Tín Đồ Shopping Mini

Chương 19: Chương 19




OK, ĐÚNG LÀ TÔI đang chết đây. Lúc này là bảy rưỡi sáng hôm sau mà tôi vẫn thèm ngủ kinh khủng, chỉ vì cứ mỗi lần tôi định thôi thì Luke lại lẩm nhẩm cái gì như, "Anh phải check mail," thế là tôi lại phải diễn màn mụ vợ cuồng dâm khêu gợi lại từ đầu.

Việc này, bạn biết đấy, cũng có ích lợi của nó. Nhưng giờ thì bọn tôi đã mệt phờ, cả hai bọn tôi. Chúng tôi đã kiệt sức. (Ít nhất là trong lúc này.) Và tôi biết lát nữa thôi đầu óc Luke sẽ hoạt động trở lại. Nên hiện tại tôi xoay xở giữ anh không ra khỏi phòng ngủ. Tôi mang hết bữa sáng vào phòng. Giờ anh đang nhấp đến tách cà phê thứ hai, còn Minnie đang ăn bánh mì nướng. Tuy nhiên, bất cứ lúc nào anh cũng có thể sẽ nhìn vào đồng hồ và nói...

"Em có thấy cái laptop của anh đâu không?" Anh ngẩng lên.

Biết ngay mà.

"Ừm... anh làm mất rồi ạ!" tôi giả nai.

"Chắc nó chỉ quanh quẩn đâu đây..." Anh nhặt cái áo đêm qua lên sàn lên.

"Chắc vậy." Tôi gật đầu ra vẻ thông thái. Lúc nãy tôi đã bí mật rút nó ra khỏi phòng rồi nhét vào đằng sau đống chai lọ dưới đấy tủ đựng bột giặt trong kho. Tôi còn dựng cả một cái cầu là và một giỏ đồ giặt lèn trước cửa tủ. Anh sẽ không đời nào tìm thấy.

"Anh cần liên lạc với Bonnie và giải thích tình hình..." Anh sục sạo khắp phòng, gấp gáp hơn. "Nó ở chỗ quái nào nhỉ? Tối qua anh còn vừa dùng cơ mà! Chắc anh bị điên mẹ nó rồi. Anh mượn điện thoại của em được không?"

"Hết pin rồi ạ," tôi nói dối trơn tru. "Em quên không sạc."

"Thế thì để anh dùng tạm máy tính của bố mẹ em vậy..."

"Họ đổi password rồi," tôi vội nói. "Anh không mở được đâu. Uống thêm cà phê nhé anh yêu?"

Điện thoại bên giường đổ chuông, tôi vồ lấy nhanh nhất có thể. "A lô? Ồ, điện thoại của anh này Luke!" tôi nặn ra một giọng ngạc nhiên. "Là Gary!"

"Chào Gary." Luke cầm lấy ống nghe. "Xin lỗi, di động của tôi hỏng…" Anh bỏ dở câu nói rồi há hốc miệng. "Cái gì?" cuối cùng anh cũng thốt lên. "Nhưng Gary..."

Tôi điềm đạm nhấp cà phê, quan sát Luke và cố nén một nụ cười. Rốt cuộc Luke gác máy, trông choáng váng.

"Chết tiệt!" Anh ngồi phịch xuống giường. "Gary gọi. Chắc anh ấy đang bị suy sụp thần kinh."

"Không thể thế được!" tôi thốt lên rất kịch.

Anh bạn Gary tốt bụng. Tôi biết là anh ấy sẽ không làm mình thất vọng mà.

"Anh ấy bảo cần gặp anh ngay lập tức, để nói chuyện về công ty, về cuộc đời anh ấy, chạy trốn khỏi áp lực. Nghe giọng anh ấy đích thị là hoảng loạn. Gary cơ đấy!" Luke gần như sốc. "Ý anh là, anh chưa bao giờ nghĩ Gary có thể bị suy sụp. Lúc nào anh ấy cũng ổn định. Thế mà anh ấy vừa bảo anh ấy không thể đối mặt được với London, anh ấy muốn gặp anh ở một nơi xa xôi hẻo lánh nào đấy ở New Fortest, chẳng hiểu vì cái khỉ gì."

Đó là nhà nghỉ mà Gary thường lui tới cùng gia đình. Ở đó không có tín hiệu điện thoại, không Internet, không ti vì. Sáng sớm nay Gary và tôi đã chat. Anh bảo có thể sẽ diễn màn suy sụp thần kinh suốt buổi sáng, trong lúc chờ tôi nghĩ ra kế hoạch khác.

"Anh phải ưu tiên Gary," tôi trịnh trọng nói. "Xét cho cùng, anh ấy chính là cánh tay phải của anh. Em nghĩ anh nên tới chỗ anh ấy nói, dù có là chỗ nào, và lắng nghe anh ấy tâm sự. Nếu không biết đâu anh ấy lại làm gì dại dột thì sao," tôi vội nói thêm khi thấy Luke lưỡng lự. "Anh đâu muốn mạo hiểm như thế, phải không anh? Cứ gọi cho Bonnie xem chị ấy có thể giúp sắp xếp được không."

Luke bất thần vỗ tay vào túi quần tìm cái BlackBerry rồi mới sực nhớ ra.

"Ôi, đây đúng là một trò đùa khốn kiếp." Vừa làu bàu anh vừa với lấy điện thoại cố định. "Thậm chí anh còn chả nhớ số máy bàn của chị ấy."

"Là…" Tôi kịp ngậm mồm. Chết tiệt. Mình bất cẩn quá. "Có lẽ sẽ hợp lý hơn nếu gọi qua tổng đài," tôi nhanh chóng lấp liếm. "Anh nhìn này!" Tôi đưa ra một tập giấy viết thư có in thông tin liên hệ của Brandon Communications. Một cách nặng nhọc, Luke bấm số, mặt mũi nhăn tít.

Tôi phải bặm chặt môi để không cười. Trông anh đau khổ quá.

"Chào Maureen. Tôi, Luke đây. Cô nối máy với Bonnie cho tôi được không?" Anh làm một ngụm cà phê. "Bonnie à. Ơn Chúa. Chị sẽ không tin nổi thảm họa tôi vừa trải qua đâu. Tôi không có cả điện thoại lẫn laptop, tôi vừa nhận được một cuộc gọi điên rồ từ Gary, tôi không hề biết là mình đang làm gì…" Anh ngừng lại, và tôi thấy sóng gió dần tan trên mặt anh.

