Tín Đồ Shopping Lấy Chồng

Chương 3: Chương 3




OK. BÂY GIỜ, có lẽ tôi đã đính hôn nhưng tôi sẽ không để chuyện này kéo tôi đi xa đâu.

Không đời nào.

Tôi biết một vài cô gái sẽ phát điên lên, lên kế hoạch cho đám cưới lớn nhất hành tinh và không nghĩ về bất cứ việc gì khác… Nhưng tôi sẽ không thế. Tôi sẽ không để chuyện này chế ngự cuộc sống của tôi. Ý tôi là, hãy đề ra những thứ ưu tiên của chúng tôi ngay bây giờ. Thứ quan trọng nhất không phải là váy cưới, hay đôi giày, hay sẽ dùng loại hoa nào, đúng không? Mà đó là việc giao ước suốt đời với nhau. Đó là việc chứng minh lòng chung thủy với nhau.

Tôi dừng lại, đang bôi dở kem dưỡng ẩm và nhìn vào gương trong phòng ngủ. “Tôi, Becky,” tôi lẩm bẩm một cách long trọng. “Tôi, Rebecca. Nguyện coi anh Luke.”

Những lời lẽ giả cổ đó chỉ làm cho ta rợn sống lưng, đúng không? “Là... là... chồng... của tôi. Dù lúc sung sướng, hay khi giàu có…” Tôi dừng lại, nhăn mặt vì không hiểu gì. Nghe có vẻ không đúng lắm. Nhưng tôi có thể học nó trôi chảy khi đến gần lúc đó. Vấn đề là, những lời thề này mới là thứ quan trọng, không gì khác cả. Chúng tôi không cần làm gì hoành tráng quá mức. Chỉ là một tiệc cưới đơn giản, sang trọng. Không ồn ào, không huyên náo. Ý tôi là, Romeo và Juliet đâu cần một bữa tiệc cưới lớn với hạt hạnh nhân tẩm đường và món vol-au-vent, đúng không?

Thực ra, có lẽ chúng tôi nên cưới bí mật, giống như họ! Bỗng nhiên tôi thấy thích thú với hình ảnh tôi và Luke quỳ trước mặt một vị linh mục người Ý trong đêm tối mịt mùng, ở một thánh đường nhỏ bằng đá nào đó. Chúa ơi, như thế sẽ rất lãng mạn. Và khi đó theo kiểu gì đó, Luke nghĩ tôi đã chết, nên anh tự tử, rồi tôi cũng thế, và sẽ vô cùng bi kịch, và mọi người sẽ nói chúng tôi làm thế vì tình yêu và cả thế giới sẽ học từ tấm gương của chúng tôi...

“Karaoke không em?” Giọng Luke ở ngoài cửa buồng ngủ đã kéo tôi trở lại đời thực. “Vâng, chắc hẳn đó là một sự lựa chọn rồi...”

Cánh cửa mở ra và anh đưa cho rôi một cốc cà phê. Anh và tôi đã ở nhà bố mẹ tôi kể từ đám cưới của Suze, và khi tôi rời bàn ăn sáng thì anh làm trọng tài cho bố mẹ tôi vì họ tranh cãi liệu việc đặt chân lên mặt trăng có thực sự xảy ra không.

“Mẹ em đã tìm được ngày có thể tổ chức cưới rồi,” anh nói. “Em nghĩ sao về ngày...”

“Luke!” Tôi giơ một tay lên để chặn anh lại. “Luke này. Chúng ta hãy đi từng bước một, được chứ?” Tôi hiền từ cười với anh. “Ý em là chúng ta chỉ vừa mới đính hôn. Chúng ta hãy chỉ nghĩ đến chuyện đó đã. Không cần phải hấp tấp nghĩ đến việc chọn ngày cưới đâu ạ.”

Tôi liếc nhìn mình trong gương, cảm thấy mình khá trưởng thành và tự hào về bản thân. Lần duy nhất trong đời tôi cảm thấy mình không bị quá phấn khích.

“Em nói đúng,” Luke nói sau khi im lặng một lát. “Không, em nói đúng. Thế thì ngày mẹ em gợi ý sẽ là gấp gáp khủng khiếp.”

“Thật sao?” Tôi trầm tư uống một ngụm cà phê. “Vậy... tò mò chút thôi... khi nào vậy?”

“Ngày 22 tháng Sáu. Năm nay.” Anh lắc đầu. “Điên mất, thật đấy. Chỉ còn có vài tháng nữa thôi.”

“Điên thật!” Tôi nói, mắt trợn tròn. “Ý em là cũng không vội gì đúng không?”

Ngày 22 tháng Sáu. Thiệt tình! Mẹ tôi nghĩ gì thế không biết?

Tuy nhiên... Tôi nghĩ đám cưới vào mùa hè theo lý thuyết thì sẽ tuyệt.

Thực sự không có gì ngăn cản chúng tôi cưới năm nay.

Và nếu chúng tôi quyết định tháng Sáu, tôi có thể bắt đầu đi xem váy cưới ngay lập tức. Tôi có thể bắt đầu thử vương miện. Tôi có thể bắt đầu đọc tạp chí Cô dâu được rồi! Đúng thế!

“Tuy nhiên,” tôi nói rất tự nhiên, “Thực sự không có lý do nào để trì hoãn, đúng không anh? Ý em là, bây giờ chúng ta đã quyết định, nói cách khác, chúng ta chỉ việc... tiến hành thôi. Tại sao phải lần lữa?”

“Em chắc không? Becky, anh không muốn làm em cảm thấy bị ép buộc...”

“Không sao mà. Em khá chắc chắn đấy. Cưới vào tháng Sáu đi!” Tôi nói đầy hứng khỏi. “Hôm nay đi đăng ký luôn đi anh.”

Ôi. Cái đó dường như buột ra khỏi miệng tôi.

“Hôm nay á?” Luke nói, nhìn hơi sửng sốt. “Em đùa à?”

“Tất nhiên là không!” Tôi cười hồn nhiên. “Em đang đùa mà! Tuy nhiên, anh biết đấy, chúng ta có thể đi và bắt đầu xem vài thứ, thuần túy để tham khảo thôi...”

“Becky này, hôm nay anh bận rồi, em nhớ chứ?” Anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay. “Thực ra, anh phải chuẩn bị đi rồi.”

“À vâng,” tôi nói, cố gắng tỏ ra đồng cảm. “Vâng, anh không muốn bị muộn đúng không ạ?”

Luke sẽ dành cả ngày với mẹ anh, Elinor, bà vừa ghé qua London trên đường đến Thụy Sỹ. Nguyên văn là bà ấy muốn đến đó để chơi với mấy người bạn cũ và “tận hưởng không khí trên núi.” Tất nhiên ai cũng biết bà ấy thực sự phải đi căng da mặt đến lần thứ tỉ tỉ.

Rồi chiều nay, bố mẹ tôi và tôi sẽ đến gặp họ để uống trà ở Claridges. Mọi người đều kêu rằng thật là sự trùng lặp đầy may mắn khi Elinor đến đây, vì thế hai gia đình có thể gặp nhau. Nhưng cứ mỗi lần nghĩ về việc này, ruột gan tôi rối bời. Tôi sẽ không e ngại nếu đó là bố mẹ thực sự của Luke - bố anh ấy và mẹ kế, họ thực sự rất đáng yêu và sống ở Devon. Nhưng họ lại vừa đi Úc, nơi em gái Luke vừa chuyển đến, và có lẽ họ sẽ không về cho đến tận khi chúng tôi cưới. Vì thế người duy nhất đại diện cho gia đình bên Luke là Elinor.

Elinor Sherman. Mẹ chồng tương lai của tôi.

OK... thôi đừng nghĩ về chuyện đó nữa.

