Edit: Bánh
Lục Hành bỗng bị chậm tiêu, cũng phát hiện Dương Niệm Thù khác so với bình thường.
Chỉ cần đụng nhẹ một cái, liền có thể cảm nhận làn da cậu run rẩy một cách rất rõ ràng.
Lục Hành biết Dương Niệm Thù rất mẫn cảm, sau khi mang thai, lại càng mẫn cảm hơn bao giờ hết.
Trong không khí tràn ngập tiếng nước.
Đôi môi Dương Niệm Thù sưng đỏ, đẩy Lục Hành ra.
Bạn cùng phòng đã về.
Chìa khóa được tra vào ổ khóa, âm thanh vặn chìa truyền vào tai cả hai thật rõ ràng.
Dương Niệm Thù ngẩng đầu, hạ giọng chỉnh đốn Lục Hành, “Anh bị làm sao thế? Đang là ở kí túc xá mà anh lại không biết tự kiềm chế à?!”
Lục Hành: “......”
Lục Hành hết đường chối cãi, anh chỉ muốn đi lên giúp vợ dọn đồ.
Cuối cùng bị Dương Niệm Thù đè ở trên giường, vẫn là lỗi của anh.
Dương Niệm Thù đá Lục Hành một cái, bảo anh nghĩ cách. Dù gì trong phòng cậu vẫn luôn là một Omega ngây thơ.
Cái gì cũng đều không hiểu, thuần khiết vô cùng, yêu tổ quốc, yêu đồng bào, học tập tốt, lao động tốt.
Mà giờ lại nhân lúc không có mặt bạn cùng phòng, lại mang theo Alpha về phòng ngủ, kéo màn lên làm chuyện 18+, điều khiến cho người khác không thể tưởng tượng nhất chính là—— cậu còn đang mang thai.
Cửa mở ra, ba người kia cùng với tả hộ pháp phòng kế bên đi vào.
Tả hộ pháp đã bước vào tháng thứ 4 của thai kì, bụng đã nhô lên, được hai người đỡ, ngồi lắc lư trên ghế.
Dương Niệm Thù đưa mắt ra hiệu, bảo Lục Hành đi ra ngoài.
Lục Hành đặt ngón trỏ lên trước môi, nhẹ nhàng “suỵt” một tiếng, dùng khẩu hình miệng nói, “Chờ bọn họ đi rồi chúng ta xuống sau.”
Dương Niệm Thù gật gật đầu, cảm thấy phương án này rất được.
Tả hộ pháp vừa ngồi xuống, ba người kia liền vây quanh hắn hỏi đông hỏi tây.
“Cảm giác lúc mang thai thế nào?” Đường Giản trêu ghẹo, “Mấy bộ phim heo kia của cậu giờ đều không có chỗ áp dụng nữa rồi chứ gì?”
“Ai nói?” Tả hộ pháp cười đê tiện, thần thần bí bí mà hê hê hê, “Nhu cầu lại càng nhiều hơn thì có, Alpha nhà tớ suýt chút nữa là không đỡ nổi.”
“Nguyện nghe kỹ càng.” Trương Nghệ Hiên cùng Từ Tâm Thủy kéo cái băng ghế nhỏ ra, ngồi gần tả hộ pháp.
“Sau khi mang thai sau thân thể sẽ càng thêm mẫn cảm, chạm tay thôi cũng có thể lên đỉnh.” Tả hộ pháp ngồi trên ghế, bắt đầu cuộc tọa đàm.
“Nổ vừa thôi!” Đường Giản lắc đầu, không tin.
Bên trong lớp màn, Lục Hành thần sắc không rõ mà nhìn Dương Niệm Thù.
Dương Niệm Thù cảnh giác mà nhìn lại anh, làm khẩu hình miệng, “Suy nghĩ cái gì đó?!”
Dương Niệm Thù trừng mắt, cố ý giả vờ hung dữ, cảnh cáo Lục Hành mau đem mấy thứ đồi trụy trong đầu vứt ngay lập tức.
Nhưng mặt lại hồng hồng, giống như đang lúng túng vì bí mật của mình bị phơi bày. Vẫn gân cổ không chịu nhận thua, đứng ở bờ vực đạo đức quất roi Lục Hành.
