“BỌN MÌNH TƯỞNG làm cậu ngạc nhiên chứ!” Suze nói sau khi vụ lộn xộn lắng xuống và Elinor tuyên bố xong - trong bài phát biểu bà ta nhắc đến tôi và Luke một lần, và quỹ Elinor Sherman đến sáu lần. “Tận hưởng nốt những ngày trăng mật cuối cùng và bọn mình đã có mặt ở căn hộ của cậu...”
“Và lúc đó tớ đang chuẩn bị đi đến nơi rồi...” Danny chèn thêm vào, mỉm cười toe toét như để xin lỗi.
“Vì thế Danny rủ bọn mình đi cùng đến bữa tiệc và làm cậu choáng đấy.”
“Gặp được cậu tuyệt quá.” Tôi ôm lấy cô thật tình cảm. “Cả Tarquin nữa.” Tất cả chúng tôi đều liếc mắt nhìn về phía Tarquin, anh ấy đang bị vây quanh bởi một nhóm các quý bà New York hâm mộ nhiệt tình.
“Anh sống trong lâu đài sao?” Tôi có thể nghe một trong số bọn họ nói.
“Vâng... ừm, đúng vậy. Thực ra đúng như vậy.”
“Anh có biết Thái tử Charles không?” một người khác nói và trợn tròn mắt lên.
“Chúng tôi chơi khúc côn cầu với nhau một hay hai lần gì đó...” Tarquin nhìn quanh, như đang khao khát được tẩu thoát.
“Anh phải gặp con gái tôi mới được,” một quý bà lên tiếng, đặt cánh tay như cái bàn kẹp lên vai anh ấy. “Nó rất yêu nước Anh. Nó đã thăm Hampton Court sáu lần rồi.”
“Anh ấy thật hoành tráng,” một giọng nói khe khẽ vang lên trong tai tôi, và tôi quay lại thì thấy Danny đang liếc qua vai tôi để nhìn Tarquin. “Siêu hoành tráng. Anh ấy là người mẫu à?”
“Anh ấy là cái gì cơ?”
“Ý tớ là chuyện kể rằng anh ấy là một nông dân.” Danny rít một hơi thuốc. “Chuyện nhảm nhí, đúng không?”
“Cậu nghĩ Tarquin có thể làm người mẫu á?” Tôi không thể ngăn cho cả thân mình rung lên vì cười.
“Gì thế?” Danny tức tối nói. “Anh ấy nhìn quá tuyệt. Tớ có thể thiết kế cho anh ấy hẳn một bộ sưu tập. Gặp Thái tử Charles... rồi gặp Rupert Everett nữa...”
“Danny, cậu biết là anh ấy không bị bóng chứ?”
“Tất nhiên tớ biết anh ấy không phải dân bóng! Thế cậu tưởng tớ định làm gì?” Danny im lặng khá trầm tư. “Nhưng anh ấy đã đi học ở trường nội trú của Anh Quốc đúng không?”
“Danny!” Tôi xô cậu ta một cái rồi ngẩng lên. “Chào anh Tarquin! Cuối cùng anh cũng thoát được!”
“Chào em!” Tarquin nói, hơi bối rối. “Suze, em yêu, em đã đưa cho Becky thứ mẹ cô ấy gửi chưa?”
“Ôi, để quên ở khách sạn rồi,” Suze nói, rồi quay sang tôi. “Bex này, bọn mình đã ghé thăm bố mẹ cậu trên đường ra sân bay. Hai bác bị ám ảnh quá mức ấy!” Cô cười khúc khích. “Hai bác không thể nói gì khác ngoài chuyện đám cưới.”
“Tớ không ngạc nhiên đâu,” Danny nói. “Có vẻ như mọi chuyện sẽ rất tuyệt đấy. Catherine Zeta-Jones, héo hon mòn mỏi vì sầu đau.”
“Catherine Zeta-Jones?” Suze nói vẻ thích thú. “Thế nghĩa là sao?”
Tôi cảm thấy người mình như tê cứng. Chết tiệt. Nghĩ đi.
“Danny này,” tôi nói một cách tự nhiên. “Tớ nghĩ tổng biên tập của báo Women’s Wear Daily ở đằng kia kìa.”
“Thật à? Ở đâu?” Cái đầu của Danny quay tít thò lò. “Tớ sẽ quay lại ngay.” Anh biến mất vào đám đông và tôi cảm thấy nhẹ cả người.
“Khi bọn tớ ở đó, hai bác đang tranh luận nảy lửa về kích cỡ của cái rạp vải,” Suze vừa nói vừa cười khúc khích. “Hai bác còn bắt bọn tớ ngồi lên bãi cỏ giả vờ làm khách mời.”
Tôi không muốn nghe đến chuyện này nữa. Tôi uống thêm một ngụm champagne nữa và cố gắng nghĩ ra một chủ đề khác.
“Em đã kể cho Becky toàn bộ chuyện xảy ra chưa?” Tarquin nói, bỗng nhiên nghiêm nghị.
“Ờ... chưa, chưa ạ,” Suze nói như có lỗi, và Tarquin thở dài thườn thượt, trông có vẻ nghiêm trọng.
“Becky này, Suze có một việc cần thú tội."
“Đúng đấy.” Suze mím môi và nhìn rất luống cuống. “Bọn mình đã ở nhà bố mẹ cậu, và mình đã xin phép được xem cái váy cưới của mẹ cậu. Và khi tất cả mọi người đang chiêm ngưỡng nó, mình cầm một cốc cà phê...” Cô ấy cúi đầu xuống. “Và rồi - mình không biết làm sao nó lại xảy ra nữa, nhưng mình làm đổ cà phê lên cái váy.”
Tôi nhìn cô ấy chằm chằm đầy ngờ vực. “Lên cái váy á? Cậu nói thật đấy chứ?”
“Tất nhiên bọn anh đã đề nghị được giặt sạch nó,” Tarquin nói. “Nhưng anh không chắc nó còn mặc được nữa không. Bọn anh cảm thấy cực kỳ có lỗi, Becky ạ. Và tất nhiên bọn anh sẽ mua một cái váy khác cho em.” Anh ấy nhìn cái ly không của mình. “Anh uống thêm một ly nữa được chứ?”
“Vậy là cái váy... đã bị hỏng rồi sao?” Tôi hỏi lại cho chắc.
“Ừ, và việc đó không hề dễ dàng, xin nói với cậu là thế!” Suze nói ngay khi Tarquin đi ra ngoài hẳn. “Lần đầu tiên mình thử mẹ cậu đã kéo nó ra khỏi kịp thời. Rồi bà bắt đầu tỏ ra rất lo lắng và nói bà nên cất nó đi. Mình đã phải cố tình ném cả cốc cà phê lên cái váy khi mẹ cậu đóng gói nó - thậm chí cốc cà phê chỉ kịp làm hồng phần đuôi váy. Tất nhiên, bây giờ thì mẹ cậu ghét mình rồi,” cô buồn bã nói. “Mình nghĩ có khi sẽ không được mời đến đám cưới của cậu mất.”
“Ôi, Suze. Chắc chắn mẹ mình không ghét cậu đâu. Và cảm ơn cậu rất nhiều. Cậu là một ngôi sao thực thụ. Mình thực sự không nghĩ cậu có thể làm được việc này.”
