Tin Tức Tố Biến Dị

Chương 35: Chương 35




Để tăng cường sức mạnh cho Sư Tử, ngoại trừ không đụng đến mấy vật liệu có thuộc tính tương khắc ra, Việt Nhiên cơ hồ dùng hết mấy vật liệu tốt cùng thuộc tính còn lại, kết quả vẫn rơi vào kết cục như vậy.

Cậu nhìn chằm chằm vào con gà kia, khát khao ăn tươi trái tim của nó cũng có hết.

Khương Tiêu không thấy cậu động đậy nửa ngày trời, không thể làm gì khác hơn là chủ động hỏi.

[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Thêm vật liệu rồi sao?

Việt Nhiên không muốn nói chuyện.

[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Thêm vật liệu xong nhưng vẫn chưa điều chỉnh được hả?

Việt Nhiên tiếp tục không lên tiếng.

Khương Tiêu nhíu mày.

[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh: Em vẫn còn ở đây chứ?

[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Còn.

[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Ngày mai tôi làm lại, ngủ đây, ngủ ngon.

[Trò Chuyện Riêng] Trường Kiếm Vô Ảnh:?

Khương Tiêu chỉ kịp gửi ra một dấu chấm hỏi rồi trơ mắt nhìn tiểu hồn sư biến mất tại chỗ.

Anh luôn cảm thấy có gì đó không đúng, lấy điện thoại di động ra gửi WeChat: Không có chuyện gì chứ?

Việt Nhiên rất quật cường: Ừm, ổn mà.

Khương Tiêu nhìn hai chữ “ổn mà” không muốn nhiều lời này, lần thứ hai xác định rằng đang có chuyện không đúng, suy đoán rằng con sư tử có thể đã bị cậu luyện hỏng rồi, dự định ngày mai sẽ hỏi lại.

Một bên khác, Việt Nhiên ôm tim đứng hình một lát, tạm thời không ngủ mà lại liên hệ với anh họ, để tám giờ sáng mai hắn log in đưa vật liệu cho cậu.

Tần Tu Kiệt đồng ý, vừa để điện thoại di động xuống, cười híp mắt nhìn một vị hồn sư trong game, thấy hắn bảo muốn log out đi ngủ, liền đúng lúc kêu hắn lại.

[Trò Chuyện Riêng] Khốc Thành Thương: Chờ chút Tinh Diệt đại đại, em có chuyện muốn nói với anh.

Bạch Chính Dương hơi hít một hơi.

Sẽ không phải thật sự giống như dự đoán của Mặc Dương đi chứ, fan cứng này đang muốn theo đuổi mình hả?

[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Rất quan trọng?

[Trò Chuyện Riêng] Khốc Thành Thương: Ừm, chúng ta đến đấu trường mở phòng nói đi.

[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Cậu cứ nói ở đây đi.

[Trò Chuyện Riêng] Khốc Thành Thương: Không, chuyện này quá quan trọng, để biểu đạt thành ý nên em muốn mở mic nói cho anh.

Bạch Chính Dương: “…”

Xong đời rồi, quả nhiên là muốn thổ lộ với mình mà!

Từ lúc đầu khi fan cứng này tiếp cận hắn đã có động cơ không tinh khiết rồi, hay là bởi vì có hảo cảm nhất định với thần tượng rồi chậm rãi ở chung nên sinh ra tình cảm đây?

[Trò Chuyện Riêng] Khốc Thành Thương: Hôm nay em không nói với anh thì sáng ngày mốt vẫn phải nói thôi, anh cứ nghe đi.

Cũng đúng, trốn tránh cũng vô dụng thôi.

Bạch Chính Dương khẽ cắn răng đồng ý, ôm trái tim lơ lửng đi vào đấu trường gần nhất với hắn, nghe thấy một giọng nam dễ nghe vang lên, rất là nhẹ nhàng: “Đại đại, có thể nghe thấy không?”

[Kênh Công Cộng] Tinh Diệt: Ừm.

Tần Tu Kiệt cong môi cười, cố ý thở dài: “Kỳ thực trong lòng em vẫn luôn cất giấu một bí mật, nhiều lần đều muốn nói cho anh, nhưng em luôn nghĩ này nghĩ nọ rồi do dự không quyết định được, hôm nay thật sự không muốn gạt anh nữa.”

Bạch Chính Dương: “…”

“Gần đây em được học thao tác với anh, từ lâu ở trong lòng đã xem anh là một người thầy đáng kính trọng nhất. Em rất sợ sau khi nói xong anh sẽ không để ý tới em, thậm chí còn giận em nữa,” Tần Tu Kiệt nhẹ giọng nói, “Anh… anh có thể tha thứ cho em trước hay không?”