“Luke này...” tôi dừng lại, cố gắng tìm từ phù hợp. “Anh nghĩ việc này sẽ thế nào? Bố mẹ chúng ta gặp nhau lần đầu ấy. Anh biết đấy - mẹ anh... và mẹ em... ý em là, họ không hẳn giống nhau lắm, đúng không?”

“Sẽ ổn thôi! Họ sẽ ăn ý một cách tuyệt vời thôi, anh chắc chắn đấy.” Anh thực tình chẳng hiểu tôi đang nói gì.

Tôi biết việc Luke yêu quý mẹ anh ấy là rất tốt. Tôi biết các cậu con trai nên yêu quý mẹ mình. Và tôi biết anh hiếm khi gặp mẹ khi còn nhỏ xíu, và anh đang cố bù đắp lại khoảng thời gian đã mất... nhưng... Làm sao anh ấy có thể tận tụy với Elinor như thế chứ?

Khi tôi đi xuống cầu thang vào bếp, mẹ tôi đang dọn dẹp đồ ăn sáng bằng một tay và tay kia đang cầm điện thoại di động.

“Vâng,” bà đang nói. “Đúng rồi. Bloomwood, B-l-o-o-m-w-o-o-d. Ở Oxshott, Surrey. Và cô sẽ fax cái đó qua nhà tôi chứ? Cảm ơn.”

“Tốt.” Mẹ tôi cất điện thoại đi và hào hứng nói với tôi. “Đây là thông báo gửi cho Nhật báo của Surrey.”

“Một thông báo khác sao? Mẹ này, mẹ đã gửi bao nhiêu thông báo rồi?”

“Chỉ là con số theo chuẩn thông thường mà!” Mẹ chống chế. “Times, Telegraphy Oxshott Herald, và Esher Gazette.”

“Và cả Surrey Post.”

“Ừa. Vậy là chỉ có... năm.”

“Năm thôi!”

“Becky, con chỉ kết hôn có một lần trong đời thôi!” mẹ tôi nói.

“Con biết. Nhưng thú thực...”

“Nào, nghe này.” Mặt mẹ tôi hơi đỏ lên. “Con là con gái duy nhất của bố mẹ, Becky ạ, và bố mẹ sẽ không xót một xu nào đâu. Bố mẹ muốn con có đám cưới trong mơ của mình. Dù đó là việc thông báo, hay là hoa cưới, hay là một con ngựa và cỗ xe ngựa như Suzie... bố mẹ muốn con có nó.”

“Mẹ à, con đã muốn nói với bố mẹ về chuyện đó,” tôi ngượng nghịu nói. “Luke và con sẽ đóng góp vào chi phí...”

“Vớ vẩn!” Mẹ tôi nói dứt khoát. “Bố mẹ sẽ không nghe về chuyện đó nữa.”

“Nhưng...”

“Chúng ta luôn luôn hy vọng một ngày nào đó có thể chi trả cho một đám cưới. Chúng ta đã để dành tiền chỉ để dành cho dịp này từ nhiều năm nay rồi.”

“Thật sao?” Tôi nhìn mẹ chằm chằm, bỗng nhiên cảm thấy xúc động tràn trề. Bố và mẹ đã để dành tiền suốt bao nhiêu năm, và họ chưa bao giờ nói một lời. “Con... con không hề biết gì.”

“Ừ. Đúng thế. Bố mẹ đã không định nói với con, đúng không nào? Nào!” Mẹ tôi nhanh chóng quay lại công việc. “Thế Luke đã nói với con chúng ta đã chọn được ngày chưa? Con biết đấy, việc này không phải dễ! Mọi nơi đều đã được đặt trước. Nhưng mẹ đã nói chuyện với Peter ở nhà thờ, vừa có một đám chỗ ông ấy phải hủy, và ông ấy có thể xếp cho chúng ra vào lúc 3h chiều hôm thứ Bảy đó. Nếu không là phải chờ đến tận tháng Mười một.”

“Tháng Mười một sao?” Tôi xị mặt ra. “Nghe không có vẻ gì là dịp để cưới cả.”

“Chính xác! Vì thế mẹ đã nói với ông ấy cứ đánh dấu vào ngày đó. Mẹ cũng đã viết vào lịch này, nhìn đi.”

Tôi liếc mắt nhìn cái lịch trên tủ lạnh, trên đó cứ mỗi tháng lại có một công thức sử dụng Nescafé khác nhau. Và thật tình, kia kìa, ở tháng Sáu có cụm từ “ĐÁM CƯỜI CỦA BECKY” viết bằng bút dạ.

Tôi nhìn chăm chú, cảm thấy hơi lạ. Tôi sắp lấy chồng. Đó là điều mà tôi luôn thầm nghĩ lâu nay - và bây giờ nó thực sự đang diễn ra.

“Mẹ cũng có vài ý tưởng về vụ dựng rạp vải bạt,” mẹ nói tiếp. “Mẹ nhìn thấy một cái sọc kẻ rất đẹp đâu đó trong một cuốn tạp chí, và mẹ nghĩ, ‘Mình phải cho Becky xem cái này...’ ”

Bà với tay ra đằng sau và lôi một chồng tạp chí bóng loáng lên. Cô dâu. Cô dâu hiện đại. Hôn nhân và gia đình. Tất cả đều bóng nhoáng, hấp dẫn và mời gọi, cứ như một đĩa bánh rán nóng hổi vậy.

“Trời!” Tôi nói, cố không cho mình nhào ra vồ lấy một tờ một cách thèm muốn. “Con chưa từng đọc bất kỳ cái nào liên quan đến chuyện cưới xin cả. Con thậm chí không biết trông chúng ra làm sao!”

“Mẹ cũng vậy,” mẹ tôi nói ngay lập tức, trong khi lật qua một cuốn Hôn nhân và Gia đình một cách chuyên nghiệp. “Không hẳn là ổn lắm. Mẹ cũng chỉ liếc qua để xem có ý tưởng nào độc đáo không. Ý mẹ là, mấy cuốn này chủ yếu quảng cáo...”

Tôi do dự, ngón tay tôi lướt qua bìa cuốn Bạn và đám cưới của bạn. Tôi khó có thể tin được bây giờ mình thực sự được phép đọc những thứ này. Công khai! Tôi không phải lén lút đi đến sạp báo và lén lút tội lỗi xem, cứ như thể tôi vừa đút một cái bánh quy vào miệng và suốt thời gian đó băn khoăn liệu có ai trông thấy không.

Thói quen đó đã ăn sâu đến mức tôi gần như không thể bỏ được, mặc dù bây giờ trên ngón tay tôi đã có chiếc nhẫn đính hôn.

“Con nghĩ liếc qua cũng được,” tôi nói một cách tự nhiên. “Mẹ biết đấy, chỉ là xem những thông tin cơ bản... chỉ để biết có thứ gì trên thị trường...”

Ôi, quỷ tha ma bắt! Mẹ thậm chí không thèm nghe, thôi thế cũng được, tôi có thể thôi trò giả vờ mình sẽ không đọc ngấu nghiến toàn bộ dù chỉ một cuốn trong số tạp chí này. Thật sung sướng, tôi ngồi xuống ghế tựa và với tay lấy một cuốn Cô dâu, và mười phút tiếp theo cả hai chúng tôi hoàn toàn im lặng, ngấu nghiến mấy bức ảnh.

“Đấy đấy!” mẹ tôi bỗng lên tiếng. Mẹ xoay cuốn tạp chí lại cho tôi nhìn một bức ảnh chụp một cái bạt lớn, gấp thành sóng to, kẻ trắng và bạc. “Cái này mà không đẹp à?”

“Rất đẹp.” Tôi thích thú liếc xuống chỗ bức ảnh mấy cái váy dành cho phù dâu, và hoa cô dâu... và rồi mắt tôi mới nhìn vào phần in ngày ra báo.

“Mẹ!” Tôi hét lên. “Cái này từ năm ngoái rồi! Làm sao mẹ lại xem tạp chí cưới của năm ngoái được chứ!”