“Ừm, mình không thể để cậu nhìn như một món côt lết cừu được, đúng không?” Suze cười toe toét. “Cái lạ ở đây là, trong những tấm ảnh cưới mẹ cậu nhìn thực sự rất đáng yêu khi mặc nó. Mà sao trong đời thực thì...” Cô xị mặt ra.
“Chuẩn. Ôi, Suze này, mình thực sự rất vui khi cậu ở đây.” Tôi ôm chầm lấy cô. “Mình cứ tưởng cậu chỉ biết... có gia đình. À mà cuộc sống hôn nhân thế nào vậy?”
“Cũng chẳng có gì khác,” Suze nói sau khi im lặng một lúc. “Ngoại trừ việc bọn mình có nhiều bát đĩa hơn...”
Tôi cảm thấy có ai đó vỗ lên vai mình và tôi ngẩng lên thì thấy một phụ nữ tóc đỏ đang mặc một bộ vest bằng lụa tơ tằm màu nhạt.
“Laura Redburn Seymour,” bà ta nói và chìa tay ra. “Chồng tôi và tôi phải đi rồi, nhưng tôi chỉ muốn nói tôi vừa nghe về kế hoạch cưới của cô. Tôi đã làm đám cưới ở cùng chỗ đó, mười lăm năm trước. Và nghe này cô gái, khi bước đi giữa hai hàng ghế đó, cô sẽ cảm thấy không có gì tuyệt hơn thế.” Bà ta vỗ tay và mỉm cười với chồng, nhìn ông này giống hệt Clark Kent.
“Trời,” tôi nói. “Vâng... cảm ơn bà!”
“Bà cũng lớn lên ở Oxshott ạ?” Suze vui vẻ hỏi. “Thật là tình cờ!” Ôi, chết tiệt.
“Tôi xin lỗi.” Laura Redburn Seymour nói.
“Oxshott!” Suze nói. “Bà biết mà!”
“Ox? Ox gì cơ?” Laura Redburn Seymour bối rối nhìn chồng mình. “Chúng tôi không thích săn bắn,” Clark Kent nói hơi lạnh lùng. “Xin chào. Và chúc mừng cô một lần nữa,” ông ta nói với tôi.
Và khi cả hai bước đi, Suze nhìn tôi chằm chằm không hiểu. “Bex. Nghe cái đó có nghĩa gì không?”
“Mình... ừm...” Tôi xoa xoa mũi, như để câu giờ.
Tôi thực sự không biết tại sao, nhưng tôi có một cảm giác cực kỳ mãnh liệt là tôi không muốn nói với Suze về khách sạn Plaza.
OK. Tôi đã biết tại sao. Bởi vì tôi biết chính xác cô ấy sẽ nói gì.
“Ừ.” Cuối cùng tôi cũng lên tiếng. “Mình nghĩ nó có nghĩa đấy chứ, đại khái thế.”
“Không, nó chẳng có nghĩa gì cả! Bà ta không cưới ở Oxshott. Tại sao bà ta lại nghĩ cậu sẽ bước đi giữa hai hàng ghế giống như bà ta chứ?”
“Ừm... cậu biết đấy... họ là người Mỹ mà. Không có gì họ nói mà có nghĩa cả... Vì thế, ừm... hãy đi mua váy cưới nào! Mai mình đi mua nhé?”
“Ôi, chắc chắn rồi!” Suze nói, hai chân mày ngay lập tức giãn ra. “Chúng ta sẽ đi đâu nhỉ? Barneys có gian hàng váy cưới không?”
Ơn Chúa vì Suze thật quá ngọt ngào và không nghi ngờ gì.
“Có, có chứ,” tôi nói. “Mình cũng đã xem qua rồi, nhưng chưa thử cái nào cả. Vấn đề là, mình chưa hẹn trước, mà ngày mai lại là thứ Bảy.” Tôi nhíu mày. “Chúng ta có thể thử đi Vera Wang nhưng có lẽ chỗ đó đã được đặt trước hết rồi...”
“Mình cũng muốn đi mua đồ cho em bé. Mình có danh sách rồi đây.”
“Mình cũng mua được vài thứ rồi,” tôi nói, trìu mến nhìn vào cái bụng lùm lùm của cô. “Cậu biết đấy. Chỉ là mấy món quà nho nhỏ thôi.” “Mình muốn mua một cái di động thật đẹp...”
“Đừng lo, mình vừa mua cho cậu một cái rồi. Với cả mấy bộ quần áo rất yêu nữa!”
“Bex! Cậu đâu cần làm vậy!”
“Cửa hàng Baby Gap giảm giá mà!” Tôi thanh minh.
“Xin lỗi.” Một giọng nói cắt ngang, cả hai chúng tôi đều ngẩng lên và nhìn thấy một quý bà trong bộ đồ đen và đeo ngọc trai đang đi tới. “Tôi không thể không nghe thấy chuyện hai cô vừa nói. Tên tôi là Cynthia Harrison. Tôi là một bạn tốt của Elinor và cũng là của Robyn, người tổ chức cưới của cô. Cô đang được chăm sóc rất tốt đấy!”
“Ồ, vâng!” Tôi lịch sự nói. “Rất vui khi nghe thấy điều đó!”
“Nếu cô đang tìm váy cưới thì cho phép tôi được mời cả hai cô đến boutique váy cưới của tôi có tên là Dream Dress được chứ?” Cynthia Harrison cười vui vẻ với tôi. “Tôi đã bán váy cưới hai mươi năm nay rồi, và ngay trong tuần này tôi sẽ khai trương một cửa hiệu ở đại lộ Madison. Chúng tôi có một bộ sưu tập vĩ đại gồm rất nhiều váy cưới hàng hiệu, giày, và cả phụ trang đi kèm. Dịch vụ tư vấn riêng trong một không gian rất xa hoa. Tất cả các nhu cầu dù lớn dù nhỏ của cô dâu đều được đáp ứng.”
Bà ta đột nhiên dừng lại cứ như thể vừa mới đọc xong một tấm quảng cáo vậy.
“Vâng... OK! Ngày mai chúng tôi sẽ đến!”
“Chúng ta hẹn lúc 11 giờ nhé?” Cynthia đề xuất, và tôi liếc nhìn Suze, cô gật đầu.
“11 giờ. Cảm ơn bà rất nhiều!”
Khi Cynthia Harrison vừa đi khỏi, tôi cười toe toét sung sướng với Suze. Nhưng cô đang liếc sang phía bên kia căn phòng.
“Luke làm sao ấy nhỉ?” cô ấy nói.
“Ý cậu là sao?” Tôi quay lại và nhìn chằm chằm. Luke và Michael đang ở góc phòng, cách xa hẳn mọi người và trông như họ đang cãi nhau.
Khi tôi quan sát thì Luke đang lên giọng rất gay gắt, và tôi có thể đoán được mấy từ “để nhìn xa trông rộng, vì Chúa!”
“Họ đang nói chuyện gì thế nhỉ?” Suze nói.
“Mình chẳng biết nữa!”
Tôi căng tai ra nhưng cũng chỉ nghe được mấy từ rất khó hiểu.
“… chỉ đơn giản vì không cảm thấy... thích hợp...” Michael đang nói.
“… ngắn hạn... cảm thấy hoàn toàn thích hợp...”
Luke nhìn thực sự rất lo lắng.
“… ấn tượng không tốt... lạm dụng quyền...”
“... đủ rồi!”
