“Không phải, cậu đi làm gì đó?”
Lâm Khiêm vội vàng đuổi theo ra cửa, tóm lấy Việt Nhiên đang ở trong hành lang, nhìn trạng thái này của cậu một chút, hắn luôn cảm thấy rằng cậu muốn đi đánh nhau với người khác.
Việt Nhiên nói: “Gặp một bạn học.”
Lâm Khiêm đáp: “Gặp bạn học lại mang theo bình thuốc xịt sắc lang á?”
Việt Nhiên nói: “Cho cậu ta một niềm vui bất ngờ thôi.”
Cậu dừng lại một chút, biết rằng Lâm Khiêm là đang lo lắng, cậu bổ sung, “Cậu yên tâm đi, không có chuyện gì đâu nhé.”
Đây là một lời nói thật.
Chử Nguyên là giáo bá có nguyên tắc, trong ba năm hành nghề chưa từng đụng tay vào Omega một lần nào hết, thông thường đều là bắt nạt Alpha và Beta mà thôi.
Tuy hai người bọn họ không hợp nhau, nhưng Chử Nguyên chỉ nóng lòng tìm một chút không thoải mái từ chỗ cậu chứ sẽ không hề sử dụng tới bạo lực thiệt đâu. Cậu mang xem bình xịt là muốn chờ sẵn nếu Chử Nguyên tự nhiên đang sống bình thường, lên đại học rồi mà vẫn còn phải tiếp tục tìm cậu để gây sự, cậu sẽ giáo huấn tên khốn này cho ra trò một chút.
Lâm Khiêm bảo: “Có muốn gọi lão công của cậu hay không?”
Việt Nhiên đáp: “Tự tôi có thể trừng trị cậu ta.”
Lâm Khiêm: “…”
Cho nên nói tới nói lui vẫn muốn đánh nhau nè trời!
Hắn nói rằng, “Cậu chờ một chút đã, tôi thay quần áo đi với cậu nhé.”
Việt Nhiên đáp: “Không cần đâu, tôi hẹn gặp cậu ta ở cửa phòng ăn rồi.”
Lâm Khiêm hơi run lên, yên tâm một chút.
Lúc này, nhà ăn đang là thời điểm người đến người đi, hắn chần chờ nói: “Nhà ăn nào? Cậu xác định sẽ không có chuyện gì hả?”
Việt Nhiên đáp: “Phòng ăn thứ nhất, tôi đã xác định là sẽ không có chuyện gì hết rồi mà.”
Cậu lại đơn giản trấn an vài câu rồi vẫy tay tạm biệt với Lâm Khiêm và ra khỏi ký túc xá. Lâm Khiêm nhìn cậu rời đi, vì lý do an toàn nên vẫn chạy về phòng đổi lại đồ ngủ, sau đó hắn cũng lén lút đi ra ngoài.
Lúc bấy giờ, Chử Nguyên đang đứng ở cửa phòng ăn nhìn quanh bốn phía.
Hắn mặc đồ thể thao màu đen, ngũ quan có chút ác liệt, trên mặt toàn là khí thế ‘ông đây đệ nhất thiên hạ’, rất kiêu căng và khó thuần, bày hết vẻ cường thế bẩm sinh của Alpha ra đến vô cùng nhuần nhuyễn, có chút giống như một con hạc duy nhất đứng giữa bầy gà vậy.
Việt Nhiên nhìn thấy gương mặt kia là sẽ cảm thấy không thoải mái, đi tới hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Chử Nguyên nhìn về phía cậu, chóp mũi khẽ động, ánh mắt hơi đổi một chút: “Tin tức tố của cậu làm sao thế?”
Việt Nhiên đáp: “Tiêm thuốc ức chế.”
Chử Nguyên bảo: “Cậu đã qua kỳ phát tình?”
Việt Nhiên không trả lời, cảm giác bàn tay để ở trong túi có chút ngứa, lần thứ hai hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Chử Nguyên nói: “Tới thăm cậu một chút.”
Việt Nhiên đáp: “Sau đó?”
Hai tay của Chử Nguyên cắm vào trong túi, duy trì khí thế của một giáo bá, nhìn chằm chằm vào cậu vài lần, vội ho một tiếng: “Tới hòa giải với cậu.”
