Khương Tiêu trong phút chốc cũng không thể giữ được vẻ mặt nữa.
Anh trầm mặc liếc mắt nhìn thi thể cách đó không xa, chưa làm rõ manh mối gì mà tin nhắn của Việt Nhiên đã bay tới nữa.
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Phải giữ bí mật đó, anh họ tôi còn chưa biết đâu.
[Trò Chuyện Riêng] Liệt Phong: Tại sao lại nói với anh?
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Lát nữa rồi nói.
Vì cha đã cầm kem trở lại.
Việt Nhiên đóng trò chuyện riêng lại, nhìn Nguyệt Trầm đang đi qua đi lại trước mặt mình, rốt cuộc trả lời
[Kênh Công Cộng] Tinh Diệt: Muốn đánh thì đánh.
[Kênh Công Cộng] Nguyệt Trầm: Như vậy sẽ tổn thương cảm tình lắm [mỉm cười]
[Kênh Công Cộng] Tinh Diệt: Vậy anh đứng để tôi đánh đi.
[Kênh Công Cộng] Nguyệt Trầm: Không được.
[Kênh Công Cộng] Tinh Diệt: Ngồi để tôi đánh.
[Kênh Công Cộng] Nguyệt Trầm: Không được.
[Kênh Công Cộng] Tinh Diệt: Tôi đứng để anh đánh.
[Kênh Công Cộng] Nguyệt Trầm: Cậu chịu?
[Kênh Công Cộng] Tinh Diệt: Sao lần này anh không nói không được nữa đi?
Những người hâm mộ cũng sắp cười xỉu luôn rồi.
Sau khi Tinh Diệt thật trở về, Nguyệt Trầm vẫn không dẫn cậu đi livestream, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy cậu trong phòng trực tiếp của Nguyệt Trầm. Tinh Diệt trong truyền thuyết không có nhiều lời hung ác, hôm nay vừa nhìn cũng không trầm mặc ít nói như trong tưởng tượng vậy, đại khái là bởi vì có quan hệ tốt với Nguyệt Trầm sao?
Nguyệt Trầm cũng cười cười, gõ chữ trả lời.
[Kênh Công Cộng] Nguyệt Trầm: Tiện nghi có thể chiếm thì đương nhiên phải chiếm chứ [mỉm cười]
[Kênh Công Cộng] Nguyệt Trầm: Cho nên cậu chịu đứng để anh đánh hả?
[Kênh Công Cộng] Tinh Diệt: Không chịu.
[Kênh Công Cộng] Tinh Diệt: Chọn một người đấu một mình đi, một trận quyết định thắng bại.
[Kênh Công Cộng] Nguyệt Trầm: Không được, chơi không vui.
Hắn nói xong thì nhìn xung quanh một vòng.
Bản đồ là một mảnh rừng rậm tươi tốt, cách đó không xa còn có một hồ nước nhỏ, sóng nước lấp loáng.
[Kênh Công Cộng] Nguyệt Trầm: Như vầy đi, chúng ta chạy quanh hồ nước kia một vòng, trên đường có thể công kích đối thủ, phe thua tự mình rút lui.
[Kênh Công Cộng] Tinh Diệt: Được.
Vì vậy ba người đi tới, để Liệt Phong đứng ở nơi bắt đầu, hai người còn lại ai chạy trở về bên cạnh anh trước thì người đó thắng.
Bờ hồ trông cũng không bằng phẳng, có lúc căn bản không có đường đi, cần phải đu mấy cành cây mới được. Hai người đơn giản liếc mắt đánh giá một cái, ai vào chỗ nấy, chờ thấy Liệt Phong ghi hai chữ ‘bắt đầu’ trên kênh công cộng thì đồng loạt xông về phía trước, Nguyệt Trầm nhanh chóng chạy tới phía trước.
Phòng trực tiếp nhất thời bình luận một đống 666.
“Nguyệt thần lợi hại.”
