Tin Tức Tố Bị Giáo Thảo Chiếm Lĩnh

Chương 49: Chương 49: Chương 48




Edit: Bánh

Vương Dục mặt xám mày tro mà về phòng, vừa mới mở cửa đã bị chủ nhiệm khoa gọi lại.

Bệnh viện Nhị này là một cơ sở khám chữa bệnh tầm cỡ quốc gia, nổi danh toàn thành phố, có mức lương và đãi ngộ cao hơn so với các bệnh viện khác rất nhiều, là lựa chọn hàng đầu của những sinh viên tốt nghiệp đại học y dược.

Vương Dục đến đây làm việc chỉ vì ả là kẻ thích sĩ diện.

Vốn ả ta không phải là y tá trực thuộc bệnh viện này, chỉ là nhờ mối quan hệ nên mới được đến đây làm tạm thời. Để được giữ lại, đã phải nỗ lực rất nhiều.

Tuy rằng không được vào biên chế* của bệnh viện mà chỉ kí hợp đồng thời vụ*, nhưng vẫn được hưởng mức lương cùng phúc lợi tốt hơn rất nhiều so với các cơ sở khám chữa bệnh khác.

*Biên chế: số người làm việc vị trí công việc phục vụ lâu dài, vô thời hạn trong cơ quan, đơn vị sự nghiệp công lập của Nhà nước được hưởng các chế độ về lương và phụ cấp do đơn vị quyết định hoặc được cấp có thẩm quyền phê duyệt dưới sự hướng dẫn của Nhà nước.

*Hợp đồng thời vụ: Hợp đồng lao động ngắn hạn hay còn được gọi là hợp đồng lao động thời vụ là một loại hợp đồng lao động được ký giữa người sử dụng lao động và người lao động. Thời hạn hết hiệu lực của loại hợp đồng này không quá 12 tháng.

Hơn nữa người ngoài chỉ cần nghe được Vương Dục là nhân viên y tế của bệnh viện Nhị, đều sẽ vội vàng nịnh bợ lấy lòng.

Đều là người trần mắt thịt cả, ai mà chả phải bị mấy chứng bệnh cảm sốt cùng đau đầu nhức óc, kết thân với nhân viên ở đây rồi, đến lúc đi khám sẽ tiện hơn rất nhiều.

Vô cùng thỏa mãn lòng ham hư vinh của Vương Dục.

Vương Dục còn tưởng rằng cùng lắm thì bị trừ tiền thưởng, ai ngờ rằng bệnh viện lấy lý do ả không tuân thủ kỷ luật khám chữa bệnh cho bệnh nhân, đi lung tung trong giờ làm việc, tự ý xem thông tin cá nhân của người bệnh, cần phải xử lý nghiêm.

Chủ nhiệm khoa trực tiếp báo lên phòng hành chính, cho phê bình trước tập thể, hợp đồng cũng đã đến kỳ, không cho ả tiếp tục kí gia hạn.

Sau này Vương Dục mới biết được, Alpha đi cùng Dương Niệm Thù là Lục Hành, người thừa kế của tập đoàn Lục thị.

Đến lúc đó, có hối hận đến mấy cũng đã muộn.

- --------

Nếu bạn không đọc bộ truyện này trên địa chỉ www.w/a/t/t//p/a/d.com/user/_Pieeeeee___, bạn đang đọc lậu.

-------

Đợi hơn 6 tiếng đồng hồ, đèn ngoài cửa phòng phẫu thuật mới tắt.

Ca giải phẫu rất thành công, Dương Thụ được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt ICU, trong vòng hai ngày nữa sẽ tỉnh lại.

Ngay khi biết được ca mổ đã trôi qua một cách suôn sẻ, Dương Niệm Thù như tê liệt, ngã xuống ở trên ghế dài của bệnh viện, mười phút sau mới trở lại bình thường.

“Hành ca, cảm ơn anh.” Dương Niệm Thù đứng bên ngoài phòng ICU, nhìn Dương Thụ đang ngủ ở trên giường bệnh, giống như nhìn thấy được ánh sáng của hi vọng.

“Sao hết kêu anh là ca ca rồi?” Lục Hành thấy cậu thở phào nhẹ nhõm, cười cười.

Dương Niệm Thù quay đầu, trừng anh một cái, “Sợ anh chê kêu thế làm anh trông già đi.”

“Ồ, cũng được phết, còn biết nói đùa này.” Lục Hành cười, “Thế em nói tiếng cám ơn suông thôi à, phải bày tỏ tấm lòng bằng hiện vật đi chứ?”

