Tín Đồ Shopping Oanh Tạc Manhattan

Chương 3: Chương 3




VÀO LÚC 12 GIỜ KÉM 5 PHÚT ngày hôm sau tôi đang ngồi dưới bao nhiêu cái đèn sáng choang trong trường quay của chương trình Morning Coffee, băn khoăn không biết mình sẽ ở đây bao lâu nữa. Thường thì mục tư vấn tài chính của tôi sẽ kết thúc muộn nhất vào lúc 11h40, nhưng họ lại quá mê mải với một bà đồng, bà này tự cho mình là linh hồn hiện thân của nữ hoàng Mary xứ Scotland nên mội thứ mới bị quá giờ như vậy. Luke sẽ có mặt ở đây bất cứ lúc nào, mà tôi thì vẫn phải thay cái bộ vest rối rắm này ra...

“Becky?” Emma gọi, cô ấy là một trong những người dẫn chương trình của chương trình Morning Coffee và đang ngồi đối diện tôi trên chiếc sofa màu xanh da trời. “Cái này nghe có vẻ khá nghiêm trọng.”

“Chắc chắn rồi,” tôi nói, kéo tâm trí mình quay lại với thực tại. Tôi liếc xuống tờ giấy đặt trước mặt mình rồi mỉm cười đầy cảm thông vào máy quay. “Vậy là, hiểu ngắn gọn lại thế này, Judy, chị và anh Bill, chồng chị được thừa kế một khoản tiền. Chị muốn đầu tư một ít vào thị trường chứng khoán - nhưng chồng chị lại không đồng ý.”

“Cứ như thể nói với một bức tường vậy!” giọng nói phẫn nộ của Judy vang lên. “Anh ấy nói tôi sẽ làm mất hết tiền, và đó cũng là tiền của anh ấy nữa, và nếu tất cả những gì tôi muốn làm là đánh cược hết tiền bạc thì tôi có thể đến...”

“Vâng,” Emma cắt ngang nhẹ nhàng. “Vâng. Việc này nghe có vẻ khá nghiêm trọng, Becky ạ. Hai vợ chồng không thống nhất về việc họ sẽ làm gì với khoản tiền của mình.”

“Tôi chỉ không hiểu nổi anh ấy!” Judy nói thêm. “Đây là cơ hội duy nhất của chúng tôi để đầu tư một cách nghiêm túc! Đây là một cơ hội tuyệt vời! Tại sao anh ấy lại không thấy như vậy nhỉ?”

Cô ấy đột nhiên ngừng lại - và cả trường quay im lặng chờ đợi. Mọi người đều chờ đợi câu trả lời của tôi.

“Judy...” tôi ngừng lại suy tư. “Tôi có thể hỏi chị một câu được không? Hôm nay Bill mặc đồ gì?”

“Một bộ comlê,” Judy trả lời, nghe có vẻ ngạc nhiên. “Một bộ comlê công sở màu xám.”

“Loại cà vạt gì? Trơn hay có hoa văn?”

“Trơn,” Judy trả lời ngay lập tức. “Tất cả cà vạt của anh ấy đều trơn.”

“Vậy anh ấy có bao giờ đeo, cứ cho là... cà vạt với những chấm tròn lớn không?”

“Không bao giờ!”

“Tôi hiểu rồi.” Tôi nhướn mày. “Judy, liệu có công bằng không nếu nói nhìn chung Bill là một người rất không ưa mạo hiểm? Hay có thể nói anh ấy không thích chấp nhận rủi ro?”

“Có lẽ... vâng,” Judy trả lời. “Bây giờ chị nói vậy thì tôi cũng nghĩ anh ấy đúng là như thế.”

“À!” Rory, từ phía bên kia chiếc ghế sofa, đột nhiên lên tiếng. Rory là người dẫn chương trình khác của chương trình Morning Coffee. Anh ta nhìn rất điển trai và khá giỏi trong việc tán tỉnh các ngôi sao màn bạc, nhưng anh ta ắt hẳn không phải Bộ não của nước Anh. “Tôi nghĩ mình đã hiểu cô đang hướng đến đâu, Becky ạ.”

“Vâng, cảm ơn Rory,” Emma nói, đảo mắt nhìn về phía tôi. “Tôi nghĩ tất cả chúng ta đều hiểu điều đó. Vì vậy Becky à, nếu Bill không thích chấp nhận rủi ro - thì ý chị là anh ấy đúng khi lảng tránh thị trường chứng khoán?”

“Không,” tôi đáp. “Thực sự, tôi không hề nói như vậy. Bởi vì có lẽ vấn đề là Bill chưa thực sự nhìn thấy rằng thực tế không chỉ có một loại rủi ro. Nếu bạn đầu tư vào thị trường chứng khoán, vâng, bạn mạo hiểm lỗ một ít tiền trong ngắn hạn. Nhưng nếu bạn chỉ đơn giản tống nó vào ngân hàng năm này qua năm khác thì một rủi ro thậm chí lớn hơn là khoản thừa kế này sẽ hao mòn dần theo thời gian vì lạm phát.”

“À,” Rory đệm vào một cách thông thái. “Lạm phát.”

“Trong vòng hai mươi năm nữa, số tiền đó có thể sẽ trị giá rất thấp - so với giá trị lẽ ra nó có thể có được nếu đầu tư vào thị trường. Vì thế nếu Bill chỉ mới ở độ tuổi 30 và muốn đầu tư dài hạn - thì mặc dù có vẻ mạo hiểm nhưng ở vào góc độ nào đó sẽ an toàn hơn nếu anh ấy chọn cách đầu tư vào thị trường chứng khoán khá cân bằng.”

“Tôi hiểu rồi!” Emma nói nhìn tôi đầy ngưỡng mộ. “Tôi chưa bao giờ nhìn nhận vấn đề này như vậy.”

“Một khoản đầu tư thành công thường không chỉ đơn thuần là vấn đề cân nhắc theo một hướng,” tôi nói và mỉm cười khiêm tốn.

Tôi rất thích thú khi đưa ra câu trả lời đúng đắn và mọi người đều bị ấn tượng.

“Cậu trả lời như vậy có giúp ích được cho chị không Judy?” Emma nói.

“Có,” Judy đáp. “Có, nó thực sự có ích! Tôi đã ghi lại đoạn này, tối nay tôi sẽ cho Bill xem.”