“Nguyệt thần tốt xấu gì cũng nhanh nhẹn hơn so với Tinh thần, căn bản không hồi hộp nha.”
“Nghĩ gì thế, Tinh thần có một con Hồn Thú Tuyết để đông cứng Nguyệt thần đó, kết cục khó nói lắm.”
“Nguyệt thần đã biết được điểm này cho nên mới nói là có thể công kích đấy, nếu không sẽ chán lắm.”
“Nhưng Nguyệt thần của chúng ta có giải khống chế mà!”
“Vô dụng thôi, nghe đâu Tinh thần có nhiều chiêu lừa gạt lắm.”
Điều này ngược lại là thật.
Nguyệt Trầm vừa mở ra khoảng cách một chút mà đã thấy tiểu Tinh Diệt triệu hoán Hồn Thú Tuyết ra. Tuy con này có phòng ngự thấp, nhưng là một con hồn thú khống chế, tốc độ của nó lại vô cùng nhanh.
Hắn thấy đối phương nhào tới, không chút nghĩ ngợi liền bấm đại chiêu.
Ngược lại đây không phải là PK, đại chiêu phải hồi sức cũng không sao, chủ yếu là có thể giết chết con này.
Việt Nhiên vừa nhìn phạm vi đòn công kích này liền biết sẽ không tránh thoát được, thẳng thắn không để ý tới, thừa dịp lúc hắn thả kỹ năng mà xông về phía trước, chờ Nguyệt Trầm thu chiêu, Việt Nhiên vừa vặn vượt quá hắn.
Nguyệt Trầm cũng không vội vã, lần thứ hai vượt qua cậu.
Kết quả là trong nháy mắt khi sắp vượt quá thì thấy người nào đó giơ pháp trượng lên, bên người có thêm một con gà.
Sau một khắc, bé Gà Béo cuộn thành một quả cầu rồi dùng sức đụng tới.
‘Rầm’ một tiếng, Nguyệt Trầm rơi xuống hồ.
Nguyệt Trầm: “…”
Mọi người: “…”
Nguyệt Trầm dở khóc dở cười bò lên, tiếp tục chạy.
Đây chỉ là bắt đầu, hắn có ưu thế về tốc độ, có thể thắng lại.
Hai người anh truy tôi đuổi quanh hồ nước, tính kế qua lại với nhau.
Nhưng Nguyệt Trầm không có kỹ năng khống chế, rốt cuộc lại chịu thiệt thòi, cuối cùng vẫn thua.
Những người hâm mộ nhìn thấy rất đã nghiền, la hét một trận để Liệt thần tới một lần. Nguyệt Trầm thấy tiểu Tinh Diệt không muốn đánh lại nữa nên cũng không đưa ra đề nghị, mà lại hỏi cậu có muốn tổ đội bốn người hay không.
Việt Nhiên nhìn về phía cha: “Tổ đội không cha?”
“Tổ đội chứ,” Việt Thế Trung đáp, “Các con mang cha đi đánh, cha lấy thưởng.”
Việt Nhiên nghe lời đáp lại.
Bốn người nhanh chóng rời khỏi ván này, sau đó tổ đội cùng nhau, lựa chọn mode ngẫu nhiên vào bản đồ mới.
Việt Thế Trung nhìn hai ID tiếng tăm lừng lẫy này, ông thấy hơi kích động.
Lúc ông mới chơi game thì có xem video của bọn họ, không nghĩ tới bây giờ lại có thể tổ đội với bọn họ. Ông không nhịn được học theo bộ dáng của mấy người trẻ tuổi, gửi tin nhắn.
[Đội Ngũ] Bảo Vệ Giấu Tên: Liệt thần, tôi là fan của cậu.
Khương Tiêu ở bên kia nỗ lực nghiêm mặt, không chỉ đơn giản “ừ” một tiếng mà là trả lời hai chữ.
[Đội Ngũ] Liệt Phong: Cảm ơn.
[Đội Ngũ] Bảo Vệ Giấu Tên: Phải làm sao mới có thể trở nên lợi hại như cậu vậy?
