Tin Tức Tố Bị Giáo Thảo Chiếm Lĩnh

Chương 26: Chương 26: Chương 25






Edit: Bánh (Pie)

Dương Niệm Thù ghé vào cửa sổ, nhìn hàng cây ven đường, giống như trong đèn kéo quân*, thoảng qua trong tầm mắt.

*Đèn kéo quân: hay còn gọi là đèn cù, là một loại đồ chơi bằng giấy có nguồn gốc từ, ngày xưa phổ biến trong nhiều dịp lễ tết, nay chỉ còn xuất hiện trong dịp tết Trung Thu. Đèn có đặc điểm khi thắp nến thì những hình ảnh được thiết kế bên trong sẽ hiện ra trên mặt đèn giống như và xoay vòng theo cùng một chiều liên tục không dừng lại.

Chiếc xe này rất rộng rãi, chỉ có thể ngồi hai người, không giống như chiếc Polo kia của Lưu Long, ngồi ở ghế trước chân cũng không duỗi thẳng nổi.

Dương Niệm Thù cả người thả lỏng, mơ màng sắp ngủ gật tới nơi.

"Uống cà phê không?" Lục Hành lấy ra một lọ cà phê, đưa cho Dương Niệm Thù.

"Hành ca, em không thích uống cà phê, đắng lắm." Ngoài miệng Dương Niệm Thù cự tuyệt, nhưng vẫn đưa tay ra nhận lấy, chỉ là không mở ra uống.

"Cái này không đắng đâu." Lục Hành giải thích, "Cà phê moka, vị sữa bò chocolate, ngon lắm, cậu uống thử đi."

Dương Niệm Thù cầm lon cà phê, thờ ơ trước lời mời gọi của Lục Hành.

"Thử một lần đi, không thích thì bỏ không uống nữa." Lục Hành quay đầu, ánh mắt vô cùng cố chấp.

"Anh nhìn đường đi, chú ý an toàn." Dương Niệm Thù hết nói nổi, giơ lon cà phê lên, lắc lắc, "Em uống được chưa."

Dương Niệm Thù cảm giác tuy Lục Hành đang nhìn thẳng về phía trước, nhưng lực chú ý của anh vẫn luôn đặt ở trên lon nước trong tay cậu.

Đây là lần thứ hai Lục Hành dụ dỗ Dương Niệm Thù uống cà phê, đối với hành vi cố chấp đó của anh, Dương Niệm Thù không hiểu nổi, cũng không muốn hiểu.

Cậu mở nắp lon ra, đưa lên mũi ngửi thử một chút.

Mùi rất thơm, không đắng, Dương Niệm Thù dán môi lên, nhấp một ngụm nhỏ.

"Sao cậu giống như đang uống thuốc độc thật đấy, mặt ủ mày ê." Đôi tay Lục Hành siết chặt tay lái, cười cười, "Thế nào?"

Cũng không đắng như trong tưởng tượng, ngọt ngào, uống vào miệng lại thấy tinh khiết thơm lừng, Dương Niệm Thù chép chép miệng, nhe răng cười, "Ngon quá, ngọt thật đấy."

"Có đang diễn không đó?" Lục Hành nghiêng đầu, nhìn nhìn cậu một cái rồi lại quay trở về, ngón tay gõ nhịp trên tay lái.

"Sao có thể chứ?" Dương Niệm Thù uống một ngụm lớn, ngửa đầu lắc qua lắc lại, phô trương, "Không ngon không lấy tiền, em rất thích a a a a ——"

Còn cố kéo dài âm cuối.

Lắc xong rồi, cậu chớp chớp mắt, cười nói, "Đó mới gọi là diễn."

"Nếu cậu thích như thế," Lục Hành bị động tác của cậu lấy lòng, nở nụ cười, "Cà phê đóng lon này không phải cà phê nguyên chất, lần sau tôi dẫn cậu đi uống moka nguyên chất nhé."

"Còn có lần sau nữa hả?" Dương Niệm Thù dùng hàm răng ngậm lon sắt, ngửa đầu uống một hớp lớn.

