Dương Niệm Thù dậy thật sớm, nấu nước làm bữa sáng.
Lát nữa đưa nhóm của ông chủ đi tham quan thêm một vòng, dùng xong cơm trưa là có thể xuống núi lãnh tiền lương.
Cao Hưng đổ bình nước khoáng ra đánh răng, chạy đến bên lều của Lục Hành rình trộm.
“Uầy, Hành ca đến bây giờ vẫn còn say giấc nồng luôn?”
Cao Hưng biết tật xấu của Lục Hành, chất lượng giấc ngủ của anh vốn không tốt, ban ngày nhìn anh có chút uể oải không có tinh thần.
“Suỵt, anh nhỏ tiếng một chút.” Dương Niệm Thù đẩy Cao Hưng ra chỗ khác.
Đánh răng xong, Cao Hưng lộc cộc lộc cộc lấy nước súc miệng, “Niên Trư, trưa nay mình ăn gì vậy?”
“Em có mang theo thịt bò khô Tây Tạng, chút nữa em sẽ đi hái nấm với rau rừng, trưa nay chúng ta sẽ ăn lẩu bò Tây Tạng.” Dương Niệm Thù cười.
Ông chủ, anh có hài lòng không?
Cao Hưng vỗ vỗ vai Dương Niệm Thù, “Tiểu tử, tốt lắm, anh bắt đầu thấy tiếc không muốn thả em về rồi.”
Dương Niệm Thù cười hi hi, lấy ra một nhúm cây khô, chuẩn bị nhóm lửa.
“Niên Trư, em......” Cao Hưng buông bàn chải đánh răng trên tay ra, tiến lên hai bước tới gần cậu, “Sao mùi trên người của em nồng thế.”
“Mùi gì ạ?” Nhánh cây khô đã bắt lửa, Dương Niệm Thù lại tiếp tục châm thêm vài nhánh khác, chưa tới năm phút, đã có ngay một bếp lửa.
Không khí buổi sáng trong lành, từ trong bếp lại nhả ra một luồng khói.
Dương Niệm Thù sặc hai ngụm khói, khuôn mặt bị khói hun đen hơn phân nửa.
“Là mùi khói hả?”
“Không phải.” Cao Hưng không rõ lắm, liền kéo cổ áo Dương Niệm Thù, dùng sức ngửi một chút, đưa ra kết luận cuối cùng, “Là mùi của Hành ca.”
Lúc Lục Hành vừa phân hóa, tin tức tố của anh luôn nằm ngoài tầm kiểm soát của chính chủ mà bay tứ lung tung, thế nên bọn họ mới biết được mùi hương của nhau.
“Niên Trư, tối hôm qua em với Hành ca có làm gì không?” Cao Hưng trêu ghẹo hai câu.
“Làm gì cơ?” Dương Niệm Thù nâng cánh tay lên, ngửi trái ngửi phải, nhưng cũng không nghe ra mùi gì, chỉ thấy người toàn là mùi khói.
“Anh ấy chỉ cho em cách nhận biết mấy chòm sao.”
“Ồ ~~ lãng mạn quá nha.”
Cao Hưng cầm quần áo, dùng cổ áo che mũ quạt quạt về phía Dương Niệm Thù, “Mùi trên người em nồng quá, cứ giống như Hành ca đánh dấu em xong xuôi rồi ấy.”
Cao Hưng cho rằng Dương Niệm Thù là Alpha, theo lẽ thường Alpha không thể đánh dấu Alpha, đó chỉ là câu bông đùa.
“Ai đánh dấu ai cơ?” Cảnh Trực vừa mới ra tới, liền câu được câu mất nghe Cao Hưng nói.
“Hành ca đánh dấu Niên Trư chứ ai.” Cao Hưng đưa mồm đi chơi xa, giỡn càng lúc càng quá, “Giờ này mà Hành ca còn ngủ, đúng là không bình thường nha~” l
“Cao Hưng ca, anh đừng nói nữa.”
Hai Alpha mà lại đi bàn luận về tin tức tố của Omega một cách trắng trợn như vậy, là điều nên làm sao?
“Em đi phun thuốc khử mùi.” Dương Niệm Thù xoay người đi vào lều.