[Đội Ngũ] Liệt Phong: Luyện nhiều.
[Đội Ngũ] Bảo Vệ Giấu Tên: Tôi và cậu thêm điểm khác nhau, bây giờ đã mãn cấp, phải thay đổi hả?
[Đội Ngũ] Liệt Phong: Bạn chụp màn hình gửi tôi xem một chút đi.
[Đội Ngũ] Bảo Vệ Giấu Tên: Được.
Đối thủ ván này của bọn họ là một tổ đội sáu người, sau khi tải xong liền báo tọa độ của từng người.
Vị trí của Khương Tiêu vừa vặn gần với Việt Thế Trung nên anh đi tụ hội với ông. Vừa đi tới thì thấy ông đang bị người ta công kích, anh liền nhanh chóng tiến lên giết chết người nọ, vừa cùng ông đi tìm Nguyệt Trầm bọn họ, vừa giải thích vấn đề thêm giờ, thậm chí còn mở mic một lần, vô cùng có kiên trì, muốn tẩy sạch bộ dáng hung tàn vừa rồi khỏi đầu ông.
Fan của anh không chờ đến lúc anh live, bây giờ đều vùi trong phòng trực tiếp của Nguyệt Trầm, thấy thế cuồng loạn đăng đạn mạc.
“Định mệnh, Liệt thần nhà tôi sủng fan như thế, tại sao tôi lại không biết vậy nè?”
“Nói bậy, anh ấy không hề sủng fan chút nào đâu, khóc lớn.”
“Đại khái thì tên Bảo Vệ Giấu Tên này là bạn của Tinh thần cho nên Liệt thần mới bằng lòng phản ứng hả?”
“Chua quạ, quen biết với đại thần thật tốt nha.”
“Quen biết với đại thần thật tốt +1000000000”
Việt Nhiên đến chỗ tập hợp, thấy cha nghe giảng rất nghiêm túc, liền tìm một nơi trốn đi để tránh bị đánh lén, sau đó lần thứ hai mở trò chuyện riêng với Khương Tiêu ra.
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Trình độ của cha tôi thế nào?
[Trò Chuyện Riêng] Liệt Phong: Cần phải quan sát.
[Trò Chuyện Riêng] Liệt Phong: Tại sao lại nói với anh chuyện này?
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Cha tôi nói phải cho anh họ một niềm vui bất ngờ, nhưng đến nay cũng chưa nói toạc ra. Mỗi ngày ông ấy để anh họ mang theo, tôi sợ anh họ sẽ chỉnh ông ấy, anh rảnh rỗi thì đi nhìn bọn họ một chút nhé.
[Trò Chuyện Riêng] Liệt Phong: Ừm.
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Tôi nghe anh họ nói anh cảm thấy cha tôi có thiên phú, thiệt hay giả đấy?
[Trò Chuyện Riêng] Liệt Phong: Lúc đó cảm thấy là có.
Lúc ấy có còn bây giờ thì không nhất định, e rằng lúc ấy là anh nhìn lầm rồi.
Lời này quả thực kín kẽ không có một lỗ hổng, Việt Nhiên liền trả lời “ồ” một cái, suy nghĩ một chút, bổ sung hai câu.
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Đúng rồi, còn có một việc phải nói cho anh.
[Trò Chuyện Riêng] Liệt Phong:?
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Cha tôi không chỉ là fan của anh, còn là fan CP của anh và Nguyệt Trầm nữa, ông ấy vẫn cho rằng anh và Nguyệt Trầm thật sự là một đôi đấy.
[Trò Chuyện Riêng] Liệt Phong: …
Việt Nhiên thư thản đóng lại khung chat, không trò chuyện tiếp nữa.
Trong bốn người có ba người là đại thần, một người trong đó có thể biến thành vú em hồi sinh đồng đội, đánh trận không hề hồi hộp, rất nhanh đã thắng lợi.