Đúng là quá xá ngon, mùi cà phê thoang thoảng, làm cho chocolate vốn thuần ngọt cùng sữa bò nguyên chất sẽ không bị béo ngấy.

Trong vị đắng có vị ngọt, trong vị ngọt lại lẫn chút đăng đắng, cậu thật sự rất thích.

"Ồ," Lục Hành hỏi, "Cậu không muốn à?"

Dương Niệm Thù nhấp miệng, không nói gì, coi như cam chịu mà đồng ý.

Hai người nói vài ba câu, liền bàn xong chuyện cho lần gặp sau.

Dương Niệm Thù cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng cậu và Lục Hành là người ở hai thế giới khác nhau, ngọn cỏ ven đường làm sao dám với được mây.

Một người lớn lên nơi đô thị xa hoa, gia đình giàu có, một người từ huyện nghèo mà đến, kiếm sống qua ngày, vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn, lại tiếp xúc nhiều đến như vậy.

Chẳng lẽ đây là duyên phận trong truyền thuyết?

Dương Niệm Thù ngậm lon cà phê, cười ngây ngô.

Trong xe là không gian kín, tràn ngập hơi thở của hai người, mùi cà phê nhàn nhạt, giống như một dải lụa, quấn quanh hai người, là một dải lụa thật thơm, thật tinh khiết.

Lục Hành lái xe tới một khu nghĩa trang khá nổi tiếng của thành phố, lúc dừng xe, Lưu Long lại gọi tới.

—— "Niệm thù, con đang ở đâu? Nhờ bạn con chở qua đây được không? Trinh Vân với Trinh Hoa nằng nặc đòi phải có con ở đây. Bà nội cũng nhắc mãi, không có con, cả nhà thấy không quen tí nào."

—— "Không được đâu chú, bạn học của tôi có việc, tôi cũng không biết đang ở chỗ nào, đã đi nhờ xe của người ta rồi, tôi cũng không dám gây phiền hà thêm cho họ. Mọi người cứ chơi đi, không cần phải lo cho tôi đâu."

—— "Thế...... để ba đến đón con nhé, con nói địa chỉ ra cho ba nha?"

—— "Tôi cũng không biết nữa...... Chỗ này...... Alo, chú nói gì vậy...... Không có tín hiệu...... Thôi tôi ngắt máy nha......"

"Cạch", Dương Niệm Thù bỏ điện thoại ra khỏi lỗ tai, ngắt máy, thế là xong chuyện.

Ngộ nghĩnh nhỉ, lúc nãy vừa mới nói rõ rồi, bây giờ còn gọi tới, làm như cậu là thành viên quan trọng lắm.

Nếu cậu quan trọng tới mức đó, thì làm gì có chuyện bị bỏ lại ở trạm dừng chân.

Muốn rớt nước mắt dễ sợ.

Thái độ của Dương Niệm Thù kiên quyết như vậy, Lưu Long muốn khuyên nhủ vài câu, tiếp tục gọi cho cậu, nhưng chỉ nhận được thông báo thuê bao không liên lạc được.

Cả nhà họ Lưu đã đến nơi, Lưu Long ngắt máy, gập người nhận lỗi với người bên cạnh.

"Trần tổng, vô cùng xin lỗi ngài, làm ngài phải đi về tay không. Niệm Thù lên xe của bạn học, trong nhà người ta lại có việc, không biết đưa nó đi tới đâu nữa. Tín hiệu lại không tốt, gọi không được."

Người kia là một người đàn ông đã ngoài ba mươi tuổi, kẹp trong nách một cái túi da, đeo một cái mắt kính gọng vàng, thoạt nhìn rất nhã nhặn.

Hắn ta thong thả ung dung lấy ra một điếu thuốc, ngậm ở ngoài miệng rồi châm lửa, "Niệm Thù có còn là con của mấy người không, dám để lạc em ấy trong trạm dừng chân. Làm bố cũng được quá nhỉ."

Khóe miệng Lưu Long giật giật, mí mắt cũng nhảy liên tục, "Tất nhiên là con của chúng tôi rồi, mẹ nuôi của nó bệnh nặng, không còn sống được bao lâu, không phải con của tôi thì là con của ai được chứ? Một giọt máu đào hơn ao nước lã mà!"