"Ừm, cảm ơn chị, Bonnie," cuối cùng anh nói. "Như thế thật tuyệt. Sẽ nói chuyện với chị ngay sau đây. Chị có số này chưa?... OK. Và cám ơn." Anh đặt máy xuống và nhìn tôi. "Bonnie sẽ nhờ dịch vụ chuyển phát bằng xe đạp mang tới đây một cái laptop khác, trong lúc đó sẽ gặp Gary. Em nhận hàng hộ anh, trên đường trở lại văn phòng sẽ tạt qua lấy."

"Thật là sáng kiến!" tôi kêu lên, cứ như thể chuyện này mới tinh với tôi, và không phải là tôi vừa trao đổi chừng năm chục cái email về chủ đề này với chị vậy. "May mà Bonnie làm việc hiệu quả, phải không anh?" Tôi không thể ngăn mình nói thêm.

Bonnie sẽ gửi tới đây một chiếc laptop đã bị thay đổi cấu hình sao cho nó sẽ không thể vào mạng được vì một "lỗi server". Bộ phận kỹ thuật cũng đã chặn tài khoản email thật của Luke và tạo một tài khoản giả. Bonnie sẽ cho vào đó đủ email để giữ cho anh bận rộn, đồng thời không nghi ngờ - chỉ thế thôi. Về cơ bản, chúng tôi đang tách anh ra khỏi nền văn minh ảo.

"Và chị ấy còn đang điều cho anh một cái xe, đưa anh tới cái chỗ khỉ ho có gáy nào đấy Gary đang ẩn náu. Chừng hai mươi phút nữa nó sẽ tới đây." Luke nhìn quanh phòng lại một lần nữa, lông mày nhíu lại. "Anh nhớ chắc chắn là tối qua anh đã mang laptop về rồi. Anh chắc chắn."

"Anh đừng lo lắng vì chuyện cái laptop nữa," tôi thủ thỉ, như thể anh là một bệnh nhân đang điều trị tâm lý. "Em bảo này, sao anh không giúp Minnie mặc quần áo nhỉ?"

Cái BlackBerry của tôi rung bần bật báo cuộc gọi đến nãy giờ, và Luke vừa đi khỏi tầm nghe là tôi liền chụp lấy, trả lời mà thậm chí không buồn xem trước ai gọi.

"Chị Bonnie ạ?"

"Không, là Davina."

Tôi mải tập trung vào mấy sự kiện sáng nay quá nên phải mất một lúc tôi mới nhận ra đó là ai.

"Davina?" Tôi không giấu nổi ngạc nhiên. "Xin chào! Chị khỏe không?"

"Becky! Tội nghiệp em quá! Thật là khủng khiếp!" Trong một khoảnh khắc điên rồ tôi đã nghĩ cô đang nói về bữa tiệc sắp tới. Mãi tôi mới nhận ra ý cô là gì.

"À chuyện đó thì..." Tôi nhăn nhó. "Vâng, chắc thế."

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

Tôi thực sự không muốn lại phải tua lại toàn bộ chuyện này một lần nữa. Tôi gần như đã quên được nó rồi kia mà!

"À thì, sếp em phát hiện ra vụ Mua sắm Bí mật." Tôi thì thào "Và ông ta không thích. Vậy nên em bị đình chỉ công tác để họ điều tra." Nhưng nói thật là mấy hôm vừa rồi tôi nhiều việc phát điên, đến mức như chẳng dành lấy một giây suy nghĩ về vụ điều tra đó.

"Nhưng cô đã cứu mạng chúng tôi mà!" Giọng Davina có vẻ bất bình "Tất cả chúng tôi đã nhất trí rằng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Hôm qua chúng tôi đã họp nhau lại, một số khách quen của cô. Jasmine đã khơi mào, rồi tất cả chúng tôi tập hợp được qua một email nhóm..."

"Jasmine ấy à?" Tôi suýt thì ngã ngửa khi nghĩ tới cảnh Jasmine lãnh đạo đoàn quân.

"Chúng tôi sẽ không cho qua vụ này đâu. Chúng tôi sẽ hành động. Rồi cái lão sếp đó của cô sẽ phải ước ao giá như lão ấy đừng có gây sự với cô.

Davina hùng hồn làm tôi không khỏi xúc động. Tôi cũng xúc động vì Jasmine nữa. Mặc dù, nói thật tình, họ có thể làm cái quái gì được chứ? Cùng lắm thì tất cả sẽ viết thư phàn nàn tập thể chứ gì?

"Vâng... cám ơn chị, Davina. Em xúc động lắm."

"Tôi sẽ cập nhật tình hình cho cô. Nhưng tôi muốn hỏi điều này: cô có ổn không hả Becky? Tôi có thể làm gì giúp cô không? Bất cứ chuyện gì? Tôi đang được nghỉ cả một ngày, nên nếu cô cần tâm sự, nếu cô cần an ủi..."

Tôi cảm thấy lòng biết ơn trào lên. Davina thật là tử tế.

"Cám ơn chị, nhưng cũng không cần lắm đâu ạ." Trừ phi chị có thể cầm chân chồng em bằng cách nào đó…

Ôii. Dòng suy nghĩ của tôi dừng khựng tại đó. Davina là bác sĩ, đúng không nhỉ? Nên có lẽ cô có thể...

Không. Mình không thể nhờ vả việc đó. Như thế thì nhiều quá. Nhưng như thế có thể cứu mạng mình, và Davina đã tự đề nghị kia mà…

"Thực ra thì, có một việc giúp được em, tôi thận trọng nói. "Nhưng nó lớn lắm…"

"Bất cứ việc gì! Cứ cho tôi biết!"

Davina đúng là một ngôi sao. Đến khi Luke trở lại phòng cùng Minnie, kế hoạch đã thảo luận xong. Cả tôi và Davina cùng nhắn tin cho Bonnie, mọi thứ đã đâu vào đấy. Tôi nhét vội cái BlackBerry của mình xuống dưới chăn và cười tình với Luke, đúng lúc điện thoại bàn reo.

"Ôi chào chị, Bonnie!" tôi ngây thơ nói. "Vâng, Luke đang ở đây ạ. Chị gặp anh ấy có việc gì ạ?"