Trong nháy mắt, Việt Nhiên cảm thấy bản thân vừa nghe lộn: “… Cái gì cơ?”
Chử Nguyên từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng: “Ông nói ông đây đến để hòa giải với cậu, nghe không hiểu à!”
Đương nhiên là Việt Nhiên nghe ra rồi, nhưng cậu vẫn không thể hiểu được: “Tại sao?”
“Không tại sao gì hết,” Chử Nguyên tạm biệt não bộ một chút, nói, “Tôi còn chưa ăn cơm nữa, cậu dẫn tôi đi nếm thử thức ăn ở nơi này của các cậu đi.”
Việt Nhiên đánh giá hắn, luôn cảm thấy hắn đang có âm mưu.
Chử Nguyên không đối mắt với cậu, đi trước về phía nhà ăn, bước ra vài bước lại thấy cậu không đi cùng, hắn liền đứng lại nhìn cậu, tư thế là chờ. Việt Nhiên liền không tình nguyện đi theo, tốt xấu gì người ta cũng cố ý đến thăm cậu, cậu phải đãi người ta một bữa cơm, cậu vẫn có thể hiểu được một chút lễ phép ấy.
Hai người nhanh chóng tìm được chỗ ngồi.
Việt Nhiên đã ăn xong từ lâu, chỉ mua một phần hoa quả cắt tròn, Chử Nguyên thì chọn một phần cà ri dưới đề cử của cậu rồi ngồi ở đối diện cậu vùi đầu ăn cơm, phát hiện cậu luôn nhìn mình, hắn theo bản năng ngước mắt lên một chút: “Nhìn gì đó?”
Việt Nhiên đáp: “Nhìn xem rốt cuộc cậu đến để làm gì.”
Chử Nguyên nói: “Đã nói là tìm cậu hòa giải mà.”
Việt Nhiên đáp: “Nếu cậu bị một người nhắm vào ba năm liền, cậu sẽ hòa giải với người đó à?”
Chử Nguyên bảo: “… Tôi cũng đâu có đối xử với cậu như vậy đâu, phần lớn toàn là cậu cầm chổi đuổi đánh tôi cơ mà?”
Việt Nhiên suy nghĩ một chút, hơi không có gì để nói.
Nhưng cậu vẫn tìm một lý do: “Bởi vì cậu quá đáng ghét.”
Chử Nguyên không vui: “Tôi đáng ghét ở chỗ nào?”
Việt Nhiên hỏi ngược lại: “Cậu thì chỗ nào mà chẳng đáng ghét hả?”
Chử Nguyên híp mắt dõi theo cậu, trên mặt toàn là ‘ông đây không cảm thấy thoải mái’.
Việt Nhiên cũng không sợ bộ dáng này của hắn, lúc này cằm hấc lên liếc xéo hắn, đôi mắt kia trông cực đẹp, một bộ dáng kiêu ngạo. Khí thế của Chử Nguyên nhanh chóng tan rã, trấn định thu lại ánh mắt, biểu thị là đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với hắn. Việt Nhiên cũng không muốn đùa với hắn nữa, kiên trì chờ hắn ăn xong, trong lòng nghĩ rằng người này cần phải rời đi, sau đó lại nghe hắn kêu mình dẫn hắn đi dạo quanh trường, cậu liền trầm mặc nhìn hắn.
Chử Nguyên liền không vui: “Ánh mắt đó của cậu là có ý gì?”
Việt Nhiên nói: “Có phải cậu đã uống lộn thuốc cho mắt rồi không thế.”
Chử Nguyên đáp: “Tôi chưa từng tới T đại, muốn đi dạo cũng có lỗi à?”
Việt Nhiên nói thầm một tiếng nếu cậu dám đùa giỡn ông đây, ông nhất định sẽ đánh cậu đến không tìm được cửa Bắc luôn, trong lòng cực kỳ không vui mà đứng lên, mang hắn đi dạo quanh trường. Trong lúc mơ hồ, cậu cảm thấy dường như hắn đang có chuyện muốn nói, cảm thấy rốt cuộc người này cũng bình thường trở lại, cậu liền kiên trì chờ hắn mở miệng, kết quả mãi cho đến lúc dạo xong nửa vòng mà Chử Nguyên vẫn chưa nói ra lý do.