"Tôi có cảm giác, mấy người làm việc không được uy tín cho lắm." Trần Chính Tường búng búng tàn thuốc, "Nhận tiền thì nhanh lắm, chuyện cưới xin của tôi cùng Niệm Thù mà cũng được nhanh chân lẹ tay như thế thì cũng đỡ."

"Người có tương lai rộng mở, ngọc thụ lâm phong* như Trần tổng, Niệm Thù vừa nhìn thấy chắc chắn sẽ thích mê." Lưu Long nói, "Niệm Thù học tập không tốt, cũng không phải là đứa ham học, tôi thấy nó cũng không muốn đến trường nữa làm gì, chỉ tổ lãng phí tuổi trẻ. Ngài yên tâm, chuyện này chắc chắn sẽ vô cùng thuận lợi."

*Ngọc thụ lâm phong: (玉树临风)Cây ngọc đón gió, nó thường được sử dụng để miêu tả cốt cách, vẻ đẹp của con người và thường là người con trai có cốt cách tao nhã nổi bật như viên ngọc, phong độ nhẹ nhàng, xinh đẹp muôn màu, phong lưu phóng khoáng hiên ngang đứng trước gió để lộ phong thái tiêu sái, có thể nói ngọc thụ lâm phong là đẹp trai không cưỡng lại được, tuy nhiên thông thường câu nói này được miêu tả những nhân vật có cốt cách quyền quý, dòng dõi quan lại vua chúa ăn sung mặc sướng, một nét đẹp theo kiểu văn nhân, quý phái sang trọng sạch sẽ chứ không theo hình tượng võ tướng điển trai kiểu bụi bặm phong trần mạnh mẽ, nét đẹp ngọc thụ lâm phong có chút gì đó mỏng manh yếu ớt, với gió nhẹ thì có thể đứng ra chứ gặp thì không chống lại nổi. Câu thành ngữ này được cho là xuất phát từ bài thơ Bài ca bát tiên uống rượu của Đỗ Phủ

Trần Chính Tường liếc nhìn Lưu Long, "Chuyện này quan trọng nhất vẫn là dựa trên sự tự nguyện của em ấy, nếu không thành, cứ trả tiền lại cho tôi là được, tôi cũng không phải loại người không hiểu đạo lý."

"Sao lại không thành công được chứ, được người như Trần tổng thích, là phước ba đời của nó. Là do Niệm Thù chưa gặp được ngài, nếu đã gặp rồi, biết được hôm nay ngài đến đây, nó đã sớm chạy tới." Lưu Long cười nịnh nọt, vẻ mặt nghiêm nghị làm chủ của cả một gia đình lúc thường ngày đã sớm bị đem cho chó ăn.

Trần Chính Tường là con trai út chủ của chủ tịch công ty mà Lưu Long đang làm việc, ở trên có hai người anh trai.

Thật ra hắn cũng không phải người xấu, chỉ là có chút ham chơi lêu lổng.

Cái nào cũng chơi, nhạc nào cũng hát, ngày nào cũng đi bay lắc không về, hơn ba mươi tuổi rồi vẫn chưa nên hình nên dạng.

Trần đổng là người tự mình gây dựng sự nghiệp, tự mình đi lên từ hai bàn tay trắng, không thể cứ nhìn con trai mình phí hoài tuổi trẻ như vậy được, rảnh rang là lại túm lấy Trần Chính Tường dạy dỗ hắn.

Lúc nào Trần Chính Tường cũng cợt nhả, Trần đổng nói cái gì cũng đều vâng vâng dạ dạ, sau lưng vẫn cứ chứng nào tật nấy.

Còn nói: "Tôi là đang hi sinh cho sự hòa thuận của cả nhà. Nhà có ba anh em, ai cũng hiếu thắng giống như các anh tôi thế thì về sau chắc cả ba chém nhau sứt đầu mẻ trán để giành tài sản luôn quá."

Trần đổng cũng hết nói nổi.

