Tốc độ của Tần Tu Kiệt cực nhanh, trở lại trò chuyện riêng nói tạm biệt với thầy giáo, log out rồi một mạch đổi lại tài khoản.
Làm xong tất cả những bước này, hắn liền tản bộ trở về như không có chuyện gì xảy ra, cười híp mắt nhìn màn hình của em họ mình.
Việt Nhiên: “…”
Trong game, Bạch Chính Dương vừa rời đi đã trở lại.
Trong tai nghe cùng lúc vang lên giọng của hắn: “Cậu ta offline rồi, anh chờ cậu ta log in rồi lại nói sau vậy.”
Việt Nhiên yên lặng liếc mắt nhìn anh họ một cái.
Tần Tu Kiệt cười cười nháy mắt với cậu mấy lần, không quấy rầy cậu và bạn cũ ôn chuyện nữa. Hắn trở lại chỗ ngồi nghênh đón những lời an ủi của bang hội và… một sự mong đợi nồng nhiệt.
[Trò Chuyện Riêng] Tâm Tự Thành Tro: Thế nào rồi, khuyên được đại tẩu không?
[Trò Chuyện Riêng] Y Quan Cầm: Cậu ấy không trở lại đâu.
[Trò Chuyện Riêng] Tâm Tự Thành Tro: Vậy phải làm thế nào đây? Cậu đến bờ sông xem Khương Tiêu đi, lại thêm mấy ngày nữa là sẽ biến thành hòn vọng thê mất.
[Trò Chuyện Riêng] Y Quan Cầm: [cười khóc]
[Trò Chuyện Riêng] Tâm Tự Thành Hôi: Đừng cười mà, nghiêm túc nói chuyện với cậu đó.
[Trò Chuyện Riêng] Y Quan Cầm: Tôi vừa trò chuyện WeChat với cậu ấy xong, không có chuyện gì đâu, không cần để ý đến cậu ấy.
Tâm Tự Thành Tro biết mặc dù hắn có một bụng ý xấu, nhưng lúc làm việc chính thì vẫn rất đáng tin.
Vì vậy chờ người tiến vào YY, hắn liền không nhắc lại vấn đề tình cảm của Khương Tiêu nữa mà lại chuyển tới chuyện lần này: “Trạng thái kia của Khương Tiêu không thể nào hỏi ra được, chuyện tình nhân giả cậu biết được bao nhiêu, ba vị đại thần tại sao lại đột nhiên ra mặt cho chúng ta, là ai mời tới thế?”
Tần Tu Kiệt nghĩ thầm đáp án quả thực vừa xem là hiểu ngay.
Ngày đó chỉ có ba người bọn họ đã sớm biết rõ sự tình, nếu không phải hắn và em họ làm, chỉ có thể là người còn lại kia mà thôi.
[Trò Chuyện Riêng] Y Quan Cầm: Hẳn là Khương Tiêu mời đấy.
[Trò Chuyện Riêng] Y Quan Cầm: Trước đây cậu ấy nói có tài khoản phụ ở khu cũ, chắc có lẽ là quen biết với nhau thôi.
Tâm Tự Thành Tro nói: “Chuyện tình nhân giả kia thì sao?”
[Trò Chuyện Riêng] Y Quan Cầm: Bảo mật [mỉm cười]
Tâm Tự Thành Tro kinh ngạc: “Tại sao cậu lại không mở mic thế?”
[Trò Chuyện Riêng] Y Quan Cầm: Tạm thời không tiện.
Tần Tu Kiệt click gửi đi, tùy ý tám mấy chuyện khác với hắn rồi lại bắt đầu làm nhiệm vụ hằng ngày.
Việt Nhiên bên kia đang nghe Nguyệt Trầm và Bạch Chính Dương thay phiên xưng tội, người sau thậm chí còn muốn đăng Weibo tự khai, để fan buộc hắn tự mình chồng cây chuối lúc tiêu chảy này nọ nữa. Nói chung chỉ cần cậu nguôi giận, bắt bọn họ làm gì cũng được hết.
