[Thế Giới] Hoa Cẩm Chướng:?
[Thế Giới] Tâm Nguyệt Nhất Sinh:??
[Thế Giới] Vật Trang Sức Của Nguyệt Thần:???
[Thế Giới] Thức Ăn Cho Mèo: Chú nói ai cơ? Có chắc là không nhìn lầm không?
[Thế Giới] Chàng Đại Tường: Cửa đấu trường nào quý vị, mau vây xem!
Đường đường là Nguyệt thần lại đùa giỡn lưu manh, chuyện này đúng là quá thú vị rồi. Ngay cả Tinh Diệt đang đánh phó bản cũng bị dọa hết hồn.
[Loa] Tinh Diệt: Cậu không muốn làm người nữa hả?
[Loa] Nguyệt Trầm: Ông đây đâu phải đồ ngốc, đây là đối thủ lúc nãy của bọn tôi trong đấu trường. Tôi muốn tâm sự với cậu ấy, tốt nhất là nhận làm học trò, không cẩn thận nên đạp phải lông đuôi của người ta thôi mà.
[Loa] Tinh Diệt: Uầy, nhận làm học trò?
[Loa] Nguyệt Trầm: Có ý định như vậy.
Tinh Diệt đương nhiên biết hắn đi nói chuyện với hồn sư kia, nói như vậy chỉ để giải vây cho hắn thôi. Mấy chuyện còn lại phải lén lút hỏi.
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Xảy ra chuyện gì thế?
[Trò Chuyện Riêng] Nguyệt Trầm: Tớ nói dẫn cậu ta đi kiếm vật liệu, cậu ta muốn đi với lão công nên tớ liền chặn đường của cậu ta.
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Cậu có cảm giác người nọ là cậu ấy sao?
[Trò Chuyện Riêng] Nguyệt Trầm: Tớ thấy… tiểu Tinh Diệt nhà tớ dù có biến thành thứ gì cũng không thể biến thành loại này đâu.
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Ha ha ha ha lỡ đâu người ta yêu đương rồi nên trở nên như vậy thì sao?
[Trò Chuyện Riêng] Nguyệt Trầm: Cũng không đến nỗi đó, cậu nghĩ thử tính tình của cậu ấy đi.
[Trò Chuyện Riêng] Tinh Diệt: Ờ, ngược lại cũng đúng, thằng nhóc kia là điển hình của kiểu người hung ác không nói nhiều mà.
Nguyệt Trầm nói vài chuyện đơn giản với hắn xong, đóng khung chat lại rồi nhìn đến người trước mặt.
Có lẽ do có chỗ dựa nên tiểu hồn sư này rất bình tĩnh ngồi xuống nghỉ ngơi, bộ dáng ‘phải đợi lão công ôm một chút mới đứng lên’. Người chơi xung quanh tụ tập ngày càng nhiều, loi nhoi muốn xem chuyện vui.
Nguyệt Trầm bất đắc dĩ ngồi xuống chung, gửi lời mời tổ đội sang lại ngay lập tức bị từ chối không hề khách khí, đành chọn kênh phụ cận.
[Phụ Cận] Nguyệt Trầm: Kỹ năng của cậu rất tốt, có muốn bái tôi làm sư phụ hay không? Tôi sẽ dạy cậu thành một cao thủ.
[Phụ Cận] Thân Hóa Thương Khung <: Không cần, tui muốn lão công dạy [kiêu ngạo ưỡn ngực]
[Phụ Cận] Nguyệt Trầm: Vậy không cần nhận thầy, chỉ phụ trách dạy thôi, thế nào?
[Phụ Cận] Thân Hóa Thương Khung <: Không cần mà [lầm bầm]
Người chơi xung quanh lúc đó đấm ngực dậm chân.
Bọn em có thể nè Nguyệt thần, nhìn bọn em một chút đi!
Nguyệt Trầm không cố chấp nữa, xin lỗi vì lúc nãy mình đã cản đường rồi rời đi.