Tục ngữ có câu, trước thành gia, sau lập nghiệp*, lúc Trần đổng còn trẻ, cũng là một nhân vật rất phong lưu, sau khi lập gia đình rồi mới bắt đầu có ý thức trách nhiệm, không chỉ ổn trọng hơn lúc trước, mà sự nghiệp cũng bắt đầu thăng hoa.

*Trước thành gia sau lập nghiệp: có gia đình aka nền tảng rồi mới bỏ ăn chơi tập trung gây dựng sự nghiệp được.

Trần Chính Tường đã ngoài ba mươi, cũng tới lúc nên lập gia đình rồi.

Trần đổng biết bản tính của con trai mình, yêu cầu cũng không cao, chỉ cần con ông thích, lai lịch rõ ràng sạch sẽ là được.

Lưu Long có qua lại với bí thư của chủ tịch, biết được tin này, liền dâng lên ảnh chụp của Dương Niệm Thù.

Trần Chính Tường ăn chơi lêu lổng hơn hai mươi năm, tiêu chuẩn cao ngút trời, nhìn không được một chút thôi cũng không bao giờ hài lòng nổi.

Lúc Trần đổng còn tưởng con mình không được, thì cuối cùng Trần Chính Tường cũng mở miệng, nói hắn cảm thấy ưng ý với Dương Niệm Thù.

Nhưng mà, Dương Niệm Thù còn chưa thành niên.

Bình thường Lưu Long ở công ty cũng khá thật thà, còn chưa thấy người, Trần đổng đã gửi tiền làm lễ tới trước.

Vốn là tính sẵn dịp hôm nay đi chơi, để Trần Chính Tường làm quen với Dương Niệm Thù, Trần Chính Tường cũng rất háo hức, sửa soạn kĩ càng rồi tới, lại không gặp được người ta, không khỏi buông lơi mấy câu nói âm dương quái khí.

Lưu Long cũng không thèm để ý, tiễn Trần Chính Tường về.

Trần Chính Tường đi rồi, Lưu Long đưa mẹ cùng vợ con đi leo núi, không bị ảnh hưởng bởi những lời móc mỉa kia dù một chút.

Bà nội kéo con trai qua một bên, nói nhỏ, "A Long, đó chính là Trần tổng sao? Đẹp trai lịch lãm thật đấy."

Lưu Long nói, "Con trai út của chủ tịch công ty con, mẹ cậu ta làm người mẫu mà."

Bà nội kinh ngạc, "Sao lại về nhanh vậy? Sao không đi chơi cùng chúng ta, dù gì sau này cũng là người một nhà mà."

Lưu Long: "Mẹ, cậu ta đến đây là vì Niệm Thù mà thôi."

Bà nội: "Trinh Vân của mẹ cũng xinh xắn thế mà, mẹ thấy còn đẹp hơn đứa con rơi con rớt kia nữa."

Lúc Trần Chính Tường vừa tới, nhìn thoáng qua Lưu Trinh Vân, còn tưởng mình bị lừa, ánh mắt ghét bỏ kia thật rõ ràng làm sao.

Nếu như thích Trinh Vân, gã sẽ là cha vợ một cách thuận tình thuận lý, chứ đâu tới mức hèn mọn như thế.

Lưu Long thở dài: "Cậu ta chỉ thích Niệm Thù."

"Mắt nhìn người kiểu gì vậy?" Bà nội phỉ nhổ, "Còn thằng nhãi kia, đúng là đứa con hoang từ chỗ rừng rú, chỉ biết chạy loạn đi theo người ngoài, ăn cháo đá bát*."

*Bản gốc là Bạch nhãn lang, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo. Sói vốn dĩ đã hung ác, sói mắt trắng còn hung ác hơn cả. Bởi vì mắt trắng cũng như không có con mắt, không có tính người. Mình dùng từ ăn cháo đá bát cho nó thuần Việt hơn nha.

----------

Lục Hành mua hoa cúc cùng nến thơm ở ngoài cổng nghĩa trang, đưa Dương Niệm Thù theo vào trong.

Dương Niệm Thù đi phía sau Lục Hành, muốn hỏi anh tới viếng mộ của ai, lại ngượng ngùng không dám mở miệng, sợ nhắc tới chuyện buồn của Lục Hành.