Tôi ngơ ngác nhìn khi Luke bước nhanh ra khỏi phòng. Michael hoàn toàn ngạc nhiên trước phản ứng của anh ấy. Trong một lúc anh đứng sững - rồi anh với lấy ly rượu và uống một ngụm đầy whisky.
Tôi không thể tin được. Tôi chưa từng thấy Luke và Michael nặng lời với nhau bao giờ. Ý tôi là, Luke ngưỡng mộ và yêu quý Michael. Anh ấy gần như coi Michael như cha của mình. Chuyện quái gì đang diễn ra thế này?
“Một phút nữa mình sẽ quay trở lại,” tôi thì thầm với Suze, và vội vã nhưng kín đáo hết sức, lại chỗ Michael đang đứng, anh ấy vẫn đang nhìn mãi vào một khoảng không vô định.
“Chuyện này là thế nào vậy ạ?” Tôi hỏi ngay khi lại gần anh ấy. “Tại sao anh và Luke lại cãi nhau?”
Michael ngẩng lên, lo lắng - rồi nhanh chóng cố gắng mỉm cười. “Chỉ là một chút bất đồng trong công việc thôi,” anh nói. “Không có gì đáng lo đâu. Vậy em đã quyết định được địa điểm trăng mật chưa?” “Michael, thôi mà. Em chứ ai đâu! Nói cho em biết chuyện gì đang diễn ra đi.” Tôi hạ giọng. “Ý anh là sao khi anh nói Luke đang lạm dụng quyền của mình? Chuyện gì xảy ra vậy?”
Im lặng một hồi lâu và tôi có thể thấy Michael đang cân nhắc liệu có nên nói cho tôi hay không.
“Em có biết chuyện,” cuối cùng anh cũng lên tiếng, “rằng ít nhất một nhân viên của Công ty Truyền thông Brandon vừa mới được luân chuyển sang làm cho Quỹ từ thiện Elinor Sherman không?”
“Cái gì cơ?” tôi nhìn anh ấy chằm chằm vì sốc. “Anh nói thật đấy chứ?”
“Gần đây anh phát hiện ra một trợ lý mới của công ty vừa được bổ nhiệm làm việc cho mẹ của Luke. Công ty Truyền thông Brandon vẫn đang trả lương cho cô ta - nhưng đáng nói là cô ta lại đang làm đầy tớ cả ngày cho Elinor. Tất nhiên cô ấy không sung sướng gì khi phải làm thế cả.” Michael thở dài. “Tất cả những gì anh muốn làm là đưa chuyện này ra, nhưng Luke tỏ ra rất cứng đầu.”
“Anh ấy không hề nói gì với em!” tôi nói vẻ không tin nổi.
“Cậu ấy không hề nói với bất kỳ ai. Anh chỉ phát hiện ra vì tình cờ người trợ lý này biết con gái anh, và cảm thấy cô ấy cần gọi cho anh.” Michael hạ giọng. “Mối đe dọa thực sự là cô ta có thể than vãn với các nhà đầu tư. Rồi thì Luke sẽ gặp rắc rối.”
“Là mẹ anh ấy rồi,” cuối cùng tôi cũng lên tiếng. “Anh biết không, bà ta như có một sức mạnh khống chế nào đó với anh ấy. Anh ấy làm mọi thứ chỉ để gây ấn tượng với bà ấy.”
“Anh biết,” Michael nói. “Và anh có thể hiểu điều đó. Mọi người đều có gót chân Asin.” Anh nhìn đồng hồ đeo tay. “Anh phải đi đây, anh e là thế.”
“Anh không thể đi được! Khi mà chưa nói chuyện lại với anh ấy!”
“Anh không chắc việc đó bây giờ đã là tốt đâu.” Michael nhìn tôi thật hiền lành. “Becky này, đừng để chuyện này làm hỏng buổi tối của em nhé. Và đừng đi gây khó dễ với Luke nhá. Hiển nhiên chủ đề này khá nhạy cảm rồi? Anh nắm chặt lấy cánh tay tôi. “Anh chắc chắn mọi việc sẽ ổn thôi.”
“Em sẽ không làm vậy đâu. Em hứa đấy!” Tôi gượng cười thật tươi. “Và cảm ơn vì đã đến, anh Michael. Điều này rất có ý nghĩa đối với bọn em. Cả hai bọn em.”
Tôi ôm anh thật chặt và nhìn anh bước đi. Rồi khi anh đi khỏi, tôi đi ra khỏi phòng. Tôi phải nói chuyện với Luke thật nhanh mới được.
Hiển nhiên là Michael nói rất có lý. Đây là một chủ đề rất nhạy cảm vì thế tôi không nên đổ thêm dầu vào lửa. Tôi sẽ chỉ hỏi vài câu thăm dò thật khéo léo, và nhẹ nhàng đưa anh ấy vào đúng hướng. Giống như cách mà người vợ tương lai nên làm.
Cuối cùng thì tôi cũng tìm thấy anh ở trên lầu, ngồi trong một cái ghế tựa ở phòng ngủ của mẹ anh, nhìn vào khoảng không vô định.
“Luke này, em vừa nói chuyện với Michael!” Tôi reo lên. “Anh ấy nói với em rằng anh cử nhân viên của Công ty Truyền thông Brandon sang làm việc cho quỹ từ thiện của mẹ anh à!”
Chết rồi. Câu đó có vẻ tuôn ra không đúng lắm.
“Một trợ lý,” Luke nói mà không hề quay đầu lại. “Được chưa?”
“Sao mẹ anh không tự thuê trợ lý riêng? Luke này, điều gì xảy ra nếu các nhà đầu tư phát hiện ra?”
“Becky này, anh hoàn toàn không ngu đến thế đâu. Tất cả cái vụ từ thiện này sẽ tốt cho công ty.” Cuối cùng thì anh cũng quay đầu lại nhìn tôi. “Kinh doanh quan trọng nhất là hình ảnh. Khi anh chụp ảnh trao vài tấm séc khổng lồ nào đó cho một tổ chức từ thiện uy tín thì hiệu quả sẽ rất lớn. Ngày nay, người ta muốn liên kết với các công ty có khả năng mang lại cho họ điều gì đó. Anh đã lên kế hoạch chụp hình đăng trên báo New York Post trong vài tuần tới cộng thêm vài chuyên mục đặc biệt đặt ở những báo khác. Hiệu quả của việc quảng bá thương hiệu của bọn anh sẽ là rất lớn!”
“Vậy thì tại sao Michael lại không nhìn ra điều đó?”
“Anh ấy không chịu nghe. Tất cả những điều anh ấy nói là anh đã tạo ra một tiền lệ xấu như thế nào.”
“Ừm, có lẽ anh ấy có lý! Ý em là, chắc hẳn anh thuê nhân viên để làm việc cho anh, chứ không phải cử sang công ty khác...”
“Việc này chỉ xảy ra có một lần,” Luke bực dọc nói. “Và theo anh thì lợi nhuận đến với công ty sẽ vượt xa chi phí bỏ ra.”
“Michael là cộng sự của anh! Anh nên lắng nghe anh ấy. Anh nên tin tưởng anh ấy.”