“Mẹ không biết!” mẹ nói có vẻ không đáng tin lắm. “Chắc hẳn mẹ nhặt nó ở phòng chờ của bác sĩ hay đại loại thế. Sao cũng được. Con đã có ý tưởng gì chưa?”

“Ừm... con không biết,” tôi mơ hồ nói. “Con nghĩ con chỉ muốn cái gì đó đơn giản thôi.”

Hình ảnh tôi trong một chiếc váy màu trắng thật lớn và một cái vương miện lấp lánh chợt nảy ra trong đầu tôi. Bước ra từ một chiếc xe ngựa ở thánh đường St. Paul... và một chàng hoàng tử đẹp trai đang chờ tôi... đám đông hò hét...

OK, dừng ngay. Tôi sẽ không để chuyện này đi quá xa. Tôi đã quyết định thế rồi.

“Mẹ đồng ý,” mẹ tôi nói. “Con muốn một thứ sang trọng và thú vị. Ôi, nhìn này, những quả nho được bọc bằng lá vàng. Chúng ta có thể làm như thế!” Mẹ tôi lật trang tạp chí. “Nhìn này, một đôi phù dâu sinh đôi! Nhìn có đáng yêu không này? Con có biết ai có chị em sinh đôi không, con yêu?”

“Không ạ,” tôi nói đầy hối tiếc. “Chắc là không, úi, mẹ có thể mua một cái đồng hồ đếm ngược đặc biệt dành cho đám cưới! Và một cuốn sổ sắp xếp việc cho đám cưới đi kèm một cuốn nhật ký cô dâu để ghi những kỉ niệm đặc biệt. Mẹ có nghĩ con nên mua một trong những thứ này không?”

“Chắc chắn thế rồi,” mẹ nói. “Nếu con không mua thì con sẽ chỉ ước là con đã làm thế thôi.” Bà đặt cuốn tạp chí của mình xuống. “Con biết không, Becky, có một điều mẹ muốn nói với con là, đừng làm việc này một cách sơ sài. Hãy nhớ rằng con chỉ cưới một lần...”

“Xin chào!” Cả hai chúng tôi ngẩng lên khi có tiếng gõ cửa sau nhà. “Tôi đây mà!” Đôi mắt sáng rực của Janice nhìn qua cửa kính, và cô ấy đang khe khẽ vẫy tay. Janice là hàng xóm sát vách của chúng tôi và tôi đã biết cô lâu lắm rồi. Cô đang mặc một cái áo sơ mi hoa thắt eo màu xanh lam, đánh phấn mắt rất hợp tông, và kẹp một tập tài liệu dưới nách.

“Janice!” mẹ tôi hét lên. “Vào chơi uống một tách cà phê nào!”

“Vâng,” Janice nói. “Tôi cũng mang theo chai Canderel [1] đây.” Cô đi vào và ôm lấy tôi. “Và đây là cô gái đặc biệt của chúng ta! Becky cháu yêu, chúc mừng cháu!”

[1] Canderel là một loại nước tạo ngọt cho đồ uống

“Cám ơn cô,” tôi nói, với một nụ cười khá bẽn lẽn.

“Hãy nhìn cái nhẫn kìa!”

“Hai carat,” mẹ tôi nói ngay. “Đồ cổ. Đó là đồ gia truyền.”

“Đồ gia truyền sao?” Janice cao giọng như hụt hơi. “Ôi, Becky!” cô cầm một cuốn Cô dâu hiện đại lên và khẽ thở dài buồn bã. “Nhưng cháu định tổ chức đám cưới và sống ở New York sao?”

“Becky không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì,” mẹ tôi quả quyết. “Tôi có thể chuẩn bị mọi thứ. Đó là phong tục rồi.”

“Ừm, cháu biết tìm cô ở đâu nếu cần được giúp bất cứ việc gì,” Janice nói. “Cháu đã định ngày cưới chưa?”

“Ngày 22 tháng Sáu,” mẹ tôi hét lên át tiếng máy xay cà phê. “Ba giờ chiều ở St. Marys!”

“Ba giờ chiều!” Janice nói. “Tuyệt quá!” Cô đặt cuốn tạp chí xuống và bỗng nhiên nhìn tôi rất chân tình. “Này, Becky, có điều này cô muốn nói. Với cả hai người.”

“Vậy sao?” Tôi nói, hơi lo lắng, và mẹ tôi đặt bình đựng cà phê xuống.

Janice hít sâu. “Sẽ là vinh hạnh rất lớn cho cô nếu cháu để cô trang điểm cô dâu cho cháu. Cháu và toàn bộ các phù dâu.”

“Janice!” mẹ tôi reo lên vui sướng. “Cô thật là chu đáo! Hãy nghĩ về đề nghị đó, Becky. Trang điểm chuyên nghiệp!”

“Ừ... tuyệt quá!”

“Cô đã học được rất nhiều từ khóa học, tất cả các mánh của việc này. Cô có một bộ ảnh đầy đủ mà cháu có thể xem qua để chọn phong cách của mình. Thực ra cô có mang theo đấy, xem này!” Janice mở tập tài liệu ra và bắt đầu lật nhanh ảnh chụp các phụ nữ nhìn như thể họ trang điểm theo phong cách của thập niên 70 vậy. “Đây là phong cách Nữ hoàng dạ hội, dùng cho những cô gái trẻ,” cô nói như hụt hơi. “À, đây rồi chúng ta có Cô dâu mùa xuân rạng ngời, với mascara chống nước. Hay Cleopatra, nếu cháu muốn một cái gì đó kịch tính hơn?”

“Tuyệt quá!” Tôi yếu ớt nói. “Có lẽ đến gần lúc đó cháu sẽ xem.”

Có đến một triệu năm nữa thì tôi cũng không cho Janice lại gần mặt tôi.

“Và chị sẽ đặt Wendy làm bánh cưới chứ?” Janice hỏi mẹ tôi khi mẹ đặt cốc cà phê trước mặt cô.

“Ô, chắc chắn rồi,” mẹ tôi nói. “Wendy Prince, sống ở đại lộ Maybury,” mẹ nói thêm cho tôi biết. “Con nhớ không nhỉ, cô ấy đã làm cái bánh hôm bố nghỉ hưu với cái máy xén cỏ trên đó ấy. Cô ấy có thể làm mấy việc đó dễ như trở bàn tay!”

Tôi vẫn nhớ cái bánh đó. Phần kem phủ trên bánh màu xanh lá cây và cái máy xén cỏ được làm bằng một hộp diêm được tô màu. Bạn có thể nhìn thấy nguyên vết bút chì màu Swan từ cái màu xanh lá cây đó.

“Mẹ biết đấy, có mấy cái bánh cưới rất tuyệt ở đây này,” tôi nói, ngập ngừng đưa một cuốn tạp chí Cô dâu ra. “Có một chỗ rất đặc biệt ở London làm. Có lẽ chúng ta nên đến đó xem thử.”

“Ôi, nhưng con yêu à, chúng ta phải nhờ Wendy!” mẹ tôi ngạc nhiên nói. “Cô ấy sẽ chết mất nếu chúng ta không làm thế. Con biết đấy, chồng cô ấy vừa bị đột quỵ. Mấy bông hoa hồng bằng đường đỏ là thứ giúp cô ấy tiếp tục sống đấy.”

“À, vâng.” Tôi nói, đặt cuốn tạp chí xuống một cách đầy ăn năn. “Con không biết. Ừm... thôi được rồi ạ. Con chắc là nó sẽ rất đáng yêu.”

“Nhà cô đã rất hài lòng với bánh cưới của Tom và Lucy.” Janice thở dài. “Nhà cô đã giữ lại tầng trên cùng của bánh cho lễ rửa tội đầu tiên. Cháu biết không, bây giờ hai đứa cũng đang ở cùng cô đấy. Chúng sẽ đến để chúc mừng cháu, cô chắc chắn thế. Cháu có tin được chúng nó cưới nhau được một năm rưỡi rồi không?”