Sắc trời đã tối, hai người bất tri bất giác đi vào con đường đầy ắp ngô đồng.
Chử Nguyên rũ mắt nhìn cậu, nói: “Được rồi, cậu trở về đi thôi, buổi chiều ngày mai tôi cũng có lớp cả, sẽ không tới được, chờ tôi không có lớp lại tới tìm cậu nhé.”
Việt Nhiên yên lặng hai giây, mặt không hề có cảm xúc móc bình xịt sắc lang ra, mở nắp rồi nhắm ngay vào người hắn.
Chử Nguyên: “…”
Tình huống gì thế này, hắn nói sai cái gì à!
Việt Nhiên cảm giác như cả người của tên khốn kiếp này đều lộ ra một cảm giác không đúng.
Mặt thì vẫn là gương mặt kia, người vẫn là người kia, nhưng so với lúc thường, hôm nay hắn lại có một chút phô trương thanh thế, cậu thực sự không muốn hao sức với hắn nữa, hỏi: “Nói thật đi, sẽ không khó đâu đúng không?”
Sắc mặt của Chử Nguyên cứng đờ, xưa nay chưa từng nói lắp như vậy: “Nói, nói thật cái gì cơ?”
Việt Nhiên nói: “Nói cậu đang muốn chơi trò gì, có phải cậu lại nghĩ ra trò gì mới để đùa giỡn với tôi không? Tôi cho cậu biết, tôi cũng không muốn chơi tiết mục bạn học thâm tình này với cậu đâu, cậu tốt nhất thống khoái một chút đi, có việc thì cứ nói thẳng nhé.”
Chử Nguyên liền cứng đờ, hai tay vẫn cắm vào túi, bắp thịt trên cánh tay lại đang căng hết cả ra.
Hắn trầm mặc một chút, thấy đầu xịt trong phút chốc đã tiếp cận mình, vội vàng dùng giọng nói căng thẳng đáp: “Hôm nay tôi đến để hòa giải, tôi không nên liên tục gây phiền phức cho cậu, không nên bắt nạt bạn học muốn giúp cậu, không nên hại cậu bị cô lập. Tôi quá ngây thơ, quá trẻ con, tính khí quá kém, không biết đứng ở góc độ của cậu để nhìn nhận vấn đề. Bây giờ tôi đã rút được kinh nghiệm xương máu và muốn ra sức sửa chữa sai lầm của trước đây, thay đổi triệt để mọi thứ luôn, hy vọng có thể có được một cơ hội để sửa đổi mà…”
Một chuỗi từ lớn này nói đến nhanh chóng mà không cần chút nghĩ ngợi gì cả, nhưng cơ hồ cũng chẳng nghe rõ nổi nội dung.
Việt Nhiên nhìn hắn trơ trơ, đột nhiên hỏi: “Đây là đã sớm học thuộc trước rồi đúng không?”
Chử Nguyên khẩn trương đến nỗi đầu óc trống rỗng, theo bản năng nói: “Ừm.”
Lời vừa ra khỏi miệng, sắc mặt của hắn nhất thời đen thui, hoảng loạn mặc vào lớp áo ‘giáo bá’, hừ lạnh rồi vứt ra câu tiếp theo “Nói chung chính là như vậy đó”, sau đó quay đầu bước đi.
Người này đến cùng đang làm gì vậy nè, thực sự đến để hòa giải à?
Việt Nhiên giơ bình xịt sắc lang lên, đầu óc mơ hồ nhìn bóng dáng cơ hồ như đang biến mất của hắn, nghi hoặc thu lại đồ tốt. Lúc sắp đến khu sinh hoạt, cậu chỉ nghe thấy điện thoại vang lên, là cuộc gọi của Khương Tiêu, cậu liền nhấn nút nhận.
Khương Tiêu hỏi: “Em đang ở đâu vậy?”
Việt Nhiên nói: “Ký túc xá.”
Giọng nói trầm thấp của Khương Tiêu hơi nâng lên, mang theo một chút ý cười: “Hả?”
Việt Nhiên nói: “Vừa đưa bạn học đi, sắp đến túc xá rồi.”
Khương Tiêu đáp: “Anh cũng đang ở bên ngoài, chờ anh ở dưới lầu nhé.”