“Thế anh muốn gì đây?” Dương Niệm Thù rất chân thành.

“Muốn em hôn anh.” Lục Hành thong thả ung dung mà nói, nói xong, còn cười tủm tỉm mà nhìn cậu.

Dương Niệm Thù lại biết anh đang nói giỡn, “Anh đứng đắn một chút có được không?”

“Thế chúng ta trao đổi đi?” Lục Hành lập tức trở nên nghiêm túc, “Mấy lời tối hôm qua anh nói, coi như em đồng ý rồi nhé.”

“Em, em còn chưa nghĩ xong.” Dương Niệm Thù nhìn chằm chằm mũi chân mình, có chút mất tự nhiên.

“Thế khi nào thì em mới suy nghĩ xong đây?” Hai chữ “Khi nào” được nhấn mạnh một chút.

“Không biết đâu, chờ mẹ em khỏe lại rồi tính.” Trong lòng Dương Niệm Thù ngổn ngang lộn xộn, ngón tay không tự giác mà vê vạt áo.

“Vậy em cứ từ từ suy nghĩ,“ Lục Hành vô cùng tri kỷ mà nói, “Anh không hối thúc em đâu.”

Dương Niệm Thù: “.......”

Anh vừa mới hỏi tôi hùng hổ như vậy, thế mà còn dám kêu mình không hối thúc người ta?

Nhưng đã nợ ân tình của người ta, Dương Niệm Thù cũng không dám quá kiêu ngạo, tiếng trách móc cũng yết ớt hẳn, bĩu môi, dùng thanh âm mềm mại nói chuyện,

“Hành ca, anh dám lợi dụng việc công để làm việc tư, như thế là sai.”

“Nếu anh lấy công làm tư, thì đã không yêu cầu em hôn một cái đơn giản thế đâu.” Lục Hành nhếch môi, tiến tới gần Dương Niệm Thù.

Dương Niệm Thù: “Anh làm gì vậy?! Em đánh anh đó.”

“Lúc nãy em xin anh cắn em thì đâu có nói như thế.” Lục - biết tiến biết lùi - Hành lập tức hạ giọng, có chút ấm ức, vươn ngón trỏ chọt chọt cánh tay cậu, “Em đánh đi, anh không đánh trả đâu.”

Dương Niệm Thù vươn nắm tay, hung hăng đấm về phía ngực Lục Hành, anh đứng yên tại chỗ, mày còn không nhăn dù chỉ một chút.

Lúc sắp chạm vào anh rồi, Dương Niệm Thù bỗng nhiên dừng lại, giảm tốc độ của nắm đấm, khẽ chạm vào người Lục Hành một chút.

Lục Hành cảm thấy mình bị sờ soạng một chút, chỗ mà Dương Niệm Thù đụng vào bỗng trở nên ấm áp.

Anh che ngực, lùi về sau hai bước, vô cùng tủi thân, “Em ỷ anh thích em chứ gì.”

Dương Niệm Thù: “....”

Hình như sau khi tỏ tình, Lục Hành bỗng trở nên hư hỏng.

“Hành ca, anh, anh bình thường chút có được không?”

“Anh học theo em cả đó, diễn viên đại tài.” Lục Hành cười, “Bởi mới nói, chúng ta đúng là có tướng phu thê.”

“Anh...” Dương Niệm Thù bỗng trở nên nghèo ngôn từ, không biết nên nói gì, lẩm bẩm nói một câu, “Anh đừng có như vậy mà.”

Vì giọng điệu của cậu, hơn nữa lại nhỏ tiếng, vào trong tai Lục Hành lại thành đang làm nũng.

Lục Hành bỗng nhiên cảm thấy thân thể có hơi nóng, đành đáp, “Ừm“.

Dương Niệm Thù đứng bên cửa sổ phòng ICU, nhìn Dương Thụ đang nằm trên giường bệnh, bỗng cảm thấy mọi chuyện đã không còn khó khăn như vậy, tương lai của mình giờ đã có bạn đồng hành, bỗng nhiên trở nên sáng ngời, ấm áp hẳn lên.

Hai người đứng yên lặng trong chốc lát, bỗng có người tới.

Ba mẹ của Lục Hành đã đến.

Trần Tú Cầm đã biết chuyện của cả hai từ sớm, vẻ mặt nàng toàn là đắc ý, tươi cười không ngớt.

Lục Minh Đường trầm mặt, đi ở đằng sau. Phía sau hắn là một người đàn ông trung niên, Lục Hành đã từng gặp qua, hình như là anh trai của dì Vương, tên là Vương Trung.