Việt Nhiên nhìn bóng người của hắn biến mất, hài lòng bò dậy từ dưới đất, vừa mở trò chuyện riêng ra muốn nói một tiếng với học trưởng đã thấy có người tường thuật diễn biến trên kênh thế giới, mà học trưởng vẫn gửi tới một tin nhắn trước.
[Trò Chuyện Riêng] > Lai Nhật Thương Khung: Đừng di chuyển, chờ tôi.
[Trò Chuyện Riêng] Thân Hóa Thương Khung <: Không cần, tôi nói tôi có thể xử lý được mà.
Cậu biết rõ tính cách của Nguyệt Trầm, cho nên đã sớm nói với học trưởng là không cần đến đây rồi.
Hiện tại đã chứng minh được là cậu không nghĩ sai. Chuyện đã rối đến mức này, Nguyệt Trầm sẽ rời đi. Nhưng dù sao cũng là đại thần nhiều năm, hời hợt nói một câu “nhận làm học trò” cũng đủ tạo nên sóng gió, nhưng rời đi là tốt rồi. Hơn nữa cũng là do hắn thấy cậu kiềm nén xúc động khăng khăng muốn gọi lão công đến cứu, nên sự hoài nghi trong Nguyệt Trầm đã giảm đi không ít.
[Trò Chuyện Riêng] Thân Hóa Thương Khung <: Anh đi đánh phó bản đi.
[Trò Chuyện Riêng] > Lai Nhật Thương Khung: Đã đi ra rồi.
[Trò Chuyện Riêng] Thân Hóa Thương Khung <: Vào lại đi.
[Trò Chuyện Riêng] > Lai Nhật Thương Khung: Bọn họ không cho.
Đúng, thành viên trong bang hội không cho.
Bọn họ đang cay vì ngày đầu tiên bang chủ phu nhân đáng yêu tới chơi game lại bị người khác bắt nạt, tưởng bọn họ chết hết rồi à?
Dù người nọ là Nguyệt Trầm, dù trong bang hội cũng có người là fan của hắn, nhưng như vậy cũng không được!
Bởi vậy bọn họ được bang chủ dẫn theo nhanh chóng chạy đến hiện trường, ‘quần quật’ vây quanh phu nhân.
Việt Nhiên hết cách rồi, chỉ có thể nhận mệnh đứng tại chỗ mở biểu tình ‘ôm ấp’, lần thứ hai vồ tới khóc hu hu hu.
Hôm nay Khương Tiêu bị ôm hai lần, nhìn tiểu hồn sư trong lòng một chút, lần này không hề đứng yên bất động, cũng phối hợp mở biểu tình ‘ôm ấp’.
[Bang Hội] Thân Hóa Thương Khung <: Hu hu hu lão công cuối cùng anh cũng tới rồi.
[Bang Hội] > Lai Nhật Thương Khung: [sờ đầu chó]
[Bang Hội] BB Luyến: Đại tẩu, hắn bắt nạt cậu sao?
[Bang Hội] Thân Hóa Thương Khung <: Hắn cản đường tui không cho tui đi, dọa chết tui luôn rồi đó [nức nở]
[Bang Hội] Không Cách: Đường đường là đại thần vậy mà lại đi chặn đường!
[Bang Hội] O Mạnh Nhất Vũ Trụ: Hắn muốn thu cậu làm học trò thật sao?
[Bang Hội] Thân Hóa Thương Khung <: Hắn có nói như vậy, nhưng tui từ chối rồi. Người ta chỉ muốn chuyên tâm đi với lão công mà thôi [nâng mặt]
[Bang Hội] > Lai Nhật Thương Khung: Ngoan.
[Bang Hội] Thân Hóa Thương Khung <: [vui vẻ]
Người trong bang hội lúc này cũng muốn đấm ngực dậm chân.
Không chỉ bởi vì vừa được ăn một miếng cẩu lương mà quan trọng nhất ở đây chính là Nguyệt thần! Biết bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn bái hắn làm thầy, vất vả lắm hắn mới có thể chủ động thu nhận học trò, vậy mà lại bị từ chối!
Mà thôi.
Con người ta lúc yêu đương, làm chuyện gì cũng không nằm ngoài dự đoán của người khác cả.