Tôi đưa ống nghe cho Luke - và lần này thì tôi còn phải bặm môi chặt hơn khi mặt Luke mỗi lúc một trở nên kinh hoàng.

"Khám sức khỏe khẩn cấp ấy hả?" mãi anh mới thốt lên được.

Ôi trời ơi, mình không được cười. Không được cười.

"Chị đùa phải không?" anh kêu lên. "Làm sao mà có thể khẩn cấp được, vì cái khỉ gì chứ? Thôi, cứ bảo họ là tôi không rảnh đi." Tôi có thể thấy anh bắt đầu cáu. "Ừ, thế thì bảo công ty bảo hiểm biến đi. Ừ..."

Bonnie thật là giỏi. Chắc hẳn ở đầu dây bên kia chị đang diễn xuất không chê vào đâu được.

"Lạy Chúa Jesus." Anh quăng điện thoại xuống. "Có vẻ như chiều nay anh sẽ phải đi khám sức khỏe toàn diện. Một thủ tục bảo hiểm của nợ gì đó."

"Khổ thân anh!" tôi nói đầy thương cảm.

Davina hứa sẽ bắt Luke trải qua một cuộc kiểm tra sức khỏe toàn diện nhất từ trước tới nay. Nó sẽ kéo dài ít nhất là sáu tiếng đồng hồ, anh sẽ phải mặc áo bệnh nhân, không được sử dụng laptop hay điện thoại di động, và không ai được tiếp cận anh.

"Hôm nay đúng là một ngày lố bịch khốn kiếp..." Anh lấy cả hai tay vờ đầu, trông như đang bị bủa vây tứ phía.

Luke thực sự không quen với việc mọi chuyện trượt khỏi tầm kiểm soát của anh. Tôi gần như thấy thương anh - nếu tôi không bận nín cười.

"Thôi không sao." Tôi trìu mến siết tay anh. "Cứ chung sống với lũ đi anh ạ." Tôi liếc nhìn đồng hồ. "Xe của anh sắp tới nhỉ? Anh chuẩn bị chưa?"

Trong lúc Luke khoác áo vào, điện thoại của tôi rung lên báo tin nhắn. Tôi rón rén click vào. Đó là của Bonnie, rất ngắn và thẳng.

Becky. Cô xem YouTube chưa?

OK, ĐÚNG LÚC TÔI TƯỞNG chuyện gì có thể xảy ra đều đã xảy ra hết rồi thì lại có một chuyện khác.

Phòng marketing ở Quỹ đầu tư Đất Mũi đã làm một video cảnh mọi người đều nhìn vào camera nói, "Chúc mừng sinh nhật, Luke!" rồi đăng lên YouTube với nhan đề Chúc mừng sinh nhật, Luke Brandon!

Tôi bị giằng xé giữa hai cảm xúc: nửa thực sự, thực sự, cảm động, nửa thực sự, thực sự muốn đập đầu vào tường. Trời ơi, YouTube, lạy Chúa! Họ không thể làm cái gì bớt công khai hơn được sao? Họ không thể đợi đến tối mai hẵng đăng hay sao? Mỗi lần xem lại tôi lại phải làm một liều thuốc an thần.

Đến mười giờ sáng đã có 145 lượt xem, chỉ có khoảng 10 lượt là của tôi. Đến mười một giờ, khi Janice về Suze tới thì đã lên tới 1.678 - và trước sự kinh ngạc của tôi, còn có hai video nữa. Một từ công ty Quản lý Tài sản Sacrum, trong đó chữ cái trong câu Chúc mừng sinh nhật Luke Brandon được uốn từ ghim tròn đặt trên bàn một ai đó. Một từ Wetherby, nơi cả bộ phận marketing cùng nhìn camera hát bài "Chúc mừng sinh nhật".

"Tuyệt quá đi mất!" Suze há hốc mồm kinh ngạc nhìn màn hình laptop của tôi.

"Tớ biết." Tôi không thể không cảm thấy tự hào. Ý tôi là, những người này phải quý Luke lắm mới bỏ công ra làm video cho anh. Nhưng tôi cũng không khỏi lo lắng. "Nhỡ anh ấy xem được thì sao?

"Anh ấy sẽ không xem được đâu," Suze nói chắc như đinh đóng cột. "Anh ấy đi search YouTube làm gì cơ chứ? Tớ cá là anh ấy chẳng bao giờ lên YouTube. Anh ấy quá bận. Chỉ có những trường hợp bi thảm như với cậu thì mới suốt ngày lên mạng thôi."

Tôi đang định phản đối rằng tôi không phải một trường hợp bi thảm thì chuông cửa reo và suýt thì tất cả chúng tôi bị giật bắn mình.

"Không phải Luke chứ hả?" Janice thì thào hỏi, một tay bấu ngực.

Thật tình, Janice đã phản ứng quá đà. Tôi còn chẳng làm đổ tí cà phê nào.

"Dĩ nhiên là không. Chỉ là mấy người đến dựng rạp."

Nhưng cũng không phải nốt; đó là Danny. Anh đang đứng trên ngưỡng cửa, mặc một chiếc áo khoác da dài, quần bò te tua, đi giày Converse màu bạc, tay cầm một đống túi đựng quần áo.

"Ai cần trang phục không?" anh nói, lạnh te.

"Danny, cậu đúng là một ngôi sao!" Tôi vồ lấy chúng. "Tớ không thể tin là cậu đã làm được!"

Tôi nhòm vào một trong số túi và thấy ánh lên vải kim tuyến vàng viền đăng ten lấp lánh. Ôi trời ơi. Những cái này sẽ hoàn hảo lắm đây.

"Ồ, tớ buộc phải thế. Trời ạ. Cái bà mẹ chồng của cậu thật là phát xít. Là mụ sếp kinh nhất tớ từng có." Anh nhìn quanh, vẫn còn bị ám ảnh. "Bà ấy không có ở đây chứ hả?"

"Ngay lúc này thì không," tôi trấn an. "Nhưng Suze thì có đấy. Nên cứ cẩn thận đấy. Cô ấy vẫn điên tiết về vụ chụp hình ấy lắm."