“Chính xác!” tôi nói. “Được rồi, nhưng nhớ để ý xem anh ấy đang đeo loại cà vạt gì trước nhé!”

Mọi người đều cười vang và tôi cũng hòa vào sau một chút ngập ngừng - mặc dù tôi không thực sự định pha trò.

“Chỉ còn thời gian cho một cuộc gọi thật nhanh,” Emma nói. “Và chúng tôi kết nối với cô Enid gọi từ Northampton, vì khán giả đang muốn biết liệu cô ấy có đủ tiền để nghỉ hưu hay không. Enid, đó có phải điều chị muốn hỏi không?”

“Vâng đúng vậy,” giọng Enid cất lên từ đầu dây bên kia. “Chồng tôi, Tony mới nghỉ hưu, và tuần trước tôi lại được nghỉ - chỉ ở nhà với anh ấy, nấu nướng và cứ thế. Và anh ấy... chúng tôi đang tính đến chuyện... liệu tôi cũng nghỉ hưu sớm có được không? Nhưng tôi không chắc đã tích lũy đủ tiền, vì vậy tôi nghĩ nên gọi đến chương trình.”

“Chị đã chuẩn bị loại hình dự trữ tài chính nào cho việc nghỉ hưu, Enid?” tôi hỏi.

“Tôi có một khoản lương hưu dành dụm cả đời,” Enid lưỡng lự đáp, “tôi cũng có vài khoản tiết kiệm... và gần đây tôi nhận được một khoản thừa kế có thể giúp tôi tống khứ các khoản nợ cầm cố.”

“Ồ!” Emma nói một cách hào hứng. “Ngay cả tôi cũng nhận thấy chị đã tích lũy được kha khá, Enid. Tôi sẽ nói, chúc nghỉ hưu vui vẻ!”

“Đúng vậy,” Enid nói. “Tôi hiểu. Vậy là - không có lý do để tôi không nghỉ hưu. Đúng như những gì Tony đã nói.” Có một khoảng lặng giữa các hơi thở không đều ở đầu dây bên kia, Emma liếc nhìn tôi. Tôi biết nhà sản xuất chương trình, Barry, chắc hẳn đang hét vào tai nghe của cô ấy yêu cầu lấp khoảng trống.

“Vậy thì xin chúc chị may mắn, Enid!” cô ấy tươi cười nói. “Becky này, chủ đề kế hoạch cho việc nghỉ hưu...”

“Hãy... đợi một chút.” Tôi nói, hơi nhăn mặt. “Enid này, rõ ràng là về mặt tài chính chị chẳng có lý do nào mà không nghỉ hưu. Nhưng còn lý do quan trọng hơn hết thảy thì sao? Chị có thực sự muốn nghỉ hưu không?”

“Ừm.” Giọng Enid hơi ngập ngừng. “Tôi đang ở độ tuổi 50. Ý tôi là, người ta vẫn phải tiếp tục làm việc, phaỉ không nào? Nhưng Tony nói, nếu nghỉ hưu chúng tôi sẽ có cơ hội ở bên nhau nhiều hơn.”

“Chị có yêu thích công việc của mình không?”

Lại có một khoảng lặng nữa.

“Có, tôi thích. Vâng. Đó là một đám đông vui vẻ ở chỗ làm. Tôi lớn tuổi hơn hầu hết bọn họ, nhưng có vẻ như điều đó chẳng là gì khi chúng tôi vẫn vui đùa với nhau...”

“Vâng, tôi e là chúng ta chỉ có chừng ấy thời gian,” Emma cắt ngang, từ bấy giờ vẫn chăm chú vào chiếc tai nghe. Cô ấy mỉm cười vào máy quay. “Chúc chị nghỉ hưu vui vẻ, Enid...”

“Đợi đã!” tôi nói thật nhanh. “Enid, hãy cứ giữ máy nếu chị muốn nói chuyện tiếp một chút nữa. OK?”

“Vâng,” Enid nói sau khi ngừng lại một chút. “Vâng, tôi cũng muốn như vậy.”

“Chúng ta sẽ chuyển sang bản tin thời tiết bây giờ,” Rory nói, anh ta luôn trở nên tươi tỉnh mỗi khi bản tin tài chính sắp kết thúc. “Nhưng hãy nói lời chào cuối được không Becky?”

“Vẫn như thường lệ,” tôi nói, mỉm cười với ống kính. “Hãy chăm lo tiền của bạn...”

“... và tiền của bạn sẽ chăm lo cho các bạn!” Rory và Emma phụ họa thêm. Sau một khoảng dừng im lặng, mọi người thư giãn và Zelda, trợ lý sản xuất chương trình, sải bước đến chỗ dựng cảnh.

“Làm tốt lắm!” cô ấy nói. “Mọi thứ thật tuyệt. Becky này, hiện giờ chúng ta vẫn đang có Enid đợi ở đường dây thứ tư. Nhưng chúng tôi có thể cắt đuôi được cô ta nếu chị muốn...”

“Không!” tôi nói. “Tôi thực sự rất muốn nói chuyện với chị ấy. Chị biết đấy, tôi e là chị ấy không hề muốn nghỉ hưu chút nào!”

“Thế nào cũng được,” Zelda nói, đánh dấu gì đó vào tệp hồ sơ. “À, và Luke đang chờ chị ở chỗ lễ tân đấy.”

“Anh ấy đã đến rồi à?” Tôi nhìn đồng hồ. “Ôi Chúa ơi... OK. Chị có thể nói giúp tôi sẽ không lâu đâu được không?”

Thú thực là tôi không định dành nhiều thời gian trên điện thoại như vậy. Nhưng khi tôi nói chuyện với Enid, mọi thứ tuôn trào - nào là việc cô ấy sợ nghỉ hưu như thế nào, nào là việc chồng cô muốn cô ở nhà nấu nướng cho anh ta ra sao. Nào là cô yêu công việc của mình đến mức nào và cô đang tính học một khóa vi tính nhưng chồng cô cho rằng như thế là lãng phí tiền bạc... Cuối cùng thì tôi thực sự tức giận. Tôi đã nói ngay những gì tôi nghĩ, nói đi nói lại vài lần, và tôi đang chuẩn bị hỏi Enid xem cô ấy có tự cho mình là người theo thuyết nam nữa bình quyền không thì Zelda vỗ nhẹ lên vai tôi khiến đột nhiên tôi nhớ ra mình đang ở đâu.