Việt Nhiên suy nghĩ một chút: “Vậy anh cứ chơi tài khoản Tinh Diệt tiếp đi.”
Bạch Chính Dương nhất thời cảm thấy thống khổ: “Cậu đổi biện pháp trừng phạt khác đi, lại để cho anh chơi hỗ trợ tiếp nữa là anh sẽ ói thêm đó.”
Việt Nhiên nói: “Hả?”
“…” Bạch Chính Dương đáp, “Ý của anh là hồn sư quá cao cấp, chỉ số thông minh này của anh căn bản không tùy chỉnh được, còn phải để cậu tới chơi mà.”
Nguyệt Trầm thì lại nghĩ sâu hơn một chút: “Tiểu Tinh Diệt, cậu không muốn trở về?”
Việt Nhiên nói: “Trở về làm gì?”
Cậu không thích nói bản thân là Tinh Diệt là vì không muốn nghe người khác thỉnh thoảng hỏi chuyện loài hiếm ở khu cũ trước mặt cậu. Chuyện đó không chỉ sẽ đâm vào vết thương của cậu mà còn gợi lại sự ngu xuẩn trước đó của cậu nữa.
Lần này trở về du hiệp, cậu cũng không có ý định dùng ID Tinh Diệt. Nếu như không phải nhìn thấy có người giả mạo, cậu thậm chí ngay cả anh họ cũng sẽ không kể cho nghe đâu.
Bạch Chính Dương gấp đến độ không được: “Cậu trở về chúng ta cùng nhau chơi đùa chứ, cậu đã rời đi ba năm nay, game đã update nhiều lần rồi, có thể sẽ rất thú vị đó.”
Việt Nhiên nói: “Bây giờ tôi cũng có thể chơi mà.”
Bạch Chính Dương hơi sững sờ, lập tức hiểu ra.
Nguyệt Trầm thì đã hiểu ngay từ lúc vừa bắt đầu rồi, nghe vậy thì nhân tiện nói: “Như thế, A Bạch chơi tài khoản Tinh Diệt một quãng thời gian nữa đi, sau đó chúng ta đăng Weibo làm sáng tỏ… Tiểu Tinh Diệt, cậu xác định không muốn ID này hả?”
Việt Nhiên nói: “Trừ phi tôi có thể luyện ra một loài hiếm có khí phách nữa.”
Nguyệt Trầm nghe theo: “Vậy lúc đó anh sẽ châm chước một chút, không để cho người khác có hoài nghi gì đối với cậu, có phải không?”
Việt Nhiên nói: “Ừm.”
Nguyệt Trầm không có ý kiến gì đối với quyết định của cậu cả.
Người trở về là tốt rồi, ID gì cũng chẳng quan trọng nữa.
“Chờ đã,” Bạch Chính Dương không khỏi xen mồm vào, “Còn có một tên Ngân Mộc Tinh nữa.”
Nguyệt Trầm nhẹ nhàng à ra một hơi: “Thiếu chút nữa quên mất cậu ta rồi. A Bạch, cậu hấp dẫn hỏa lực của cậu ta đó nha.”
Bạch Chính Dương nói: “Tớ chơi hỗ trợ rất tệ, đánh không lại gã đâu.”
Nguyệt Trầm nói: “Vậy để tớ nghĩ biện pháp khác vậy.”
Bạch Chính Dương thư thản, không quên nhắc nhở: “Tiểu Tinh Diệt, mấy ngày nay cậu cũng phải chuẩn bị tâm lý thật tốt nhé, chờ gã luyện ra con hồn thú thứ sáu xong, có lẽ chuyện đầu tiên là sẽ đi tìm cậu đó.”
Việt Nhiên nói: “Bởi vì tôi thắng hắn?”