"Ối." Danny bứt rứt bước vài bước ra xa. "Vấn đề là, Suze không hiểu về thẩm mỹ. Cậu phải nhớ rằng cô ấy không phải một người sáng tạo..."

"Có chứ! Cô ấy là một nghệ sĩ! Nhìn những khung ảnh cô ấy làm mà xem!"

"Ờ." Danny thử chiến thuật khác. "Thôi được rồi, cô ấy đúng là một người sáng tạo, nhưng cô ấy hoàn toàn không hiểu phong thái mà tớ định tạo dựng..."

"Có, tôi hiểu chứ!" Giọng Suze khinh miệt vang lên sau lưng tôi. "Tôi hoàn toàn hiểu cái 'phong thái' ấy! Cậu đã bẫy Tarkie, Danny! Thừa nhận đi!"

Danny lặng lẽ nhìn cô một lát. Có vẻ như anh đang tính toán động thái tiếp theo. "Nếu tớ thừa nhận," cuối cùng anh nói, "cậu sẽ tha thứ cho tớ ngay, không hỏi thêm gì, và bỏ qua ngay chứ?"

"Tớ..." Suze ngập ngừng, "ừm... chắc thế."

"OK, đúng là tớ đã gài bẫy anh ấy. Yêu cậu." Danny thơm một cái lên má cô và bước qua tôi tiến vào nhà. "Cậu có cà phê không? Cô Janice!" Anh làm một động tác chào kiểu hoa lá cành. "Biểu tượng phong cách của tôi! Nàng thơ của tôi! Cái màu son quyến rũ kia là gì thế?"

"Thật là... không thể chịu nổi!"

Trông Suze điên tiết đến mức suýt thì tôi đưa cho cô một liều an thần. Nhưng bên ngoài chợt có tiếng ồn khiến tôi sao nhãng. Một chiếc xe tải to sụ đỗ trên lối xe vào nhà Janice. Nó bíp bíp ầm ĩ lùi vào, có một anh chàng mặc đồ jean ra hiệu chỉnh hướng. Chắc là cái rạp rồi.

OK. Bữa tiệc đã thực sự bắt đầu rồi.

♥♥♥

ĐẾN BỐN GIỜ CHIỀU hôm đó, ngôi rạp đã sừng sững trong vườn nhà Janice. Nó vẫn chưa được trang trí gì, nhưng trông vẫn rất tuyệt, cực to, cực phồng. (Cái lều be bé của tôi cũng dựng lên luôn, ở bên cạnh. Mấy tay chuyên dựng rạp của Elinor cứ trêu tôi mãi về nó.) Tôi sẽ phải đảm bảo rằng Luke không trông trông thấy gì - nhưng đằng nào thì đến khi anh về trời cũng tối rồi. Janice muốn tôi khâu hết các tấm rèm lại, nhưng tôi nghĩ thế thì kỳ quá.

Gary đã xoay xở bôi được màn diễn vai suy sụp tinh thần ra những ba tiếng đồng hồ, và giờ Luke đang ở chỗ Davina, tổng kiểm tra sức khỏe trong một phòng tầng hầm nào đấy ở bệnh viện của cô. Cô vừa gọi điện cập nhật tình hình cho tôi.

"Tôi vừa bắt anh ấy lên máy tập để đo nhịp tim. Anh ấy thực sự không thích thú tí nào," cô vui vẻ nói. "Thế sau khi ở chỗ tôi thì anh ấy đi đâu?"

"Em... em cũng chưa biết nữa," tôi thừa nhận. "Em sẽ gọi lại cho chị sau."

Tôi vẫn chưa lên xong phần sau của kế hoạch cầm chân Luke và bắt đầu lo lắng về việc đó - đặc biệt là giờ khi đã có mười ba video "Chúc mừng sinh nhật, Luke Brandon" trên YouTube. Cả ngày Martin cứ lên mạng rồi la lên, "Lại có cái mới này!" Giờ có ai đó còn tạo hẳn một trang Web tên là happybirthdaylukebrandon.com, trên đó có link dẫn tới các video trên YouTube, đồng thời mời mọc mọi người hãy đăng lên các câu chuyện buồn cười/yêu thương/thô lỗ của họ về "Vua Xoay Thành phố" - từ mà họ dùng để chỉ Luke.

Toàn bộ chuyện này khiến tôi choáng váng. Ai đã làm việc này? Giả thuyết của Danny là, không ai trong thành phố này hiện tại còn đang làm gì nữa, tất cả đều đang chán muốn chết, nên họ đã chộp ngay lấy cơ hội này để giải trí.

"Có video thứ mười bốn rồi," Martin réo lên từ chỗ cái laptop khi tôi gác máy. "Có mấy cô gái từ công ty PR Prestwick đang hát bài 'Chúc mừng sinh nhật' theo kiểu Marilyn Monroe này. Khỏa thân," ông nói thêm.

"Khỏa thân ấy ạ?" Tôi vội vã tiến lại xem, Suze cũng ào theo sát gót.

OK, cũng không hẳn là khỏa thân hoàn toàn. Những phần quan trọng nhất đã bị khuất sau mấy cái cây trong văn phòng, cặp tài liệu và máy photo. Nhưng thật tình! Họ không biết Luke đã có vợ rồi sao? Nhất là cái cô tóc xoăn đen và hông cứ lắc như điên kia. Hy vọng cô ta không tới dự tiệc.

"Tiếp theo cậu định làm gì với Luke đây?" Suze nói, cô đã hóng được lúc tôi nói chuyện với Davina. "Ý tớ là, anh ấy sẽ không thể đi kiểm tra sức khỏe cả ngày được, đúng không? Giờ chắc anh ấy đang phát điên rồi."

"Tớ biết." Tôi cắn môi. "Chắc là tờ sẽ bảo Bonnie gửi cho anh ấy thật nhiều email. Chẳng hạn như một đống giấy tờ rối rắm, nói rằng việc đó là khẩn cấp, và anh phải đọc ngay lập tức."

"Thế còn ngày mai?" Suze vẫn không buông tha.

"Chưa biết nữa. Thêm nhiều giấy tờ nữa, chắc vậy."