Tôi mất thêm 5 phút nữa để xin lỗi Enid rồi nói có việc phải đi, sau đó đến lượt cô ấy xin lỗi tôi - rồi cả hai chúng tôi nói tạm biệt và cảm ơn, không có gì khoảng hai mươi lần. Sau đó, tôi lao nhanh hết sức đến phòng thay quần áo, thay bộ đồ mặc cho chương trình Morning Coffee thành bộ đồ lái xe.

Tôi hoàn toàn hài lòng với vẻ ngoài của mình khi ngắm nhìn chính mình trong gương. Tôi đang mặc một chiếc áo sát nách nhiều màu sắc của Pucci-esque, chiếc soóc bò tua rua, đôi xăng đan mới, kính râm hiệu Gucci (mua giảm giá 50% ở Harvey Nichols), chiếc khăn quàng cổ bảo bối màu xanh nhạt hiệu Denny and George.

Luke thật sự có duyên nợ với chiếc khăn Denny and George của tôi. Khi mọi người hỏi chúng tôi đã gặp nhau như thế nào, anh ấy luôn nói, “Ánh mắt chúng tôi đã gặp nhau qua chiếc khăn Denny and George,” điều này thực sự đúng. Anh đã cho tôi vay một ít tiền để mua nó, và anh vẫn nói tôi chưa trả lại tiền anh vì vậy một phần chiếc khăn là của anh. (Điều này không đúng. Tôi đã trả tiền lại cho anh ấy ngay lập tức.)

Dù sao chăng nữa, tôi vẫn hay quàng nó mỗi khi chúng tôi đi chơi cùng nhau. Cũng như khi chúng tôi ở bên nhau. Thực ra, tôi sẽ bật mí cho các bạn một bí mật nho nhỏ - thỉnh thoảng chúng tôi thậm chí còn...

Thực ra thì không. Bạn không cần biết điều đó. Hãy quên những gì tôi vừa nói nhé.

Cuối cùng thì tôi cũng vội vã ra chỗ lễ tân, liếc nhìn đồng hồ lúc đó - và Chúa ơi, tôi muộn bốn mươi phút. Và kia là Luke đang ngồi trên chiếc ghế tựa mềm, mặc chiếc áo phông có cổ lịch lãm tôi mua cho anh trong chương trình khuyến mại của Ralph Lauren. Anh đang chăm chú nói chuyện qua điện thoại di động, uống một ngụm cà phê đoạn nhăn mặt đọc gì đó trên báo. Nhưng khi anh ngước lên, ánh mắt đen sẫm của anh bắt gặp ánh mắt tôi thì cả khuôn mặt anh nở ra thành một nụ cười. Một nụ cười chân thành, nồng ấm, và trông anh như một con người khác.

Khi gặp Luke lần đầu tiên, tôi chỉ thấy anh có dáng của một doanh nhân và lịch sự, hoặc nóng giận nảy lửa, hoặc - thỉnh thoảng lắm - rất vui vẻ. Ngày cả khi bắt đầu hẹn hò nhau, phải mất một thời gian dài anh mới thực sự bỏ đi vẻ cảnh giác thường trực. Thực ra, lần đầu tiên khi anh ấy thực sự, thực sự cười, tôi đã ngạc nhiên đến độ thậm chí sặc cả nước chanh lên mũi.

Ngay cả bây giờ, hễ nhìn thấy anh sắp nhăn mặt mỉm cười thực sự, trong lòng tôi cũng thấy lâng lâng. Bởi tôi biết không phải với ai anh cũng như thế. Anh đang mỉm cười như vậy bởi vì đó là tôi. Chỉ dành cho tôi.

“Em thực sự xin lỗi vì đã quá lề mề,” tôi nói. “Chỉ vì em vừa...”

“Anh biết,” Luke nói, gập báo lại và đứng lên. “Em vừa nói chuyện với Enid.” Anh hôn tôi và siết chặt cánh tay tôi. “Anh đã xem vài cuộc gọi cuối. Em làm tốt lắm!”

“Anh sẽ không thể tin được chồng cô ấy như thế nào đâu!” Tôi nói khi chúng tôi đi qua chiếc cửa xoay và ra ngoài bãi đậu xe. “Chẳng có gì ngạc nhiên khi cô ấy cứ muốn tiếp tục làm việc!”

“Anh có thể hình dung ra.”

“Anh ra chỉ nghĩ cô ấy ở đó để mang lại cho anh ta cuộc sống an nhàn.” Tôi lắc đầu giận dữ.

“Anh biết không, em sẽ không bao giờ chỉ... ngồi nhà và nấu ăn đêm cho anh. Không bao giờ trong vòng một triệu năm nữa.”

Một khoảng im lặng ngắn ngủi, và tôi ngẩng lên nhìn vẻ thích thú của Luke.

“Hay... anh biết không,” tôi vội vàng nói thêm. “Bữa ăn đêm của bất kỳ ai.”

“Anh rất vui khi nghe em nói vậy,” Luke ôn tồn nói. “Anh sẽ đặc biệt vui nếu em không bao giờ định khiến anh ngạc nhiên bằng cách làm cho anh món thịt nấu bột mì của người Ma-rốc.”

“Anh biết em muốn nói gì mà,” tôi nói, hơi đổ mặt. “Và anh đã hứa sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện đó nữa.”

Buổi tối theo phong cách Ma-rốc nổi tiếng của tôi diễn ra ít lâu sau khi chúng tôi bắt đầu hẹn hò. Tôi thực sự muốn cho Luke thấy tôi có thể nấu ăn - trước đó tôi đã xem chương trình về cách nấu ăn của người Ma-rốc, nó có vẻ dễ làm và ấn tượng. Thêm nữa lúc đó ở cửa hiệu Debenhams lại đang giảm giá một bộ đồ ăn phong cách Ma-rốc tuyệt đẹp, vì thế mọi thứ lẽ ra sẽ thật hoàn hảo.

Nhưng món bột mì nấu thịt nhão nhoét đó. Đó là thứ kinh khủng nhất tôi từng thấy trong đời mình. Ngay cả sau khi tôi thử làm theo gợi ý của Suze là xào với mứt xoài. Nhưng như vậy là quá nhiều, mọi thứ ngập ngụa trong bát ở khắp nơi...