“Và anh ấy nên tin tưởng anh!” Luke giận dữ vặc lại. “Sẽ chẳng có vấn đề gì với các nhà đầu tư đâu. Tin anh đi, khi họ nhận ra sức ảnh hưởng đối với công chúng mà anh tạo ra thì họ chỉ có vui trở lên. Nếu Michael chỉ cần hiểu được điều đó thì đã không chỉ trích mấy cái việc vụn vặt... À mà anh ấy đâu rồi?”
“Michael phải đi rồi,” tôi nói - và mặt Luke đanh lại vì sốc.
“Anh ấy bỏ đi rồi sao. Ừ, được rồi. Tuyệt thật đấy.”
“Không phải như thế đâu. Anh ấy phải đi mà.” Tôi ngồi xuống giường và cầm lấy tay của Luke. “Luke này, đừng cãi nhau với Michael nữa nhé. Anh ấy thực sự là một người bạn rất tốt. Thôi nào, hãy nhớ những gì anh ấy từng làm cho anh đi. Anh có nhớ bài phát biểu của anh ấy hôm sinh nhật anh chứ?”
Tôi đang cố xoa dịu bầu không khí nhưng Luke dường như không quan tâm. Khuôn mặt anh căng thẳng và sưng lên như tự vệ, hai vai anh khom lại. Anh không định nghe một lời nào tôi nói đâu. Tôi thở dài và uống một ngụm champagne. Tôi cần phải chờ đến lúc nào đó thuận lợi hơn.
Chúng tôi im lặng vài phút - và chỉ một lúc sau là cả hai đã thấy nhẹ nhõm. Như thể chúng tôi đã quyết định ngừng bắn.
“Em phải đi đây,” cuối cùng tôi cũng lên tiếng. “Suze không biết ai dưới đó cả.”
“Cô ấy ở New York trong bao lâu?” Luke hỏi, ngẩng lên nhìn.
“Chỉ vài ngày thôi.”
Tôi vu vơ nhìn quanh căn phòng. Tôi chưa từng vào phòng ngủ của Elinor. Nó miễn chê, cũng như phần còn lại của ngôi nhà, với những bức tường màu nhạt và rất nhiều đồ đạc nội thất đặt riêng nhìn đã thấy đắt tiền.
“Này, anh đoán xem,” tôi nói, sực nhớ ra. “Suze và em định ngày mai sẽ đi chọn váy cưới!”
Luke nhìn tôi đầy ngạc nhiên. “Anh tưởng em sẽ mặc váy cưới của mẹ em chứ.”
“Vâng, ừm.” Tôi nhăn mặt. “Vấn đề là có một tai nạn khủng khiếp.. ”
Và tất cả những gì tôi có thể nói là ơn Chúa. Ơn Chúa vì Suze và cốc cà phê có chủ định của cô ấy.
Khi chúng tôi đặt chân đến trước gian trưng bày của cửa hàng Dream Dress trên Đại lộ Madison sáng hôm sau, tôi bỗng nhận ra việc mẹ tôi yêu cầu tôi làm là thế nào. Làm sao bà có thể mong muốn tôi mặc một cái váy xếp tầng màu trắng thay vì một trong số những cái váy đẹp lộng lẫy, tuyệt vời, trông như được tạo ra chỉ để cho những người vừa thắng giải Oscar như thế này chứ? Chúng tôi mở cửa ra và lặng lẽ ngắm nhìn gian trưng bày yên lặng, với những tấm thảm màu rượu champagne và những đám mây vẽ trên trần nhà nhìn như thật - và dọc hai bên phòng là những chiếc váy cưới được treo trên những cái thanh sáng loáng, lấp lánh, và rực rỡ.
Tôi có thể cảm thấy sự phấn khích tột độ đang dâng lên trong mình như một cái đài phun nước. Tôi sợ mình cười rít lên mất.
“Rebecca này!” Cynthia đã nhìn thấy chúng tôi và đang vừa đi đến vừa cười hớn hở. “Tôi rất vui vì các cô đã tới. Chào mừng tới Dream Dress, khẩu hiệu của chúng tôi là...”
“Ồ, tôi cược là tôi biết!” Suze cắt ngang. “Nó là ‘Hãy biến ước mơ thành hiện thực ở Dream Dress’ đúng không?”
“Không. Không phải vậy.” Cynthia mỉm cười.
“Nó là ‘Mọi ước mơ đều biến thành sự thật ở Dream Dress’ đúng không?”
“Không.” Nụ cười của Cynthia có phần đã giảm tươi tắn. “Nó là ‘Chúng tôi sẽ tìm ra Chiếc váy trong mơ của bạn.’”
“Ôi, đáng yêu quá!” Suze lịch sự đồng tình.
Cynthia dẫn chúng tôi vào căn phòng yên tĩnh và mời chúng tôi ngồi xuống chiếc ghế sofa màu kem. “Tôi sẽ quay lại với các cô ngay,” bà ta vui vẻ nói. “Hãy nhìn qua mấy tạp chí này một lúc.” Suze và tôi cười rạng rỡ với nhau - rồi cô với tay lấy cuốn Cô dâu đương đại, và tôi cầm một cuốn Những đám cưới của Martha Stewart.
Tôi rất thích Những đám cưới của Martha Stewart.
Bí mật nhá, tôi cũng muốn có một đám cưới như trong Những đám cưới của Martha Stewart. Tôi chỉ muốn bò vào bên trong những trang tạp chí với những cô dâu xinh đẹp cưới ở Nantucket và Nam California và cưỡi ngựa đến nhà thờ và làm khay đựng thiệp ghi chỗ ngồi trong đám cưới từ những quả táo đông lạnh màu nâu đỏ nhạt.
Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp một cặp rất đẹp đôi đang đứng trên cánh đồng cây anh túc đỏ rực, phía sau là những rặng núi đẹp choáng ngợp. Bạn biết đấy, có lẽ chúng tôi cũng nên cuới ở một cánh đồng hoa anh túc, tôi có thể đội một vòng lúa mạch lên tóc và Luke có thể tự tay làm một cái ghế thật đáng yêu cho hai chúng tôi vì gia đình anh ấy đã làm nghề mộc được sáu thế hệ rồi. Rồi chúng tôi sẽ trở về nhà trong một chiếc xe bò cũ...
“Dịch vụ ‘Găng tay trắng kiểu Pháp’ là gì vậy?” Suze nói, nhìn chằm chằm vào một mục quảng cáo vẻ khó hiểu.
“Mình không biết.” Tôi ngẩng lên bối rối. “Này, Suze, nhìn cái này đi. Mình có nên tự làm hoa cưới không nhỉ?”
“Làm gì cơ?”
“Nhìn này!” tôi chỉ vào một trang báo. “Bạn có thể tự làm những bông hoa từ giấy kếp và tạo ra một bó hoa cưới rất sáng tạo và độc đáo.”
“Cậu á? Làm hoa giấy á?”
“Mình làm được mà!” Tôi nói, cảm thấy hơi tức tối với cái giọng điệu của cô. “Cậu biết mình là một người rất sáng tạo mà.”
“Vậy nếu trời mưa thì sao?”
“Trời sẽ không mưa đâu…” Tôi đột ngột dừng lại.
Tôi đang định nói, “Trời sẽ không mưa ở khách sạn Plaza.”
“Mình chỉ... biết trời sẽ không mưa,” tôi đành nói vậy, và nhanh chóng lật một trang tạp chí. “Ôi, nhìn mấy đôi giày kia đi!”