“Vậy à?” Mẹ tôi uống một ngụm cà phê và khẽ mỉm cười. “Đám cưới của Tom và Lucy vẫn còn là một nỗi đau kha khá đối với gia đình chúng tôi. Ý tôi là, chúng tôi yêu quý cô Janice và chú Martin lắm lắm vì vậy chúng tôi không bao giờ nói gì cả, nhưng thành thực mà nói, không ai trong gia đình tôi thích Lucy cả.”

“Có bất cứ dấu hiệu nào về việc...” mẹ tôi bắt đầu dùng cách nói khá mơ hồ và có phần hoa mỹ. “Bắt đầu một gia đình nhỏ,” mẹ tôi nói nhỏ thêm.

“Vẫn chưa.” Janice khẽ cười. “Martin và tôi nghĩ có lẽ chúng muốn tận hưởng tự do trước đã. Chúng nó đúng là một đôi trẻ hạnh phúc. Chúng nó mê nhau như điếu đổ! Và tất nhiên, Lucy còn có sự nghiệp của nó...”

“Tôi cũng nghĩ thế,” mẹ tôi nói ra chiều rất thấu hiểu. “Dù như vậy cũng không cần đợi quá lâu…”

“Ừm, tôi hiểu,” Janice đồng tình. Cả hai người họ quay ra nhìn tôi - và đột nhiên tôi nhận ra họ đang suy tính cái gì.

Vì Chúa, tôi mới chỉ đính hôn một ngày! Hãy cho tôi cơ hội đi!

Tôi lẩn ra ngoài vườn và lang thang một chút, nhâm nhi cà phê. Tuyết bắt đầu tan ỏ ngoài sân, và ta có thể thấy những thảm cỏ xanh mượt và mấy bụi hoa hồng. Tôi thong thả bước trên cái sân rải sỏi, nhận thấy mình đang nghĩ thật tuyệt khi lại ở trong một khu vườn kiểu Anh, mặc dù hơi lạnh một tẹo. Manhattan làm gì có cái vườn nào như thế này. Có Công viên Trung tâm, và có một khoảnh trồng hoa khá nhỏ và hơi kỳ kỳ. Nhưng nó không có cái vườn nào kiểu Anh chính thống cả, với những thảm cỏ và cây cối và những luống hoa.

Tôi đến chỗ rặng hồng và ngoảnh lại để nhìn ngôi nhà, hình dung xem cái rạp bạt sẽ thế nào trên thảm cỏ, thì bỗng nhiên có tiếng nói chuyện từ khu vườn nhà bên cạnh. Tôi đang băn khoăn liệu đó có phải là chú Martin không, và đang định ngó đầu qua hàng rào nói “Chào chú!” thì có một giọng con gái vọng ra rất rõ từ chỗ đống tuyết, nói rằng, “Hoàn toàn lạnh lẽo! Bởi vì nếu anh hỏi em...”

Đó là Lucy. Và cô ta có vẻ đang nổi cơn tam bành! Có một giọng nói lẩm bẩm đáp lại, chắc chỉ có thể là Tom.

“Và anh đúng là chuyên gia chết tiệt đúng không?”

Lẩm bẩm, lẩm bẩm.

“Thôi, để cho tôi yên!”

Tôi lén tiến sát về phía hàng rào, khao khát muốn nghe xem cả hai phía nói gì.

“Ừ, được rồi, có lẽ chúng ta cần biết thế nào là cuộc sống, có lẽ thỉnh thoảng anh nên thực sự sắp xếp một cái gì đó, có lẽ chúng ta không nên mắc kẹt trong cái đống hỗn độn đáng ghét này...”

Lucy quát tháo ầm ầm. Và bây giờ Tom cũng hét lên chống trả.

“Chúng ta đi ra ngoài để... tất cả những gì em làm là than vãn... em nỗ lực thật đấy...”

Rắc!

Chết tiệt. Chết tiệt. Tôi vừa mới giẫm lên một cành cây con.

Ngay lập tức tôi định bỏ chạy. Nhưng đã quá muộn, cả hai bọn họ đã thò đầu qua hàng rào, mặt Tom đỏ bừng bừng và đau khổ, còn Lucy thì giận đùng đùng.

“Ô, xin chào!” Tôi nói, cố tỏ ra thoải mái. “Hai người khỏe chứ? Tôi chỉ… ừm... đang đi dạo một chút... và đánh rơi... cái khăn mùi soa...”

“Khăn mùi soa à?” Lucy nhìn xuống dưới đất đầy hoài nghi. “Tôi không thấy cái khăn mùi soa nào cả.”

“Vâng... ừm... Vậy... cuộc sống hôn nhân thế nào ạ?”

“Tốt đẹp”, Lucy nói cộc lốc. “À nhân tiện, chúc mừng cô.”

“Cám ơn cô.”

Có một khoảng lặng vụng về, và tôi nhận ra mắt mình đang dò xét bộ cánh của Lucy, bắt đầu từ cái áo (áo Polo màu đen, có lẽ của M&S), quần (Earl Jeans, khá được, thực sự), và đôi bốt (cao gót, có dây buộc, hiệu Russell & Bromley).

Đây là việc từ trước đến giờ tôi vẫn làm, kiểm tra quần áo của mọi người và liệt kê đồ trên người họ như tạp chí thời trang vẫn làm. Tôi đã nghĩ mình là người duy nhất làm việc này. Nhưng rồi khi tôi chuyển đến New York thì ở đó, mọi người đều làm thế. Nói một cách nghiêm túc, tất cả mọi người. Lần đầu tiên bạn gặp ai đó, dù đó là một quý bà ở tầng lớp trên hay một người gác cửa, họ đều nhìn lướt thậr nhanh từ đầu đến chân bạn khoảng 3 giây. Bạn có thể thấy họ đang tính giá toàn bộ trang phục của bạn đến từng đồng đô la trước khi chào. Tôi gọi đó là Thẩm định kiểu Manhattan.

“Vậy New York thế nào?”

“Rất tuyệt! Thực sự sôi động... Tôi yêu công việc của mình... đó là một nơi tuyệt vời để sống!”

“Anh chưa từng đến đó,” Tom buồn bã nói. “Anh đã muốn đến đó để nghỉ tuần trăng mật.”

“Tom, đừng có nói lại chuyện đó,” Lucy nói ngay lập tức. “Được chứ?”

“Có lẽ anh nên đến thăm,” Tom nói. “Anh có thể đến vào dịp cuối tuần.”

“Ừm... vâng! Có thể! Cả hai người có thể cùng đến...” Giọng tôi yếu dần khi Lucy trợn mắt và rầm rầm đi về nhà. “Dù sao thì rất vui được gặp hai người và em mừng là cuộc sống hôn nhân đều suôn sẻ... ừm... suôn sẻ, dù sao cũng thế.”

Tôi vội đi vào bếp, muốn kể cho mẹ những gì tôi nghe thấy đến chết đi được, nhưng bếp trống không.

“Mẹ ơi, mẹ!” Tôi gọi. “Con vừa mới gặp Tom và Lucy!”

Tôi vội vã lên lầu, và mẹ tôi đang trèo xuống một cái thang từ gác xép, kéo xuống một cái bọc to màu trắng được gói kín trong túi nhựa. “Cái gì đấy mẹ?” tôi hỏi, giúp bà trèo xuống.

“Đừng nói gì cả,” bà đáp, với sự phấn khích dồn nén. “Chỉ là...” Bàn tay bà run lẩy bẩy khi mở khóa cái túi nhựa đó. “Cứ... nhìn thôi!”

“Đó là váy cưới của mẹ!” Tôi sửng sốt nói khi bà kéo cái dải đăng ten bồng bềnh ra. “Con không nghĩ mẹ vẫn giữ nó!”