Việt Nhiên ngoan ngoãn nghe lời, đứng ở cửa ký túc xá đợi hai phút đã thấy Khương Tiêu đến đây ngay.
Khương Tiêu đánh giá vài lần, thấy cậu tựa hồ không có chuyện gì, yên tâm kéo người vào trong lồng ngực ôm một cái, xoa xoa đầu của cậu, hỏi tới vị bạn học kia của cậu, nghe cậu nói là bạn học bình thường mới cầm bài viết trên diễn đàn đưa cho cậu xem: “Bạn học bình thường đến mà cần phải mang theo bình xịt sắc lang à?”
Việt Nhiên liếc nhìn một cái, nhất thời không nói gì.
Trên bài viết là bức ảnh cậu đi dạo trong trường với Chử Nguyên, một tấm cuối cùng là khi hai người đứng ‘đối diện’ với nhau trên con đường ngô đồng. Một đám người lang huyết sôi trào, suy đoán đây là bạn trai cũ của cậu, còn có vài người độc ác bảo là cậu bắt cá hai tay, đuổi giáo thảo tới tay xong liền lập tức từ bỏ vì một người khác, bây giờ người đó tìm tới cửa muốn nói chuyện rõ ràng.
Đương nhiên Khương Tiêu biết rằng đây là đang nói bậy rồi.
Nhưng anh biết kỷ niệm cấp ba của Việt Nhiên cũng không quá tốt, người trong hình vừa nhìn liền biết là Alpha, có lẽ là có quan hệ, cho nên lúc anh nhìn thấy bài viết này liền vội vàng tìm tới Việt Nhiên, hỏi: “Quan hệ giữa em và cậu ta không tốt sao?”
Việt Nhiên nói: “Ừm, trước đây luôn đánh nhau.”
Khương Tiêu cau mày: “Vậy hôm nay cậu ta tới đây làm gì?”
Việt Nhiên cũng muốn biết đáp án, liền kể loại sự việc vừa rồi một lần.
Khương Tiêu hơi nhíu mày, hỏi một vấn đề không quá liên quan: “Ba năm cấp ba của em, có người nào theo đuổi em không?”
Việt Nhiên đáp: “Không có.”
Khương Tiêu nói: “Vậy có người nào thổ lộ với em không?”
Việt Nhiên hơi biệt nữu nhưng vẫn nói lời thật: “Có một Beta, nhưng thổ lộ xong cậu ta cũng chẳng để ý đến em nữa, sau đó nghe nói là đánh cược bị thua.”
Khương Tiêu nhìn tiểu hồn sư của mình, vẻ mặt có chút vi diệu.
Lúc trước anh còn nghĩ rằng Nhiên Nhiên chọc người yêu thích như thế, không ai theo đuổi quả thực là kỳ tích. Thì ra không phải cậu không là hoa đào mà là có ác bá chặn đường.
Việt Nhiên nói: “Làm sao vậy?”
Khương Tiêu nắm cằm của cậu hôn một cái: “Không có chuyện gì, lần sau bạn học em trở lại thì nhớ gọi cho anh nhé, anh và em cùng nhau chiêu đãi cậu ta.”
Việt Nhiên không cao hứng: “Em không muốn chiêu đãi cậu ta.”
Khương Tiêu nói: “Dễ thôi, giao cho lão công của em xử lý đi.”
Việt Nhiên “ừm” một tiếng, bị anh kéo vào trong hành lang nghỉ ngơi đút xào dầm, lại bị ôm hôn đến cả người như nhũn ra, lúc này mới ngất ngây đi lên lầu.
Lâm Khiêm vừa rồi có nhìn lén, xác định không có chuyện gì mới trở lại, lúc này thấy cậu vào cửa, nhìn lỗ tai cậu đỏ lên, cả kinh thiếu chút nữa từ trên giường rơi xuống: “Cậu… đây là mới vừa tách khỏi bạn học của cậu hả?”
Việt Nhiên nói: “Không phải, đi với Khương Tiêu.”
Lâm Khiêm nhất thời thở ra, vỗ ngực một cái, bị cơn não bổ của bản thân hù sợ luôn rồi.
