà ấy không.”
Tôi ngả người về phía trước và nắm lấy tay anh. “Luke, chỉ vì bà ấy chưa bao giờ nói những điều đó với anh, như thế không có nghĩa là những điều đó không đúng sự thật.”
Đó là những gì mà tôi đã gần như ngày nào cũng nói với anh kể từ khi anh gặp Elinor hôm đó. Tôi muốn ngăn anh thôi nhắc đi nhắc lại nó. Tôi muốn anh chấp nhận những gì bà ấy đã nói, và hạnh phúc. Nhưng anh thông minh quá nên không thể như vậy. Anh im lặng một hồi, và tôi biết anh đang hồi tưởng lại đoạn hội thoại trong đầu.
“Một số điều bà ấy nói có vẻ rất đúng, những thứ còn lại thì lại quá giả dối.”
“Đoạn nào nghe giả dối?” tôi khẽ nói. “Em tò mò chút?”
“Khi bà ấy nói rằng bà ấy tự hào về mọi thứ mà anh đã làm, từ việc thành lập công ty cho tới chuyện chọn em làm vợ. Điều đó không thật... Anh không biết nữa...” Anh lắc đầu.
“Em nghĩ điều đó khá tốt đấy chứ!” tôi vặn lại trước khi kịp ngăn bản thân. “Ý em là... anh biết đấy... đó đúng là những gì bà ấy nên nói...”
“Nhưng rồi bà ấy nói đến những chuyện khác. Bà ấy nói từ khi anh sinh ra, chưa có ngày nào là bà không nhớ đến anh.” Anh ngập ngùng. “Và cái cách mà bà nói điều đó... Anh thực sự tin bà.”
“Bà ấy đã nói thế?” tôi ngạc nhiên nói.
Trong tờ giấy tôi đưa cho Elinor không hề nhắc tới chuyện đó. Tôi với lấy ly rượu của Luke và nhấp một ngụm, cố suy nghĩ.
“Em thực sự nghĩ bà ấy nói thực lòng,” cuối cùng tôi nói. “Thực ra... Em biết điều đó. Vấn đề quan trọng là, bà ấy muốn nói với anh rằng bà ấy yêu anh. Dù cho những điều bà ấy nói nghe không tự nhiên lắm, nhưng đó là những gì bà ấy muốn anh biết.”
“Anh cũng nghĩ vậy.” Anh nhìn vào mắt tôi. “Nhưng dù vậy, tình cảm của anh dành cho bà không như trước kia nữa. Anh không thể quay lại trước kia.”
“Không,” tôi nói sau khi im lặng lúc. “Đúng vậy... Em nghĩ đó hẳn là một điều tốt.”
Bùa mê đã được giải. Cuối cùng Luke cũng đã tỉnh dậy.
Tôi ngả người hôn anh rồi uống thêm một ngụm rượu. “Em đi thay váy cái đã.”
“Em không định mặc chiếc áo có mũ trùm này sao?” Luke nhe răng cười nói.
“Thực ra em định thế đấy. Nhưng giờ anh đã thấy nó rồi nên em sẽ phải tìm một thứ khác, em nghĩ vậy...” tôi đứng dậy để đi - rồi hơi lưỡng lự. “Nghe này, Luke. Nếu mọi chuyện hôm nay có vẻ hơi lạ lùng, thì anh cứ... phối hợp cùng nhé, được không?”
“Được thôi,” Luke nói vẻ ngạc nhiên.
“Anh hứa nhé?”
“Anh hứa,” anh liếc tôi. “Becky, có điều gì mà anh nên biết không?”
“Ơ... không,” tôi ngây thơ nói. “Không, chắc là không đâu. Gặp anh trong đó nhé.”