Edit: Bánh (Pie)
Lục Hành nhìn cậu không rời mắt.
Ý tứ thực rõ ràng, sáng hôm naycậu mới ám hại tôi, giờ lại tới nhờ tôi giúp, vậy cũng được hả?
Dương Niệm Thù sờ sờ mặt, có chút ngượng ngùng.
"Hành ca, em biết thầy Hầu rất quý anh, nên chắc sẽ không phê bình anh đâu ha. Hơn nữa lúc đó thầy ấy vừa đi tới, còn chưa phân biệt xanh đỏ đen trắng thế nào đã lớn tiếng rồi, em mới..."
Dương Niệm Thù mở to đôi mắt ngập nước, vừa nhìn chính là lại giả vờ tội nghiệp
Cao Hưng nhìn về phía bên này vài lần, ánh mắt oán hận, giống như Lục Hành lại đang ăn hiếp Dương Niệm Thù.
Lục Hành bình tĩnh mà ngắt lời cậu, "Tôi bị thầy Hầu mời phụ huynh."
"Ơ?" Dương Niệm Thù kinh ngạc, "Không thể nào, em thấy thầy Hầu đối xử rất tốt với anh mà, giống như anh là con ruột của thầy ấy vậy."
Nghe được hai chữ "con ruột", Lục Hành nhíu mày.
Dương Niệm Thù cười cười, "Ý của em là, đây chỉ là chuyện nhỏ, đâu tới mức phải mời phụ huynh đâu."
"Thầy ấy cho rằng tôi......" Lục Hành tạm dừng một chút, chậm rãi nói, "Ăn hiếp cậu."
"Không có ăn hiếp em mà." Dương Niệm Thù nói, "Hay là em đi giải thích giúp anh, nói là vô tình làm đứt nha."
Nói xong, lại vò đầu, "Thế nhưng hôm qua anh ngửi tuyến thế của em, còn chưa có giải thích nữa."
"Tôi không có ngửi cổ của cậu, chỉ ngửi trên vai một chút." Lục Hành nói, "Ai bảo cậu xịt nước hoa làm gì."
"Hành ca, anh cũng biết em là đứa không xu dính túi, bộ em mua nổi nước hoa chắc? Đồ trang điểm lại càng không." Dương Niệm Thù đáp, "Em xịt nước chống muỗi, có tên là Lục Thần. Nếu như anh ngửi bả vai của em, em sẽ không ra tay. Không tin anh thử xem?"
Lục Hành lập tức đứng lên, đầy mặt đều là dòng chữ: Thử thì thử.
Anh tiến lên một bước, hơi cúi đầu, cái mũi vẫn cách bả vai Dương Niệm Thù hơi xa.
Dùng sức ngửi ngửi, hôm nay không có mùi nước hoa Lục Thần, mà chỉ có hương xà phòng nhàn nhạt.
"Em không xịt nước hoa mà." Dương Niệm Thù lắc đầu, có hơi đắc ý.
Lục Hành ngây ra một lúc, vẫn duy trì tư thế, ánh mắt quái quái.
"Anh có ngửi ra không vậy?" Dương Niệm Thù thấy anh ngây người, thoải mái hào phóng mà nhón chân, thò lại gần, "Chỉ cần anh không quá đáng em cũng sẽ không đánh anh. Ngày đó em cảm giác hơi thở của anh phun tới trên cổ em chứ bộ."
Lục Hành khẽ nhếch môi, đầu hướng về phía sau cổ Dương Niệm Thù, Dương Niệm Thù phản ứng cũng rất nhanh lẹ, nâng khuỷu tay lên, muốn đánh vào yết hầu của đối phương.
Lục Hành đã chuẩn bị từ sớm, đè chặt khuỷu tay của cậu lại.
"Thấy chưa, đó là phản xạ có điều kiện."
Dương Niệm Thù lui về một bước, thoát ra.
"Thế ngày đó tôi sờ sau cổ của cậu, phản xạ có điều kiện của cậu đâu?" Vẻ mặt Lục Hành không có chút tin tưởng nào, có tìm lý do cũng không cố mà tìm ra cái nào dễ nghe một chút.
"Lúc đó em tưởng anh là Omega!"
Dương Niệm Thù bực bội, con mẹ anh còn dám nhắc lại chuyện đó.
Bị mời phụ huynh cũng đáng.
"Chỉ có phản ứng với Alpha, còn Omega thì lại không à?"
"Dạ." Dương Niệm Thù gật đầu.