Dàu sao chăng nữa không cần bận tâm. Cuối cùng thì chúng tôi cũng có một chiếc pizza ngon lành.

Chúng tôi đang đi đến chiếc xe mui trần của Luke ở góc bãi đậu xe, rồi anh ấy bấm điều khiển để mở.

“Em đã nhận được lời nhắn của anh đúng không?” anh nói. “Về chuyện hành lý ấy?”

“Vâng, em đã nhận được. Nó đây!”

Tôi đưa cho anh chiếc vali nhỏ nhắn xinh xắn nhất trên thế giới mà trước đây tôi đã mua tại một cửa hàng quà tặng dành cho trẻ em ở Guildford. Nó may bằng vải dù màu trắng với những trái tim màu đỏ được in khắp nơi, và tôi dừng nó thay cho túi đựng đồ trang điểm.

“Thế này thôi sao?” Luke nói, trông anh ngạc nhiên, và tôi cố nhịn cười. Ha! Việc này sẽ cho anh ấy biết ai có thể đóng gói hành lý gọn nhẹ.

Tất cả những thứ tôi đựng trong vali này là đồ trang điểm và dầu gội đầu - những Luke không cần biết điều đó, phải không nhỉ?

“Đúng vậy, chỉ có thế,” tôi nói, khẽ nhướn mày. “Anh đá nói 'đóng gói hành lý gọn nhẹ.' “

“Đúng là anh nói vậy,” Luke nói. “nhưng như thế này...” Anh chỉ vào chiếc vali. “Anh thực sự bị ấn tượng.”

Khi anh mở cốp xe, tôi vào ghế lái và chỉnh cho ghế nhích lên để tôi có thể với tới bàn đạp. Tôi đã luôn mong muốn được lái một chiếc mui trần!

Chiếc cốp dập mạnh phía sau lưng tôi, và Luke quay trở lại, một cái nhìn hơi thách thức trên khuôn mặt anh.

“Em định lái xe, phải vậy không?”

“Một đoạn thôi, em nghĩ thế,” tôi nói một cách hồ đồ. “Chỉ để giảm bớt áp lực cho anh. Anh biết đấy, sẽ rất nguy hiểm nếu lái xe quá lâu.”

“Em có thể lái với đôi giày kia sao?” Anh nhìn đôi xăng đan màu cam của tôi - và tôi phải thú nhận, chiếc gót hơi cao để có thể đạp ga. Nhưng tôi không định cho anh ấy biết điều đó. “Đồ mới, phải không em?” anh nói thêm, và nhìn chúng gần hơn.

Tôi định nói vâng thì chợt nhớ lần trước gặp anh ấy, tôi cũng đi giày mới - và lần trước đó cũng vậy. Điều này rất lạ, chắc hẳn phải có một sự tình cờ nào đó giữa những việc không liên quan ấy.

“Không!” Tôi đành trả lời vậy. “Thực ra em đã có chúng từ lâu rồi. Thực ra...” Tôi hắng giọng. “Chúng là xăng đan lái xe của em.”

“Xăng đan lái xe của em,” Luke lặp lại lời tôi đầy hoài nghi.

“Vâng!” tôi nói, và nổ máy trước khi anh kịp nói thêm gì nữa. Chúa ơi, chiếc xe này tuyệt cú mèo! Nó phát ra một tiếng nổ kỳ hiệu và gần như rít lên khi tôi vào ga.

“Becky...”

“Em ổn!” tôi nói và từ từ quay xe khỏi bãi đậu xe để ra đường. Ôi, đây quả thực là một khoảnh khắc tuyệt diệu. Tôi tự hỏi không hiểu có ai đang nhìn mình không. Tôi tự hỏi liệu Emma và Rory có đang nhìn ra ngoài cửa sổ không. Và cái gã trai lực lưỡng đang nghĩ mình hay ho thế nào với chiếc xe mô tô kia chứ. Anh ta không có xe mui trần, đúng không nhỉ? Tình cờ có chủ ý, tôi bấm còi và khi âm thanh vang khắp bãi đậu xe, tôi nhìn thấy ít nhất ba người đang ngoái lại nhìn. Ha! Nhìn tôi xem! Ha-ha-ha...

“Cánh hoa của anh,” Like nói sau lưng tôi. “Em đang làm tắc đường đấy.”

Tôi liếc nhìn gương chiếu hậu - có ba chiếc xe đang bò dọc phía sau xe tôi. Thật nực cười, vì tôi không đi chậm đến thế.

“Em thử đi nhanh hơn một chút đi,” Luke đề nghị. “Đi mười dặm một giờ được chứ?”

“Em đang đi thế mà,” tôi bực mình nói. “Anh không thể mong em đi vèo vèo một triệu dặm một giờ được! Có giới hạn tốc độ, anh biết chứ.”

Tôi đi đến lối ra, mỉm cười thờ ơ với người gác cổng đang nhìn tôi đầy ngạc nhiện, và rẽ ra đường. Tôi xin đường bên trái, liếc nhin lần cuối về phía sau để xem có người nào tôi biết vừa xuất hiện và đang nhìn tôi đầy ngưỡng mộ không. Rôi khi chiếc xe phía sau tôi bắt đầu bấm còi, tôi thận trọng đỗ xe vào sát vỉa hè.

“Đây rồi,” tôi nói. “Đến lượt anh.”

“Đến lượt anh?” Luke nhìn tôi chằm chằm. “Đã đến lượt anh?”

“Em phải sơn móng tay bây giờ,” tôi giải thích. “Và dù gì em cũng biết anh nghĩ em không biết lái xe. Em không muốn anh mặt nặng mày nhẹ với em suốt dọc đường đên Somerset.”

“Anh không nghĩ em không biết lái xe.” Luke bào chữa, nửa như cười vang. “Anh nói thế khi nào?”

“Anh không cần phải nói thế. Em có thể đọc được ý nghĩ của anh: 'Backy Bloomwood không biết lái xe.' “

“Được rồi, đó chính là điểm nhầm lẫn của em đấy,” Luke trả miếng. “Ý nghĩ đó thực ra là:

'Becky Bloomwood không thể lái xe với đôi xăng đan màu cam mới của cô ấy bởi vì gót quá cao và nhọn.”

Anh nhướn mày, và tôi cảm thấy mặt mình hơi đỏ lên.