Lục Hành: “......”
Anh có nghĩ cái gì đâu cơ chứ.
“Nhưng mà, cậu đã to bụng rồi, còn phát dâm nổi sao?” Từ Tâm Thủy rót một chén nước đưa cho hắn.
“Giờ tớ cứ như cái bồn tắm ngập nước vậy đó, dâm muốn bay lên trời.” Tả hộ pháp bắt chéo chân, vô cùng kiêu ngạo.
“Lỡ ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng thì phải làm sao?” Từ Tâm Thủy sờ bụng của hắn một chút, có hơi lo lắng.”
“Lúc tớ đi khám thai đã hỏi rõ rồi.” Tả hộ pháp nói, “Ba tháng đầu thì phải hạn chế, ba tháng sau thai đã thành hình rồi, muốn thế nào thì làm thế nấy.”
“Dù sao thì ——”
Tả hộ pháp cố ý ngừng lại một chút, để mọi người chờ không nổi nửa, mới tiếp tục nói, “Kết cấu thân thể của Omega chúng ta, trời sinh đã vô cùng thích hợp cho việc mang thai.”
“Lúc tớ đi khám thai, có một Omega mang thai song sinh. Phôi thai thứ nhất cùng với phôi thai thứ hai được tạo thành cách nhau nửa tháng, các cậu có biết vì sao không?”
“Mau nói coi.” Trương Nghệ Hiên đẩy hắn một cái.
“Thì lúc thụ tinh cách nhau nửa tháng chứ sao.”
(khúc này ảo ma lazada quá thôi mng đọc truyện cứ vứt não ra nhé =]])
“Móa, quá dữ!” Ba người kia phát ra tiếng cảm thán từ tận đáy lòng.
Dương Niệm Thù nghe thấy, bụng nhỏ căng thẳng, không tự giác mà sờ bụng mình, liếc mắt dò xét Lục Hành một cái.
“Các cậu có thấy da tớ càng ngày càng đẹp hay không, như là quả đào căng mọng dính đầy sương sớm.” Tả hộ pháp ôm mặt, vỗ vỗ hai cái, cho đồng bọn xem triển lãm.
“Đó chính là sự kì diệu của tình yêu.”
Lục Hành nghe xong, chỉ một cuộc trò chuyện mà còn hơn cả mười năm đọc sách của anh, đúng là như được khai sáng qua một thế giới mới.
Mấy tên Omega ngày thường nhìn đứng đứng đắn đắn là vậy, thật ra lại lén đem tiết tháo ra làm cầu mây để đá.
Anh mở điện thoại lên, tắt âm thanh rồi gõ chữ: Niệm Thù, Omega toàn là thế này sao?
Dương Niệm Thù trừng anh, cầm lấy di động, gõ: “Anh cảm thấy em giống như vậy hả?”
Lục Hành trả lời không chút do dự: “Không phải, em không phải như thế.”
Gõ chữ xong, còn dùng ánh mắt kiên định nhìn Dương Niệm Thù, gật gật đầu.
Dương Niệm Thù rất hài lòng với câu trả lời của Lục Hành.
Bốn tên kia nói chuyện được một lát, tả hộ pháp bỗng nhiên hỏi một câu,
“Phòng của các cậu hình như có mùi gì đó rất kì lạ thì phải?”
“Tớ không đánh rắm.” Trương Nghệ Hiên lên tiếng.
“Tớ cũng không.” Từ Tâm Thủy nói.
“Tớ cũng không nốt.”
Đường Giản nói xong, ba người liếc mắt nhìn nhau, cười vô cùng ăn ý.
“Không phải mùi gì hôi thối, là mùi tình dục.” Tả hộ pháp chỉ vào cái giường đang phủ kín màn, “Bay ra từ trong đó.”
“Cậu mang có một cái thai thôi mà như lên đến tận trời luôn đó!” Trương Nghệ Hiên phỉ nhổ, “Nói tầm bậy tầm bạ gì không biết, đó là giường của Dương Niệm Thù, cậu ta ngây thơ cỡ nào bộ cậu không biết à, cái gì cũng mù tịt.”
“Chẳng lẽ trên giường cậu ta lại có thể biến ra một Alpha chắc?”