"Nhưng mà tôi lại chính là Alpha, Omega chỉ là do cậu hiểu lầm. Nếu là một Omega giả làm Alpha, phỏng chừng cậu cũng sẽ phản ứng lại." Lục Hành phân tích, "Cái loại phản xạ này của cậu cũng quá giả đi, không phải là phản ứng bình thường của thân thể, mà là phản ứng phiến diện chủ quan của cậu. Lúc đó cậu cho tôi sờ tuyến thể, cậu không động tay động chân, chứng tỏ cậu có thể nhịn được. Sau này lại đánh người, chứng tỏ là cậu cố ý."
Dương Niệm Thù: "......"
Tục ngữ nói rất đúng, lưu manh không đáng sợ, lưu manh có văn hóa mới đáng sợ.
Cái logic kiểu này, quả thực không chê vào đâu được!
Dương Niệm Thù tức giận mà xoay người đi ngồi vào chỗ, không thèm nói chuyện với Lục Hành nữa.
Nếu còn nói thêm, có khi sẽ biến thành cậu mới là đứa bày trò lưu manh với Lục Hành.
Công việc này thôi bỏ đi, cùng lắm thì đi tìm việc khác vậy.
Cậu lấy bài tập ra, chuẩn bị làm bài.
Cao Hưng đi tới ngồi vào chỗ của Đường Giản, hỏi, "Niệm Thù, anh ta lại bắt nạt cậu à?"
Dương Niệm Thù ngẩng đầu, nói một câu, "Không có."
"Bị ăn hiếp phải nói cho tớ biết." Cao Hưng căn dặn.
Dương Niệm Thù buông bút, lúc này mới nhớ ra, lúc trước Cao Hưng đi du lịch với Lục Hành, trông có vẻ rất thân thiết.
Theo như cậu quan sát được, bọn họ lúc đi học không nói với nhau dù chỉ một câu, lạ thật, không lẽ cả hai cãi nhau rồi?
"Không có, Cao Hưng, anh ấy không bắt nạt gì tớ đâu." Dương Niệm Thù nói, "Tớ cũng đâu phải đứa dễ bị ức hiếp. Vì chuyện tiền nong lúc trước cả, có chút hiểu lầm, giờ đã nói rõ rồi."
"Ừm, tuy rằng tớ không có nhiều tiền như nhà Lục Hành, nhưng nếu cậu có gì khó khăn, tớ có thể giúp được." Bộ dáng Cao Hưng trông thực chân thành.
Đường Giản đứng ở một bên nhìn cậu nói chuyện cùng Cao Hưng, ánh mắt quái dị.
Dương Niệm Thù đẩy Cao Hưng một chút, "Cảm ơn cậu, mau về chỗ ngồi đi, thầy sắp vào lớp rồi."
Cao Hưng về chỗ ngồi rồi, Lục Hành duỗi cái chân dài về phía trước, đáp lên phần gác chân dưới ghế của Dương Niệm Thù, còn dẫm hai lần.
*Là cái thanh ngang dưới ghế như này á mng:
Dương Niệm Thù hết nói nổi, Lục Hành thoạt nhìn rất chín chắn, thế mà đôi khi lại ấu trĩ như vậy đó.
Đường Giản ngồi xuống, nghiêng người nhìn chân Lục Hành gác lên ghế ngồi của Dương Niệm Thù, nhỏ giọng nói, "Còn dám nói cậu và Lục giáo thảo không có gian tình, chân của người ta duỗi lên tới trên này rồi."
Dương Niệm Thù cầm bút chì, ngửa người ra sau, vốn dĩ chuẩn bị hung hăng mà chọc xuống, đầu bút đến gần chân Lục Hành rồi, lại từ bỏ, cuối cùng thành quét nhẹ một đường trên cẳng chân của anh.
Vẽ một đường từ đầu gối đến mắt cá chân, để lại vết mực thật dài.
Lục Hành rùng mình một cái, lông tơ trên đùi dựng ngược, như có một dòng điện chạy qua thân thể, da đầu tê dại.
Anh thu chân về, đưa tay xoa xoa.
Dương Niệm Thù nghiêng đầu, đắc ý dào dạt mà hừ cười một tiếng, tiếp tục làm bài.
Lục Hành nhìn liếc mắt nhìn cái ót của Dương Niệm Thù, mắt tối sầm.
Tối hôm nay là tiết tự học môn ngữ văn, Miss Trương cũng ghé qua.
Tiết tự học buổi tối ngày mai cũng chính là tiết làm bài kiểm tra, cô ta đến động viên cả lớp.
Dương Niệm Thù biết được bí mật của Miss Trương rồi, cảm thấy không thể nào nhìn thẳng vào mắt đối phương được nữa, đành cúi đầu.
Miss Trương đứng trên bục giảng, nói, "Ngày mai là bài kiểm tra đầu tiên từ khi khai giảng, nên độ khó sẽ rất cao."
