Tần Tu Kiệt vừa bước vào phòng bệnh đã thấy em họ của mình đang khóc lên khóc xuống.
Hắn sợ hết hồn, từ khi Nhiên Nhiên lên cấp hai cũng chưa từng khóc trước mặt bọn họ, dáng dấp kia thực sự là đã mấy năm chưa gặp rồi, hắn vội vã đi tới: “Làm sao vậy, không thoải mái chỗ nào hả?”
Dứt lời, hắn dò hỏi nhìn về phía mợ ở bên cạnh.
Đặng Lăng nhẹ nhàng xua tay ra hiệu không có chuyện gì hết, bây giờ tâm tình của Nhiên Nhiên không ổn định, bị kích thích một chút thôi là sẽ biến thành như vậy. Bà còn chưa kịp giải thích mà cậu đã không biết não bổ ra thứ gì rồi nước mắt không dừng lại được rồi.
Việt Nhiên nhìn thấy Tần Tu Kiệt, nhanh chóng ngừng khóc, mở to hai mắt đỏ chót ra nhìn hắn, chờ hắn tự thuật lại tình huống của Khương Tiêu.
Cậu biết Khương Tiêu nhất định là đã nhẫn nhịn nỗi thống khổ cực lớn mới cắn xuống một phát kia rồi, mà cắn xong còn chưa tỉnh táo được một tí đã bị kéo đi cứu chữa luôn, vì không chữa tốt nên bây giờ còn đang trong phòng giám hộ cao cấp chưa đi ra nữa.
Cậu càng nghĩ càng thương tâm, lau đi nước mắt, tiếp tục nhìn anh họ.
Tần Tu Kiệt nhìn đến đau lòng, xoa đầu của cậu, ôn nhu nói: “Đến cùng là làm sao vậy?”
Việt Nhiên nghẹn ngào nói: “Mọi người không, không cần gạt, gạt em đâu.”
Tần Tu Kiệt không hiểu gì, lần thứ hai nhìn về phía mợ.
Đặng Lăng đứng dậy rót một ly nước ấm, nhét vào trong tay con trai. Cậu thấy bà đang liếc mắt nhìn mình liền thức thời vừa khóc thút thít vừa uống từng ngụm nhỏ đến hết. Bà để ly lại cho tốt, bảo rằng: “Cậu ấy không có chuyện gì đâu.”
Việt Nhiên hai mắt đầy nước mắt nhìn bà, bộ dáng ‘mọi người đừng lừa con nữa’.
Tần Tu Kiệt nghe vậy thì hiểu ngay, cười nói: “Cậu ấy thật sự không có chuyện hết, cậu ấy đang điều tra chuyện lần này cơ mà.”
Việt Nhiên vẫn rất nghi ngờ, nhưng lực chú ý ít nhiều đã bị dời đi, hỏi: “Ba người kia có bắt được không?”
Tần Tu Kiệt “ừ” một tiếng.
Lúc đó ba người kia còn đang hôn mê nên bị đội cứu viện nhấc tới chỗ tạm giam, bây giờ đều đã tỉnh dậy và thú nhận sự thật là đã phạm tội rồi.
Nhưng mặc dù bọn họ bị sai khiến, nhưng đối phương chỉ kêu bọn họ hạ thuốc xong rồi bỏ chạy thôi. Cơ mà lúc bọn hắn nhìn thấy bức ảnh của Việt Nhiên mới xuất hiện ác ý, muốn chiếm một chút tiện nghi rồi mới chạy, không ngờ rằng tin tức tố của Việt Nhiên quá lợi hại, trực tiếp bị nhốt ở trong phòng luôn.
Về phần người cầm đầu kia, chỉ cần tra từ trong miệng bọn họ thêm một chút là rất dễ để có thể tra tới trên đầu Chu Kiệt Anh.