“Tất nhiên mẹ vẫn giữ!” Bà rút mấy tờ giấy ăn. “Ba mươi năm rồi, nhưng vẫn tốt như đồ mới. Nào, Becky, mẹ chỉ nghĩ...”

“Nghĩ gì ạ?” Tôi nói, giúp bà kéo đuôi váy ra.

“Có lẽ nó không vừa với con…”

Chầm chậm tôi ngẩng lên nhìn bà. Mẹ tôi nói nghiêm túc.

“Thực sự, con không nghĩ nó vừa,” tôi nói, cố gắng tỏ ra thật tự nhiên. “Con chắc ngày xưa mẹ gầy hơn con! Và... thấp hơn nữa.”

“Nhưng bây giờ chúng ta cao bằng nhau!” mẹ tôi bối rối nói. “Thôi nào, thử nó đi Becky!”

Năm phút sau tôi nhìn mình chằm chằm trong gương ở phòng ngủ của mẹ tôi. Trông tôi như một cuộn xúc xích gói ghém rườm rà. Cái áo lót chật cứng và nhiều đăng ten, hai tay váy được xếp nếp và cái cổ cũng được xếp nếp. Nó ôm sát người xuống đến tận hông tôi, chỗ này còn nhiều bèo hơn nữa, và rồi nó xòe rộng ra thành nhiều tầng ở phía dưới.

Tôi chưa từng mặc thứ gì rườm rà như cái này trong suốt cuộc đời mình.

“Ôi, Becky!” Tôi ngẩng lên - và thật đáng sợ, mẹ tôi đang khóc. “Mẹ thật quá ngốc nghếch!” bà nói, cười lớn và dụi dụi mắt. “Đúng là... con gái nhỏ của mẹ, trong chiếc váy mẹ đã từng mặc...”

“Ôi mẹ...” Ngay lập tức tôi ôm chầm lấy mẹ. “Nó… là một chiếc váy thực sự rất đáng yêu...”

Tôi còn biết nói thêm gì nữa. Nhưng mình sẽ không mặc nó đâu, đúng không?

“Và nó vừa người con như in,” mẹ tôi nghẹn ngào, và tìm giấy ăn.

“Nhưng quyền quyết định là ở con.” Bà xì mũi. “Nếu con nghĩ nó không hợp... hãy cứ nói ra. Mẹ sẽ không buồn đâu.”

“Con... ừm...”

Ôi Chúa ơi.

“Con sẽ... nghĩ về việc này,” cuối cùng tôi cũng lên tiếng, và khẽ mỉm cười với mẹ.

Chúng tôi cho cái váy cưới vào túi, ăn vài cái bánh kẹp cho bữa trưa, và xem một phần cũ của bộ Changing Rooms trên kênh truyền hình cáp bố mẹ tôi vừa mới lắp đặt. Và rồi, mặc dù vẫn hơi sớm, tôi đi lên cầu thang và bắt đầu mặc quần áo sẵn sàng để đi gặp Elinor. Mẹ của Luke là một trong những người phụ nữ Manhattan luôn luôn nhìn không hề có chút tì vết nào, và hôm nay chứ không phải hôm nào khác, tôi muốn đồng điệu với phong cách lịch lãm của bà ta.

Tôi mặc bộ vest DKNY tôi đã tự mua cho mình vào dịp Giáng sinh, một đôi tất bó mới tinh, và đi đôi giày mới hiệu Prada mua trong đợt giảm giá hàng mẫu vừa rồi. Sau đó tôi rà soát lại ngoại hình của mình thật kỹ lưỡng, nhìn xem có chỗ nào bị dính bẩn hay bị nhăn nhúm không. Lần này tôi sẽ không để bị tóm đâu. Tôi sẽ không để có sợi chỉ lòng thòng hay vết nhàu nào mà cái đôi mắt sáng chói, soi như tia X-quang của bà ta có thể nhìn xuyên thấu.

Tôi vừa có vẻ quyết định như mình nhìn cũng OK rồi thì mẹ bất thình lình đi vào phòng ngủ của tôi. Bà mặc thật lịch lãm trong một bộ vest màu tím hiệu Windsmoor và khuôn mặt bà ánh lên niềm vui sướng.

“Trông mẹ thế nào?” bà nói và khẽ cười. “Có đủ lịch lãm để đến Claridges [2] không?”

[2] Claridges là khách sạn sang trọng ở trung tâm thủ đô

“Nhìn mẹ tuyệt lắm, mẹ ạ! Màu đó thực sự hợp với mẹ đấy. Để con xem chút xíu...”

Tôi với tay lấy giấy ăn, làm ẩm nó bằng vòi nước máy, và lau hai má mà bà vừa bắt chước kiểu đánh má hồng của cô Janice.

“Rồi. Hoàn hảo.”

“Cảm ơn con yêu!” Mẹ tôi ngắm mình trong cái gương ở tủ quần áo. “Ừm, như thế này đẹp rồi. Cuối cùng cũng gặp mẹ của Luke.”

“Ừm,” tôi lảng đi.

“Mẹ hy vọng mẹ và bà ấy có thể trở thành những người bạn khá tốt! Như việc cùng nhau chuẩn bị cho đám cưới... Con biết đấy, cô Margot ở bên đường bên kia đã trở thành bạn tốt với bà thông gia bên chàng rể, họ đã cùng nhau đi nghỉ. Cô ấy bảo cô ấy không mất đi một đứa con gái mà thậm chí còn được thêm một người bạn!”

Nghe mẹ tôi nói có vẻ rất háo hức. Làm sao tôi có thể chuẩn bị tâm lý cho bà biết sự thật đây?

“Chắc hẳn Elinor phải đáng mến lắm! Cái cách Luke miêu tả bà ấy cho thấy điều đó. Nó có vẻ rất yêu bà ấy!”

“Vâng,” tôi miễn cưỡng thú nhận. “Yêu khủng khiếp.”

“Sáng nay nó kể với bố mẹ về công việc từ thiện tuyệt vời mà bà ấy đang làm. Bà ấy chắc hẳn phải có một trái tim vàng!”

Khi mẹ tôi đang thao thao bất tuyệt thì tôi sao nhãng và chỉ nhớ đến cuộc trò chuyện với mẹ kế của Luke, Annabel. Bà ấy khác hẳn với Elinor, nhẹ nhàng và ít nói hơn nhiều, nhưng nụ cười dễ mến làm sáng bừng cả khuôn mặt của bà. Bà và bố của Luke sống ở một vùng yên tĩnh ở Devon, gần bãi biển, và tôi thực sự ước chúng tôi có thể dành nhiều thời gian hơn cho họ. Nhưng Luke đi xa khỏi nhà từ khi 18 tuổi, và anh hầu như không trở lại bao giờ. Thực ra, tôi có cảm giác anh nghĩ bố anh ấy đã hơi phí phạm đời mình khi làm một luật sư địa phương, thay vì việc thống lĩnh cả thế giới.

Khi họ đến New York, Annabel và tôi cuối cùng cũng có một buổi chiều chỉ có hai người. Chúng tôi đi dạo ở Công viên Trung tâm và nói về tỉ thứ chuyện, và dường như chẳng có chuyện gì là đủ cả. Vì vậy cuối cùng tôi cũng hít thở thật sâu và hỏi bà về điều mà tôi hằng muốn hỏi - đó là làm cách nào mà bà có thể chịu đựng được cái việc Luke lúc nào cũng bị hoa mắt bởi Elinor. Ý tôi là, Elinor có thể là mẹ đẻ của Luke, nhưng Annabel mới là người lúc nào cũng ở bên anh ấy. Bà là ngưòi đã chăm sóc cho anh khi anh bị ốm, giúp anh làm bài tập về nhà và nấu bữa tối cho anh hằng ngày. Và giờ đây bà đang bị gạt ra ngoài rìa.