Bạch Chính Dương cảm thấy rất khó chịu.

Fan cứng này là hắn lôi kéo từng chút từ hồi newbie lên, hắn vẫn không thể nhẫn tâm với người này một tí nào được. Lại nói, người ta chỉ thích hắn thôi mà, người ta có lỗi lầm gì đâu? Chẳng phải bản thân hắn cũng đã gạt người ta một chuyện lớn đó sao?

Vì vậy hắn cũng mở mic, trịnh trọng nói: “Tôi tha thứ cho cậu.”

Tần Tu Kiệt nói: “Cũng sẽ tiếp tục dạy em?”

Bạch Chính Dương nói: “Sẽ.”

Tần Tu Kiệt cười híp mắt nói: “Vậy tôi nói, tôi là anh họ của Tinh Diệt, lúc trước tiếp cận cậu là vì chuyện vạch trần cậu giả mạo Tinh Diệt, sau này biết các cậu kỳ thực không có ác ý nên cũng không động thủ nữa. Xin lỗi nha Dương thần, tới bây giờ tôi mới nói thật.”

Bạch Chính Dương: “Tôi…”

Bố đệt chứ!

Tần Tu Kiệt nói: “Nhưng tôi có một câu không lừa cậu, ngoại trừ Tinh Diệt ra, tôi rất thích cậu và Liệt Phong, chỉ là không tới trình độ fan cứng đâu nghen.”

Bạch Chính Dương nói: “Gặp lại sau, ngủ ngon.”

Tần Tu Kiệt nhìn hắn rời khỏi phòng, ôm miệng trầm thấp cười ra tiếng.

Vừa nãy nghe thấy Nhiên Nhiên nói ra lời suy đoán của Mặc Dương, hắn liền ý thức được đây là một thời cơ tốt để thẳng thắn. Đương nhiên Bạch Chính Dương sẽ sớm tha thứ cho hắn thôi, đường đường là đại thần thì sẽ không lật lọng.

Hắn sung sướng ngủ một giấc. Hôm sau hắn đăng nhập vào tài khoản phó bang chủ kia, đúng hẹn đưa vật liệu cho em họ, thấy cậu đang ở đại lục Cánh Đồng Hoang Vu.

[Trò Chuyện Riêng] Y Quan Cầm: Em lại muốn tìm một con sư tử khác rồi chồng chất thêm sức mạnh à?

[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Dạ.

Việt Nhiên sẽ không nói rằng cậu đã đút con sư tử cho gà ăn rồi đâu, nhận vật liệu xong liền muốn đi đánh hổ già và báo săn.

Tần Tu Kiệt tò mò về thành phẩm của cậu, cũng đi đánh với cậu, chờ cậu hợp thành. Việt Nhiên nhận được giáo huấn của hôm qua, lần này tỉ mỉ kiểm tra thuộc tính của vật liệu, cẩn thận để chúng nó vào trận luyện rồi click xác nhận.

Ánh sáng màu trắng tan hết, ở giữa là một con Sư Tử Trắng đầy uy phong.

Tuy rằng thuộc tính ‘sét’ khiến cậu vừa ý đã không còn, nhưng thuộc tính ‘nước’ được tăng mạnh, mà công kích cao cũng hơn không ít so với trước đây, rốt cuộc không luyện ra tàn phế nữa.

Cậu nhất thời thở dài một hơi, chỉ cảm thấy tim nhỏ bị buồn cả đêm qua đã được cứu rỗi.

Sau này cậu nhất định sẽ tách con này khỏi con gà kia xa một chút.

Nhắc đến con gà kia, hôm qua quá tức giận nên hình như còn chưa xem kỹ năng mới sau khi luyện thành nữa.

Cậu mở trang thuộc tính của bé Gà Béo ra, phát hiện công kích lần thứ hai mạnh lên một chút, công kích lẻ trước kia biến thành công kích nhóm. Bé Gà Béo có ba thuộc tính nước, lửa và sấm, cho nên có thể phun ra ba cỗ khí trong một lần, tạo nên thương tổn khác nhau cho đối phương, ngoài ra bên dưới còn có thêm một kỹ năng nữa, tên là quả cầu cuồn cuộn.

Cậu tò mò dời con chuột lên ‘quả cầu cuồn cuộn’, nhìn thấy miêu tả chi tiết: Thân thể vo thành một quả cầu nhằm về phía kẻ địch, đánh bay kẻ địch xa đến hai mét, cũng tạo nên 100 thương tổn.

100 thương tổn, bố cám ơn mày nhé.