Suze lắc đầu. "Cậu cần điều gì đó quan trọng hơn thế. Cái gì là thứ đảm bảo sẽ khiến anh ấy chú ý ngay? Ví dụ như với Tarkie, tớ luôn biết sẽ nói gì. Tớ sẽ bảo là Hiệp hội Sử học vừa gọi điện thông báo có bằng chứng là cụ cố cố cố cố Albert của anh ấy không phải là người đã khai hỏa khẩu pháo ấy. Thể nào anh ấy cũng sẽ ngưng hết mọi việc khác."

"Chà," Tôi nhìn Suze chằm chằm ngưỡng mộ. "Thật là cụ thể. Thế cụ cố cố cố cố cố Albert ấy là ai thế?"

Suze nhăn mặt. "Chuyện này chán lắm. Cậu có thực sự muốn nghe không?"

Hừm. Có lẽ là không.

"Vấn đề là, tớ biết đâu là chỗ ngứa của Tarkie," Suze nói. "Và cậu hiểu Luke mà. Nghĩ xem điều gì sẽ gãi trúng chỗ ngứa của anh ấy?"

"Một cuộc khủng hoảng trong công việc," tôi nói sau một thoáng suy nghĩ. "Tớ chỉ nghĩ ra có thế. Cứ có khách hàng lớn nào gặp rắc rối là anh ấy lại nhảy dựng lên."

"Cậu có thể bịa ra một cuộc khủng hoảng trong công việc được không?"

"Có lẽ." Bốc đồng, tôi với tay lấy điện thoại gọi cho Bonnie.

"Chị Bonnie à? Chị có xem mấy cái video mới trên YouTube chưa?"

"Ôi Becky ơi," Bonnie cất lời khổ sở. "Tôi cảm thấy tan nát. Giá như tôi đừng gửi cái email đó…"

"Thôi chị đừng lo chuyện đó nữa," tôi nói nhanh. "Nhưng có lẽ chúng ta cũng có thể tận dụng sự thật là giờ ai cũng đã biết. Chị có thể email cho các khách hàng của anh ấy và nói rằng chúng ta đang cố đánh lạc hướng Luke đến tối mai rồi yêu cầu họ bịa ra một khủng hoảng gì đó để giữ chân anh ấy bận rộn tới lúc đó được không?"

"Khủng hoảng kiểu như thế nào?" Bonnie ngờ vực nói.

"Em không biết! Họ có thể vờ như họ sắp bị hầu tòa, hoặc bịa ra xì căng đan tình ái nào đấy - cái gì chẳng được! Chỉ cần thu hút chú ý của Luke trong vòng vài tiếng đồng hồ. Cứ bảo họ rằng ai có ý tưởng gì thì cứ liên lạc với chị, rồi chị sẽ điều phối."

Một trong số khách hàng của anh sẽ nảy ra ý tưởng nào đó. Ý tôi là, nếu họ có thể làm video thì cũng có thể tạo ra một cuộc khủng hoảng, đúng không?

Chưa gì điện thoại của tôi đã lại réo, tôi đã liếc màn hình xem số của ai, nhưng đó là số một số lạ.

"A lô?"

"Rebecca hả?" một giọng hớn hở oang oang.

"Vâng," tôi thận trọng nói. "Ai đấy ạ?"

"Eric Foreman ở Daily World đây. Nhớ tôi không?"

"Eric!" tôi mừng rỡ kêu lên. "Anh khỏe không?"

Eric là phóng viên của tờ Daily World, tôi biết anh từ thời còn làm phóng viên tài chính. Thực ra tôi viết bài cho anh, nhưng rồi tôi bỏ việc rồi đứt liên lạc. Bằng cách nào anh ta lại tìm được tôi thế nhỉ?

"Tôi khỏe người đẹp ạ. Chỉ đang viết một bài về tiệc sinh nhật chồng cô cho mục Nhật ký Thành phố nên cần vài trích dẫn lời của cô. Hoặc nếu là anh ta thì còn tốt hơn. Anh ta có ở đó không?"

"Cái gì?" Tôi trừng mắt kinh hãi. "Sao anh lại đi viết bài về sinh nhật chồng tôi?"

"Cô đùa hả? Một mẩu chuyện buôn vĩ đại thế này cơ mà? Cô đã xem YouTube chưa? Cô đã thấy số lượt xem chưa?"

"Tôi biết," tôi tuyệt vọng nói. "Nhưng lẽ ra không nên như thế. Lẽ ra bữa tiệc này phải bí mật!"

Tiếng cười hô hô của Eric suýt thì làm tôi điếc tai. "Nguyên văn lời cô đấy hả?" anh nói. " 'Lẽ ra bữa tiệc này phải bí mật'? Nguyên hôm nay tôi đã nhận được tám email về chuyện đó. Tôi cứ tưởng đó là chiến dịch spam do chính cô tạo ra, cưng ạ."

"Không! Tôi muốn ngừng lại!"

Anh ta lại cười ầm ĩ. "Giờ thì cô chẳng thể kiểm soát nữa rồi. Cả xứ này đã biết. Thậm chí cả những người không biết Luke cũng đang truyền tin cho nhau. Cô có biết cái nhóm marketing của công ty quản lý quỹ Atlas đang đi nghỉ dưỡng ở Kent đó không? Họ còn viết Happy Birthday Luke lên ô tô đỗ trong bãi. Vừa gửi ảnh cho tôi xong. Nếu không có ảnh nào hay hơn thì mai tôi cho in luôn."

"Không!" Tôi gần như thét lên vì kinh hoảng. "Đừng làm thế! Tôi đang cố tổ chức cho Luke một bữa tiệc bất ngờ! Có nghĩa là anh ấy phải thấy ngạc nhiên." Tôi cảm thấy bừng bừng tức giận. Không ai hiểu điều đó sao?

"Ồ, chuyện càng lúc càng hay đây. Tức là anh ta chẳng hề biết gì hả?"

"Không một chút nào!"

"Mà bữa tiệc sẽ diễn ra vào tối mai?"

"Ờ," tôi tự động đáp, rồi tự chửi mình. Eric có thể là bạn tôi, nhưng trước hết anh ta là phóng viên báo lá cải.

"Thế thì đừng để anh ta lại gần bất cứ tờ Daily World nào." Eric cười. "Tôi sẽ cho vụ này làm bài chính. Mục Nhật ký Thành phố cần vui tươi lên một chút sau những gì vừa xảy ra gần đây. Cô, cô gái trẻ ạ, đã cho mọi người lý do để vui vẻ một chút. Tôi không thể không đăng được. Biên tập viên các tờ khác cũng sẽ liên lạc với cô đấy, tôi chắc chắn."