“Các quý cô! Hãy bắt đầu đi.” Cả hai chúng tôi cùng ngẩng lên và nhìn thấy Cynthia đã quay lại, tay cầm kẹp tài liệu. Bà ta ngồi xuống cái ghế nhỏ mạ vàng và cả hai chúng tôi cùng tập trung nhìn bà ta.
“Không có việc gì trong đời cô,” bà ta nói, “có thể chuẩn bị tâm thế cho cô khi đi mua váy cưới. Cô có thể nghĩ mình biết mua quần áo.” Cynthia khẽ mỉm cười và lắc đầu. “Mua một cái váy cưới lại khác. Ở cửa hàng Dream Dress của chúng tôi, chúng tôi luôn nói, bạn không chọn cái váy cưới của mình...”
“Mà cái váy của bạn sẽ chọn bạn?” Suze gợi ý.
“Không,” Cynthia nói và tỏ ra hơi khó chịu. “Bạn không chọn cái váy của mình,” bà ta lặp lại, quay về phía tôi, “bạn gặp gỡ cái váy của mình. Cô đã gặp được người đàn ông của mình... bây giờ đã đến lúc gặp cái váy của mình. Và để tôi khẳng định với cô một lần nữa, có một chiếc váy đang chờ đợi cô. Nó có thể là chiếc đầu tiên cô thử.” Cynthia chỉ chiếc váy bó sát hở vai và lưng đang treo gần đó. “Nó có thể là chiếc thứ hai mươi. Nhưng khi cô mặc được chiếc váy dành cho mình... nó sẽ đập vào cô ở ngay đây này.” Bà ta vỗ vào chỗ bụng phía dưới xương sườn. “Việc này cũng như việc phải lòng nhau vậy. Cô sẽ biết ngay thôi.”
“Thật sao?” Tôi nhìn quanh, cảm thấy phấn khích ghê gớm. “Làm sao tôi biết được?”
“Hãy cứ chờ... cô sẽ biết mà.” Bà ta mỉm cười thông thái. “Cô đã có ý tưởng nào chưa?”
“Ừm, tất nhiên tôi có một vài ý tưởng...”
“Tốt! Sẽ tốt hơn nếu chúng ta thu hẹp phạm vi tìm kiếm lại một chút. Vậy trước khi bắt đầu, cho tôi hỏi cô vài câu cơ bản nhé.” Bà ta mở nắp bút ra. “Cô thích những gì đơn giản chứ?”
“Chính xác,” tôi nói, gật đầu. “Thực sự đơn giản và trang nhã. Hay không thì một cái gì đó hơi cầu kỳ một chút,” tôi nói thêm, mắt nhìn thấy một chiếc váy tuyệt đẹp có hoa hồng chạy dọc phía sau lưng.
“Đúng rồi. Thực sự... đơn giản hoặc cầu kỳ...” Bà ta viết nguệch ngoạc vào sổ ghi chép. “Cô thích loại đính cườm hay thêu chứ?”
“Có lẽ vậy.”
“OK… nào. Loại có tay hay vai trần?”
“Có thể là vai trần,” tôi trầm tư nói. “Hoặc loại có tay.”
“Cô có muốn có đuôi váy dài không?”
“Ôi, có!”
“Nhưng cậu không phiền nếu không có đuôi váy đúng không?” Suze nói thêm, cô ấy đang đọc qua tờ Tóc cô dâu. “Ý mình là, cậu luôn luôn có thể dùng một cái voan trùm đầu thật dài khi bước vào lễ đường mà.”
“Đúng thế. Nhưng tớ vẫn thích ý tưởng về cái đuôi váy dài...” tôi nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên bị thu hút bởi ý nghĩ đó. “Này, Suze, liệu mình có thể chờ vài năm nữa mới cưới, lúc đó con của cậu khoảng hai tuổi - và nó có thể nâng đuôi váy cho mình đấy!”
“Ôi!” Suze lấy tay che miệng lại. “Việc đó thật tuyệt vời! Nhưng nhỡ nó ngã lăn quay ra? Hoặc la hét thì sao?”
“Mình sẽ không phiền đâu! Và chúng ta sẽ sắm cho nó một bộ cánh thật xinh xắn, đáng yêu...”
“Liệu chúng ta quay lại chủ đề đang nói được chứ...” Cynthia mỉm cười với chúng tôi và kiểm tra lại cái kẹp tài liệu của mình. “Vậy là chúng ta sẽ kiếm cái gì đó hoặc đơn giản hoặc cầu kỳ, có tay hoặc vai trần, có lẽ có đính cườm và hoặc thêu và hoặc có đuôi váy dài hoặc không.”
“Chính xác!” Mắt tôi dõi theo mắt bà ta và nhìn quanh cửa hàng. “Nhưng bà biết đấy, tôi khá linh hoạt.”
“Đúng vậy.” Cynthia lặng lẽ liếc nhìn ghi chép của mình một hồi lâu. “Đúng vậy,” bà ta lại nói. “Vâng, có một cách duy nhất để cô có thể biết mình muốn gì là thử vài cái váy... vậy chúng ta hãy bắt đầu nào!”
Tại sao tôi chưa từng làm việc này nhỉ? Thử váy cưới đích thị là việc vui nhất mà tôi từng làm trong suốt cuộc đời mình. Cynthia chỉ cho tôi vào phòng thử đồ rất rộng dán giấy dán tường màu trắng và vàng đồng vẽ hình các tiểu thiên sứ với một tấm gương to và đưa cho tôi cái áo lót bằng ren, đôi giày xa tanh cao gót để đi vào - và rồi nhân viên bán hàng của bà ta mang váy vào, cứ năm cái một lần. Tôi thử một cái váy lụa chiffon bó sát người với phần lưng khá trễ, những cái váy kiểu váy múa ba lê với phần thân bên trên bó sát và tầng váy làm bằng vải lưới mềm như lụa, những chiếc váy làm từ xa tanh cao cấp và ren, những chiếc váy trơn hoàn toàn với đuôi váy dài thướt tha, những chiếc váy đơn giản, những chiếc váy láp lánh...
“Khi cô gặp chiếc váy dành cho mình, cô sẽ biết,” Cynthia vẫn tiếp tục nói khi người nhân viên bán hàng treo những chiếc mắc áo lên móc. “Vậy nên... cô cứ thử đi.”
“Tôi sẽ thử!” Tôi vui vẻ nói, và bước vào một cái váy vai trần với đăng ten được đính cườm và phần thân váy lòe xòe. Tôi bước ra ngoài và diễu qua diễu lại trước mặt Suze.
“Thật quá tuyệt!” cô ấy nói. “Thậm chí còn đẹp hơn cả cái váy có quai mảnh.”
“Mình biết! Nhưng mình vẫn khá thích cái váy có tay bằng đăng ten rơi xuống vai...” tôi tự ngắm mình trong gương. “Đến giờ mình đã thử bao nhiêu cái rồi?”
“Từ nãy đến giờ đã là... ba mươi lăm cái,” Cynthia nói, nhìn vào danh sách.
“Và có bao nhiêu cái tôi đánh dấu là có khả năng sẽ duyệt rồi?”
“Ba mươi hai.”
“Thật sao?” Tôi ngẩng lên đầy ngạc nhiên. “Tôi không thích cái nào vậy?
“Hai cái váy màu hồng và một cái váy có áo khoác ở ngoài.”