“Ừm, nhân phẩm của gã không ổn đâu,” Bạch Chính Dương đáp, “Trước đó lúc chưa hot còn mỗi ngày chạy theo bọn anh đi đánh trận, giúp gã tăng độ nổi tiếng khi livestream nữa mà. Sau đó gã từ từ hot lên, cảm thấy Tinh thần của Liệt Dương Tinh Nguyệt phải là gã. Lần này bọn anh muốn tìm cậu, lý do cũng là vì anh nghe thấy gã nói cậu chỉ chiếm tiện nghi vì chơi sớm hơn thôi.”
Việt Nhiên nháy mắt mấy cái: “Vậy gã đến khu mới làm gì?”
“Xông về phía tài khoản Tinh Diệt này chứ sao, gã muốn giải quyết anh,” Bạch Chính Dương nói cười hì hì, cười trên sự đau khổ của người khác, “Kết quả ngày đầu tiên tới đây đã gặp phải cậu, cho nên ấy à.”
Việt Nhiên hơi hết chỗ nói, nhưng cũng không tức thêm nữa.
Nếu dựa theo tính khí trung nhị một mình bố vô địch thiên hạ của cậu lúc trước, khi tình cờ gặp phải người khiêu khích, cậu tám phần mười sẽ đè đối phương xuống rồi đánh cho chết, cho gã biết ai mới là ba ba. Nhưng bây giờ cậu dù sao cũng đã trưởng thành hơn một chút rồi, cảm thấy Ngân Mộc Tinh quả thực cũng nói không sai.
Cậu đúng là một vị thần nổi vì đã chơi sớm hơn thôi.
Tài khoản Tinh Diệt của cậu có loài hiếm, tài khoản của Ngân Mộc Tinh cũng có. Lần tranh tài vừa rồi Ngân Mộc Tinh đạt giải á quân, độ nổi tiếng rất cao. Nhưng độ nổi tiếng của gã toàn nằm ở khu mới hết, những khu còn lại mặc dù biết đến Tinh Diệt này, nhưng trong đó căn bản không có fan chân ái, thậm chí vẫn rất khó nói về độ liều chết trung thành của fan ở khu mới của cậu đây. Ngân Mộc Tinh không thích bị một người sớm đã biến mất đè lên đầu cũng là một chuyện thường tình.
Nhưng bản thân cậu cảm thấy không đáng kể, Bạch Chính Dương tính tình thẳng thắn đại khái lại không muốn nghe người khác nói về cậu như thế.
Cậu nhìn hai người trước mắt, lười phản ứng với bọn họ thêm, bảo: “Hôm nay cứ như vậy thôi nhé, tôi đi đây.”
Bạch Chính Dương nói: “Đi đâu vậy? Đánh phó bản chung mới được chứ, nếu không đánh trận một chút đi nè?”
Việt Nhiên nói: “Không đánh, các anh mấy ngày nay cách xa tôi ra một chút, đừng có tới tìm tôi đấy.”
Bạch Chính Dương thấy cậu nói xong liền rời khỏi phòng, hỏi: “Nguôi giận rồi hả?”
“Không biết,” Nguyệt Trầm cười nói, “Tính khí của cậu ấy là không tốt, nhưng tính tình không có lớn như vậy, qua mấy ngày hẳn là sẽ không sao thôi.”
Bạch Chính Dương “ừ” một tiếng, bỏ xuống gánh nặng rồi thở dài một hơi: “Tớ cuối cùng cũng có thể tính là sắp hết khổ rồi, cho tớ một chút hi vọng đi, tớ còn phải chơi trong bao lâu nữa?”
Nguyệt Trầm cười nói: “Cậu xử lý cậu fan cứng kia trước đi rồi lại bàn nhé.”
Bạch Chính Dương cảm thấy có đạo lý, bắt đầu thương lượng với hắn nên thăm dò cậu fan cứng kia của cậu như thế nào đây.