Bỗng nhiên tôi có thể nhìn thấy nỗi đau trên khuôn mặt Annabel. Nhưng rồi bà chỉ mỉm cười và nói bà hoàn toàn hiểu điều đó. Đó là vì ngay từ khi còn bé tí xíu, Luke đã luôn khao khát được biết mẹ đẻ của mình, và bây giờ khi có điều kiện dành thời gian bên bà, Luke nên được phép tận hưởng nó.

“Hãy thử tưởng tượng khi bà mẹ nhân từ của con xuất hiện,” bà nói. “Liệu con có choáng ngợp không? Liệu con có quên hết những người khác một thời gian không? Nó cần có thời gian với bà ấy.”

“Bà ta không phải một bà mẹ nhân từ!” Tôi vặc lại. “Bà ta là một mụ phù thủy già độc ác!”

“Becky, bà ấy là mẹ đẻ của nó,” Annabel nói, với lời lẽ hết sức nhã nhặn. Rồi bà chuyển chủ đề. Bà không muốn bị làm phiền bởi Elinor hay bất cứ điều gì.

Annabel là một vị thánh.

“Thật là đáng tiếc khi họ không có cơ hội gặp nhau khi Luke đang dậy thì!” Mẹ tôi nói. “Thật là một câu chuyện buồn.” Mẹ tôi hạ giọng, mặc dù Luke đã ra khỏi nhà. “Mới chỉ sáng nay Luke kể với mẹ là mẹ nó đã khao khát được đưa nó cùng sang Mỹ biết bao. Nhưng ông chồng mới người Mỹ của bà ta không cho phép! Người đàn bà tội nghiệp. Chắc hẳn bà ấy đau khổ lắm. Bỏ con ở lại cơ mà!”

“Ừm, đúng vậy, có lẽ thế,” tôi nói, cảm thấy hơi phẫn nộ. “Ngoại trừ việc... bà ấy không phải rời đi, đúng không ạ? Nếu bà ấy thực sự đau khổ nhiều như vậy thì sao bà ấy không nói ông chồng mới xéo đi?”

Mẹ tôi ngạc nhiên nhìn tôi. “Như vậy thật tàn nhẫn, Becky ạ.”

“Ôi... con cũng nghĩ vậy.” Tôi khẽ nhún vai và với tay lấy cái kẻ viền môi.

Tôi không muốn làm xáo trộn mọi thứ lên trước khi chúng tôi bắt đầu. Vì thế tôi sẽ không nói tôi thực sự nghĩ gì, rằng Elinor không bao giờ tỏ ra thích thú với Luke cho đến khi công ty PR của anh bắt đầu ăn nên làm ra ở New York. Luke đã luôn khao khát được gây ấn tượng với bà ấy - thực ra, đó là lý do thực sự ngay từ đầu anh muốn mở rộng công ty sang New York, dù anh sẽ không chịu thú nhận. Nhưng bà ta hoàn toàn tảng lờ anh, bà ta vẫn là con bò cái như thường lệ, cho đến khi anh bắt đầu giành được một vài hợp đồng lớn và được nhắc đến trên các báo, và bà ấy bỗng nhận ra anh có thể mang lại lợi ích cho mình. Ngay trước Giáng sinh, bà ta bắt đầu công việc từ thiện của riêng mình - Quỹ Elinor Sherman - và phong Luke làm giám đốc. Rồi bà ra tổ chức một đêm hòa nhạc để khai trương nó - và đoán xem ai đã dành tới 25 giờ một ngày để giúp bà ta tổ chức, đến mức anh gần như kiệt quệ, Giáng sinh tan thành mây khói luôn đây?

Nhưng tôi không thể nói với anh bất cứ điều gì về việc này. Cứ khi nào tôi gợi tới chủ đề này thì Luke lại chống chế và nói tôi luôn luôn có vấn đề với mẹ anh (điều này đại loại cũng đúng) và bà đã phải hy sinh vô số thời gian của mình để giúp đỡ những người cần giúp đỡ thế thì tôi còn muốn cái quái gì nữa?

Với câu hỏi như vậy tôi thực không thể tìm ra câu trả lời.

“Bà ấy có lẽ là một phụ nữ rất cô đơn,” mẹ tôi trầm ngâm. “Khổ thân thật, chỉ có một mình, sống trong một căn hộ nhỏ. Bà ấy chắc nuôi mèo để có người bầu bạn chứ?”

“Mẹ ơi...” tôi đưa tay ôm đầu. “Elinor không sống trong một ‘căn hộ nhỏ’. Đó là căn hộ đôi trên Park Avenue.”

“Một căn hộ đôi sao? Có phải là một ngôi nhà nhỏ không?” Mẹ tôi xị mặt ra đầy cảm thông. “Ôi, cũng chả đẹp đẽ gì, đúng không?”

Ôi, tôi đầu hàng. Vô vọng.

Khi chúng tôi đi vào tiền sảnh khách sạn Claridges, toàn những người lịch thiệp đang dùng trà ở đó. Những người hầu bàn vận áo khoác dài màu ghi xám đang đi đi lại lại với những ấm trà kẻ màu xanh lá cây và trắng, và mọi người đang tán gẫu rôm rả, tôi không thể nhìn thấy Luke hay Elinor ở đâu cả. Trong khi nhìn, đột nhiên một hy vọng bùng lên trong tôi. Có lẽ họ không đến. Có lẽ Elinor không thu xếp được! Chúng tôi chỉ việc đến uống một tách trà ngon một mình thôi! Ơn Chúa vì...

“Becky ơi!”

Tôi quay người và tim tôi thắt lại. Họ kia rồi, trên ghế sofa ở góc tiền sảnh. Luke mang khuôn mặt rạng rỡ đó bất cứ khi nào anh gặp mẹ, và Elinor đang ngồi ở mép ghế trong bộ đầm vest kẻ ca rô đen trắng được trang trí lông vũ. Mái tóc của bà ta trông như một cái mũ bảo hiểm làm bằng sơn mài cứng ngắc còn đôi chân thì được bọc trong đôi tất quần màu khói, có vẻ như đã gầy đi một chút. Bà ta ngẩng lên, hoàn toàn vô cảm - nhưng tôi có thể thấy trong khóe mắt của bà ta, bà ta đang tặng cả hai bố mẹ tôi một cuộc Thẩm định kiểu Manhattan.

“Có phải bà ấy không?” mẹ tôi sửng sốt hỏi, khi chúng tôi đang cởi áo khoác ra. “Chúa ơi! Bà ấy... trẻ quá!”

“Không, bà ấy không trẻ,” tôi lẩm bẩm. “Bà ấy đã cần rất nhiều sự trợ giúp.”

Mẹ ngẩn ra nhìn tôi một lúc trước khi ngộ ra sự thật. “Ý con là... bà ấy đi nâng mặt à?”

“Không chỉ một lần. Nhưng mẹ tránh chủ đề đó ra nhé. Được không mẹ?”

Cả hai chúng tôi đứng đợi bố đưa áo khoác, và tôi có thể thấy não mẹ tôi đang hoạt động, xử lý cái mẩu thông tin kia, cố gắng lắp ghép nó vào chỗ nào đó.

“Người đàn bà tội nghiệp,” bà bỗng nhiên nói. “Chắc hẳn kinh khủng lắm, cảm thấy bất an lắm. Mẹ chắc sống ở Mỹ đối với con cũng thế.”

Khi chúng tôi tiến đến ghế sofa, Elinor ngẩng lên và miệng bà ta nhếch ra ba milimét, chắc đó tương đương với một nụ cười mỉm.

“Chào Becky. Và xin có lời chúc mừng lễ đính hôn của cháu. Rất bất ngờ.”

Câu đó có ý gì nhỉ?

“Cám ơn bác nhiều!” Tôi nói, gượng cười. “Bác Elinor, cháu xin được giới thiệu bố mẹ cháu, Jane và Graham Bloomwood.”