Việt Nhiên nhìn hai mét kia, miễn cưỡng giữ nó một mạng, mặt không thay đổi đóng trang lại.

Tần Tu Kiệt đợi một lát, thấy cậu gửi ảnh tới, mở ra nhìn, khẽ cau mày.

[Trò Chuyện Riêng] Y Quan Cầm: Cảm giác không mạnh hơn bao nhiêu, thuộc tính sét cũng mất luôn.

[Trò Chuyện Riêng] Y Quan Cầm: Anh lại cho em một chút vật liệu nữa, lại thử nhé?

Anh không hiểu đâu, đây đã là rất khá rồi đấy.

Có so sánh mới càng biết phải quý trọng hơn nữa.

[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Không cần, như vậy là ổn rồi.

Tần Tu Kiệt cho rằng cậu có tính toán khác nên cũng không khuyên nữa.

Vì vậy Việt Nhiên tách khỏi hắn, một mình quét mấy trận năm người, yên lặng bỏ thêm ít đồ vào cái kho đã bị cậu móc sạch kia.

Nửa giờ sau, Khương Tiêu log in, chuyện phải làm đầu tiên là liên lạc với Việt Nhiên, vốn tưởng rằng cậu sẽ tiếp tục luyện hồn thú, lại nghe nói cậu muốn PK.

Anh liền đi theo Việt Nhiên vào đấu trường, rốt cuộc gặp được hồn thú mới của cậu. Sau khi kiểm tra thuộc tính một lần, anh phát hiện cũng không luyện tới tàn phế, tiểu hồn sư này quậy đến biệt nữu hồi tối hôm qua chi vậy nhỉ?

Lẽ nào đây là mới luyện xong?

Nghĩ lại vấn đề này ở trong lòng một lần, cảm thấy mình không thể hỏi. Tiểu hồn sư ngạo kiều như vậy, hỏi ra sợ là sẽ tạc mao đó.

Khương Tiêu liền giả bộ không biết gì hết, nghiêm túc PK với cậu.

Mặc Dương và Nguyệt Trầm đều thuộc về kiểu người bám giường. Lúc thường, Bạch Chính Dương ngược lại sẽ log in thật sớm, nhưng hôm nay chẳng biết vì sao lại không tới, cho nên cả buổi sáng cũng chỉ có hai người bọn họ, điều này làm cho Khương Tiêu cảm thấy hết sức hài lòng.

Việt Nhiên một lòng chuẩn bị chiến đấu, tạm thời ném vấn đề có theo đuổi hay không qua một bên, vui sướng tràn trề đánh vài ván với Khương Tiêu. Có hai ván xém nữa đã đánh đối phương đến gần hết máu, nếu như hồn thú ra sức một chút, cậu hoàn toàn có lòng tin mình sẽ làm thịt được người kia.

Khương Tiêu chỉ cảm thấy trạng thái của tiểu hồn sư càng ngày càng tốt, không chút nào keo kiệt mà khen ngợi: “Tinh thần lợi hại.”

Việt Nhiên buông ngón tay ra nghỉ ngơi, hỏi: “Anh và Ngân Mộc Tinh đã từng đánh với nhau mấy ván rồi? Thực lực của cậu ta thế nào?”

Khương Tiêu nói: “Tốc độ tay và phản ứng của cậu ta cũng không nhanh bằng em đâu.”

Việt Nhiên nói: “Thật sự?”

Khương Tiêu nói: “Ừm, chỉ cần con hồn thú thứ sáu của cậu ta không cực kỳ kiềm được em lại, tỷ lệ thắng của em sẽ cao hơn cậu ta.”

Phán đoán này nhanh chóng được mấy người Nguyệt Trầm đồng tình.

Buổi chiều, bọn Nguyệt Trầm luyện tay với Việt Nhiên xong cũng cảm thấy cậu không thành vấn đề.

Mặc Dương nói: “Rộng lượng nha tiểu Tinh Diệt, lần trước thi đấu bọn anh đều xui xẻo đụng phải Liệt Phong, chưa đi đến chung kết được, bằng không thằng nhóc kia có lẽ cũng không lấy được hạng hai đâu.”

Nguyệt Trầm nói: “Bên này của anh có video thi đấu lúc đó của cậu ta, lát nữa sẽ gửi cho cậu.”

Bạch Chính Dương nói: “Còn đánh nữa không? Tới đây.”

Việt Nhiên yên lặng liếc mắt nhìn Bạch Chính Dương một cái, không rõ hôm nay hắn là bị thứ gì kích thích.