"Nhưng mà..."

"Và chúng tôi sẽ không phải là những người duy nhất. Nên tốt nhất là cô nên giữ anh xã tránh xa khỏi toàn bộ giới báo chí."

"Không! Anh không thể!"

Nhưng anh ta đã cúp máy. Tôi đờ đẫn nhìn điện thoại. Chuyện này không thể có thật được. Bữa tiệc tuyệt mật của tôi, bữa tiệc lẽ ra không ai được biết... giờ sắp được lên báo sao?

♥♥♥

ĐẾN TỐI thì tôi cũng sắp bình tĩnh lại được, dù đã có hai mươi ba video trên YouTube, và Eric đã đăng một bài trên Daily World online. Tôi đã gửi một email thống thiết cho tất cả khách mời và khách hàng của Brandon Communications, nói với họ rằng bữa tiệc vẫn là một bí mật và van xin họ làm ơn đừng có liên lạc với Luke.

Tối nay Bonnie đã gửi chuyển phát bằng xe đạp một chồng giấy tờ tới để đánh lạc hướng Luke, và một vài khách hàng thân thiện đã đồng ý sẽ khiến anh chú ý bằng đủ thứ vấn đề bịa đặt. Nhưng chẳng có ai có vẻ thuyết phục mấy. Thật tình, tôi đã stress nặng rồi. Còn cả một đêm rồi một ngày nữa mới tới bữa tiệc, thế mà toàn thế giới đã biết hết, đã thế còn có cả một cái rạp khổng lồ vĩ đại đang phập phồng phần phật trên vườn nhà bên cạnh. Ý tôi là, sau đây tôi sẽ giữ việc này bí mật bằng cách nào không biết?

"Đừng lo. Không còn lâu nữa đâu." Suze thơm tôi một cái, cô đã khăn áo sẵn sàng, "Tớ phải về đây. Hẹn gặp cậu vào ngày mai trọng đại nhé!"

"Suze." Tôi nắm tay cô. "Cám ơn cậu rất nhiều. Tớ thật không biết phải làm sao nếu không có cậu, và Tarkie, và... và mọi chuyện…"

"Đừng ngốc thế. Vui lắm mà! Mà đằng nào Elinor cũng đã làm phần lớn việc. Bex này..." Cô ngừng lại, tự dưng nghiêm túc hơn hẳn. "Luke sẽ choáng váng. Chắc chắn đấy."

"Cậu nghĩ vậy sao?"

"Tớ biết. Vụ này sẽ giật gân lắm." Cô siết tay tôi. "Thôi tớ phải chạy đây, không thì anh ấy thấy tớ mất."

Khi cánh cửa trước đóng lại, điện thoại tôi lại reo, và tôi mệt mỏi nhìn nó. Cả ngày hôm nay tôi cứ liên tục nói chuyện điện thoại, cảm thấy như dây thanh quản của mình sắp bục cả ra. Cuối cùng khi tập hợp đủ năng lượng để nghe máy, tôi vẫn không nhận ra số điện thoại gọi đến. Cũng chẳng ngạc nhiên gì.

"A lô? Becky nghe."

"Becky à?" một giọng nữ dịu dàng vang lên. "Có lẽ cô không biết tôi, nhưng tôi là Sage Seymour."

Cái gì?

Một dòng chảy adrenaline phụt lên bắn xuyên qua tôi, như thể tôi vừa được uống ba lon Red Bull và giành được giải Olympics cùng một lúc. Tôi đang nói chuyện với Sage Seymour ư? Cô ấy biết tên tôi ư?

Sage Seymour đang ngồi đâu đó, tay cầm điện thoại, nói chuyện với tôi. Ôiiii, tôi tự hỏi không biết cô ấy đang mặc gì. Ý tôi là, không phải theo kiểu bệnh hoạn. Chỉ là....

Nào nào Becky. Trả lời đi.

"Ôi. Ôi, xin chào." Tôi cố hết sức làm ra giọng điềm đạm, nhưng cái giọng ngu si của tôi đã bắn lên cao đến ba quãng tám. "Ừm, xin chào! Chào!"

Hình như tôi không thể nói gì ngoài chào thì phải.

"Tôi đã thuê chồng cô làm một số việc liên quan tới quan hệ công chúng," cô nói, giọng nhỏ nhẹ của cô giờ đã hoàn toàn thân thuộc. "Chắc cô đã biết rồi."

Tâm trí tôi lồng lên hoảng loạn. Mình có biết không ấy nhỉ? Tôi muốn nói là, hiển nhiên chính thức thì chưa. Nhưng nếu tôi bảo Luke vẫn chưa nói với tôi, thì nghe có kỳ cục lắm không? Như kiểu anh không quan tâm, hoặc chả bao giờ thèm nói chuyện với vợ ấy?

"Thật phấn khích!" tôi nuốt khan. "Tôi là fan lớn của cô đấy."

Tôi chỉ muốn bắn tan xác mình. Sao nghe giọng mình tầm thường thế nhỉ?

"Đó là một lựa chọn hơi 'người ngoài/sính ngoại' một chút. Nhưng cô biết đấy, tôi phát ốm lên vì mấy gã đầu đất ở Hollywood. Trong vòng mười phút chồng cô đã nghĩ ra nhiều ý tưởng hợp lý hơn bất cứ gã nào trong số đó làm cả đời."

Tôi cảm thấy tự hào dào dạt. Tôi biết là Luke sẽ làm tốt mà.

"Và, tôi có nghe về bữa tiệc của cô," Sage thân mật nói thêm. "Nghe có vẻ lớn."

Hơ hơ? Sao cô ấy…

"V... vâng," tôi lắp bắp. "Cũng khá lớn..."

"Tôi lên YouTube. Tuyệt với. Rồi trợ lý của tôi nhận được email của Bonnie. Cô cần đánh lạc hướng Luke, phải không?"