“Xin chào chị.” Bố tôi nói, cười thân thiện, và đưa tay bắt tay bà. Nhìn bố thật nổi bật trong bộ vest màu ghi sẫm, tôi cảm thấy hơi tự hào. Bố thực sự rất đẹp trai, bố tôi, ngay cả khi mái tóc của ông đã bất đầu ngả bạc.

“Graham, không cần câu nệ vậy đâu!” mẹ tôi reo lên. “Chúng ra sắp thành một gia đình rồi mà!” Trước khi tôi có thể ngăn bà lại, bà đã dang rộng tay ôm chầm lấy Elinor khiến bà ta giật mình. “Chúng tôi vô cùng vui sướng được gặp chị, Elinor ạ! Luke đã kể cho chúng tôi rất nhiều về chị.” Và khi bà đứng lên lần nữa, tôi nhìn thấy bà làm nhàu cổ áo của Elinor, và không ngừng cười khúc khích.

“Không phải rất tốt sao?” Mẹ tôi tiếp tục khi bà ngồi xuống. “Rất tuyệt vời!” Bà nhìn quanh và mắt bà sáng lên. “Bây giờ chúng ta dùng gì chứ? Một tách trà ngon, hay một cái gì đó mạnh hơn để ăn mừng chăng?”

“Trà, tôi nghĩ vậy,” bố tôi nói. “Luke...”

“Con sẽ đi xem thế nào,” Luke nói, rảo bước thật nhanh.

Tôi ghét cái kiểu anh cư xử mỗi khi bên mẹ anh ấy. Bình thường anh mạnh mẽ và quyết đoán. Nhưng với Elinor thì cứ như kiểu bà ta là chủ tịch hội đồng quản trị của một công ty xuyên quốc gia nào đó và anh chỉ là một thuộc hạ tầm thường. Anh thậm chí còn chưa chào tôi.

“Này, chị Elinor,” mẹ tôi nói. “Tôi vừa mua cho chị một món quà nhỏ. Tôi nhìn thấy chúng ngày hôm qua và tôi không thể cưỡng lại được!”

Mẹ lôi ra một gói được bọc giấy màu vàng đồng và đưa cho Elinor.

Hơi lạnh lùng, Elinor mở gói quà - và lôi ra một cuốn sổ màu xanh nước biển, trên bìa trước ghi “Mẹ chú rể” bằng nét chữ uốn lượn màu bạc. Bà ta nhìn nó chằm chằm như thể mẹ tôi vừa tặng bà ta một con chuột chết vậy.

“Tôi cũng có một cái theo cặp!” mẹ tôi nói mãn nguyện. Bà lục túi và lấy ra một cuốn “Mẹ cô dâu” màu hồng. “Chúng được gọi là sổ tay kế hoạch của các bà mẹ! Có chỗ trống để chúng ta viết thực đơn, danh sách khách mời... màu sắc chủ đạo... và đây là một cái túi nhựa đựng các mẫu vải, hãy nhìn xem... Bằng cách này chúng ta có thể hợp tác với nhau! Và đây là trang ghi các ý tưởng... Tôi đã ghi vài ý vào đó rồi, vì thế nếu chị muốn đóng góp thêm bất cứ ý gì... hay nếu có bất cứ món ăn nào chị đặc biệt thích... Vấn đề là, chúng tôi muốn chị đóng góp ý kiến càng nhiều càng tốt.” Bà vỗ vỗ lên tay của Elinor. “Thực ra, nếu chị muốn đến thăm và ở lại một thời gian thì chúng ta sẽ thực sự hiểu nhau hơn…”

“Lịch của tôi khá kín rồi, tôi e vậy,” Elinor nói và mỉm cười lạnh lùng khi Luke xuất hiện trở lại, tay cầm điện thoại di động.

“Trà đang đến rồi. Và... con vừa có một cuộc điện thoại khá dễ chịu.” Anh nhìn quanh và nín cười: “Bọn con vừa giành được Ngân hàng North West làm khách hàng. Bọn con sẽ tổ chức buổi khánh thành một phòng giao dịch mới toanh của họ. Chắc hẳn vụ này sẽ rất lớn.”

“Luke!” Tôi reo lên. “Thật tuyệt vời!”

Luke đã ra sức theo đuổi Ngân hàng NorthWest từ lâu lắm rồi, và tuần trước anh thừa nhận anh nghĩ đã mất họ vào tay một công ty quảng cáo khác. Vì thế việc này thật quá tuyệt.

“Tốt lắm, Luke,” bố tôi nói.

“Thật tuyệt vời, cháu yêu!” mẹ tôi hùa theo.

Người duy nhất không nói gì là Elinor. Bà ta thậm chí không hề quan tâm, nhưng lại nhìn vào cái túi Hermès của mình.

“Bác nghĩ sao ạ, bác Elinor?” Tôi thận trọng nói. “Đó là một tin tốt đúng không ạ?”

“Mẹ hy vọng việc này sẽ không ảnh hưởng đến công việc của con dành cho Quỹ.” bà ta nói, và đóng cái túi lại.

“Chắc không sao đâu ạ,” Luke vô tư nói.

“Tất nhiên, công việc của Luke dành cho quỹ của bác là tình nguyện,” tôi chỉ ra một cách ngọt ngào. “Còn đây là công việc chính của anh ấy.”

“Thực ra.” Elinor nhìn tôi lạnh như băng, “Ừm, Luke này, nếu con không có thời gian...”

“Tất nhiên con có thời gian,” Luke nói, ném cho tôi một cái nhìn khó chịu. “Sẽ không thành vấn đề ạ.”

Tuyệt thật. Bây giờ thì cả hai bọn họ đều khó chịu với rôi.

Mẹ tôi nãy giờ quan sát lời qua tiếng lại với thái độ hơi ngỡ ngàng, và khi trà được mang tới thì khuôn mặt bà như giãn ra nhẹ nhõm.

“Đúng như những gì bác sĩ yêu cầu!” bà reo lên khi người hầu bàn đặt ấm trà và đĩa bánh bằng bạc xuống bàn chúng tôi. “Elinor này, tôi rót trà cho chị nhé?”

“Chị dùng một cái bánh nướng nhé,” bố tôi hồn hậu nói với Elinor. “Và thêm chút kem nữa.”

“Tôi không nghĩ vậy.” Elinor hơi khom người lại cứ như thể các phân tử kem đang bay lượn trong không trung và xâm nhập cơ thể bà ta vậy. Bà ta uống một ngụm trà, rồi nhìn đồng hồ. “Tôi e là tôi phải đi.”

“Gì cơ?” Mẹ tôi ngẩng lên ngạc nhiên. “Đã đi rồi sao?”

“Luke, con đi lấy xe chứ?”

“Chắc chắn rồi,” Luke nói, uống cạn cốc trà.

“Sao cơ?” Bây giờ đến lượt tôi nhìn chằm chằm. “Luke, chuyện gì diễn ra vậy?”

“Anh sẽ lái xe đưa mẹ anh ra sân bay,” Luke nói.

“Tại sao? Tại sao mẹ anh không thể đi taxi?”

Khi những lời này tuột ra khỏi miệng tôi thì tôi nhận ra rằng có vẻ như mình nói khá thô lỗ - nhưng rất thực lòng. Lẽ ra đây phải là một buổi gặp mặt gia đình vui vẻ. Chúng tôi mới chỉ đến đây được khoảng ba giây.

“Có một vài điều tôi cần trao đổi với Luke,” Elinor nói, cầm túi xách của bà ta lên. “Chúng tôi có thể trao đổi ở trong xe.” Bà ta đứng lên và phủi một mẩu bánh trong tưởng tượng khỏi đùi. “Rất vui được gặp anh chị,” bà ta nói với bố mẹ tôi.