Nhưng đối phương muốn đánh, cậu tự nhiên sẽ chiều theo. Cậu lại giao đấu mấy ván với bọn họ, lúc này mới kết thúc.

Hôm sau, Việt Nhiên nhìn video thi đấu đến giữa trưa, buổi chiều làm nóng người với Khương Tiêu, sau đó chờ buổi tối khai chiến.

Chuyện của bọn họ từ lâu đã lan truyền đến mức sôi sùng sục trong khu mới. Vừa đến bảy giờ rưỡi, người chơi đã lục tục ngừng tay trong chuyện đang làm, không đánh trận cũng không làm nhiệm vụ, cùng nhau canh giữ ở trước cửa truyền tống của đấu trường, chờ lúc số phòng được công bố rồi chiếm trước chỗ ngồi.

Nguyệt Trầm và Mặc Dương phải livestream vào buổi tối, vốn tưởng phải trì hoãn lại một chút, chờ xem xong PK rồi lại mở, kết quả lại nghe thấy Việt Nhiên nói bọn họ có thể trực tiếp xem khi live mà.

Tâm tư của hai người sâu sắc xoay một vòng, rất nhanh đã hiểu ý của cậu.

Dựa theo tính tình chó má của Ngân Mộc Tinh, nếu như gã thắng lần này, tám phần mười sẽ để cho tất cả mọi người biết đến, nhưng nếu như thua cuộc, không chỉ sẽ không hé răng mà còn có thể nghĩ ra một biện pháp cứu vãn mặt mũi nữa. Tiểu Tinh Diệt bị ép ứng chiến, đương nhiên nuốt không trôi cơn giận này, hai người phải giúp cậu quảng báo một vòng thôi.

Hơn nữa, dù tiểu Tinh Diệt thật sự xui xẻo thua trận thì có bọn họ bình luận ở bên cạnh, ít nhất có thể khiến cho người ta biết rằng cậu chẳng hề thảm chút nào, để tránh sau này Ngân Mộc Tinh bên kia nói ra lời gì khó nghe.

Nghĩ rõ điểm này, Nguyệt Trầm và Mặc Dương liền mở livestream.

Hai người đều có mặt trong danh sách bạn tốt của Ngân Mộc Tinh, không cần cướp ghế khán giả với những người chơi khác, trực tiếp kêu Ngân Mộc Tinh kéo mình vào, sau đó giới thiệu sự tình trước một lần trong phòng trực tiếp, nói: “Lát nữa bọn họ sẽ đánh trận, chúng ta cùng nhau xem nhé.”

Bạch Chính Dương thì lại đăng nhập vào tài khoản vũ tăng mới làm gần đây trong khu mới, thêm bạn tốt với Ngân Mộc Tinh xong, sau đó cũng vào mở live.

Khương Tiêu học theo răm rắp, tùy ý mua một tài khoản mới, cũng chẳng quan tâm có phải là kiếm khách hay không, nhanh chóng đăng nhập vào khu mới, cũng live chung.

Hai vị đại nhân nổi tiếng live cùng nhau, khắp nơi lần thứ hai biến thành động đất.

Lúc bấy giờ, trận PK này đã bước ra khỏi khu mới và hướng ra cả game luôn rồi.

Ngân Mộc Tinh rất nhanh đã nhận được tin tức.

Bởi vì bọn họ đều là gã mời vào, gã cho rằng mấy vị đại thần này đang đến chống đỡ cho mình, nhất thời vừa kích động vừa sốt sắng, kích động chính là bản thân có mặt mũi, căng thẳng chính là lo mình sẽ thua thật.

Nhưng rốt cuộc cũng từng đánh với nhau một lần rồi, gã nhanh chóng điều chỉnh trạng thái cho tốt.

Lần trước trang bị của gã không đủ tốt, nhất thời tự cao nên mới rơi vào kết cục chật vật, lần này chỉ cần chú ý nhiều hơn một chút thì chắc sẽ không thua.

Nghĩ xong, gã chờ đợi Kẻ Thí A mời bạn đến hết mới phát loa công bố số phòng.

Trong phút chốc chỉ thấy căn phòng liền chật ních khán giả.

Người chơi không cướp được vị trí kêu rên hai tiếng, nhưng rất nhanh nghe nói mấy vị đại thần đều đang livestream nên vội vàng chạy tới ngay, dự định xem từ bên kia.

Việt Nhiên phải hỏi ý của Ngân Mộc Tinh, là ba ván thắng hai hay là một trận quyết định thắng bại.

Nhân tố không chắc chắn của một trận quá lớn, Ngân Mộc Tinh vì ổn thỏa nên chọn ba ván, cũng nói cẩn thận là phải đánh đủ ba ván, bởi vì gã muốn thắng hết ba ván.