Lục Hành thấy bộ dạng cậu rối rắm, muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, cảm thấy buồn cười.

Đành mở miệng trước: "Tôi tới thăm ông nội, hôm nay tròn 49 ngày."

"Hôm ở trên núi, lúc dì nhỏ tới đón tôi, ông của tôi vừa mới qua đời." Giọng điệu Lục Hành rất bình thản, nhìn không ra có chút bi thương nào.

Lục Hành là do một tay ông nội dưỡng dục, so với Lục Minh Đường chỉ biết chỉ tay năm ngón, ông nội gánh vác trách nhiệm của một người cha và của một người ông, dạy anh nên người.

Anh rất yêu thương ông nội của mình, biết ông đột ngột qua đời, từ không thể chấp nhận nổi tới bình tĩnh tiếp nhận tin dữ, cũng phải tốn mất một khoảng thời gian.

"Dạ." Dương Niệm Thù tiến lên, vỗ vỗ lưng Lục Hành, "Anh đừng quá đau buồn."

Đi đến cửa phần mộ, Dương Niệm Thù dừng lại, "Em ở chỗ này chờ anh nha?"

Ông nội của Lục Hành đối với cậu là người xa lạ, lỡ như đi vào trong làm ra động tác không phù hợp nào, sẽ là bất kính đối với người đã khuất.

"Vào chung đi."

Lục Hành nhìn quanh bốn phía, tuy rằng đang là cuối tuần, nhưng không có nhiều người đến viếng cho lắm, trong khu nghĩa trang thật hiu quạnh làm sao. Chỗ này được xây ở giữa sườn núi, bốn bên đều là cây lâu năm.

Một mình một người đứng tại chỗ, gió lạnh thổi tới, rất dễ làm con người ta sởn tóc gáy.

"Em không có sợ ma." Dương Niệm Thù đút hai tay vào túi quần, cười.

Lục Hành thấy cái bộ dạng khoe khoang đó của cậu, cảm thấy thú vị, liền thuận miệng hù dọa một câu,

"Không có ma quỷ, nhưng có nhện. Hôm trước tôi tới, thấy ngay cổng vào luôn."

"Anh...... thôi thôi, đừng nói nữa, đi vào thôi." Dương Niệm Thù dậm chân một cái, trợn trắng mắt, đẩy anh đi vào trong.

Hai người đi theo lối đi vào, bên cạnh toàn là bia mộ.

"Dương Niệm Thù."

"Dạ?"

"Cậu sợ nhện thật à?"

"Thật mà. Anh đừng có nhắc nữa được không, em sắp nổi hết da gà rồi đây này." Dương Niệm Thù ôm hai cánh tay xoa xoa, cảnh giác nhìn về phía xung quanh.

Lục Hành nhích qua bên phải một chút, đứng gần cậu hơn.

Càng đi hai người lại càng dựa sát, bả vai chạm vào nhau, Dương Niệm Thù cảm thấy rất an toàn.

"Hành ca, anh sợ thứ gì nhất?"

"Đoán xem?"

"Rắn hả?" Dương Niệm Thù nghiêng đầu tưởng tượng, hình như không, Cao Hưng mới là người sợ rắn, "Con gián? Con chuột? Hay con rết?"

Dương Niệm Thù vừa đoán vừa nhìn chằm chằm Lục Hành, mong sẽ nhìn ra được chút sợ hãi nào đó từ trên mặt anh.

"Gián với chuột thì có gì mà sợ?" Lục Hành bị bộ dáng nghiêm túc của cậu chọc cười ha ha, "Bộ trông tôi nhát gan đến thế sao?"

"Trông em cũng đâu có vẻ gì là sẽ sợ nhện đâu." Dương Niệm Thù nói, "Không thể trông mặt mà bắt hình dong được nha, anh nói đi, anh sợ cái gì, hứa không cười."

Bước chân của Lục Hành lập tức dừng lại, quay qua nhìn Dương Niệm Thù, bỗng nhiên nghiêm túc hẳn lên.

Dương Niệm Thù nín thở, có chút khẩn trương.