Vừa nhóm lửa xong, mặt cậu có điểm hồng, đi có hơi loạng choạng, giống như cậu cùng Lục Hành thật sự có gian tình nên mới ngượng ngùng.
Vừa tiến vào bên trong lều, Lục Hành liền tỉnh dậy.
Nghe thấy thanh âm đùa giỡn của Cao Hưng, lại thấy Dương Niệm Thù hoang mang rối loạn mà chạy vào, anh liền hỏi, “Niên Trư, em sao vậy?”
Lục Hành mới vừa tỉnh ngủ, ánh mắt lười nhác, có loại hương vị không nói nên lời.
“Không có gì ạ.” Dương Niệm Thù chủ động nghiêng người, làm lộ cần cổ tuyết trắng, “Hành ca, hai anh kia đều nói trên người em toàn là mùi của anh, em không ngửi ra được, anh xem giúp em có đúng vậy không với. Nếu có em sẽ xịt thuốc ngăn mùi.”
Sau cổ Dương Niệm Thù cong thành một độ cong xinh đẹp, là nét thon dài tinh tế của thiếu niên.
Lục Hành im lặng hai giây, tới gần.
Trên người Dương Niệm Thù là một cỗ mùi đắng nồng, cẩn thận ngửi thêm, có thể nghe thấy mùi chocolate cùng vị ngọt của sữa.
Đúng là tin tức tố của Lục Hành —— ma tạp cà phê.
Lục Hành nhíu mày, tối hôm anh qua lại phát bệnh, tin tức tố đều thoát ra ngoài, bây giờ trong lều vẫn còn dư vị như có như không.
“Có một chút. Em có thấy không thoải mái chỗ nào không?”
“Không có.” Dương Niệm Thù lấy thuốc ngăn mùi trong balo ra, phun lên từ đầu tới chân.
“Anh ngửi thử xem có còn không?”
Lục Hành lại ngửi thêm một chút, “Đỡ hơn rồi.”
Ở trong lều là không gian kín, sau khi xịt xong thuốc khử mùi, mùi hương quanh quẩn trong lều suốt cả đêm liền nhạt dần, vị cay đắng cũng dần tan biến.
“Được rồi, em đi tắm rửa một chút.” Dương Niệm Thù cầm khăn lông, vội vàng ra cửa.
Cậu cảm thấy, để người ngoài nghe được mùi tin tức tố của Lục Hành không hay lắm.
Tuy rằng là bạn bè thân thiết thì có thể biết được mùi tin tức tố của nhau, nhưng thân là Omega, để lộ ra ngoài thì sẽ không quá thích hợp.
Lục Hành ăn mặc chỉnh tề, ra khỏi lều.
Cao Hưng đã uống xong sữa bò nóng.
Nhìn bóng dáng của Dương Niệm Thù, “chậc chậc” hai tiếng, “Niên Trư đúng là quá đảm đang.”
Nhìn thấy Lục Hành bước ra, trêu chọc vài câu, “Lão Lục, tối hôm qua anh đánh dấu Niên Trư đúng không? Cả người em ấy đều là mùi đắng của anh.”
Lục Hành giơ chân đạp Cao Hưng một cái, “Nói cái gì vậy hả? Nhiều chuyện.”
“Niên Trư nói trưa nay chúng ta sẽ ăn lẩu bò Tây Tạng.” Cao Hưng gặm ổ bánh mì, ngữ khí có điểm khoe khoang.
Bọn Lại Anh đi khác đoàn, hướng dẫn viên du lịch bên nhóm cô không chuẩn bị bất cứ thứ gì, trên đường đều toàn phải ăn lương khô tự chuẩn bị trước, nước ấm còn không có mà dùng.
Đúng là đẳng cấp khác biệt, Dương Niệm Thù thật tuyệt vời.
“Đúng rồi, Hành ca, anh thật sự muốn giúp đỡ Niên Trư hả?” Cảnh Trực mới vừa rửa mặt xong, cầm ly nước ấm uống.
Lục Hành nhếch khóe môi, “Đứa nhỏ này rất ngoan.”