Bọn họ tiếp tục tổ đội, vẫn luôn đánh cho đến khi Nguyệt Trầm live xong mới kết thúc.
Việt Thế Trung nhìn tích phân của mình đang tăng vọt, hỏi: “Sau này còn tổ đội nữa không?”
Việt Nhiên nói: “Có cơ hội sẽ tổ đội ạ.”
Việt Thế Trung có chút chưa hết thòm thèm, mở video dạy học Liệt Phong cung cấp ra, bảo: “Ai cũng nói Liệt Phong rất cao lãnh, cha thấy tính khí rất tốt nha.”
Việt Nhiên “dạ” một tiếng.
Nếu cậu đã nói ông là trưởng bối, Khương Tiêu sẽ cố ý chăm sóc một chút, thái độ này không nên phạm phải sai lầm àno, chủ yếu là xem mấy ngày sau thôi. Cậu chột dạ liếc mắt nhìn cha một cái, nói: “Con đi đánh phó bản với bọn họ đây.”
Việt Thế Trung vung tay lên, sảng khoái nói: “Đi đi, cha đi tìm thằng nhóc Tu Kiệt kia chơi.”
Việt Nhiên yên lặng thắp một nén nhang cho anh họ ở trong lòng, ôm máy tính xách tay về tới phòng ngủ.
Sinh hoạt như thường, thời gian nháy mắt một cái đã tới cuối tháng.
Anh họ bọn họ dồn dập khai giảng, Việt Thế Trung cũng bắt đầu đi làm, chỉ có buổi tối là có thời gian để chơi thôi. Việt Nhiên chọn thời gian mang cha đi đánh đấu trường một cái, làm bộ lơ đãng hỏi: “Cha, bang chủ của cha gần đây còn bận không?”
Việt Thế Trung nói: “Dường như không còn bận nữa.”
Việt Nhiên nói: “Cha và anh ấy từng chơi phó bản chưa?”
“Từng chơi mấy lần,” Việt Thế Trung khen ngợi, “Bang chủ của cha rất lợi hại, là một cao thủ kiếm khách đó, còn dạy cha một chút thao tác nữa, còn đáng tin hơn thằng nhóc Tu Kiệt kia nhiều.”
Việt Nhiên đáp lại một câu “dạ”, vừa điều khiển nhân vật đánh nhau vừa âm thầm chuyển đề tài về hướng Liệt Nguyệt CP, nghe thấy cha cười nói: “Gần đây cha còn xem video của Dương Trầm CP nữa, mấy đứa bé trên internet này não khá lớn đấy.”
Việt Nhiên hơi ngừng thở, hỏi: “Tại sao cha lại xem mấy cái đó?”
Việt Thế Trung nói: “Trong bang hội có fan CP của họ, chia sẻ video trên YY, cha liền bấm vào xem một chút thôi.”
Việt Nhiên trầm mặc.
Chăm sóc trưởng bối một hai lần, điều này có thể hiểu được, nhưng vẫn luôn chăm sóc thì sẽ có vấn đề. Còn cái video CP kia nữa, đây có phải là tác phẩm của Khương Tiêu hay không nhỉ?
Việt Thế Trung không hề nghi ngờ gì về những chuyện gần đây, tiếp tục nói: “Cha còn thấy video của con và Nguyệt Trầm nữa, cậu ấy là giới tính gì?”
Việt Nhiên nói: “Beta.”
Việt Thế Trung sáng mắt lên, ngay sau đó có chút hoài nghi: “Lớn lên đẹp trai như vậy, trông không giống nha.”
Việt Nhiên nói: “Nghe đâu cha mẹ anh ấy một người A một người B, cho nên gien của anh ấy thiên về A, khắp mọi mặt đều giống như Alpha hết ạ.”
Hơi dừng lại một chút, cậu bổ sung, “Tình huống của Bạch Chính Dương cũng tương tự với anh ấy, cũng là Beta. Còn Liệt Phong và Mặc Dương đều là Alpha cả.”