Việt Nhiên cũng nghĩ đến việc này.
Cậu bước ra từ đấu trường liền tùy ý tìm một chỗ chờ, gỡ tai nghe xuống rồi nhìn về phía anh họ: “Anh không chuẩn bị nói thật với Bạch Chính Dương sao?”
Tần Tu Kiệt không trả lời mà hỏi lại: “Có phải em không muốn để cho bọn họ lập tức làm sáng tỏ chuyện này không?”
Việt Nhiên gật đầu.
Cậu vừa giết Ngân Mộc Tinh xong, đêm nay lại đánh phó bản với Nguyệt Trầm bọn họ, Nguyệt Trầm hiện tại làm sáng tỏ, kẻ ngu si cũng có thể đoán được cậu là hàng thật đó.
Tần Tu Kiệt cũng biết là vậy, cười híp mắt nói: “Anh đoán Bạch Chính Dương ít nhất cũng phải chơi thêm nửa tháng nữa rồi.”
Việt Nhiên nói: “Cho nên?”
Tần Tu Kiệt nói: “Gần đây anh cảm thấy chơi hồn sư hệ công kích cũng rất vui nha.”
Việt Nhiên trầm mặc nhìn hắn, một mặt hoài nghi.
Tần Tu Kiệt cười bổ sung thêm một câu: “Anh đã xem mấy cuộc chiến du hiệp kia rồi.”
Việt Nhiên càng hoài nghi: “Anh cũng không thể nói cho em rằng anh là fan của anh ấy đâu nhé.”
Tần Tu Kiệt nói: “Không phải.”
Hắn chỉ xem so tài chứ sẽ không làm fan của đại thần đâu.
Nhưng dù sao cũng coi như là một hạng mục thi đấu, lúc xem ít nhiều gì sẽ truyền cảm hứng đến cho một vài người, Liệt Phong và Bạch Chính Dương đều thuộc về kiểu đại thần mà hắn tương đối thưởng thức kia. Hai người nhiều fan nhất đó cũng là người thần bí và lowkey nhất, hôm nay hắn mới biết Bạch Chính Dương thì ra lại có loại tính tính này.
Hắn cười nói: “Anh muốn học đấu pháp hồn sư hệ công kích của Dương thần, chờ ngày bọn họ làm sáng tỏ ấy, anh sẽ nói cho cậu ta biết anh là anh họ của em, cũng coi như là trừng phạt cái tội cậu ta giả mạo em. Nguyệt Trầm bên kia em tự đi tính sổ đi, anh mặc kệ đó.”
Việt Nhiên nói: “Thật à?”
Tần Tu Kiệt chỉ cười không nói.
Đương nhiên là giả rồi.
Thái độ khi đối xử với ‘anh họ của bạn tốt’ và đối xử với ‘fan’ sẽ hoàn toàn khác nhau. Mấy ngày nay, Bạch Chính Dương một lòng muốn chăm sóc fan thay người anh em đã biến mất, đối xử tốt với anh muốn chết, vừa làm mẹ vừa làm cha, cảm giác này thực sự quá mới mẻ, làm cho hắn không nhịn được muốn chơi với người thầy này mấy hôm nữa.
Việt Nhiên vừa nhìn thấy vẻ mặt của hắn liền biết được đáp án.
Nhưng anh họ của mình tuy thích chỉnh người khác, nhưng cũng sẽ không ảnh hưởng đến toàn cục. Cậu cũng lười hỏi lại nên liền chuẩn bị đi tìm đám đồng bọn mới quen.
Tần Tu Kiệt nói: “Đúng rồi, chuyện của mấy ngày trước đó, Nguyệt Trầm bọn họ là Khương Tiêu mời tới, bọn họ quen biết à?”
Việt Nhiên nói: “Ừm, Mặc Dương kia tới tìm anh ấy trước, nói là bạn của anh ấy gì đó.”