Lần này hắn nhất định sẽ bị đuổi học, mà Tần Tu Kiệt và Khương Tiêu cũng không muốn bỏ qua như vậy, chuẩn bị cầm lấy một điểm ‘sai khiến người bỏ thuốc Omega’ này để đạp hắn một cước mạnh. Không đá hắn vào trong ngục giam, bọn họ cũng thấy có lỗi với chuyện lần này bị dằn vặt của cậu lắm.
Việt Nhiên nhạy bén cảm thấy anh họ có chút âm trầm, không khỏi hơi di chuyển về phía sau.
Tần Tu Kiệt thấy thế thì thu lại cơn giận, nhìn bộ dáng vô cùng đáng thương của em họ mình này, đau lòng bảo: “Đói bụng hả, có muốn ăn gì hay không? Anh đi mua cho em nhé.”
Lão công không biết còn sống hay đã chết nữa, em còn có tâm tình thèm ăn à?
Việt Nhiên không chút nghĩ ngợi liền từ chối, quật cường tìm lại đề tài, hỏi: “Anh ấy đâu rồi?”
Tần Tu Kiệt nói: “Đến cục cảnh sát rồi, thật sự đang bận việc này mà.”
Hắn thấy em họ trừng mắt, nhất thời dở khóc dở cười, đang muốn nói cho cậu biết Khương Tiêu không bài xích tin tức tố của cậu mà đã nghe thấy cửa phòng bị đẩy ra, Khương Tiêu đi vào.
Việt Nhiên lập tức nhìn về phía anh, đánh giá anh từ đầu đến chân, phát hiện tựa hồ thật sự không có chuyện gì hết.
Khương Tiêu ngẩng đầu lên liền đối diện với hai mắt đỏ chót của tiểu hồn sư nhà mình, liền vội vàng đi tới: “Làm sao vậy?”
Tần Tu Kiệt nói: “Tỉnh lại không thấy cậu đó.”
Lòng của Khương Tiêu mềm mại đến rối tinh rối mù, không nhịn được cha mẹ vợ còn đang ở bên cạnh, ngồi ở bên giường kéo người vào trong lồng ngực ôm một cái.
Việt Nhiên được tin tức tố quen thuộc vây quanh, nhất thời cảm thấy chân thật, liền giơ tay ôm lại, thậm chí còn cọ một chút trên hõm cổ của anh nữa. Khương Tiêu dùng sức nắm chặt cánh tay, hận không thể khảm người này vào trong cốt nhục, đau khổ vài giây thực sự nhịn không được mà ngửi một cái sau gáy cậu.
Cả người của Việt Nhiên cứng đờ, theo bản năng muốn tách ra, ngay sau đó lại bị đè lại một cách chặt chẽ.
Đặng Lăng liếc mắt nhìn hai đứa một cái rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Đương nhiên Tần Tu Kiệt cũng không tiện ở lại làm bóng đèn, vỗ vỗ vai bạn tốt rồi rời khỏi với mợ, chuẩn bị đến phòng bệnh của Chu Kiệt Anh nhìn cái tên xấu bụng này. Kết quả chưa kịp đi vào, hắn đã nghe thấy tiếng khóc rồi.
Từ khi Chu Kiệt Anh nhìn thấy kẻ té xỉu trong phòng thì đã biết là có xảy ra vấn đề rồi.
Hắn nghĩ rằng những người kia hạ thuốc xong thì sẽ bỏ chạy, trốn mấy ngày chắc cũng sẽ không sao đâu, ai biết lại bị bắt ngay tại hiện trường chứ. Tuy hắn không rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng bản năng cảm thấy không ổn, vốn muốn chuồn êm nhưng lại bị đánh bất tỉnh.
Mà chờ lúc hắn tỉnh dậy, người hắn phải đối mặt đầu tiên chính là một Chử Nguyên đang nổi giận.