Nhưng có người vẫn duy trì bình tĩnh mà đặt ra nghi vấn.
[Bang Hội] Quả Quả Nha: Hâm mộ quá, sao đại tẩu lại có thể gặp được hắn trong đấu trường vậy? Hình như hắn đã đánh tới cấp cao rồi mà nhỉ?
[Bang Hội] Hồ Ly: Đúng rồi, tôi nghe người ta nói, tài khoản phụ này hắn tùy tiện đánh ba ngày thôi đã đến cấp cao.
[Bang Hội] Không Cách: Ồ, đúng đó.
[Bang Hội] > Lai Nhật Thương Khung: Hôm nay tôi dẫn cậu ấy vào đấu trường, thắng mười ván liên tiếp nên bốc trúng Nguyệt Trầm và Tinh Diệt.
[Bang Hội] Thân Hóa Thương Khung <: Ừm, lão công rất lợi hại luôn đó [sùng bái][mắt long lanh]
[Bang Hội] BB Luyến: Thì ra là vậy.
Mọi chuyện đã giải quyết xong, bọn họ lại tiếp tục đi khai hoang.
Vì lo lắng phu nhân đáng yêu sẽ bị bắt nạt lần nữa, bọn họ liền tận tình khuyên nhủ cậu đi phó bản chung. Việt Nhiên cũng không muốn tình cờ gặp phải Nguyệt Trầm thêm nữa nên ngoan ngoãn đồng ý, vừa đi theo bọn họ tới phó bản vừa giải thích lại với anh họ.
Tần Tu Kiệt im lặng một lúc.
Ba năm trước, khi du hiệp hợp tác với công ty livestream Hoàn Thức tổ chức cuộc chiến du hiệp lần đầu tiên, khu mới tên là Liệt Dương Tinh Nguyệt.
Bởi vì tiền thưởng rất khả quan nên khu mới lúc đó có vô số cao thủ ồ ạt ào tới, hoàn cảnh khi ấy đến nay vẫn có thể khiến người ta bàn luận hoài không ngưng được. Khi đó có năm người là nổi danh nhất, mà ID cũng vừa vặn có một chữ trong tên của khu mới, cho nên được gọi là năm vị nam thần của Liệt Dương Tinh Nguyệt.
Bọn họ theo thứ tự là Liệt Phong, Bạch Chính Dương, Mặc Dương, Tinh Diệt và Nguyệt Trầm.
Ngoại trừ Tinh Diệt xoá nick trong nỗi tiếc hận ra, bốn người còn lại đều tham gia thi đấu, sau đó Liệt thần đoạt giải quán quân, Nguyệt Trầm được á quân. Mặc dù lúc đó mười người đứng đầu đều ký kết hợp đồng livestream với Hoàn Thước, nhưng cũng không phải là hợp đồng lâu dài. Liệt Phong và Bạch Chính Dương căn bản không hề phát sóng, chỉ có Mặc Dương và Nguyệt Tràm là dần dần phát triển thành streamer mà thôi.
Trong ba năm, thế hệ đại thần trong game xuất hiện thêm không ít đại thần mới, Hoàn Thước cũng giúp không ít người nổi tiếng, nhưng địa vị của bốn người kia vẫn vững chãi như núi Thái Sơn. Chỉ có mỗi một mình Tinh Diệt đã sớm xoá nick là không có fan trung thành, thỉnh thoảng sẽ được nhắc đến vài câu, dần dần trở thành huyền thoại trong du hiệp.
Bây giờ vị đại thần này là em họ của hắn.
Hơn nữa chỉ vì một thao tác mà cậu lại bị bạn cũ quấn lấy, tự dưng khiến hắn dâng lên một cảm xúc không thật.
[Trò Chuyện Riêng] Y Quan Cầm: Thì ra trong mấy bộ phim truyền hình và tiểu thuyết kia, cái tình tiết chỉ cần nhìn chiêu cũng có thể nhận ra đối phương là thật.
[Trò Chuyện Riêng] Thân Hóa Thương Khung <: …
[Trò Chuyện Riêng] Y Quan Cầm: Em có chắc là tinh phân sẽ có hiệu quả không?