“Đúng là rất ngoan, xinh đẹp lại hiền hậu, thoạt nhìn rất đảm đang nữa.” Cao Hưng thở dài, “Tiếc ghê, vậy mà lại là Alpha.”
“Niên Trư giống Omega thật, à không, Omega cũng không đẹp bằng em ấy.” Cao Hưng cười hi hi, “Cơ mà AA yêu nhau cũng có sao.”
Thật không đứng đắn làm sao.
Ai cũng biết Lục gia là gia đình trâm anh thế phiệt, tuy rằng lựa chọn của Lục Hành mới là quan trọng, nhưng bậc trưởng bối của Lục gia cũng không phải là kiểu người sẽ tự tiện đưa ra quyết định.
“Cút đi, em ấy còn nhỏ, đừng có mà hù dọa con nhà người ta như thế.” Cảnh Trực đẩy Cao Hưng một cái, cảm thấy hắn nói hơi nhiều.
“Alpha thì có làm sao?” Lục Hành trêu đùa, “Đứa nhỏ ngoan ngoãn như vậy, đem về nhà nuôi cũng không tồi lắm.”
“Nuôi gì cơ?”
“Thì là làm con dâu nuôi từ bé chứ sao.” Lục Hành cười.
“Ha ha ha ha —— Hành ca quá đỉnh.”
Ba người nói cười vài câu, Lục Hành lấy sữa bò đã được hâm nóng, ăn với bánh mì.
Anh có điểm thất thần, bỗng nghĩ về mùi vị ngọt ngào khiến người ta dễ chịu tối hôm qua.
Lúc nãy ngửi mùi của Dương Niệm Thù, anh không nghe ra được bất cứ mùi hương nào khác ngoài mùi của bản thân.
Chẳng lẽ tối hôm qua anh đau đến mức sinh ra ảo giác?
Ba người ăn xong bữa sáng, Dương Niệm Thù còn chưa quay về.
Lục Hành có điểm lo lắng, “Hai người thu dọn đi, anh đi xem em ấy thử.”
Lục Hành đi dọc theo hướng Dương Niệm Thù rời đi lúc nãy, đi tìm cậu.
Đường núi uốn lượn, Lục Hành đi suốt mười mấy phút vẫn không tìm thấy người.
Lục Hành khẩn trương, sợ cậu xảy ra chuyện gì, hét to giữa núi rừng hoang vu: “Niên Trư!”
Đáp lại chỉ là tiếng vọng của anh, lặp đi lặp lại nhiều lần.
Lục Hành vừa đi vừa gọi, gọi mãi vẫn không có ai đáp lời, có điểm luống cuống.
Đây là nơi rừng rú, tất nhiên sẽ có động vật hoang dã, rừng thiêng nước độc như thế này, dù Dương Niệm Thù là dân bản địa, vẫn có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lúc anh đang chuẩn bị quay trở về tìm viện binh, để mọi người cùng nhau chia ra đi tìm cậu thì lại nghe được tiếng của Dương Niệm Thù.
“Hành ca, em ở đây.”
Lục Hành tìm tới nơi phát ra âm thanh, phát hiện Dương Niệm Thù đang bơi giữa hồ nước.
Trong tay cậu ôm một con cá, nhoẻn miệng cười, lộ ra hai cái răng nanh, “Hành ca, trưa nay có thêm món canh cá rồi.”
Da dẻ cậu trắng nõn, đứng ở trên đá, để lộ ra nửa người, nước trong hồ lạnh lẽo lăn xuống từ trên làn da bóng loáng, để lại bọt nước.
Trên tay cậu là một con cá lớn chừng hai mươi cm.
Trên bờ còn có thêm hai con cá khác, miệng cá hết đóng rồi lại mở, thỉnh thoảng giãy giụa, chính là đang hấp hối.
Nước trong hồ là từ tuyết trên núi tan ra chảy xuống, Dương Niệm Thù lạnh đến mức răng đánh vào nhau lập cập.
Cậu dùng sức quăng con cá vừa bắt được lên bờ, con cá giãy trên mặt đất hai cái liền bất động.
“Hành ca, em lặn thêm hai hồi nữa.” Dương Niệm Thù thảy con cá lên xong, nhoáng cái lặn xuống nước.