Việt Nhiên hoàn toàn không biết rằng hắn đang suy nghĩ đến những thứ mất tiết tháo, trả bình xịt sắc lang lại cho hắn. Sau khi rửa mặt xong, cậu mở máy vi tính lên ngay, vui vẻ chạy đi tổ đội chơi game với Khương Tiêu. Lâm Khiêm lại tiếp tục lướt xem chuyện bát quái, một người bạn cùng phòng ngại ngùng khác vẫn đọc sách như thường lệ, người còn lại kia vĩnh viễn là người về phòng cuối cùng, dính xong với lão công rồi sẽ hát thầm bước trở lại, mọi thứ cũng không có gì khác với bình thường cả.
Nhưng vào lúc này, một phòng túc xá khác lại tuôn ra một tiếng thốt lên đầy kích động: “Đậu má, các cậu mau đến xem cái túi này nè!”
Mấy bạn cùng phòng kinh ngạc đến gần: “Làm sao vậy?”
Người kia đang xem buổi trình diễn thời trang theo mùa.
Hắn tạm dừng video lại, đưa máy vi tính tới trước mặt bọn họ: “Tôi có hỏi rồi, túi của Việt Nhiên là chính cậu ta làm ra. Các cậu xem túi này có giống với cái kia hay không? Đây là buổi trình diễn thời trang tháng tám năm nay, túi là sản phẩm mới đó. Tôi mới tra xét một chút rồi, sau khi show thời trang kết thúc thì nó chỉ có thể là phiên bản giới hạn thôi.”
Mấy người đều ngẩn ra.
Bọn họ học thiết kế thời trang, đương nhiên biết rõ tầm quan trọng của bản gốc, bản thân Việt Nhiên làm túi thì không có vấn đề gì, nhưng cậu lại không thể sao chép.
“Cậu ta trông rất có tiền nha, mua một cái được không nhỉ?”
“Phiên bản giới hạn đó, sợ là không giành được đâu nhỉ?”
“Vậy chắc là hàng kém chất lượng rồi, đây cũng quá xấu tính đi nhé!”
“Thầy giáo của chúng ta khẳng định sẽ không thích có người sao chép đâu.”
Gặp phải người càng hoàn mỹ hơn mình thì sẽ càng cảm thấy ghen tị hơn nữa.
Việt Nhiên vừa khai giảng đã bị chú ý tớ, có sắc có tiền có giáo thảo, bây giờ cậu lại bị bọn họ phát hiện là dùng hàng kém chất lượng, nhất thời mấy người cùng chung mối thù điên cuồng lên.
Từ sau sự kiện uống thuốc kia, Chu Kiệt Anh liền có chút bị xa lánh, lúc này cũng chỉ đứng ở bên ngoài, nghe vậy nhẹ giọng nói: “Đây là show thời trang của người nào, nhà thiết kế là ai?”
Người kia nói: “Nữ thần Đặng Lăng của tôi.”
Người còn lại bro: “Tôi biết cổ, cổ có Weibo không? Chúng ta gửi tin nhắn riêng cho cổ xem.”
“Không có tác dụng đâu nhỉ? Chuyện như vậy trong nghề có vẻ như gặp hoài luôn, cổ sẽ quan tâm chiếc túi một học sinh tự mình làm à?”
“Nhưng nếu người học sinh này cũng là người cùng nghề thì không nhất định, nữ thần của tôi rất cứng rắn đó!”
Chu Kiệt Anh nói: “Hay giao cho thầy giáo vẫn tốt hơn nhỉ?”
Mấy người cùng nhìn về phía hắn.
Chu Kiệt Anh nói: “Tôi cảm thấy nhà thiết kế có danh tiếng như vầy khẳng định sẽ rất bận, không biết có thể rút ra thời gian làm chủ chuyện này hay không nữa. Nếu thầy giáo biết được chắc ông ấy sẽ nói với Việt Nhiên. Nếu là thật thì cứ để tự cậu ta chịu tội thôi. Chúng ta toàn là bạn học cả, không cần quậy lắm như vậy đâu.”
Bọn họ trầm mặc.
Bọn họ âm thầm tám một chút về chuyện này thì được, thật sự đến mức phải báo cáo à, ai chịu làm?
Há, không nhất định.
Bọn họ nhìn Chu Kiệt Anh, cười ha hả muốn lừa gạt chuyện này, lại bắt đầu nói sang chuyện khác.