Cậu chỉ hỏi cho vui, cũng không nghĩ Lục Hành sẽ tiết lộ cái gì, chỉ đơn giản là cảm thấy bí mật của mỗi mình mình bị người khác biết thì không công bằng tí nào

Ai mà ngờ hỏi thì chỉ là hỏi cho vui, mà Lục Hành lại muốn kể thật, cậu có cảm giác mình được tín nhiệm, cũng có chút kích động khi sắp sửa biết được chuyện thầm kín của người khác.

Không khí chung quanh như ngưng đọng lại, Dương Niệm Thù dựng lỗ tai lên, chăm chú lắng nghe.

"Tôi sợ ——" Lục Hành nhướng mày, nhéo mặt Dương Niệm Thù, "—— kẻ nói dối."

Bởi vì bận tập trung nghe, Dương Niệm Thù bị người ta sờ mặt cũng không phản ứng lại, lúc Lục Hành nói xong rồi mới ngớ người ra.

Lục Hành biết cậu sắp sửa xù lông, liền chạy nhanh về phía trước.

Dương Niệm Thù tức giận đến nỗi phồng má, đuổi theo anh.

Vừa muốn mở miệng ra nói lý, Lục Hành lại khôi phục gương mặt nghiêm túc, "Đúng rồi, tôi còn sợ cả —— kẻ thích diễn trò."

Thế mà Dương Niệm Thù cũng không tự ái, còn nói lại, "Vậy chắc anh cũng sợ thủ khoa môn tiếng Anh rồi."

Nói tới đây, Lục Hành vậy mà lại không cười nữa, chút vui vẻ trong lòng anh cũng phai nhạt.

Anh duỗi tay, búng nhẹ trán Dương Niệm Thù một cái, "Đúng rồi, cậu làm bài Listening kiểu gì vậy?"

"Em lụi." Dương Niệm Thù bỏ tay anh ra, đứng tại chỗ nhảy nhảy, "Văn Khúc Tinh Quân* báo mộng cho em rồi, nói là em lụi không sai câu nào."

*Văn Khúc Tinh Quân: 1 trong 7 vị Bắc Đẩu tinh quân, Văn Khúc Tinh quân là vị tinh tú chuyên cai quản công danh và thi cử của con người thế gian. Truyền thuyết kể rằng Tỉ Can, Phạm Trọng Yêm, Bao Chửng, Văn Thiên Tường đều là Văn Khúc Tinh Quân hạ phàm chuyển thế.

Lục Hành: "......"

Thở dài trong lòng, xoay người đi về phía trước.

Con heo này, không bao giờ thành thật cả.

"Nói một lời thật lòng với tôi thì cậu chết hả?"

Dương Niệm Thù đuổi theo, đưa tay choàng lên vai anh.

Cậu lùn hơn 10 cm so với Lục Hành, cố hết sức nhón chân lên khoác vai anh.

"Em nói thật hết mà."

Lục Hành nhìn thoáng qua cánh tay đang khoác trên người anh, tiếp tục đi về phía trước. "Nói thật đi có được không?"

"Thật đó, đảm bảo đúng hết." Dương Niệm Thù buông tay ra, hất cằm, "Hành ca, em còn biết nhào lộn nữa, anh tin không?"

Phía trước là một bãi cỏ lớn, mặt cỏ đã được tỉa bằng phẳng.

Lục Hành không nhịn được cười, khóe miệng cong cong, lộ ra hàm răng trắng tinh.

"Coi ấu trĩ chưa kìa?"

"Em vẫn còn là con nít, không ấu trĩ sao được?" Dương Niệm Thù xoa xoa tay, kéo quần lên, "Người ra sân tiếp theo chính là đương kim vô địch Dương Niệm Thù, mọi người hãy cho cậu ấy một tràng pháo tay thật nhiệt liệt để chào mừng cậu ấy lên sân khấu.

Dương Niệm Thù giơ tay phải lên, làm động tác chào thật tiêu chuẩn.

*Ẻm chào kiểu này:



Lục Hành huýt sáo, vỗ tay, "Khán giả Lục Hành tặng tràng pháo tay, chúc cho Dương Niệm Thù biểu diễn thành công!"