Việt Nhiên không có ý kiến gì đối với việc này, thiết lập mode xong rồi nhấn vào nút chuẩn bị.

Ngân Mộc Tinh cũng chuẩn bị theo, hai người đồng thời bị truyền tống vào trong bản đồ, chờ đợi đếm ngược kết thúc.

Lúc bản đồ hiện lên, mọi người đều ồ lên.

Hai người trong trận cũng sững sờ, bởi vì đây có vẻ như là một tấm bản đồ tuyệt sát.

Vì công bằng, bọn họ chọn bản đồ ngẫu nhiên.

Nhưng game vừa mới update, gần đầy xác suất người chơi đánh trận bị xếp đến bản đồ mới rất lớn, lúc này bọn họ đã đụng phải rồi đây.

Trước mắt là một đường núi hẹp dài, một bên là vách núi, một bên khác lại là vực sâu, chính giữa không có thứ gì có thể che chắn người cả.

Được nhất chính là đường núi rộng ba mét, lúc di chuyển chỉ cần cẩn thận một chút thì sẽ không bị ngã xuống.

Là bản đồ tuyệt sát nhưng cũng không phải là bản đồ tuyệt sát với độ khó cao, chỉ là không gian chiến đấu bị ép xuống mà thôi.

Trừ khi… bạn có kỹ năng đánh bay người ta.

Việt Nhiên không rõ con hồn thú thứ sáu của Ngân Mộc Tinh có loại kỹ năng này hay không, nhưng cậu có.

Cậu có một quả cầu cuồn cuộn.

Vì vậy thừa dịp bây giờ còn chưa vào trạng thái chiến đấu, cậu lập tức dùng tốc độ tay nhanh hủy bỏ con hồn thú thứ sáu là Sư Tử Trắng, đổi thành bé Gà Béo, sau đó chạy xông về phía trước.

Ngân Mộc Tinh sẽ không để cho cậu đóng băng mình nữa, thấy cậu triệu hoán Hồn Thú Tuyết ra nên cũng triệu hoán con hồn thú thứ sáu là Chim Hắc Viêm của mình ra, để nó xông tới giết chết Hồn Thú Tuyết.

Việt Nhiên căn bản không né, thấy Chim Hắc Viêm phun lửa ra, liền canh đúng thời cơ nhấn xuống kỹ năng đóng băng.

Trong nháy mắt chỉ thấy hai kỹ năng đụng vào nhau. Vì công kích của Chim Hắc Viêm rất cao, chiêu đóng băng của Hồn Thú Tuyết không chỉ không có tác dụng mà còn bị giết ngay tại chỗ trong nháy mắt nữa.

Ngân Mộc Tinh nhất thời cảm thấy thoải mái, đang muốn tiến hành vòng công kích kế tiếp, đột nhiên nhìn thấy bóng người lóe lên —— Kẻ Thí A không lùi về sau như trong tưởng tượng, trái lại không chậm trễ chút nào mà dựa vào ánh sáng trắng khi kỹ năng chưa tan đi để che lấp bản thân rồi vọt tới trước mặt gã, ngoài ra bên người chẳng biết lúc nào có thêm một con gà mập.

Bé Gà Béo tròn vo, nhưng đầu gối lại cao như vậy.

Cả người nó trắng như tuyết, trên đầu có ba cọng lông ngốc, cọng chính giữa thì màu trắng, hai bên một màu tím một màu đỏ, trông hết sức ngu xuẩn. Ngân Mộc Tinh hơi run, còn chưa hoàn hồn từ trong suy nghĩ ‘con hồn thú thứ sáu của Kẻ Thí A dĩ nhiên không phải Sư Tử’ mà đã thấy nó nhanh chóng cuộn thành một quả cầu.

Sau một khắc, chỉ thấy quả cầu thịt thẳng tắp nhào về phía trước.

Ầm, đụng vào Ngân Mộc Tinh.

Ngân Mộc Tinh: “…”

Mọi người: “…”

Chọi bowling đây mà!

Việt Nhiên nhìn chữ thắng lợi bắn lên, chậm rãi đi tới cạnh vách núi, nhìn xuống.

Bé Gà Béo nhảy nhót tới chỗ của cậu, cùng nhìn với cậu.

Việt Nhiên không nhìn nó mà lại ngẩng đầu nhìn về ánh mặt trời đằng xa, thưởng thức sự cô quạnh ngắn ngủi sau thắng lợi này, lãnh khốc mở miệng: “Bé gà, anh tha thứ cho cưng đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.