Chử Nguyên ở trường học lo lắng muốn chết, liền trực tiếp đón xe tới đây, thấy Việt Nhiên còn đang ngủ vì vậy mới tiến vào phòng của Chu Kiệt Anh, lúc này chỉ vào tên tiện nhân kia, tay hắn cũng đang phát run luôn.
Sống đến bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn muốn hành hung một Omega như vậy.
Tin tức tố bạo ngược tràn ngập trong phòng bệnh, Chu Kiệt Anh sắc mặt trắng bệch, run cầm cập trốn về phía sau: “Cậu… cậu muốn làm gì?”
Chử Nguyên không đáp, đang giằng co với lý trí của mình.
Lúc này chỉ nghe thấy tiếng bước chân từ xa truyền đến, một người từ ngoài phòng chạy vọt tới trước mặt Chu Kiệt Anh, vung cánh tay lên tàn nhẫn cho hắn một quyền.
Chử Nguyên: “…”
Lâm Khiêm là người chứng kiện ngay ở hiện trường, vừa rồi đến cục cảnh sát với Khương Tiêu để lấy khẩu cung, lúc này mới trở về với Khương Tiêu, hắn cũng giải thích tình huống của Việt Nhiên lúc đó với Khương Tiêu, nhất thời cơn giận nổi lên, sau khi trở về bệnh viện cũng không đến thăm Việt Nhiên mà lại chạy tới chỗ của Chu Kiệt Anh.
Hắn đánh một quyền còn ngại chưa đủ, nhấn người nọ xuống một cái, ngay sau đó lại bỏ thêm một quyền.
Chử Nguyên: “…”
Lâm Khiêm xoa tay, nhìn cây cột đứng ở bên cạnh một chút, nhận ra là bạn học của Việt Nhiên, phân phó: “Đừng nhìn nữa, kéo cậu ta lên, tôi muốn dùng lòng bàn tay của mình thêm hai lần nữa cơ.”
Chử Nguyên yên lặng hoàn hồn từ trong trạng thái trợn mắt ngoác mồm, do dự đi một bước về phía trước, thấy Chu Kiệt Anh đột nhiên vươn mình ngồi dậy, giọng nói cơ hồ là đang gầm thét: “Lâm Khiêm, con mẹ nó mày lại dám đánh tao!”
“Đánh mày? Tao hận không thể làm thịt mày luôn đấy,” Lâm Khiêm trông rất tức giận, “Lần này nếu không phải tin tức tố của Việt Nhiên đặc biệt, cậu ấy sớm đã bị mấy thằng bạn kia của mày cưỡng hiếp rồi, mày còn là người không hả!”
Chu Kiệt Anh trong phút chốc như bị giội một chậu nước đá, lạnh đến mức run run: “Mày nói bậy, không thể…”
Lâm Khiêm nói: “Bọn họ cũng đã nhận rồi, nếu không phải một chút chủ ý kia, bọn họ đã chặn cửa lại à!”
Chu Kiệt Anh nhất thời sợ đến mặt mũi trắng bệch.
‘Bỏ thuốc vì đùa dai’ và ‘bỏ thuốc để cưỡng dâm’ là hai khái niệm khác nhau, mà người đưa thuốc lại là hắn, bức ảnh cũng là hắn cung cấp, nơi ra tay cũng là hắn chỉ điểm.
Hắn sợ.
Lần này hắn rốt cuộc đã sợ rồi, khóc ròng bảo: “Tôi không có, tôi thật sự không có kêu bọn họ làm như vậy mà, tôi chỉ muốn chỉnh cậu ta một chút thôi…”
Việt Nhiên lớn lên cũng đẹp người, gia đình tốt, bạn trai thì khỏi cần phải nói, cậu trông như một vật tự phát sáng vậy.
Lúc Việt Nhiên liên tục ngã hai lần ở đó, hắn bỗng nhiên đoán ra tin tức tố của Việt Nhiên có lẽ không được Alpha tiếp nhận, hắn thực sự ngồi không yên nên muốn Việt Nhiên cũng chịu thảm một lần ngay, như vậy hắn sẽ cảm thấy thư thản, hắn thật sự không nghĩ tới những người kia lại định làm như thế!