Dương Niệm Thù chạy lấy đà, đưa tay chống đất, lộn nhào một cái thật đẹp.

Lục Hành cũng chạy qua, vượt lên trên Dương Niệm Thù, cũng nhào lộn một phát, nhưng khác với Dương Niệm Thù, Lục Hành là bật nhảy lên không trung, chứ không dùng tay chống đất như cậu.

Biểu diễn xong, Lục Hành đút tay vào túi quần, nhướng mày nhìn Dương Niệm Thù.

"Hành ca, sao anh thích hơn thua quá vậy." Dương Niệm Thù nói, "Để em solo đi có được không?"

"Cậu bạn nhỏ, làm người phải biết khiêm tốn." Lục Hành cười, "Đi thôi,"

Phần mộ của Lục lão gia rất khang trang lại xa hoa, chiếm diện tích lớn, giống như một tu viện loại nhỏ.

Lúc bọn họ đến đó, trước mộ đã bày sẵn hoa tươi cùng trái cây, nến vừa mới cháy hết, sáp nến chảy ra còn đọng lại trên đến gỗ, vẫn còn chút hơi ấm, hình như người kia vừa mới rời đi.

Lục Hành cố ý đến trễ, anh thật sự không muốn chạm mặt Lục Minh Đường.

Thật ra thì gặp riêng ba mình cũng được thôi, nhưng anh không muốn gặp những kẻ đi chung với hắn.

Lục Minh Đường bị kẻ khác cho nghe lời ngon tiếng ngọt đến nỗi lú lẫn, thiếu chút nữa còn tường mình là Lý Gia Thành*, muốn đi thu mua toàn bộ thế giới này.

*Lý Gia Thành: là tỷ phú, nhà đầu tư, nhà tư bản công nghiệp, nhà từ thiện Hồng Kông. Ông từng là chủ tịch hội đồng quản trị của CK Hutchinson Holdings. Ông được tạp chí Asiaweek chọn là người đàn ông quyền lực nhất châu Á vào năm 2001. Tạp chí Forbes tôn vinh ông với giải thưởng "Thành tựu trọn đời" ngày 5 tháng 9 năm 2006 tại Singapore.

Lục Hành rút mấy cái chân nhang cũ ra, lấy ra ba nén nhang mới từ trong hộp, đưa cho Dương Niệm Thù.

"Hành ca, em cũng phải lạy hả?" Dương Niệm Thù nhận lấy, mở to mắt.

"Tới thì cũng tới rồi." Lục Hành lấy bật lửa, giúp cậu thắp nhang.

Tới cũng tới rồi, chậc, cái lý do này, đúng là làm người khác có muốn từ chối cũng không được.

Dương Niệm Thù cầm nén nhang, hai người cùng quỳ.

Cậu học theo Lục Hành, lạy ba lạy, cắm nhang vào lư hương.

Lục Hành thắp nến lên, đặt bó hoa cúc vào giữa, cứ như vậy mà im lặng đứng thẳng người.

Trên tấm bia là di ảnh của ông nội Lục Hành, là một ông lão trông thật hiền từ, nở nụ cười thật phúc hậu trong tấm ảnh đen trắng.

Dương Niệm Thù đứng nghiêm chỉnh ở sau lưng Lục Hành, nhìn bóng lưng của anh.

Trực giác nói cho cậu biết rằng, Lục Hành cũng không phải lúc nào cũng nhẹ nhàng như những gì anh thể hiện ra bên ngoài. Anh đứng thẳng người, hai tay rũ bên hông, có chút cảm giác vô lực không thể nào miêu tả thành lời.

Dương Niệm Thù hé miệng, muốn nói cái gì đó để phá vỡ sự im lặng.

Lục Hành mở miệng trước, "Nghe nói ông nội đi rất yên bình."

Ra đi trong giấc mộng, không có một chút thống khổ.

"Đời này của ông tôi chỉ có hai điều tiếc nuối, một là chưa thể đi vòng quanh thế giới," Lục Hành cười cười, "Còn cái thứ hai chính là, trông thấy tôi lập gia đình."

Lục Hành nói xong, quay đầu lại, liếc nhìn Dương Niệm Thù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.