“Ồ không, tôi vẫn khá thích cái váy có áo khoác ở ngoài đó. Hãy đánh dấu là có thể chọn đi.” Tôi đi đi lại lại một lúc nữa, rồi nhìn quanh cửa hàng, cố nhìn xem có cái gì tôi chưa xem nữa không. Tôi dừng lại đằng trước một dãy váy dài dành cho các cô bé sẽ rắc hoa trong đám cưới và thở dài, hơi nặng nề hơn tôi định. “Chúa ơi, việc này thật khó khăn, đúng không? Ý mình là... chỉ có một cái váy. Một cái.”
“Tôi nghĩ trước đây Becky chưa từng mua cái váy nào,” Suze nói với Cynthia. “Có lẽ hơi sốc văn hóa.”
“Mình không hiểu tại sao người ta không thể mặc nhiều hơn một cái nhỉ. Ý mình là, đó lẽ ra là ngày hạnh phúc nhất đời người, đúng không? Ta phải được phép mặc năm cái váy.”
“Việc đó sẽ rất tuyệt!” Suze nói. “Cậu có thể mặc một cái thực sự đáng yêu và lãng mạn khi bước vào lễ đường, rồi một cái trang nhã hơn khi bước ra khỏi lễ đường... rồi một cái khi dùng tiệc cocktail...”
“Và một cái thực sự sexy để khiêu vũ... và một cái khác để...”
“Để Luke xé toạch ra,” Suze nói, mắt cô sáng rực lên.
“Các quý cô,” Cynthia nói, khẽ cười ré lên. “Rebecca này. Tôi biết việc này khó... nhưng một lúc nào đó cô phải lựa chọn thôi! Đám cưới vào tháng Sáu, cô hơi bị muộn rồi đấy,”
“Làm sao tôi có thể muộn được chứ?” Tôi sửng sốt nói. “Tôi vừa mới đính hôn thôi mà!”
Cynthia lắc đầu. “Nếu nói đến việc chọn váy cưới thì như vậy là muộn. Chúng tôi luôn khuyên rằng nếu các cô dâu nghĩ giai đoạn đính hôn của họ ngắn thì họ nên bắt đầu tìm váy cưới trước khi đính hôn.”
“Ôi Chúa ơi.” Tôi thở dốc ra. “Tôi không biết rằng việc này lại khó khăn đến thế.”
“Thử nốt cái váy cưới kia đi,” Suze gợi ý. “Cái váy có tay bồng bằng vải chiffon. Cậu chưa thử cái đó, đúng không?”
“Ồ,” tôi nói, nhìn nó thật ngạc nhiên. “Chưa, mình chưa thử.”
Tôi mang cái váy vào phòng thử đồ, lột cái váy có chân váy lòe xòe, và chui vào cái này.
Nó nhẹ nhàng trùm lên phần hông của tôi, ôm phần eo, và chiếc đuôi váy dài và nhỏ chảy xuống sàn nhà. Đường may ở cổ làm cho khuôn mặt tôi xinh hơn, còn màu váy thì tôn thêm nước da của tôi. Cảm giác rất dễ chịu. Nhìn cũng thích.
“Này,” Suze nói, ngồi thẳng lên khi tôi bước ra. “Đấy, nó đẹp quá.” “Đẹp nhỉ?” Tôi nói, bước lên bục.
Tôi nhìn mình chăm chú trong gương và cảm thấy dễ chịu. Nó là một chiếc váy đơn giản - nhưng khi mặc nó trông tôi thật tuyệt. Nó làm tôi nhìn thực sự rất gầy! Nó làm cho làn da của tôi sáng hơn và... Chúa ơi, có lẽ nó đúng là cái dành cho tôi!
Cả cửa hàng im lặng.
“Cô có cảm thấy ở đây không?” Cynthia nói, và ôm chặt lấy bụng mình. “Tôi... không biết! Tôi nghĩ vậy!” Tôi khẽ cười sung sướng. “Tôi nghĩ có lẽ thế.”
“Tôi biết mà. Cô thấy chưa? Khi cô tìm được chiếc váy dành cho mình, nó sẽ đánh gục cô. Cô không thể lên kế hoạch việc này, cô không thể diễn tả bằng câu chữ. Cô chỉ biết điều đó khi nó đúng là cái váy dành cho cô.”
“Mình đã tìm thấy váy cưới rồi!” Tôi vui vẻ nói với Suze. “Mình đã tìm thấy rồi!”
“Cuối cùng thì cũng thấy!” Trong giọng nói của Cynthia như có sự nhẹ nhõm. “Nào chúng ta hãy cùng nhau uống champagne ăn mừng nào!”
Khi bà ta đi khỏi, tôi lại cảm thấy tự phục mình. Nó cứ thế mà xảy ra, ta không biết trước được. Ai có thể nghĩ tôi lại thích một cái váy có tay bồng chứ?
Một nhân viên bán hàng mang một chiếc váy khác đi ngang qua và tôi thoáng thấy chiếc áo lót bó sát bằng lụa được thêu, có thắt ruy băng.
“Này, cái kia nhìn đẹp quá,” tôi nói. “Cái đó là gì vậy?”
“Đừng quan tâm nó là cái gì!” Cynthia nói, đưa một ly champagne cho tôi. “Cô đã tìm được chiếc váy của mình!” Bà ta nâng ly lên nhưng tôi vẫn đang nhìn cái áo lót bó sát được thắt nơ.
“Có lẽ tôi nên thử cái đó. Nhanh thôi.”
“Cậu biết mình đang nghĩ gì không?” Suze nói, ngẩng lên từ tạp chí Cô dâu. “Có lẽ cậu nên mặc một cái váy nhìn không giống váy cưới. Một cái màu mè chẳng hạn!”
“Ôi chao!” Tôi nhìn Suze chằm chằm, thấy cực kỳ thích thú. “Chẳng hạn như màu đỏ hay đại loại vậy.”
“Hay một bộ quần áo vest!” Suze gợi ý, cho tôi xem một trang tạp chí. “Những cái này nhìn không hay sao?”
“Nhưng cô đã tìm thấy cái váy của mình rồi!” Cynthia xen vào, giọng bà ta hơi rít lên. “Cô không cần xem nữa đâu! Đây chính là cái cô cần rồi!”
“Ừm...” Tôi xị mặt ra. “Bà biết đấy... tôi không chắc có phải không.”
Trong một khoảnh khắc kinh khủng tôi nghĩ Cynthia sắp ném ly champagne vào mặt tôi.
“Tôi tưởng đây là cái váy trong mơ của cô!”
“Đó là cái váy trong một vài giấc mơ của tôi thôi,” tôi giải thích. “Tôi có rất nhiều giấc mơ. Chúng ta có thể ghi lại là sẽ cân nhắc chọn nó không?”
“Được rồi,” cuối cùng bà ta cũng lên tiếng. “Một cân nhắc khác. Tôi sẽ viết lại.”
Khi bà ta đi khỏi, Suze rướn người về phía trước trên sofa và hớn hở nói với tôi. “Ôi, Bex, sẽ rất lãng mạn đấy! Tarkie và mình đã đi đến nhà thờ nơi cậu sẽ làm đám cưới. Nó đẹp lắm!”
“Nó đẹp mà,” tôi đồng tình, bỗng nhiên quặn lên cảm giác tội lỗi.