Tần Tu Kiệt bước vào cửa khi tiếng khóc vẫn còn đó, lạnh lùng nhìn về phía tên lòng dạ xấu xa kia.
Tim của mình cuối cùng lại thua ở trong tim của người khác, cũng coi như là báo ứng vậy.
Hắn lạnh nhạt nói: “Lời này cậu cứ chờ nói với cảnh sát đi.”
Tiếng nói vừa dứt, hai cảnh sát liền đi vào.
Những tên côn đồ kia đã thú nhận tên của Chu Kiệt Anh, bọn họ đương nhiên sẽ tới bắt người, cho nên bọn họ đi cùng với những học sinh khác. Chỉ là vừa vào tới cửa bệnh viện, một vài học sinh đã bắt đầu hôn mê, bọn họ không thể mặc kệ nên vội vàng giao người cho bác sĩ rồi mới tới đây, lúc này nhìn hai má của kẻ tình nghi đang sưng tấy, liền biết rằng những học sinh này ngăn cản bọn họ là muốn dành thời gian cho bạn mình đánh người nọ mà.
Chu Kiệt Anh nhìn thấy cảnh sát, theo bản năng liền muốn chạy.
Nhưng trong phòng bệnh trừ hắn ra ai cũng là quân địch hết, nhảy lầu cũng là một hy vọng xa vời thôi. Hắn nhanh chóng bị cảnh sát khống chế, nhất thời khóc càng ác hơn: “Tôi thật sự không có… đúng rồi, Việt Nhiên đâu? Tôi… tôi nói xin lỗi với cậu ta được không? Tôi thấy áy náy rồi…”
Cảnh sát mắt điếc tai ngơ, áp giải hắn đi.
Lúc này Việt Nhiên đang được Khương Tiêu tự thuật một cách ngắn gọn lại chuyện đã xảy ra, cậu chớp mắt mấy cái, có chút ngu ngơ.
Nhưng cậu không mộng mị quá lâu mà đã bị Khương Tiêu nhấc cằm lên hôn tới, quân lính trong cậu nhanh chóng tan rã. Đợi đến lúc bị thả ra, cậu phát hiện mình đã sớm bị đè lên giường, tin tức tố mạnh mẽ phủ lên, cậu không khỏi rên rỉ một tiếng, ngay sau đó lại bị người nào đó mạnh mẽ ôm vào trong lồng ngực.
Khương Tiêu dời lên trán của cậu, sự tự chủ của mình đang hết sức có nguy cơ.
Hô hấp của Việt Nhiên có chút ngổn ngang, một lát sau mới tìm lại một chút thần trí, đối diện với đáy mắt đầy dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ của Khương Tiêu, lúc bấy giờ mới hoàn toàn tin rằng anh không bài xích tin tức tố của mình.
Sau một khắc, cậu phát hiện Khương Tiêu đẩy đồ bệnh nhân của cậu lên rồi trực tiếp mò vào, cậu sợ hãi đè lại: “Đây là bệnh viện mà.”
Khương Tiêu hôn một chút lên khóe miệng của cậu: “Vậy nếu không ở bệnh viện thì sẽ được có phải hay không?”
Giọng nói này trầm thấp và khàn khàn, mang theo một tia tình dục rõ ràng, gợi cảm khiến chân tay của cậu đều bủn rủn hết.
Mặt của Việt Nhiên đỏ rần, đẩy đẩy anh ra, không trả lời vấn đề này.
Cậu chẳng có tí khí lực nào cả, nhưng Khương Tiêu vẫn thuận theo lực đạo như cũ mà buông cậu ra rồi ngồi dậy, bởi vì nếu không kéo dài khoảng cách nữa, anh sẽ trực tiếp nuốt tiểu hồn sư xuống bụng luôn đấy.