“Chúng tôi cũng thế!” mẹ tôi reo lên, cố gắng hết sức để bày tỏ sự thân thiện ở những phút cuối cùng. “Rất tuyệt khi được gặp chị, Elinor ạ! Tôi sẽ lấy số điện thoại của chị từ Becky và chúng ta có thể tán gẫu vui vẻ về chuyện mình sẽ mặc gì! Chúng ta không nên đối chọi nhau quá, đúng không?”

“Đúng vậy,” Elinor nói, liếc nhìn đôi giày của mẹ tôi. “Tạm biệt, Rebecca.” Elinor gật đầu với bố tôi. “Và Graham nữa.”

“Tạm biệt chị Elinor,” bố tôi nói bằng giọng hết sức lịch sự - nhưng khi tôi liếc mắt nhìn ông thì tôi có thể thấy ông không hề bị gây ấn tượng. “Hẹn gặp cháu sau nhé Luke.” Khi họ đi khỏi cánh cửa ra vào, ông nhìn đồng hồ. “Mười hai phút.”

“Ý ông là sao?” mẹ tôi nói.

“Đó là thời gian bà ta dành cho chúng ta.”

“Graham! Tôi chắc bà ấy không cố ý...” Mẹ tôi im lặng khi nhận ra cuốn sổ “Mẹ chú rể” màu xanh nước biển vẫn còn nằm trên bàn giữa đống giấy gói quà. “Elinor đã để quên cuốn sổ kế hoạch đám cưới lại rồi!” mẹ tôi gào lên, chộp lấy nó. “Becky, đuổi theo bà ấy đi.”

“Mẹ ơi...” Tôi hít thở sâu. “Con sẽ không làm vậy. Con không chắc bà ấy quan tâm vậy đâu.”

“Tôi sẽ không tin bà ta giúp được gì,” bố tôi nói. Ông với tay lấy kem và đổ khá nhiều lên cái bánh nướng của mình.

“Ôi.” Mẹ nhìn tôi rồi lại nhìn bố - rồi chậm rãi ngồi phịch xuống ghế, cầm chặt lấy cuốn sổ. “Ôi, tôi hiểu rồi.”

Bà uống một ngụm trà, và tôi có thể thấy bà đang rất nỗ lực nghĩ ra một điều gì đó tốt đẹp để nói.

“Ừm... có lẽ bà ấy chỉ không muốn can thiệp!” cuối cùng bà cũng lên tiếng. “Điều đó hoàn toàn dễ hiểu.”

Nhưng chính bà cũng có vẻ không bị thuyết phục. Chúa ơi, tôi ghét Elinor.

“Mẹ ơi, mình uống hết trà,” tôi nói. “Rồi hai mẹ con mình đi mua đồ giảm giá đi?”

“Ừ,” mẹ tôi nói sau khi im lặng một lúc. “Ừ, ta đi đi! Bây giờ con nói mẹ mới thấy muốn mua găng tay mới.” Bà uống một ngụm trà và nhìn có vẻ vui hơn. “Và có lẽ một cái túi đẹp nữa.”

“Chúng ta sẽ thật vui vẻ,” tôi nói, và nắm chặt cánh tay mẹ. “Chỉ chúng ta thôi.”

FRANTON, BINTON VÀ OGLEBY

VĂN PHÒNG LUẬT SƯ

739 ĐẠI LỘ BA, CĂN HỘ 503

NEW YORK, NY10017

Cô Rebecca Bloomwood

251 Phố 11 Tây, Căn hộ B

New York, NY10014

Ngày 11 tháng Hai năm 2002

Kính gửi cô Bloomwood:

Xin cho phép chúng tôi là những người đầu tiên được chúc mừng lễ đính hôn của cô với ông Luke Brandon, chúng tôi được biết qua thông báo trên tờ The New York Observer. Chắc hẳn đây là thời gian rất hạnh phúc của cô, và chúng tôi xin gửi đến cô những lời chúc tốt đẹp nhất từ đáy lòng.

Chúng tôi chắc chắn rằng tại thời điểm này, cô sẽ ngập trong những lời đề nghị không mong muốn, thậm chí vô vị. Tuy nhiên, chúng tôi xin được giới thiệu một dịch vụ độc đáo và hết sức riêng tư mà chúng tôi nghĩ có thể sẽ thu hút được sự chú ý của cô.

Với tư cách là những luật sư chuyên giải quyết ly hôn với hơn 30 năm kinh nghiệm, chúng tôi biết sự khác biệt mà một luật sư giỏi có thể mang lại. Hãy để chúng tôi hy vọng và cầu nguyện rằng cô và ông Brandon sẽ không bao giờ phải gặp khoảnh khắc đau đớn đó. Nhưng nếu hai người gặp phải tình huống này thì chúng tôi là những chuyên gia trong những lĩnh vực sau:

• Thảo các hợp đồng tiền hôn nhân

• Thỏa thuận tiền cấp dưỡng cho vợ sau ly hôn

• Nhận các lệnh cấm của tòa án

• Điều tra thông tin (với sự giúp đỡ của các thám tử tư thuộc văn phòng luật của chúng tôi)

Chúng tôi không dám mong cô sẽ liên lạc với chúng tôi bây giờ. Cô chỉ cần đặt lá thư này cùng với những ghi chú khác dành cho đám cưới - và nếu cô có nhu cầu, cô sẽ biết tìm chúng tôi ở đâu.

Một lần nữa xin được gửi đến cô những lời chúc mừng!

Ernest p. Franton

Phó Phụ trách Văn phòng Luật

NGHĨA TRANG NƠI AN NGHỈ CUỐI CÙNG CỦA CÁC THIÊN THẦN

ĐỒI WESTCHESTER, HẠT WESTCHESTER, NEW YORK

Cô Rebecca Bloomwood

251 Phố 11 Tây, Căn hộ B

New York, NY10014

Ngày 13 tháng Hai năm 2002

Kính gửi cô Bloomwood:

Xin cho phép chúng tôi là những người đầu tiên được chúc mừng lễ đính hôn của cô với ông Luke Brandon, chúng tôi được biết qua thông báo trên tờ The New York Observer. Chắc hẳn đây là thời gian rất hạnh phúc của cô, và chúng tôi xin gửi đến cô những lời chúc tốt đẹp nhất từ đáy lòng.

Chúng tôi chắc chắn rằng tại thời điểm này, cô sẽ ngập trong những lời đề nghị không mong muốn, thậm chí vô vị. Tuy nhiên, chúng tôi xin được giới thiệu một dịch vụ độc đáo và hết sức riêng tư mà chúng tôi nghĩ có thể sẽ thu hút được sự chú ý của cô.

Một món quà cưới thực sự khác biệt.

Còn cách nào hay hơn nếu các khách mời của quý vị muốn bày tỏ sự trân trọng của họ trước tình yêu mà hai người dành cho nhau mà không phải là tặng cho hai người hai nấm mộ liền kề? Trong khu vườn yên tĩnh, thanh bình và được chăm sóc tỉ mỉ của chúng tôi, cô và chồng cô sẽ được an nghỉ bên nhau như khi sống cùng, mãi mãi.*

Một đôi mộ trong Khu vườn của Đấng cứu thế danh giá hiện đang có giá đặc biệt là 6.500 đô la. Tại sao không cho thêm khoản này vào danh sách những thứ cần thiết cho đám cưới - và để những người thân yêu của quý vị tặng món quà sẽ tồn tại vĩnh viễn này?**

Một lần nữa, xin gửi đến cô thêm nhiều lời chúc mừng, và chúc quý vị có một cuộc sống hôn nhân dài lâu và hạnh phúc bên nhau.

Hank Hamburg

Giám đốc Bán hàng

* Trong trường hợp ly hôn, các nấm mộ sẽ được chuyển đến phía bên kia của nghĩa trang.

** Công ty Mai táng Gia đình Hamburg bảo lưu quyền phân chia lại khu mộ, quý vị chỉ cần thông báo trước 30 ngày trong việc quy hoạch lại đất (xem điều khoản và điều kiện đính kèm).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.