“Đây là đôi xăng đan lái xe của em mà,” tôi lẩm bẩm, đổi sang ghế người ngồi. “Em đi chúng nhiều năm nay rồi.”

Trong lúc tôi với tay lấy cái giũa móng trong túi, Luke ngồi vào chỗ người lái và ngả người sang hôn tôi.

“Dù sao cũng cám ơn em vì đã chia sẻ việc này với anh,” anh nói. “Anh chắc nó sẽ giúp mình giảm bớt nguy cơ mệt mỏi trên đường cao tốc.”

“Đúng vậy, tốt quá!” tôi nói và bắt đầu giũa móng. “Anh cần giữ sức để ngày mai dạo khắp vùng nông thôn cùng em.”

Yên lăng, và sau đó một lúc tôi ngẩng lên.

“Ừ,” Luke đáp - anh không mỉm cười nữa. “Becky này... anh đã định nói với em về ngày mai.”

Anh ngừng lại và tôi nhìn anh chằm chằm, cảm thấy nụ cười của mình cũng nhạt dần.

“Có chuyện gì thế?” tôi nói, cố gắng không tỏ ra lo lắng.

Luke đột ngột thốt lên. “Vấn đề là thế này. Một cơ hội làm ăn vừa đến mà anh thì thực sự muốn... tận dụng nó. Và có vài người từ Mỹ qua mà anh cần phải nói chuyện. Việc khẩn!”

“Ồ,” tôi nói, hơi ngập ngừng một chút. “Được mà - việc đó OK mà. Nếu anh mang theo điện thoại thì...”

“Không phải bằng điện thoại.” Anh ấy nhìn thẳng vào tôi. “Anh đã lên lịch họp vào ngày mai.”

“Ngày mai?” tôi lên giọng và khẽ cười. “Nhưng anh không thể họp ngày mai. Chúng ta sẽ ở khách sạn mà.”

“Những người anh cần nói chuyện cũng vậy,” Luke nói. “Anh đã mời họ đến.”

Tôi nhìn anh sửng sốt.

“Anh đã mời đối tác làm ăn đến vào kỳ nghỉ của chúng ta sao?”

“Chỉ vì cuộc họp thôi mà,” Luke nói. “Thời gian còn lại sẽ chỉ dành cho riêng chúng ta.”

“Và cuộc họp đó sẽ kéo dài bao lâu?” tôi kêu lên. “Đừng nói với em là cả ngày!”

Tôi chỉ không thể tin được điều đó. Sau tất cả chờ đợi, sau tất cả háo hức, sau tất cả việc đóng gói hành lý...

“Becky, việc đó sẽ không tệ đến thế đâu...”

“Anh đã hứa với em sẽ nghỉ làm! Anh đã nói chúng ta sẽ có một khoảng thời gian lãng mạn yêu thương.”

“Chúng ta sẽ có một khoảng thời gian lãng mạn yêu thương mà.”

“Với tất cả những người bạn làm ăn của anh. Với tất cả những mối liên lạc khủng khiếp của anh, cả một mạng lưới liên lạc chằng chịt cứ như thể... cứ như thể là một lũ giòi!”

“Họ sẽ không liên lạc chằng chịt với chúng ta,” Luke nói là mỉm cười. “Becky à...” Anh với tay nắm lấy tay tôi nhưng tôi giằng ra.

“Nói thật, em nhận thấy chuyến đi này của em chẳng được tích sự gì nếu nó chỉ để anh làm việc của mình!” tôi nói một cách khổ sở. “Lẽ ra em chỉ nên ở nhà. Thực ra...” Tôi mở cửa xe. “Thực ra, em nghĩ em sẽ về nhà ngay bây giờ. Em sẽ gọi taxi từ trường quay.”

Tôi đóng sập cửa xe và bắt đầu đi bộ dọc trên phố, đôi xăng đan màu cam của tôi tạo ra những âm thanh lách cách trên nền vỉa hè nóng bức. Gần về đến cổng trường quay thì tôi nghe thấy giọng anh ấy, to đến mức vài người phải ngoái lại nhìn.

“Becky! Chờ đã!”

Tôi dừng lại, từ từ quay người tại chỗ - nhìn anh ấy đứng lên trong xe và bấm điện thoại di động.

“Anh làm cái gì thế?” tôi hét lên ngờ vực.

“Anh đang gọi điện thoại cho đối tác khủng khiếp kia,” Luke nói. “Để hoãn gặp anh ta. Để hủy luôn.”

Tôi khoanh tay lại, nhìn anh chằm chằm với ánh mắt hình viên đạn.

“Alô?” anh ấy nói. “Làm ơn nối máy phòng 301. Gặp Micheal Ellis. Cám ơn. Anh đoán mình sẽ phải bay tới gặp anh ta ở Washington,” anh nói với tôi khi tổng đài đang chuyển máy. “Hoặc sẽ đợi đến lần sau khi anh ta và các đồng sự có mặt đông đủ ở Anh. Có lẽ chỉ một lúc, cứ thử nghĩ xem lịch làm việc dày đặc điên cuồng của họ. Rốt cuộc thì cũng chỉ là công việc. Chỉ là một phi vụ làm ăn. Chỉ là phi vụ làm ăn mà anh muốn tiến xa...”

“Ôi... thôi đi!” tôi giận dữ nói. “Thôi đi. Hãy cứ tiến hành cuộc họp ngu ngốc của anh đi.”

“Em chắc chứ?” Luke nói, lấy tay bịt ống nghe lại. “Hoàn toàn chắc chứ?”

“Hoàn toàn chắc,” tôi nói và nhún vai ngao ngán. “Nếu như việc đó quan trọng đến thế...”

“Nó khá quan trọng,” Luke nói, và bắt gặp ánh mắt tôi, đột nhiên trở nên nghiêm túc. “Tin anh đi, nếu không anh sẽ không làm vậy.”

Tôi chậm rãi cuốc bộ về phía chiếc xe khi Luke cất điện thoại đi.

“Cám ơn em, Becky,” anh nói khi tôi vào xe. “Anh thực sự muốn nói vậy.” Anh vuốt má tôi dịu dàng, rồi tìm chìa khóa và khởi động xe.

Khi chúng tôi lái xe đi khỏi đến chỗ đèn xanh đèn đỏ, tôi liếc nhìn anh rồi nhìn chiếc điện thoại di động vẫn còn đang ló ra khỏi túi áo anh.