Tần Tu Kiệt nói thầm một tiếng quả nhiên là có quen biết, nếu không Mặc Dương luôn cẩn thận không thể đột nhiên đi đến khu mới được.
Việt Nhiên nói: “Anh không biết hả?”
Tần Tu Kiệt nói: “Cậu ấy chỉ nói đã từng chơi ở khu cũ thôi, hình như không muốn nhắc tới những chuyện khác, anh cũng chẳng đi hỏi làm gì hết.”
Việt Nhiên nghe thế, nghĩ thầm ai còn không qua đây cho được chứ.
Cậu kết thúc đề tài này, tiếp tục đi về phía trước. Lúc này chỉ nghe thấy tiếng nhắc nhở vang lên, Khương Tiêu gửi trò chuyện riêng, anh đang sử dụng tài khoản bang chủ kia.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Tịch Tà thành (56, 72), tới tìm anh đi, có đồ muốn cho em.
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Tôi không thể gặp mặt với anh.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Nơi này không có ai cả.
Việt Nhiên đương nhiên sẽ tin anh nên cứ yên lòng trôi tới.
Kết quả vừa đến chỗ, cậu lại phát hiện đây là một khu nhà dân vắng vẻ nhất trong thành, nhưng cũng không phải ở trong phòng mà là vòng tới phía sau, phải đạp lên tạp vật và mấy tấm tường gãy vỡ mới nhảy lên đỉnh được.
Bây giờ bọn họ đang ngồi trên nóc nhà dưới một bóng mát, đằng sau là cả Tịch Tà thành, phía trước lại là Thanh Sơn nguy nga, thật sự là nửa bóng người cũng chẳng có nữa.
Cậu cảm thấy hoàn toàn bị thuyết phục bởi vị học trưởng này, yên lặng liếc mắt như đang xem xét mà nhìn anh một cái.
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Anh tìm ra nơi này bằng cách nào thế?
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Anh tới bên này có việc, cũng muốn đưa đồ cho em nên liền đi thử một vòng trong thành thôi.
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Nha, cho tôi cái gì thế?
Khương Tiêu bấm gửi giao dịch, thả mấy vật liệu và ba con hồn thú trong phó bản khó mãn cấp ra ngoài.
Việt Nhiên hơi run run, chỉ lấy hồn thú.
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Tôi không thể lấy vật liệu được.
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Đây là đồ anh còn dư lại.
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Loại vật liệu này không phải đồ thừa. Tôi đã luyện ra con hồn thú thứ sáu, tạm thời không cần mấy thứ này, anh giữ lại dùng đi.
Khương Tiêu thấy cậu thực sự kiên trì, không thể làm gì khác hơn là thu về.
Nhưng Việt Nhiên bên này thì lại có những nghi vấn mới, bởi vì hồn thú Khương Tiêu cho đều là hồn thú cấp thấp chỉ có thể mở ra khi khai đản, theo lý thuyết mà nói, một kiếm khách như anh thì không thể mở ra đồ vật dành cho hồn sư được.
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Đây là anh mua sao?
[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Lúc đi dạo ở mấy quầy hàng thấy có người bán, tiện tay mua thôi.
Loại đồ vật hệ thống đưa cho này quả thực luôn lạn lách trên phố lớn, giá cả rất rẻ. Việt Nhiên không khách khí với anh nữa, nói một tiếng cám ơn rồi mở trang luyện hồn thú ra, đút hết mọi thứ cho bé Gà Trắng.
Con gà này bị cậu cho ăn quá nhiều lần, từ lâu đã mập lên một bụng rồi.
Lúc này, ba con hồn thú liền được đút xuống, nó rốt cuộc cũng có thay đổi mới ngoài sự mập của lúc thường rồi —— đỉnh đầu của nó mọc ra một cọng lông ngốc.
Việt Nhiên: “…”
Khương Tiêu: “…”