Mặc dù chưa có gì được quyết định cả. Tôi chưa hẳn đã chọn khách sạn Plaza. Chúng tôi có thể sẽ cưới ở Oxshott.
Có lẽ vậy.
“Mẹ cậu đã định đặt một cái vòm bằng hoa hồng lên trên cổng, và những bó hoa hồng ở tất cả chỗ ngồi trong nhà thờ... và rồi mọi người đều cài hoa hồng. Mẹ cậu nghĩ có thể dùng hoa hồng vàng, nhưng còn xem màu của các thứ khác thế nào đã...”
“Ồ, được đấy. Ừm, mình không chắc lắm...” tiếng tôi nhỏ dần khi thấy cửa ra vào cửa hiệu mở ra đằng sau tôi.
Robyn đang đi vào cửa hiệu, mặc một bộ vest màu hoa cà và tay cầm túi xách Mulberry. Chị ta bắt gặp ánh mắt của tôi trong gương và khẽ vẫy tay.
Robyn làm gì ở đây nhỉ?
“Và rồi trên các bàn, có lẽ sẽ có những chùm hoa nhỏ xinh xắn...”
Robyn đang tiến về phía chúng tôi. Tôi không chắc mình thích việc này lắm.
“Này, Suze!” Tôi quay người lại và mỉm cười thật tự nhiên (tôi hy vọng thế). “Sao cậu không đi xem mấy cái... ừm... gối để nhẫn ở đằng kia nhỉ?”
“Cái gì cơ?” Suze nhìn tôi chằm chằm như thể tôi đã mất trí. “Cậu không định dùng gối để nhẫn đấy chứ?” Làm ơn đừng bảo với mình là cậu biến thành người Mỹ rồi.”
“Ừm, vậy thì... mấy cái vương miện kia đi. Mình cũng định mua một cái!”
“Bex, có chuyện gì thế?”
“Không có gì!” Tôi vui vẻ nói. “Mình chỉ nghĩ có thể cậu muốn... ôi, xin chào Robyn!” Khi chị ta lại gần, tôi cố nặn ra một nụ cười thân thiện.
“Chào Becky!” Robyn nói, vỗ tay. “Cái váy đó không đẹp lắm sao? Trông cô không phải rất đáng yêu sao? Theo cô, đó có phải cái dành cho cô không?”
“Tôi chưa chắc lắm.” Miệng tôi căng ra, cảm giác thật đau đớn. “Robyn này, làm thế quái nào mà chị biết tôi ở đây thế? Chắc hẳn chị phải có khả năng ngoại cảm rồi!”
“Cynthia bảo tôi là cô đến đây mà. Cô ấy là bạn cũ của tôi.” Robyn quay về phía Suze. “Và đây là bạn thân của cô từ Anh sang đúng không?”
“Ồ... đúng vậy. Suze này, đây là Robyn, Robyn này, đây là Suze.”
“Suze à? Cô ấy chính là phù dâu của cô phải không? Ôi, thật vinh hạnh được gặp cô, Suze ạ! Trông cô sẽ rất tuyệt trong...” Chị ta ngừng lại ngay tức thì khi liếc nhìn cái bụng của Suze. “Ôi Suze thân mến, cô đang có bầu sao?”
“Chắc đến lúc đó tôi đã đẻ rồi,” Suze trấn an chị ta.
“Tốt rồi!” Khuôn mặt của Robyn như giãn ra. “Như tôi nói, trông cô sẽ rất tuyệt nếu mặc màu tím!”
“Màu tím sao?” Nhìn Suze thật bối rối. “Tôi tưởng tôi sẽ mặc màu xanh da trời.”
“Không, chắc chắn là màu tím.”
“Bex này, mình chắc chắn mẹ cậu nói...”
“Ừm, sao cũng được.” Tôi vội vã cắt ngang. “Robyn này. Lúc này tôi đang khá bận....”
“Tôi biết, và tôi không muốn làm mất thời gian của cô. Nhưng vì tôi ở đây rồi nên có vài điều... Hai giây thôi, tôi hứa đấy!” Chị ta lục túi và lôi ra cuốn sổ tay. “Đầu tiên, thật không may ban nhạc giao hưởng New York Philharmonic sẽ đi lưu diễn đúng vào khoảng thời gian diễn ra đám cưới, nhưng tôi đang tìm cách thay thế đây. Bây giờ, có điều...” Cô ta liếc nhìn cuốn sổ tay.
“Tuyệt vời!” Tôi liếc nhìn Suze thật nhanh, cô ấy từ nãy đến giờ vẫn nhăn nhó nhìn Robyn chằm chằm không hiểu gì. “Chị biết đấy, có lẽ chị nên gọi điện thoại cho tôi vào một lúc nào đó, và chúng ta có thể nói về chuyện này...”
“Sẽ không mất nhiều thời gian đâu! Và vấn đề kia là... chúng tôi đã lên lịch nếm thử đồ ăn ở khách sạn Plaza vào ngày 23 tại phòng ăn của đầu bếp trưỏng. Tôi đã chuyển lời nhận xét của cô về cá mặt quỷ và họ đang xem xét lại việc đó...” Robyn lật trang giấy. “Ồ, và tôi thực sự vẫn cần danh sách khách mời từ chỗ cô!” Chị ta ngẩng lên và lắc qua lắc lại ngón tay như quở trách tôi. “Chúng ta cũng cần xem xét đến thiệp mời trước khi có danh sách đó! Đặc biệt là với những vị khách từ nước ngoài!”
“OK. Tôi sẽ... tôi sẽ xem xét việc này,” tôi lắp bắp.
Tôi không dám nhìn sang Suze nữa.
“Tuyệt! Và tôi sẽ gặp cô ở cửa hiệu Antoine’s vào thứ Hai, lúc mười giờ. Mấy cái bánh đó... chắc cô sẽ ngất đi vì xúc động mất. Bây giờ tôi phải đi ngay đây.” Chị ta đóng cuốn sổ tay lại và mỉm cười với Suze. “Rất vui được gặp cô, Suze ạ. Hẹn gặp lại cô ở đám cưới!”
“Hẹn gặp chị ở đó!” Suze nói bằng giọng vui quá đà. “Chắc chắn rồi.”
Cánh cửa khép lại sau lưng Robyn và tôi nghẹn ngào, mặt tôi ngứa ran lên.
“Vậy là, e hèm... có lẽ mình nên đi thay đồ.”
Tôi tiến về phía phòng thử đồ mà không nhìn vào mắt Suze. Một lát sau, cô cũng vào đó với tôi.
“Ai đấy?” cô nói nhẹ nhàng khi tôi đang cởi khóa chiếc váy.
“Đó là... Robyn! Chị ấy thật dễ chịu đúng không?”
“Và chị ta nói về chuyện gì vậy?”
“Chỉ là... chuyện tán gẫu vớ vẩn về đám cưới... cậu biết đấy... Cậu có thể giúp mình cởi cái áo lót này ra được không?”
“Tại sao chị ta lại nghĩ cậu sẽ tổ chức cưới ở khách sạn Plaza chứ?” “Mình.., ừm... mình không biết!”
“Có cậu biết! Và cả cái bà ồ bữa tiệc đính hôn nữa!” Bỗng nhiên giọng Suze nghiêm trọng hết mức có thể. “Bex này, có chuyện gì vậy?”
“Không có chuyện gì cả!”