Cả lớp kêu rên ầm ĩ.
"Yên lặng, khó thì ai cũng khó như nhau thôi. Chơi cả mùa hè rồi, nên tập trung học tập trở lại." Miss Trương nói, "Lớp chúng ta ai cũng rất tự giác học tập."
Lúc Miss Trương nói ra những lời này, đôi mắt đảo qua Lục Hành cùng mấy học sinh có thành tích tốt khác trong lớp.
"Còn ai mà muốn ăn lẩu, thì lại càng phải cố gắng hơn nha. Không làm bài được, đời này chắc cũng vĩnh biệt luôn bữa lẩu."
Miss Trương tự nói tự cảm thấy hài hước, nhếch môi cười một chút.
Cũng có hơi buồn cười, nhưng có Vương Trư Nhi ngồi một bên trên bục giảng, cả lớp cũng không dám cười, ánh mắt đều dồn về hướng Dương Niệm Thù.
Dương Niệm Thù cúi đầu từ đầu tới cuối, nhìn bài tập trên bàn, giống như đang chột dạ.
Chương trình Tiếng Anh được dạy mỗi ngày chính là tư liệu của trường học. Lúc cậu vừa mới tới, không ai thông báo cho cậu về tập tư liệu này, hiện giờ cuốn sách mà cậu cầm trên tay, nếu Lục Hành không cho cậu, cậu chắc chắn cũng sẽ không biết tới sự tồn tại của nó.
Miss Trương càng đả kích cậu, cậu lại càng không dễ gì chịu thua.
Bài Tiếng Anh chủ yếu là đánh trắc nghiệm, cậu viết đáp án trên giấy, rồi so với đáp án của Lục Hành, tất cả đều giống.
Dương Niệm Thù mở phần Writing của Lục Hành ra, lối viết văn lưu loát, luận điểm chặt chẽ, còn dùng rất nhiều từ vựng ở trình độ advanced.
Chỉ là hình như Lục Hành có thù với chữ "B", chữ "B" nào cũng viết hơi tách ra, giống như một số 13.
Dương Niệm Thù cắn bút, chống đầu.
Cuốn "Tiếng Anh" này độ khó cũng không quá cao, nhưng để ăn được nồi lẩu vẫn có hơi căng một chút.
Dương Niệm Thù tự cảm thấy mình vẫn có hy vọng, đợt kiểm tra đầu tiên sau khi khai giảng, các thầy cô vì muốn boost lại sự tự tin trong lòng mỗi học sinh, đều sẽ ra đề hơi biến thái một chút.
Chính là mong muốn mọi người nhận thức được kì nghỉ hè đã trôi qua rồi, hãy nhanh chóng thu hồi cái tâm tư chơi bời lêu lổng kia đi.
Kết quả chính là, điểm cao rất ít, chênh lệch tăng rất lớn.
Cậu hy vọng mình có thể phát huy hết khả năng, may mắn cao hơn Lục Hành 5 điểm là được.
Miss Trương dạo trong lớp học một lát, giải đáp một vài thắc mắc của học sinh.
Dương Niệm Thù đều làm lơ cô ta, lấy quyển bài tập vật lý ra làm.
Miss Trương đi đến trước mặt Dương Niệm Thù, gõ gõ lên bìa sách, "Em đừng làm ảnh hưởng đến điểm trung bình của toàn lớp, lớp này vẫn luôn nằm trong top ba toàn khối đấy."
Dương Niệm Thù mí mắt cũng không thèm nâng dù chỉ cmột chút, cậu chưa bao giờ thấy ai làm nghề giáo mà lại nhỏ nhen như vậy.
"Đúng là đứa thiểu năng." Miss Trương cảm thấy không thú vị, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, xoay người rời đi.
Dương Niệm Thù cười lạnh một tiếng, tiếp tục làm bài.
Hôm nay bài tập Vật Lý có hơi nhiều, đề rất khó, lúc chuông tan học vang lên, Dương Niệm Thù mới tìm ra cách giải, lúc cậu giải xong đã là 10 giờ.
Dương Niệm Thù cúi đầu, đang suy nghĩ xem nên về nhà họ Lưu hay là đến bệnh viện, bỗng nhiên một bóng người che ở trước mặt cậu.
"Phiền cậu tránh đường một chút." Dương Niệm Thù duỗi tay kéo một chút.
Ngẩng đầu, mới phát hiện đó là Lục Hành.
"Hành ca, sao anh còn chưa về nhà?"
"Chờ cậu."
Lục Hành đứng dưới ánh đèn đường, thân hình bị ánh đèn che phủ đứng sừng sững trước mặt Dương Niệm Thù, mái tóc cũng bị đèn chiếu rọi thành một màu vàng cam.