Việt Nhiên ngồi dậy theo, tựa lên đầu giường nhìn anh uống cạn hai ly nước lạnh, cảm thấy hơi vui vẻ, nhưng vẫn không hiểu lắm: “Cơ quan tiếp thu của anh không phải vẫn tốt à?”
Khương Tiêu gật đầu: “Vẫn tốt.”
Việt Nhiên nhất thời nghĩ thấy lạ: “Lẽ nào là bởi vì anh thích em nên tự động bỏ thêm máy lọc nhỉ?”
Khương Tiêu nói: “Nếu như không có một người Phượng Trác Hạo, anh họ em cũng đoán như thế rồi.”
Việt Nhiên ngẩn ra: “Đội trưởng rất hot kia hả?”
Khương Tiêu “ừm” một tiếng, kể lại chuyện của Phượng Trác Hạo một lần.
Việt Nhiên nghiêm túc suy nghĩ: ‘Có lẽ là cơ quan tiếp thu của hắn có vấn đề, nhưng anh lại có máy lọc đó.”
Khương Tiêu chỉ cảm thấy lúc trạng thái tâm tình của tiểu hồn sư nhà mình không ổn định thì cậu sẽ đặc biệt đáng yêu, dĩ nhiên thật sự đàng hoàng trịnh trọng thảo luận về chuyện huyền học, anh nhịn không được mà kéo người nọ vào trong ngực và xoa một trận, nói: “Xế chiều hôm nay bác sĩ Lý đã bay đến thành phố S, ba ba em đi đón rồi, bọn họ đang chạy về bên này đấy.”
Việt Nhiên rất kinh ngạc.
Một chuyên gia có quyền uy như vậy lại đặc biệt đến T thị vì cậu hả?
Khương Tiêu nhìn ra sự nghi ngờ của cậu, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ: “Ông ấy nghe tình huống của em xong, trước mắt thấy giống với phương hướng nghiên cứu của mình nên mới tới đây đấy.”
Lúc này đã qua hoàng hôn, bọn Lâm Khiêm đến thăm Việt Nhiên, xác nhận cậu không có chuyện gì cũng trở về trường học.
Mà Việt Nhiên lại bắt đầu trở nên biếng ăn trong kỳ phát tình, bị khuyên uống một ly sữa bò nóng rồi ôm cánh tay của Khương Tiêu mơ màng ngủ một chút. Đợi đến lúc cậu tỉnh ngủ, bác sĩ Lý vừa vặn đẩy cửa tiến vào.
Ông là Omega, tuy đã qua tuổi năm mươi, nhưng vẫn chưa thấy già gì cả, trên mũi đeo kính mắt, trông rất ôn văn nhĩ nhã.
Đi theo phía sau ông lại là Phượng Trác Hạo, bởi vì cần thiết cho việc nghiên cứu nên bác sĩ Lý cũng mời hắn đến.
Việt Nhiên tò mò liếc mắt nhìn Phượng Trác Hạo.
Phượng đội vẫn luôn hot cũng có một khuôn mặt điển trai đầy hại đời, điểm này có chút giống như Khương Tiêu.
Phượng Trác Hạo nhìn Omega được bọn họ cứu ra, cười cười lên tiếng chào hỏi với cậu, sau đó một lần nữa nhìn về phía Lý bác sĩ, muốn biết vị chuyên gia này sẽ kết luận điều gì.
Bác sĩ Lý đã phỏng vấn mọi người ở hiện trường một vòng từ lâu, không có vấn đề gì muốn hỏi Việt Nhiên cả.
Ông nghiêm túc xem xong các hạng dữ liệu của Việt Nhiên, hiền lành động viên vài câu, mang người ra ngoài, đẩy đẩy kính mắt bảo: “Kiểu biến dị này của cậu ấy là trường hợp thứ tư tôi đã gặp phải từ trước đến nay rồi.”