"Đúng thế! Mọi chuyện đã tung tóe khắp nơi trên Internet, trong khi lẽ ra nó cần phải là một ngạc nhiên lớn và…"

"Cô thấy thế nào nếu tôi cầm chân Luke cho cô?" Sage điềm đạm nói. "Tôi có thể yêu cầu anh đến trường quay. Làm một màn la hét kiểu ngôi sao. Tôi diễn vụ đó giỏi lắm. Khi anh ấy đã tới, chúng tôi sẽ chăm sóc anh ấy. Dẫn anh ấy đi xem một vòng, nghĩ ra việc cho anh ấy làm cho tới khi cô cần. Rồi chúng tôi sẽ cho anh ấy lên xe chở về nhà cô."

"Wow." Tôi nuốt nước bọt. "Được thế thì tuyệt vời."

Tôi ghen tị quá. Tôi cũng muốn tới trường quay. Tôi cũng muốn được dẫn đi xem một vòng. Tôi đang điên cuồng nghĩ ra có gì đó để mình cũng có thể đi theo thì cô nói thêm, "Cô đã từng lên ti vì rồi, đúng không? Chương trình Morning Coffee?"

"Vâng!" tôi ngạc nhiên nói.

"Tôi có xem lúc nghỉ ngơi. Cô thật vui tính."

"À... cám ơn!" Tôi lại nuốt nước bọt.

"Khi nào mình phải đi uống nước mới được."

Hình như thế giới vừa chao đảo. Tôi bấu chặt lấy điện thoại, băn khoăn không biết có phải mình vừa nằm mơ. Sage Seymour vừa gợi ý đi uống nước? Một ngôi sao điện ảnh hàng đầu từng nhận giải Oscar, vừa rủ tôi đi uống nước sao? Cả đời tôi đã dành để mơ mộng về phút giây này. Ý tôi là, tôi luôn cảm nhận được rằng nó sẽ xảy ra. Chẳng phải vậy sao? Chẳng phải từ lâu tôi đã biết mình sẽ được giao lưu với các ngôi sao điện ảnh sao?

Có khi chúng tôi còn trở thành bạn thân!

Có khi tôi còn được làm phù đâu trong đám cưới của cô ấy. Nếu cô ấy lấy chồng. Tôi không cần phải là người đứng cạnh cô ấy. Chỉ cần là một trong ba người đi cùng thôi cũng được.

"Nếu được thế thì... tuyệt lắm." Bằng cách nào đó tôi đã xoay sở cho từ ngữ bắn ra.

"Tuyệt. Thôi, đừng lo chuyện Luke nữa. Không có gì đâu. Chúc may mắn ngày mai nhé! Tạm biệt, Becky."

Và cứ thế nàng ra đi. Tôi như phát sốt, lưu lại số điện thoại. Sage Seymour. Cứ như cô chỉ là một trong số bạn bè tôi.

Ôi trời ơi, tuyệt quá đi mất.

Tôi đang định gửi một tin nhắn cho Gary và Bonnie...

Tin tốt đây! Sage Seymour bảo sẽ lo cầm chân Luke từ mai đến tận lúc bữa tiệc.

... thì nghe thấy tiếng chìa khóa lách cách ở cửa trước. Tôi tôi vội dúi điện thoại vào một chỗ rồi vớ đại một tờ tạp chí.

OK. Diễn tự nhiên nào. Không phải là mình vừa tán gẫu với bạn thân mới nhất của mình, Sage Seymour.

"Xin chào!" tôi nói, ngước mắt lên. "Mọi chuyện tốt đẹp cả chứ anh? Gary thế nào rồi?"

"Chết tiệt." Luke lắc đầu. "Gary toàn nói lăng nhăng. Anh đã bảo anh ấy cần đi nghỉ." Anh vừa nhăn nhó vừa cởi áo khoác. "Quỷ tha mà bắt. Ôi tay tôi. Hôm nay anh đã phải đấm năm nghìn cái."

"Ôi anh yêu!" tôi thông cảm nói. "Nhưng em chắc là tất cả đều cần thiết đấy. Vấn đề sức khỏe mà.

"Anh chưa từng biết có kiểu kiểm tra sức khỏe nào như vậy. Cái bà bác sĩ đó còn bắt anh chạy một TIẾNG ĐỒNG HỒ." Trông anh phẫn nộ tột độ. "Lại còn sáu bài trắc nghiệm, toàn câu hỏi lặp lại nhau. Kẻ nào nghĩ ra mấy thứ đó thì đúng là đồ đần độn, dù hắn có là ai đi nữa."

Trước đó Davina đã bảo với tôi rằng Luke là bệnh nhân thô lỗ nhất cô từng tiếp và rằng anh đã cho cô cả một bài thuyết giáo về chuyện mấy bài kiểm tra sức khỏe của cô không hiệu quả và mất thì giờ ra sao. Kể cũng đúng thôi, cô đã bôi nó ra thêm bốn tiếng so với bình thường cơ mà.

"Tội nghiệp anh." Tôi cố nén cười. "À, em e là vừa có một chồng giấy tờ được chuyển đến đây và anh phải đọc khẩn cấp…"

Đề phòng có phút nào đó anh tưởng anh đã thoát.

Tôi lôi ra cái thùng mà chiều nay Bonnie vừa cho chuyển tới, đầy ụ hợp đồng và thư từ. Cái này sẽ khiến anh bận phải biết.

"Để anh lên mạng cái đã." Luke sáng mắt lên. "Đây là laptop mới của anh phải không? Tuyệt vời."

Tôi nổi hết da gà khi anh lôi nó ra khỏi hộp. Dù tôi đã biết là không có gì. Họ đã hứa mà. Đúng thật là vậy, vì chỉ một lát sau là đã thấy Luke chửi thề.

"Cái thứ khốn kiếp này không vào được mạng!" Anh đấm nó mất phát. "Cái server mắc dịch này bị làm sao vậy?"

"Ôi anh ơi," tôi ngây thơ nói. "Thôi bỏ đi anh. Sao anh không giải quyết vụ giấy tờ trước đi nhỉ. Laptop thì cứ để đến mai. Anh đã ăn gì chưa? Anh có muốn ăn cơm Ý không? Janice vừa mang sang một ít đấy."

Tôi đang trong bếp hâm nóng lại món cơm Ý thì nghe thấy điện thoại của Luke đổ chuông.

"Luke Brandon nghe." Tôi chỉ nghe loáng thoáng tiếng anh trả lời. "Ô, Sage à! Xin chào. Chờ tôi chút..."

Cửa phòng khách đã đóng. Chết tiệt.