“Đây là..?” Lục Minh Đường nhìn về phía Dương Niệm Thù, cau mày.

“Niệm Thù, đây là ba.” Lục Hành vươn tay, kéo Dương Niệm Thù qua, để cậu đứng tựa vào trong lòng mình.

Bỗng nhiên phải vào vai, Dương Niệm Thù chưa kịp chuẩn bị, dùng khuỷu tay khều Lục Hành một chút.

Lục Hành cảm thấy Dương Niệm Thù vẫn đứng chưa đủ sát, siết chặt tay, ấn mặt cậu vào trong lồng ngực mình, dùng mặt cọ bên tai người kia một chút.

Phần tai của Dương Niệm Thù rất mẫn cảm, bị Lục Hành đụng trực tiếp như vậy làm toàn bộ lỗ tai liền thấy tê dại.

Biết anh đang lấy cớ diễn kịch để chơi trò lưu manh, nhưng Dương Niệm Thù cũng không xù lông được.

Đành nép vào cái ôm của anh, tìm một chỗ người ngoài nhìn không thấy được, chọc Lục Hành một cái thật mạnh.

Lục Hành run lên một chút, buông lỏng tay cánh tay, Dương Niệm Thù ngẩng đầu từ trong lồng ngực anh, khuôn mặt đỏ bừng, gọi một tiếng, “Ba.”

Lục Minh Đường không trả lời, mà lại quay sang chất vấn Trần Tú Cầm, “Là do cô sắp xếp có đúng không?”

Trần Tú Cầm cười nói, “Chuyện hôn nhân đại sự, sao tôi có thể sắp xếp? A Hành giấu Niệm Thù rất kĩ, kể cả tôi cũng chỉ mới gặp có vài lần. Đùng một cái thì hai đứa nó kết hôn, tôi còn chưa kịp nhúng tay nữa là.”

“Ra vậy.” Lục Minh Đường cười mỉa một tiếng, “A Hành, nếu con đã kết hôn, dựa theo di chúc, ba và mẹ sẽ làm thủ tục chuyển nhượng tài sản cho con. Nhưng con còn đi học, cứ giao tập đoàn cho ba quản lý đi.”

Lục Hành cười cười, không đáp lại, hỏi, “Ba, sáng tác đến đâu rồi?”

“Cũng rất thuận lợi.” Lục Minh Đường đáp, “Mấy ca khúc mà con đề cử rất có ích cho ba.”

“Viết được mấy bài rồi?” Lục Hành lại hỏi.

Lục Minh Đường: “Hai.”

Lục Hành tỏ vẻ tiếc nuối: “Tiến độ có hơi chậm nhỉ.”

Lục Minh Đường cảm thán: “A Hành, con biết đấy, mấy cái chuyện sáng tác này, đâu phải ngày nào cũng có cảm hứng chứ.”

“Vậy ba cứ an tâm sáng tác đi, đừng để bị xao nhãng, kẻ làm nghệ thuật bây giờ đều một lòng sáng tác, ba cứ mãi hao tổn tâm trí cho chuyện khác sẽ không tập trung được đâu, chuyện của tập đoàn cứ để mẹ lo là được.” Lục Hành nhìn Lục Minh Đường bằng vẻ mặt sùng bái, “Con vẫn đang chờ mua album đầu tay của ba đó.”

“Vương Trung quản lý rất tốt, lúc trước đều là anh ấy giúp ba điều hành tập đoàn.” Lục Minh Đường nói.

Lục Hành không chịu, “Làm sao tốt bằng mẹ chứ.”

Ý của Lục Hành rất rõ, anh muốn đưa quyền nắm giữ tập đoàn qua cho Trần Tú Cầm.

Tuy rằng đã đường ai nấy đi, nhưng Lục Minh Đường không thể không thừa nhận năng lực quản lý của Trần Tú Cầm.

“Vậy ai đầu tư cho album của ba đây?” Lục Minh Đường khẽ liếc Trần Tú Cầm, tuy rằng đã ly hôn, hắn vẫn có chút sợ vợ cũ.

“Tìm một công ty sản xuất âm nhạc rồi ký hợp đồng là được chứ gì.” Trần Tú Cầm tùy ý nói.

Lục Minh Đường vốn không có phản ứng, nhưng người đàn ông kia lại nhẹ nhàng đẩy hắn một cái, hắn lập tức lên tiếng.

“Không được, tôi là tân binh, công ty sản xuất sẽ không chú trọng, tôi muốn tự mình lập một công ty âm nhạc riêng.”