“Có thật là anh đã gọi điện cho đối tác không?” tôi nói.

“ Có thật là em định đi về không?” anh ấy đáp lại, không hề ngọ nguậy đầu.

Đây là điều thực sự khó chịu khi đi chơi cùng Luke. Bạn không tài nào trốn thoát khỏi bất cứ cái gì.

Chúng tôi lái xe khoảng một tiếng thì đến vùng nông thôn, dừng lại ăn trưa ở một quán rượu nhỏ trong làng, rồi lái xe tiếp một tiếng rưỡi nữa là đến Somerset. Lúc đến Blakeley Hall, tôi cảm thấy như mình đã là một con người khác. Rời khỏi London thật hay - không khí vùng thôn quê tuyệt vời này nạp đầy năng lượng trong tôi khiến tôi trở nên tươi tắn. Khi bước ra khỏi xe tôi vặn người một chút, thành thực mà nói, chưa gì tôi đã cảm thấy khỏe khoắn và rắn chắc hơn rồi.

Tôi tự hỏi nếu tuần nào cũng đến vùng thôn quê thì chắc có lẽ tôi phải giảm đến ba cân mất, nếu không nói là còn hơn thế nữa.

“Em có muốn ăn thêm một ít nữa không?” Luke hỏi, vươn tay cầm gói Maltesers tôi đang ăn gần hết. (Tôi phải ăn khi đi ô tô nếu không tôi sẽ bị say xe.) “Thế những tạp chí này thì sao hả em?” Anh nhặt chồng tạp chí ở dưới chân tôi lên và túm lấy chúng khi cả chồng tạp chí chỉ trực rơi khỏi tay anh.

“Em không định đọc tạp chí ở đây đâu!” tôi ngạc nhiên nói. “Đây là vùng nông thôn mà!”

Trời. Không hiểu Luke có biết tí gì về cuộc sống thôn quê không vậy?

Khi anh lấy hành lý ra khỏi cốp xe, tôi thơ thẩn đi dạo xung quanh tới một hàng rào, thanh thản ngắm nhìn cánh đồng lúa trải một màu vàng nâu. Bạn biết không, tôi thiết nghĩ mình vốn rất yêu mến một vùng thôn quê. Gần như tôi vốn đã nuôi dưỡng trong mình một tình yêu thiên nhiên và tình yêu ấy mỗi ngày một lớn dần lên. Chẳng hạn như, một ngày nọ, tôi nhận thấy mình đang mua một chiếc áo len đan bằng tay của hãng Fair Isle từ cửa hàng French Connection. Mới gần đây thôi tôi bắt đầu làm vườn! Hay ít ra là tôi cũng vừa mua một vài chậu hoa bằng gốm thật xinh xắn từ cửa hiệu The Pier, chúng được đặt tên là “Húng quế” và “Rau mùi” - và tôi chắc chắn sẽ mua vài loại cây nhỏ trong siêu thị và trồng thành một hàng dài ở bậu cửa sổ. (Ý tôi là, chúng chỉ khoảng 50 xu, và nếu chúng chết thì bạn chỉ việc mua cây khác.)

“Sẵn sàng chưa em?” Luke hỏi.

“Hoàn toàn sẵn sàng” tôi đáp và bước loạng choạng về phía anh, miệng nguyền rủa đống bùn trên đường.

Chúng tôi bước đi lạo xạo trên con đường rải sỏi vào khách sạn - và phải nói rằng tôi bị gây ấn tượng. Đó là một tòa nhà to đồ sộ ở vùng thôn quê mang phong cách cổ điển, với những mảnh vườn xinh đẹp với những bức tượng điêu khắc hiện đại đặt bên trong, và rạp chiếu phim riêng, y như trong cuốn giới thiệu. Luke đã đến đây một vài lần trước đó, anh nói đây là khách sạn yêu thích của anh. Rất nhiều ngôi sao cũng từng đến đây! Ví dụ, Madonna. (Hay Mel C của nhóm Spice Girls? Ai đó, dù sao cũng vậy.) Nhưng rõ ràng là họ rất kín đáo và thường ở những căn nhà tách biệt với những căn phòng khác của khách sạn nơi các nhân viên phục vụ chẳng bao giờ lui tới.

Tuy nhiên khi chúng tôi vào sảnh lễ tân tôi vẫn nhìn kỹ xung quanh, chỉ để lỡ có gặp họ. Rất nhiều người trông khá hấp dẫn mặc đồ jeans và đeo kính hợp thời, một cô nàng tóc vàng hoe đại loại cũng hơi nổi tiếng, đang đứng đằng kia...

Tôi háo hứng đến tê người. Có phải anh ta không nhỉ? Đó là Elton John! Chính là Elton John đang ngồi ngay đằng kia, chỉ vài...

Rồi anh ta quay lại - và đó chỉ là một tên ngốc mặc áo khoác có mũ trùm đầu và đeo kính. Chết tiệt. Tuy nhiên, trông cũng gần như Elton John.

Bây giờ thì chúng tôi đã đến bàn lễ tân, một nhân viên mặc áo khoác hiệu Nehru rất hợp mốt cười với chúng tôi. “Xin chào ông Brandon,” anh ta nói. “Và cô Bloomwood. Chào mừng quý vị đến với Blakeley Hall.”

Anh ta biết tên chúng tôi! Chúng tôi thậm chị không phải nói cho anh ta! Chẳng trách các sao lại đến đây nghỉ ngơi.

“Tôi vừa xếp cho quý khách phòng số 9,” anh ta nói trong lúc Luke điền vào phiếu đăng ký phòng. “Phòng này nhìn ra vườn hoa hồng.”

“Tuyệt quá,” Luke nói. “Becky, em muốn đọc báo gì vào buổi sáng?”

“Tờ Financial Times,” tôi nói mà không cần nghĩ.

“Tất nhiên rồi,” Luke nói, rồi viết vào phiếu. “Vậy là một tờ Financial Times - và một tờ The Daily World cho tôi.

Tôi nhìn nhân viên lễ tân dò xét nhưng gương mặt anh ta hoàn toàn bình thản.

“Quý khách có muốn dùng trà vào buổi sáng không ạ?” nhân viên lễ tân vừa hỏi vừa gõ mãy tính. “Hay là cà phê ạ?”