[Trò Chuyện Riêng] Thân Hóa Thương Khung <: Có lẽ vậy.
[Trò Chuyện Riêng] Y Quan Cầm: Cơ mà cũng hơi lạ. Em suy nghĩ một chút xem, nếu em là hàng nhái mà lại bỗng nhiên nhìn thấy một người chính chủ thật thật giả giả, em sẽ lập tức xông tới víu áo may ô à? Bọn họ bây giờ đang nắm giữ ưu thế tuyệt đối, nếu như là anh, anh sẽ yên lặng xem diễn biến, chờ em chủ động giơ chân phản bác là được rồi. Víu áo may ô của em như vậy, nếu không cẩn thận nói nhầm rồi bị người ta chụp màn hình, ngược lại cũng có thể trở thành chứng cứ vạch trần bản thân đấy.
*víu áo may ô: ý là Tần Tu Kiệt nói Nguyệt Trầm bọn họ gặp được Tinh Diệt thật mà tự nhiên lại cứ bám lấy nhằm muốn tìm ra manh mối là Việt Nhiên giả vờ không phải Tinh Diệt thật và lật tẩy là thể loại gì.
Việt Nhiên ngẩn ra, cảm thấy điều này có lý.
[Trò Chuyện Riêng] Thân Hóa Thương Khung <: Vậy anh nói xem hắn đang có ý gì?
[Trò Chuyện Riêng] Y Quan Cầm: Không biết, anh và hắn không quen biết. Mấy ngày nay mọi người đều bận rộn khai hoang, Tinh Diệt chắc cũng đang bận rộn dẫn người rồi. Hay trước tiên em đừng tiếp xúc với bọn họ nữa nhé, cứ để anh.
[Trò Chuyện Riêng] Thân Hóa Thương Khung <: Dạ.
Đoàn người nhanh chóng đi tới cửa phó bản rồi cùng nhau đi vào.
Bước tiếp theo là phải thêm YY, Việt Nhiên vừa gia nhập vào phòng ngữ âm liền nghe thấy bọn họ cùng kêu lên đại tẩu, sau đó ồn ào bắt cậu hát.
*YY: phần mềm livestream.
Mặt cậu không hề có cảm xúc, cũng không hề bị lay động.
Đánh chữ giả vờ tinh phân thì còn được, nhưng kêu cậu mở miệng bán manh, đừng có nằm mơ nha!
Cậu đang muốn gõ chữ, chỉ nghe thấy Khương Tiêu chủ động giải vây: “Em ấy không có micro, đừng ầm ĩ, khai hoang đi.”
Vẻ oai hùng của bang chủ rất hữu hiệu, mọi người lập tức thành thật, tập trung đánh phó bản.
Việt Nhiên chẳng biết gì về phó bản này, tuân theo nguyên tắc không tạo thêm phiền phức cho ‘lão công’, cậu sẽ làm hết phận sự của một người đi du lịch ngắm cảnh, có thể cách xa mấy con quái nhỏ kia bao nhiêu thì cách xa bấy nhiêu.
Nhóm người Khương Tiêu đã từng đánh một lần, không dông dài mà đẩy một đường đi về phía trước.
Mặc dù đã có vài lần người ngã ngựa, nhưng dưới sự chỉ huy của bang chủ liền giải quyết thành công, xem như đây là có trục trặc kỹ thuật nhưng cũng không hề nguy hiểm.
Lúc trước Khương Tiêu không có cảm giác gì cả, nhưng lần này lại có thêm một người, lực chú ý của anh sẽ hướng về bên ấy một chút. Anh nhìn kênh đội ngũ trống không, giơ tay gõ chữ.
[Đội Ngũ] >Lai Nhật Thương Khung: Nhàm chán không?
Câu này tất nhiên là nói với phu nhân, quần chúng trong bang đều không trả lời.
Việt Nhiên rất phối hợp, cạch cạch trả lời.