“Vậy thì tự móc tiền túi ra mà lập, mắc mớ gì đi lấy tiền của A Hành?” Trần Tú Cầm bực.

“Chứ bộ nó không phải con tôi chắc?” Lục Minh Đường nóng nảy, hỏi lại một câu.

“Lục Minh Đường, A Hành đã kết hôn, đã là người có gia đình, về sau cũng sẽ có con, muốn đi phá của thì tự đi lấy tiền của mình, ông nội đứa nhỏ đâu phải không chừa cho anh đồng nào, việc gì phải bám lấy A Hành cơ?”

“Tôi không đủ tiền.” Mười mấy năm qua, Lục Minh Đường luôn đuối lý trước mặt Trần Tú Cầm, mãi cho đến nay vẫn luôn như vậy.

Lục Minh Đường phải cầu cứu trợ, nhìn về phía Vương Trung.

Y tiến lên một bước, nói với Trần Tú Cầm, “Căn cứ vào di chúc của Lục lão gia, nếu như thiếu gia vì quyền thừa kế mà dám giở trò lừa gạt, tỉ như kết hôn giả, chúng tôi có thể kháng án, yêu cầu chia tài sản dựa theo vai vế trong nhà.”

Dựa theo vai vế trong nhà, Lục Minh Đường sẽ là người đầu tiên được thừa hưởng tất cả.

Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, lúc trước Dương Niệm Thù đã từng được nghe về chuyện gia đình của Lục Hành, hôm nay tự nhiên trở thành nhân vật chính trong thước phim con nhà giàu tranh đoạt tài sản, cảm thấy thật khó đỡ.

“Con mắt nào của chú nhìn thấy chúng tôi kết hôn giả vậy?” Lục Hành vốn đang nắm tay Dương Niệm Thù, giờ lại ôm cậu vào lòng thêm một lần nữa, còn xoa đầu cậu thật âu yếm.

Dương Niệm Thù: Kết hôn giả?

Dương Niệm Thù cảm thấy kĩ thuật diễn của mình rất cao siêu, sao tên kia vừa nhìn đã biết là kết hôn giả chứ?

Dương Niệm Thù vùi mặt vào ngực Lục Hành, ôm eo anh.

Dám gióng trống khua chiêng mà bán cơm chó ngay trước mặt bậc cha chú, còn ôm ôm ấp ấp, không những chướng tai gai mắt, còn giống như là đang cố tình.

Vương Trung là kẻ không tin đầu tiên, cúi đầu nói chuyện với Lục Minh Đường, phân tích điểm đáng nghi của hai người.

Lúc nãy chứng rối loạn tin tức tố của Dương Niệm Thù vừa mới tái phát, thân thể vẫn còn vương lại chút mùi.

Lục Minh Đường nhìn hai người chằm chằm, có chút không vui.

Tin tức tố của anh lập tức tràn ra, bao bọc lấy cả hai.

So với vẻ thô bạo, điên cuồng mất kiểm soát cùng tính công kích dày đặc thường ngày, lúc này tin tức tố do Lục Hành chủ động phóng ra lại ẩn chứa dục vọng chiếm hữu nồng nặc.

Giống như đang cảnh cáo ai đó đang nhìn chằm chằm vào Dương Niệm Thù rằng, đây là Omega của tôi, khôn hồn thì cút ra xa một chút.

“A Hành, con khỏi bệnh rồi?” Lục Minh Đường có hơi bất ngờ.

“Ừm.” Lục Hành nói, “Đã khỏi.”

Bệnh của anh không phải là bí mật ở nhà họ Lục, Lục Minh Đường cũng biết, cách trị bệnh tận gốc chính là tìm một Omega có độ xứng đôi cao, sau đó đánh dấu.

Lục Minh Đường nửa tin nửa ngờ, muốn bỏ đi, đi được một nửa, lại bị Vương Trung giữ chặt.

“Bọn họ vẫn không chịu tin, làm sao bây giờ?”

Lục Hành ghé môi vào bên tai Dương Niệm Thù, hơi thở nóng bỏng phả lên từng cọng lông tơ trên vành tai của cậu.

Anh thấp giọng, dùng giọng nói chỉ đủ để hai người nghe thấy được làm lỗ tai Dương Niệm Thù như tê dại,

“Để anh hôn em một cái đi.”

Dương Niệm Thù ngẩng đầu, nhìn vào mắt Lục Hành, cảm nhận được nhịp đập nơi con tim anh, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh, nghe thấy lời anh nói,

“Được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.