Suze túm lấy vai tôi. “Bex này, thôi ngay đi! Cậu sẽ không cưới ở khách sạn Plaza. Đúng không?”
Tôi nhìn cô ấy chằm chằm, cảm thấy mặt mình càng lúc càng nóng dần lên.
“Đó là... một lựa chọn,” cuối cùng tôi cũng lên tiếng.
“Ý cậu là sao, sao nó lại là một lựa chọn?” Suze nhìn tôi chằm chằm, bàn tay cô ấy như buông lỏng ra khỏi người tôi. “Làm sao đó có thể là một lựa chọn được?”
Tôi chỉnh lại cái váy trên mắc áo, cố câu giờ, cố gắng kiềm chế cảm giác tội lỗi đang dâng lên trong lòng tôi. Nếu tôi cư xử như thể đây là một chuyện bình thường thì nó sẽ là một chuyện bình thường.
“Chỉ là... ừm, Elinor đã đề nghị được tổ chức một đám cưới thật hoành tráng cho mình và Luke. Và mình chưa hoàn toàn quyết định xem có nên nhận lời bà ấy không.” Tôi có thể thấy thái độ của Suze. “Sao cơ?”
“Ý cậu là sao khi nói ‘sao cơ’?” Suze thẳng thắn vạch ra. “Thế còn (a) mẹ cậu đã và đang chuẩn bị đám cưới cho cậu? Thế còn việc (b) Elinor là một con bò cái đáng ghét? Thế còn (c) cậu bị mất trí rồi à? Làm thế quái nào mà cậu lại muốn cưới ở khách sạn Plaza chứ?”
“Bởi vì... bởi vì...” Tôi nhắm mắt lại thật nhanh. “Suze này, cậu phải nhìn thấy nó mới được. Bọn mình sẽ có dàn nhạc giao hưởng bộ dây, và trứng cá muối, và có hàu nữa này... và có khung ảnh của Tiffany cho mọi người ở trên bàn... và champagne Cristal... và cả chỗ đó sẽ được biến thành một khu vườn bị bỏ bùa mê thật huyền bí, và bọn mình sẽ có những cây bulô thật và chim chóc...”
“Những cây bulô thật à?” Suze xị mặt ra. “Cậu cần mấy cái đó làm gì chứ?”
“Nó giống như truyện Công chúa ngủ trong rừng mà! Và mình sẽ là công chúa, và Luke sẽ là...” Tôi nói nhỏ dần khi nhìn thấy Suze đang nhìn tôi như quở trách.
“Thế còn mẹ cậu thì sao?”
Lại im lặng, và tôi giả vờ đang mải mê tháo cái áo lót ra. Tôi không muốn phải nghĩ đến mẹ tôi vào lúc này.
“Bex này! Thế còn mẹ cậu thì sao?”
“Mình sẽ phải... làm cho bà đổi ý,” cuối cùng tôi cũng lên tiếng.
“Làm cho mẹ cậu đổi ý sao?”
“Bà đã tự nhủ mình không được phép tổ chức sơ sài!” Tôi chống chế. “Nếu bà đến và nhìn thấy khách sạn Plaza, và tất cả những kế hoạch này...”
“Nhưng mẹ cậu đã chuẩn bị được rất nhiều thứ rồi! Khi bọn mình ở đó bà đã không nói về chuyện gì khác. Mẹ cậu và... hàng xóm của cậu tên là gì ấy nhỉ?”
“Janice.”
“Đúng rồi. Họ gọi cái bếp nhà cậu là trung tâm chỉ huy. Có khoảng sáu cái bảng được dựng lên dùng để đính các tờ ghi chú, rồi các danh sách, và vật liệu ở khắp nơi... Và cả hai đang rất hạnh phúc khi làm việc đó.” Suze nhìn tôi tha thiết. “Becky này, cậu không thể bảo họ mọi chuyện chấm dứt được. Cậu không thể.”
“Elinor sẽ làm cho mọi người lên mây!” Giọng nói của tôi phảng phất sự hối lỗi, nhưng tôi giả vờ như không nghe thấy gì. “Ý mình là, mọi người sẽ rất vui vẻ! Đó sẽ là kỷ niệm chỉ có một lần trong đời cho mọi người mà! Họ có thể ở trong khách sạn Plaza, và nhảy cả đêm, và thăm New York... Họ sẽ có một kỳ nghỉ xa hoa nhất từ trước đến giờ!”
Tôi đang cố gắng hết sức để vẽ nên một bức tranh đẹp nhưng tận thâm tâm tôi biết điều đó không đúng. Khi nhìn vào mắt Suze tôi thấy cảm giác tội lỗi tràn ngập trong lòng, và tôi vội nhìn đi chỗ khác.
“Cậu đã nói chuyện này với mẹ cậu chưa?”
“Không. Mình... mình chưa nói gì với mẹ mình cả. Chưa. Chỉ đến khi nào mình chắc chắn 100% đã.” Cả hai chúng tôi im lặng và mắt Suze nheo lại.
“Bex này, cậu sẽ làm gì đó xử lý chuyện này chứ?” cô bỗng nhiên nói. “Hãy hứa với mình là cậu sẽ không giả câm giả điếc và vờ như không có chuyện gì xảy ra chứ?”
“Thiệt tình! Mình sẽ không làm thế đâu!” Tôi phẫn nộ nói.
“Hãy nhớ là mình chứ không phải ai đâu nhé!” Suze vặc lại. “Mình biết cậu như thế nào mà! Cậu thường ném các sao kê ngân hàng vào sọt rác và hy vọng một người hoàn toàn xa lạ nào đó sẽ thanh toán hóa đơn cho cậu!”
Thế đấy. Ta kể cho bạn bè mình các bí mật riêng tư nhất, để rồi họ dùng chúng để chống lại ta.
“Kể từ lúc đó mình đã trưởng thành lên nhiều rồi,” tôi nói, cố gắng có vẻ tự tôn. “Và mình sẽ giải quyết được chuyện này. Mình chỉ cần... chỉ cần nghĩ kỹ một chút.”
Cả hai chúng tôi im lặng hồi lâu. Ngoài kia, tôi có thể nghe thấy Cynthia nói “Tại cửa hàng Dream Dress của chúng tôi, khẩu hiệu của chúng tôi là, bạn không chọn chiếc váy của mình...”
“Nghe này, Bex,” cuối cùng Suze lên tiếng. “Mình không thể quyết định thay cho cậu. Không ai có thể làm vậy. Tất cả những gì mình muốn nói là, nếu cậu định rút khỏi đám cưới do mẹ cậu tổ chức thì cậu sẽ phải làm việc này thật nhanh.”
THE PINES
43 đường Elton
Oxshott,
Surrey
TIN NHẮN CHUYỂN BẰNG FAX
GỬI BECKY BLOOMWOOD
TỪ MẸ
Ngày 20 tháng Ba năm 2002
Becky, con yêu! Tin cực kỳ tốt lành đây!
Có thể con đã nghe việc Suze làm đổ cà phê lên chiếc váy cưới. Con bé thật hậu đậu, tội nghiệp nó.
Nhưng mẹ đã đưa cái váy đến tiệm giặt là... và họ đã làm việc thật tuyệt vời! Nó lại trắng phau như tuyết rồi và con vẫn sẽ mặc được nó!
Yêu con rất nhiều và hai mẹ con mình sẽ nói chuyện sớm nhé,
Mẹ xxxxxxxxx