[Đội Ngũ] Thân Hóa Thương Khung <: Không chán, người ta chỉ cần nhìn anh thôi đã rất rất thỏa mãn rồi, lão công đánh phó bản cố lên [bắn tim]
[Đội Ngũ] > Lai Nhật Thương Khung: Ừm.
Nhóm Alpha trong bang hội đố kị đến nỗi muốn đập luôn bàn phím.
Lão công chơi game không những không phá mà còn ngoan ngoãn như vậy, định mệnh đây chính là người vợ thần tiên đó!
Kênh bang trống trãi trong nháy mắt đã có một loạt tin nhắn.
Khương Tiêu nhìn một dàn “cẩu lương xin hãy tự trọng” chỉnh tề kia, bình tĩnh dẫn dắt bọn họ đến chỗ con boss.
Lúc Việt Nhiên cầu cứu bọn họ cũng vừa lúc đánh tới, căn bản là sắp đoàn diệt rồi.
Bởi vì con boss này sẽ tùy cơ lựa chọn khu vực để làm choáng, chỉ cần bị nó làm choáng thì nó sẽ theo sát phóng ra công kích tới cùng. Nếu như chức nghiệp giòn da bất hạnh bị nhìn trúng, thông thường sẽ bị giết trong nháy mắt, cho nên yêu cầu đối với hỗ trợ và trị liệu là rất cao.
Anh tỉ mỉ nói xong những thứ cần phải chú ý, nghe thấy trị liệu và hỗ trợ đồng thời đáp lại xong liền tiến lên đánh quái.
Nhưng lý luận không phải là thực tế, thật sự khi đến giai đoạn gây choáng, có thể là do hỗ trợ để lộ một chút sơ suất trong khu vực, cũng có thể là do trị liệu đuổi theo không kịp, trong nháy mắt bọn họ đã bị đoàn diệt.
Trị liệu và hỗ trợ vẫn luôn yên lặng, không dám lên tiếng.
Khương Tiêu nói: “Vào lại một lần nữa.”
Trong phòng yên tĩnh một chút, Lê Hoa Vũ Vũ mở miệng: “Bang chủ, em thấy hay là thêm hai hỗ trợ hoặc trị liệu đi?”
Những người còn lại cũng rất tán thành: “Hai hỗ trợ một tổ, đến lúc đó hai người cùng thả kỹ năng, vậy thì sẽ không để lộ sơ suất nữa.”
Khương Tiêu nói: “Nhưng đổi xong sẽ bị thiếu người, thử lại lần nữa đi.”
Bang chúng không có ý kiến, không thể làm gì khác hơn là cùng đi vào phó bản.
Mọi người rất nhanh đã đánh xong con boss ở đây, thấy bang chủ đứng yên bất động, đoán là anh đang suy tư nên cũng không quấy rầy anh.
Khương Tiêu đúng là đang suy nghĩ đến một chuyện gì đó.
Anh nhớ đến hồi sáng Tần Tu Kiệt có kêu tên của tiểu hồn sư, lúc đó anh không để ý cho nên quên mất là gì rồi. Bọn họ tốt xấu gì cũng là ‘thanh mai trúc mã’, anh cũng không thể gọi ID.
Anh liếc mắt nhìn Tần Tu Kiệt bên cạnh, thấy đối phương không nhìn về phía mình, liền bỏ qua ý định dò hỏi, nói: “Bảo bối, lại đây.”
Việt Nhiên:???
Tần Tu Kiệt:???
Bang chúng: Định mệnh bang chủ của bọn họ vậy mà biết gọi bảo bối kìa các mẹ ơi!
Khương Tiêu nói: “Bảo bối?”
Việt Nhiên hoàn hồn, xác nhận là gọi mình, phối hợp đi tới bên cạnh anh.
Khương Tiêu chỉ cho cậu một vị trí: “Em đứng ở đây, lát nữa nghe anh chỉ huy, hồn sư còn lại hai người một tổ.”
Bang chúng yên lặng một chút lại thấy ngạc nhiên.
Ý gì đây, bang chủ đang muốn để phu nhân đáng yêu của bọn họ đảm nhiệm cả hai hồn sư luôn à? Có được không đó!