“Sau khi mang thai khứu giác sẽ rất mẫn cảm,“ Tả hộ pháp nói, “Có thể ngửi được mùi mà các cậu không ngửi được.”
“Cậu mang thai xong thì biến thành chó sao?” Trương Nghệ Hiên nhìn chằm chằm mũi hắn, hói.
“Cậu tự đi mà xem.” Tả hộ pháp chỉ vào giường của Dương Niệm Thù, lên tiếng khẳng định như định đóng cột, “Tớ dám khẳng định, trên đó đang có Alpha. Nếu không có Alpha, thì ít nhất cũng có một cái quần lót của Alpha.”
“Chẳng lẽ......” Đường Giản cười đê tiện, “Dương Niệm Thù trộm quần lót của giáo thảo về? Còn bị vương mùi chăng!!”
Bên trong màn, Dương Niệm Thù có hơi hoảng hồn.
Dương Niệm Thù nhe răng, trừng mắt nhìn Lục Hành: Bọn họ muốn lên đây, làm sao bây giờ?
Lục Hành ngồi, không dám động, từ khe hở có thể nhìn thấy bốn người kia xoa tay hầm hè, vén tay áo lên, chuẩn bị bò lên trên giường cậu.
Đi đầu chính là Đường Giản, Từ Tâm Thủy cùng Trương Nghệ Hiên theo ở phía sau, tả hộ pháp ngồi chỉ huy.
Đường Giản bò đến bên mép giường, vén một góc màn lên, thấy Dương Niệm Thù nằm ở trên giường, đắp chăn, giữa chăn gồ lên một cục.
“Các cậu làm gì vậy?!” Hai mắt Dương Niệm Thù mê mang, đuôi mắt ửng đỏ, ướt sũng, giống như vừa mới tỉnh ngủ, còn đưa tay dụi mắt.
“Cậu...... cậu về rồi à?” Đường Giản cười hậm hực, “Xoẹt” một tiếng, kéo cái màn giường ra hơn phân nửa, “Thế sao không lên tiếng hả?”
“Tớ...... đang ngủ......” Dương Niệm Thù nghẹn nghẹn ngào ngào mà nói, “Cậu kéo màn lại cho tớ, tớ mặc quần áo đã.”
“Thì mặc đi, đều là Omega, sợ cái gì.”
Đường Giản đứng ở đầu giường, nhìn chằm chằm Dương Niệm Thù, không cử động.
Dương Niệm Thù hỏi: “Cậu nhìn cái gì vậy?”
Đường Giản tiến lên, nói, “Tên kia nói trên giường cậu có Alpha, tớ qua xem thử.”
“Thì thấy rồi đó, làm gì có chứ.” Dương Niệm Thù dịch chăn, cuộn chân, cố gắng giữ chặt lớp chăn trên người mình.
“Đắp nhiều như thế làm gì?” Đường Giản đưa tay xem xét độ dày của cái chăn, hỏi, “Mặt cậu hồng quá, bộ nóng lắm hả?”
“Không phải!” Dương Niệm Thù có chút hấp tấp, túm chặt chăn, “Các cậu xuống trước đi, tớ còn phải mặc đồ.”
Đường Giản vẫn đứng yên, tiếp tục nói,
“Tên kia còn nói, nếu trên giường cậu không có Alpha, thì sẽ có quần lót của Alpha——”
Vừa dứt lời, Đường Giản nhân lúc Dương Niệm Thù lơ là, đưa tay xốc cái mền lên.
Lục Hành đang nằm sấp giữa hai chân của Dương Niệm Thù, tựa đầu vào bụng cậu, hai tay đặt trên hông, tư thế vô cùng ái muội đến nỗi không nói nên lời.
Trong nháy mắt cái chăn bay lên, Đường Giản nhìn thấy Lục Hành quay đầu,
Lạnh như băng mà trừng cậu ta một cái.
Đường Giản sợ tới mức run lên, nhanh chóng bỏ chăn xuống.
Trong khoảnh khắc chăn bị xốc lên, cánh mũi tả hộ pháp giật giật, nhíu mày, “Mùi nồng vãi!”
Chăn rơi xuống rồi, Đường Giản há hốc nhìn Dương Niệm Thù.