Việt Thế Trung thử dò xét nói: “Cha thấy quan hệ của cậu ta và con rất tốt, lần này còn phí nhiều sức suy nghĩ như vậy để tìm con mà.”
Khoảng thời gian này ông đã tiếp xúc mấy lần với Nguyệt Trầm, cảm thấy nhân phẩm và tính khí của đứa trẻ này cũng không tệ. Lại nói, tuy rằng Nguyệt Trầm gần giống như Alpha, nhưng hắn vẫn là một Beta, sẽ không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của Omega, có thể ở bên Nhiên Nhiên.
Mặt của Việt Nhiên đen lại: “Cha, con và anh ấy chỉ là bạn tốt mà thôi.”
Việt Thế Trung nói: “Cha biết, cha chỉ thuận miệng nói thôi mà.”
Con trai da mặt mỏng, không thể nói huỵch toẹt ra.
Dĩ nhiên, chuyện tình cảm phải xem ý của chính bọn nhỏ nữa, ông chỉ suy nghĩ một chút mà thôi. Huống hồ con trai sắp khai giảng rồi, rất có thể sẽ gặp được một người thích hợp hơn ở trong trường học.
Nhưng bởi vì có ý nghĩ này, ông lại đi xem thêm nhiều video của Tinh Nguyệt CP hơn nữa, nghiễm nhiên là muốn trở thành một fan CP.
Việt Nhiên đã quen với tính cách của cha, dù ông có trở thành fan CP thì cậu cũng không hề cảm thấy là ngoài ý muốn gì cả.
Cậu bình tĩnh sống tiếp, rồi tụ tập ăn uống với bạn bè một lần, sau đó lại phải đi học rồi.
Đại học Việt Nhiên ghi danh vào nằm ngoài bìa thành phố, đi tàu cao tốc nửa tiếng là có thể đến nơi, cũng rất gần.
Việt Thế Trung và Đặng Lăng đã để sẵn hai ngày trống từ lâu, hai người tự mình lái xe đưa con trai đi báo danh.
Tần Tu Kiệt đã sớm nhận được tin tức, canh giờ đuổi tới.
Việt Thế Trung cười nói: “Tu Kiệt cũng đến hả?”
Ông nói rồi chuyển mắt nhìn về phía người đứng phía sau hắn, lúc này ngơ ngác, nghĩ thầm đứa nhỏ này lớn lên thật bảnh trai, chắc gien cũng rất cao.
Đặng Lăng cũng phát hiện ra anh, hỏi: “Đây là?”
Tần Tu Kiệt cười nói: “Đây là bạn của con, Khương Tiêu, đi theo hỗ trợ ạ.”
Khương Tiêu liền lễ phép bước tới chào hỏi với từng người, nhìn về phía tiểu hồn sư của mình.
Tim của Việt Nhiên nhảy lên.
Gần đây cậu quá để ý đến Khương Tiêu, cảm thấy Khương Tiêu tám phần mười là có ý nghĩ gì đó với mình. Lúc này gặp nhau, cậu nhất thời cảm thấy không dễ chịu, tránh né tầm mắt của đối phương.
Khương Tiêu không ngần ngại chút nào, bình tĩnh bảo trì hình tượng sinh viên tốt đáng tin cậy của mình, bận rộn giúp đỡ Việt Nhiên. Chuẩn bị mọi thứ thỏa đáng xong anh còn đi ăn một bữa cơm với cha mẹ cậu nữa, chờ đến lúc chào tạm biệt với hai vị phụ huynh xong liền tự mình đưa tiểu hồn sư trở về ký túc xá.
Tần Tu Kiệt tùy ý tìm một cái cớ, nửa đường liền chạy mất, đặc biệt gọn gàng nhanh chóng.
Việt Nhiên: “…”
Khương Tiêu nhìn thấy quai hàm tức giận của cậu, sung sướng cong cong khóe miệng.
Tốt quá, từ hôm nay trở đi, tiểu hồn sư này sẽ nằm trong tầm mắt của anh rồi.