“Vui lòng cho cà phê,” Luke nói. “Cho cả hai chúng tôi, tôi nghĩ vậy.” Anh nhìn tôi có ý muốn hỏi, và tôi gật đầu.

“Quý khách sẽ thấy một chai champaint miễn chê ở trong phòng,” nhân viên lễ tân nói, “và phục vụ phòng sẽ luôn sẵn sàng 24/24.”

Tôi phải nói rằng mình bị ấn tượng mạnh. Đây thực sự là một địa điểm hàng đầu. Họ biết mặt bạn ngay lập tức, họ mời bạn sâm panh - và họ thậm chí không hề đề cập đến bưu kiện chuyển phát nhanh của tôi. Rõ ràng họ nhận ra đó là vấn đề cần phải thận trọng. Họ nhận ra rằng một cô gái không nhất thiết muốn cho bạn trai biết về mọi món bưu kiện được gửi đến cho cô ấy - và họ sẽ chờ đến lúc Luke ra khỏi tầm nghe để nói với tôi về bưu kiện đó. Đây là lý do tại sao thật đáng đồng tiền bát gạo khi đến một khách sạn xịn.

“Nếu có bất cứ yêu cầu nào, thưa cô Bloomwood,” nhân viên lễ tân nói và nhìn tôi đầy hàm ý, “xin đừng ngần ngại cho tôi biết.”

Bạn thấy chưa? Những thông điệp được mã hóa và mọi thứ.

“Tôi sẽ làm vậy, đừng lo,” tôi nói, và mỉm cười láu cá với anh ta. “Chỉ một lát nữa thôi.” Tôi nháy mắt đầy ý tứ về phía Luke, và nhân viên lễ tân nhìn tôi bình thản, đúng cái kiểu anh ta chẳng có khái niệm gì về những điều tôi nói. Chúa ơi, những người này thật tuyệt!

Cuối cùng thì Luke cũng điền xong phiếu đăng ký và đưa lại cho nhân viên lễ tân. Nhân viên lễ tân đưa cho anh ấy chiếc chìa khóa phòng to, kiểu cổ và gọi người mang hành lý.

“Tôi không nghĩ chúng tôi cần bất kỳ sự giúp đỡ nào,” Luke nói, mỉm cười, và nhấc chiếc va li màu hồng của tôi lên. “Chắc chắn là tôi không bị xách quá tải.”

“Anh cứ lên trước đi,” tôi nói. “Em chỉ muốn... kiểm tra lại thứ gì đó. Cho ngày mai.” Tôi cười với Luke và một lát sau, tôi thở phảo nhẹ nhõm khi anh tiến thẳng về phía cầu thang bộ.

Ngay sau khi anh xa khỏi tầm nghe, tôi quay trở lại bàn lễ tân.

“Tôi sẽ lấy nó ngay bây giờ,” tôi thì thầm với nhân viên lễ tân, người vừa quay đi rồi nhìn vào ngăn kéo. Anh ta ngẩng đầu lên nhìn tôi đầy vẻ ngạc nhiên.

“Tôi xin lỗi, thưa cô Bloomwood?”

“Không sao,” tôi nói, vẻ hàm ý hơn nữa. “Anh có thể đưa nó cho tôi bây giờ. Khi Luke đã đi khỏi.”

“Chính xác là cái gì...?”

“Anh có thể đưa cho tôi gói bưu kiện của tôi.” Tôi nói nhỏ. “Và cảm ơn anh vì đã không để lộ bí mật.”

“Gói bưu kiện của... quý khách ạ?”

“Bưu kiện chuyển phát nhanh của tôi.”

“Bưu kiện chuyển phát nhanh nào ạ?”

Tôi nhìn anh ta chằm chằm, cảm thấy hơi nghi ngại.

“Gói bưu kiện có quần áo của tôi ở bên trong. Cái mà anh đã không nhắc đến lúc trước đấy! Cái mà...”

Tôi ấp úng khi nhìn thấy khuôn mặt của anh ta. Anh ta không hề có một khái niệm gì về thứ tôi đang nói đến, đúng không nhỉ? OK. Đừng hốt hoảng. Ai đó sẽ biết nó ở đâu.

“Đáng lẽ tôi sẽ có một bưu kiện đang chờ mình ở đây,” tôi giải thích. “To khoảng chừng này... Lẽ ra nó phải đến đây sáng nay...”

Nhân viên lễ tân lắc đầu.

“Tôi rất tiếc, thưa cô Bloomwood. Không có bưu kiện nào được gửi đến cho cô cả.”

Đột nhiên tôi cảm thấy hụt hẫng một chút.

“Nhưng... phải có một bưu kiện được chuyển đến. Tôi đã gửi nó qua công ty chuyển phát nhanh ngày hôm qua mà. Đến Blakeley Hall.”

Nhân viên lễ tân nhíu mày.

“Charlotte này?” anh ta nói, gọi với vào phòng trong. “Có bưu kiện nào được chuyển đến cho cô Rebecca Bloomwood không?”

“Không,” Charlotte trả lời rồi đi ra ngoài. “Theo dự kiến thì khi nào bưu kiện được chuyển đến?”

“Sáng nay!” tôi nói, cố giấu vẻ bối rối. “ 'Bất cứ thứ gì, bất cứ nơi đâu, chỉ sáng mai là đến!' Ý tôi là, chỗ này đúng là bất cứ nơi đâu phải không?”

“Tôi rất tiếc,” Charlotte nói, “nhưng không có thứ gì đến cả. Nó có quan trọng lắm không thưa cô?”

“Rebecca!” một giọng nói vọng ra từ phía cầu thang, tôi quay lại, thấy Luke đang ngó đầu ra nhìn mình. “Có vấn đề gì không em?”

“Không!” tôi vui vẻ nói. “Tất nhiên là không rồi! Có cái gì trên đời lại không ổn nữa chứ?” Tôi nhanh chóng chuồn khỏi bàn lễ tân trước khi Charlotte hay nhân viên lễ tân kia kịp nói gì rồi nhanh chóng đi về phía cầu thang.

“Mọi việc ổn cả chứ em?” anh nói khi tôi lại gần, và mỉm cười với tôi.

“Hoàn toàn ổn cả?” tôi đáp, giọng cao hơn bình thường hai nấc. “Mọi việc đều rất ổn!”