Lúc này Lục Hành mới phát hiện, tuy Dương Niệm Thù rất gầy, nhưng khung xương lại rất đẹp, phập phồng quyến rũ.
Đặc biệt lúc cậu nhảy xuống nước, thật giống như một nhân ngư xinh đẹp.
Anh bỗng nhớ lại lời của Cao Hưng: Niên Trư còn đẹp hơn cả Omega.
Lục Hành ngồi xổm trên bờ, nghĩ cách đem mấy con cá này về.
Thấy bên cạnh có chiếc lá lớn, anh nhặt vài lá, bọc cá lại.
Làm xong rồi, anh phát hiện Dương Niệm Thù còn chưa trồi lên để lấy hơi.
Lục Hành đến bên mép hồ, đưa tay thử nước, dò xét một lúc, thanh âm có điểm gấp gáp, “Niên Trư, Niên Trư.”
Không ai trả lời.
Lục Hành đưa tay vọc nước, nước tuyết tan lạnh ngắt, cái lạnh truyền tới từ đầu ngón tay khiến anh phải rùng mình một cái.
Nước lạnh như vậy, có khi nào xảy ra chuyện hay không?
“Niên Trư.”
Lục Hành lại kêu một tiếng, vẫn là không có ai đáp lời anh.
Anh kéo khóa kéo, ném áo khoác qua một bên, đang chuẩn bị cởi thắt lưng, Dương Niệm Thù đột nhiên từ trong nước chui lên, bọt nước văng ra, đứng ở trước mặt anh, trong tay còn có hai con cá.
Nước bắn lên mặt Lục Hành, không biết có phải anh bị dọa sợ hay không, tim đập lỡ một nhịp.
“Hành ca, anh cũng muốn xuống nước hả?”
Dương Niệm Thù thảy cá lên bờ, tầm mắt hướng đến quần áo quăng lung tung trên mặt đất cùng Lục Hành đang cởi thắt lưng.
“Không......” Lục Hành biết nước trong hồ rất lạnh, vốn dĩ muốn phủ nhận, nhưng lại giống như ma xui quỷ khiến mà hỏi một câu, “Nước sâu không?”
“Chắc cũng khoảng hai mét thì phải.” Dương Niệm Thù run lên hai cái, lại chui vào trong nước, “Đây là nước tuyết trên núi chảy xuống, có lợi cho sự phát triển của tuyến thể. Lúc trước mỗi lầ em bệnh, phát sốt, mẹ đều nhờ người lên núi mang nước tuyết về lau người cho em. Khi em lớn rồi, năm nào cũng sẽ đến đây bơi lội một chút.”
“Hành ca, anh cũng xuống nước đi, biết đâu lại có ích cho tuyến thể của anh đấy.”
Dương Niệm Thù nhiệt tình cổ vũ anh.
“Ừm.”
Lục Hành cởi thắt lưng.
Lục Hành đứng ở bên bờ hồ, Dương Niệm Thù đưa tay dắt anh, “Hành ca, nhớ cẩn thận nha, bờ hồ có rêu xanh, trơn trượt lắm.”
Lục Hành chậm rãi bước xuống, nước đã đến eo anh.
“Hành ca, anh biết bơi không?”
“Có chứ.” Lục Hành vùi thân mình xuống nước, bơi theo kiểu của Dương Niệm Thù ra giữa hồ.
Nước lạnh như băng, lạnh cóng khiến người ta phát run.
Lục Hành bơi một chút, thân thể dần dần ấm áp lên.
Nước trong hồ quả thật là có ích cho tuyến thể, giảm bớt đau nhức cùng mệt mỏi.
Lúc anh bơi trong hồ, mùi hương thơm ngọt kia lại thoảng qua, như có như không, làm người ta thoải mái từ đầu đến chân.
Hai người bơi thật lâu vẫn chưa có ý định muốn lên bờ.
Cảnh Trực cùng Cao Hưng thấy hai người đi lâu như vậy, Cảnh Trực để Cao Hưng ở lại coi đồ, còn hắn thì đi tìm hai người kia.
Lúc hắn tìm ra bọn họ, thấy hai người ở bên bờ hồ, dựa vào nhau run bần bật.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy Lục Hành cười tươi như vậy.