Tôi ngần ngại một lúc - rồi rón rén qua hành lang áp tai vào cửa. "Chậc, tôi rất tiếc khi nghe tin này," Luke nói. "Dĩ nhiên cô là ưu tiên số một rồi. Sage... Nghe này, Sage. Không ai nói là, Sage..."

Hoan hô! Rõ ràng cô đang diễn một màn xuất sắc. Dĩ nhiên rồi. Cô ấy là diễn viên cơ mà.

"Thôi được rồi, tất nhiên là tôi có thể... gì cơ, tám giờ sáng á? Ở đường Pinewood à... OK, được rồi. Tôi sẽ gặp cô ở đó."

Phòng khách chỉ còn sự im lặng, và tôi vẫn lưỡng lự chưa biết nên rón rén rời đi chưa thì lại nghe tiếng anh.

"Bonnie đấy à? Luke đây. Vừa có điện thoại của Sage. Tôi e rằng cô ta đã xác nhận mọi nghi ngờ tôi từng có. Đúng là một phụ nữ ác mộng. Cô ta cứ khăng khăng sáng mai mở mắt ra là tôi phải đến phim trường chỗ cô ta quay." Anh dừng lại. "Tôi không biết tại sao nữa! Chuyện này cứ như từ trên trời rơi xuống! Cô ta cứ nói vớ vẩn gì đấy về thông cáo báo chí với chiến lược chiến dịch; dường như cô ta hoàn toàn bị ám ảnh, hoang tưởng rằng chúng ta thiếu quan tâm… Dù sao đi nữa, khi nào tôi về công ty sẽ gọi điện cho chị." Anh hạ thấp giọng, nên tôi phải áp tai mạnh hơn nữa vào cửa. "Ơn trời tôi chưa nói với Becky. Có cái gì đó mách bảo tôi rằng nên đợi cho tới khi biết chắc là vụ này làm được..." Anh bỏ dở câu nói. "Không! Dĩ nhiên là tôi chưa bao giờ nhắc tới vụ này với Becky. Chỉ là một khả năng thôi. Chúng ta sẽ qua cái cầu đó khi nào cần."

Tai tôi dỏng lên. Khả năng nào? Cái cầu nào?

"Tôi sẽ gặp chị vào ngày mai, Bonnie. Cảm ơn chị."

Khỉ thật. Anh đang tới. Tôi lao trở lại bếp, dĩ nhiên là món cơm Ý lúc này đã cháy xém đáy nồi. Tôi đang cuống cuồng cạo cạo chỗ cháy trộn nó vào chỗ bình thường thì Luke bước vào.

"Mai anh phải dậy sớm," anh thận trọng nói. "Phải gặp một khách hàng."

"Thế thì anh phải ăn uống tử tế vào." Tôi đặt một chiếc đĩa xuống trước mặt anh, như một người vợ hoàn hảo, không biết nghi ngờ. "Mai là một ngày trọng đại. Sinh nhật anh, nhớ không?"

"Chết tiệt. Đương nhiên là thế rồi." Một thoáng hoảng hốt sượt qua mặt anh. "Becky, em vẫn chưa lên kế hoạch nào đấy chứ? Em biết bọn anh còn có một chương trình đào tạo lớn của công ty đúng không? Đến tận tối mới xong. Anh còn chẳng biết mấy giờ mình về được..."

"Đương nhiên là em biết." Tôi cố giữ giọng nhã nhặn. "Anh đừng lo. Để thứ Bảy mình sẽ làm gì đó hay ho."

Ôi trời ơi. Tôi không thể đối diện với chuyện này. Miệng tôi cứ giật giật vì khích động, và tôi cảm thấy như những bong bóng suy nghĩ đang bồng bềnh khắp trong đầu mình.

Có một cái rạp ngoài cửa sổ! Mai là bữa tiệc dành cho anh! Tất cả đều liên quan tới bất ngờ này, ngoại trừ anh!

Tôi không thể tin được rằng anh vẫn chưa đoán ra. Tôi không thể tin rằng mình đã giữ được bí mật này lâu đến thế. Tôi cảm thấy trong óc mình chỉ còn một tấm màn mỏng tang che giấu mọi thứ và bất cứ nào anh cũng có thể giật nó sang một bên, chứng kiến tất cả.

"Becky..." Luke nhìn tôi dò xét cùng một cái nhíu mày bắn khoăn. "Có chuyện gì hả em? Em đang buồn chuyện gì à?"

"Gì cơ?" Tôi giật bắn mình. "Không! Không có gì! Đừng vớ vẩn thế." Tôi chộp lấy cốc rượu của mình, ực một ngụm rồi cười toe với Luke, thuyết phục nhất có thể. "Không có chuyện gì đâu. Tất cả đều ổn mà."

Bình tĩnh nào Becky. Cứ bình tĩnh. Chỉ còn chưa đầy hai mươi tư giờ nữa thôi.

♥♥♥

Những người đã biết về bữa tiệc.

Tôi

Suze

Tarquin

Danny

Jess

Tom

Bố

Mẹ

Janice

Martin

Bonnie

Ba cô ngồi nghe lỏm ở bàn bên

Gary

Thợ sửa ống nước nhà Janice

Ruperl và Harry ở dịch vụ tổ chức The Servie

Erica

Giám đốc Marketing của Bollinger, Dom Perignon, Bacardi, Veure Clicquot, Party Time Beverages, Jacob's Creek, Vang nổ Kentish English Cliff

Thợ sửa móng (tôi stress quá, tôi phải nói chuyện với ai đó, và cô ấy đã hứa không buôn lung tung rồi)

165 khách mời (chưa kể nhân viên Brandon C)

500 độc giả của Style Central

Elinor

Tay phục vụ phòng ở khách sạn Ritz

(Tôi chắc chắn hắn có nghe lỏm)

Nhân viên của Elinor (6 người)

Phục vụ đồ ăn (bao nhiêu nhỉ? có lẽ chỉ một hai người thôi?)

35 nhân viên Brandon C

10.000 nguời có quan hệ với Brandon C

97.578 người dùng YouTube

(Thực ra là 98.471, vừa lên)

1,8 triệu độc giả của Daily World

Tổng cộng: 1.909.209 người

OK. Đừng hoảng loạn. Miễn là họ giữ mồm giữ miệng cho đến ngày mai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.