Tôi không có quần áo. Điều này không thể đang xảy ra chứ.

Tôi đang đi nghỉ cùng Luke, trong một khách sạn sang trọng - và tôi không có quần áo. Tôi sẽ làm gì bây giờ?

Tôi không thể nói sự thật cho anh ấy được. Tôi chỉ không thể thú nhận rằng chiếc va li nhỏ nhắn xinh xắn kia chỉ là cái ngọn của một núi quần áo được. Nhất là sau khi đã vênh vang về nó đến thế. Tôi sẽ chỉ phải... ứng biến, tôi nghĩ lan man trong khi chúng tôi rẽ vào một góc tường rồi bắt đầu đi xuống một hành lang lộng lẫy khách. Mặc quần áo của anh ấy, giống như Annie Hall hay... hay xé các rèm cửa xuống rồi tìm thứ gì đó để may... và nhanh chóng học cách khâu vá...

Bình tĩnh, tôi cứng rắn tự nhủ bản thân mình. Chỉ cần... bình tĩnh. Gói bưu kiện đó sẽ phải được chuyển đến vào sáng mai, vì thế tôi chỉ phải sống qua nốt đêm nay. Và ít nhất tôi cũng có đồ trang điểm bên mình...

“Chúng ta đang ở đây rồi,” Luke nói, dừng lại mở cửa. “Em nghĩ gì thế?”

Ôi chao. Chỉ trong chốc lát những lo lắng của tôi bị trôi sạch khi chăm chú nhìn căn phòng rộng lớn thoáng đãng. Giờ tôi mới hiểu tại sao Luke lại thích khách sạn này đến vậy. Nó tuyệt đẹp - giống hệt căn hộ của anh, một chiếc giường trắng to vĩ đại với chiếc chăn lông ngỗng lớn phủ bên trên, một dàn máy nghe nhạc tối tân và hai chiếc ghế sofa bằng da lộn.

“Hãy thử nhìn buồng tắm đi em,” Luke nói, còn tôi theo anh ấy vào trong đó - và nó đẹp mê hồn. Một chiếc bồn tắm mát xa được khảm chìm thật tuyệt, bên trên là chiếc vòi hoa sen lớn nhất tôi từng thất và một giá các lọ dầu hương liệu nhìn thật quyến rũ.

Có lẽ tôi chỉ cần dành cả kỳ nghỉ cuối tuần này để tắm.

“Vậy thì,” anh nói khi quay trở ra phòng. “Anh không biết em muốn làm gì...” Anh bước lại gần chiếc va li của mình rồi mở tách một tiếng - tôi có thể nhìn thấy từng hàng áo sơ mi xếp san sát, tất cả đều đã được người giúp việc nhà anh ấy là. “Anh nghĩ trước tiên chúng ta nên dỡ đồ ra...”

“Dỡ đồ! Chắc chắn là thế rồi!” tôi hào hứng nói. Tôi tiến lại chiếc va li nhỏ nhắn của mình và sờ cái móc cài va li mà không mở ra. “hay là...” tôi nói, mặc dù ý tưởng đó chỉ vừa chợt xuất hiện trong đầu, “tại sao chúng ta không đi đâu uống rượu - sau đó mới dỡ đồ đạc ra.”

Thiên tài. Chúng tôi sẽ đi xuống dưới uống thật sau, và sau đó sáng hôm sau tôi chỉ việc giả vờ ngủ sau rồi nằm trong giường cho đến khi bưu kiện của tôi tới. Ơn Chúa. Chỉ một lúc thôi mà tôi đã bắt đầu...

“Ý tưởng đó thật tuyệt vời,” Luke nói. “Anh sẽ đi thay đồ.” Anh ấy lục va li rồi lôi ra một chiếc quần và một chiếc áo sơ mi màu xanh thật bảnh.

“Thay đồ sao?” tôi ngập ngừng nói. “Có quy định nghiêm ngặt nào về... ăn mặc không anh?”

“Ồ không, không hề nghiêm ngặt,” Luke nói. “Em không định mặc luôn... cứ cho là, những thứ em đang mặc bây giờ chứ.” Anh ấy chỉ vào chiếc quần soóc bò te tua của tôi rồi cười toe toét.

“Tất nhiên là không!” Tôi nói, và cười như thể đó là một ý tưởng nực cười. “Đúng rồi. Được. Em chỉ việc... chọn một bộ trang phục thôi mà.”

Tôi quay trở lại bên chiếc va li của mình, mở thật nhanh, nâng nắp lên và nhìn vào túi đồ trang điểm.

Tôi sẽ phải làm gì đây? Luke đang cởi áo sơ mi. Anh ấy điềm tĩnh với tay lấy chiếc áo màu xanh da trời. Chỉ một phút nữa anh ấy sẽ nhìn lên hỏi, “Xong chưa em?”

Lúc này tôi cần có một kế hoạch hành động thấu đáo.

“Luke - em vừa thay đổi ý định,” tôi nói, rồi đóng nắp va li lại. “Đừng xuống quán bar nữa anh.” Luke nhìn lên đầy vẻ ngạc nhiên, và tôi trao cho anh một nụ cười quyến rũ nhất của mình. “Ở trên này gọi phục vụ phòng, và...” Tôi tiến thâm vài bước đến bên anh ấy, nới lỏng áo sát nách, “... và xem màn đêm sẽ dẫn ta đến đâu.”

Luke nhìn tôi chằm chằm, tay anh vẫn đang ở lưng chừng giữa hàng cúc áo sơ mi màu xanh.

“Cởi nó ra,” tôi nói khe khẽ. “Chúng ta phải mặc quần áo tươm tất làm gì khi tất cả những gì chúng ta muốn làm là cởi quần áo của nhau?”

Một nụ cười từ từ lan đều trên khuôn mặt của Luke, rồi mắt anh bắt đầu sáng lên.

“Em nói rất đúng,” anh nói rồi bước lại phía tôi, cởi khuy áo sơ mi và để nó rơi xuống sàn nhà.

“Anh không biết mình đã nghĩ gì nữa.”

Ơn Chúa! Tôi thở phào nhẹ nhõm khi anh ấy sờ vào chiếc áo sát nách của tôi và bắt đầu cởi ra. Điều này thật hoàn hảo. Đây đúng là những gì tôi...

Ôi. Ừm.

Thực sự, việc này còn trên cả hoàn hảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.