Dương Niệm Thù nhìn cậu ta, lắc lắc đầu.
Đường Giản chậm rãi vươn tay, kéo màn giường lại như cũ.
Lối leo lên giường chỉ vừa đủ rộng cho một người đi, Từ Tâm Thủy cùng Trương Nghệ Hiên bị chặn ở bên dưới, không thấy rõ chuyện gì ở bên trên lắm.
“Sao lại thế này, phó hội trưởng Đường, có phải cậu vừa nhìn thấy hình ảnh thanh thiếu O không nên nhìn hay không?” Trương Nghệ Hiên lên tiếng thúc giục.
“Không có!” Đường Giản đi xuống, đuổi người, “Dương Niệm Thù bị cảm, đang ngủ.”
Từ Tâm Thủy cùng Trương Nghệ Hiên cũng đi xuống theo.
Tả hộ pháp la hét, “Không có khả năng, tớ nghe rõ ràng vậy mà!”
Đường Giản đi xuống, nháy mắt vài cái với tả hộ pháp.
Vốn dĩ tả hộ pháp đang muốn tự mình đi lên xem, nhưng thấy ám hiệu của Đường Giản, lập tức ngậm miệng.
“Ai da, chắc tớ nghe nhầm thôi. Chúng ta đi thôi, sắp vào học rồi.”
Bọn họ đi rồi, Lục Hành mới chui ra.
Bên trong chăn rất nóng, chóp mũi anh đổ mồ hôi, mùi hormone cùng tin tức tố của Alpha xen lẫn vào nhau, bên trong không gian kín như cái màn giường, có hơi ngộp.
Dương Niệm Thù vén màn lên, ló nửa người ra bên ngoài, hít một hơi lớn.
Cái mùi này, thật sự quá kích thích.
Dương Niệm Thù mở toang màn ra, giũ chăn vào cái, mùi hương kia mới loãng được một chút.
“Niệm Thù, không cần lo lắng, Đường Giản sẽ không nói bậy bạ đâu.” Lục Hành ngồi dậy, nhích qua bên cạnh cậu.
“Không lo mới lạ.” Dương Niệm Thù rất tức giận, cậu dám chắc, dựa vào thần sắc của ba tên kia, chắc chắn đã đoán được chín mười phần rồi, “Anh không biết sức tưởng tượng của bọn họ có bao nhiêu phong phú đâu.”
Dương Niệm Thù xua xua tay, ý bảo Lục Hành tránh ra, cậu muốn xuống giường.
Cậu không muốn ngồi chung với anh nữa, mùi trên người Lục Hành không lúc nào là không hấp dẫn cậu cả.
Mới vừa bò đến trước mặt anh, mắt cá chân đã bị Lục Hành nắm lấy.
“Niệm Thù, lúc nãy cậu ta nói cái gì khứu giác có vấn đề, em cũng có à?”
Dương Niệm Thù quay đầu nhìn anh, không nói gì, xem như cam chịu.
Nhưng miệng thì vẫn cãi chày cãi cối, “Anh nói gì vậy? Em không hiểu.”
Lục Hành bóp chặt cậu, nhẹ nhàng nhấn một cái.
Dương Niệm Thù cắn răng, một tiếng nức nở thật nhỏ phát ra từ trong khóe môi.
“Anh đừng chạm vào em!” Dương Niệm Thù cong eo, mềm như bông mà bò xuống dưới.
Cậu rùng mình một cái, giống như có một dòng điện chạy qua toàn thân, chỗ bị Lục Hành đụng phải nóng bỏng không thôi.
Lục Hành không những không buông ra, mà còn chậm rãi xoa nắn.
“Heo nhỏ à.” Anh cười tủm tỉm.
Dương Niệm Thù cắn môi dưới, dùng đôi mắt mơ màng trừng Lục Hành, trong mắt toàn là sự lên án đối với anh.
Loại lên án mềm yếu vô lực này, lại càng chính là một sự mời gọi vô hình.
“Đừng sợ, đây là chuyện bình thường.”
Lục Hành đưa hai tay ra ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve đầu tóc cậu, dịu dàng trấn an Dương Niệm Thù.
Toàn thân cậu run lên một chút, mê mẩn đến rối tinh rối mù.