Người hai nhà đã gặp nhau từ lâu, Khương Tiêu và Việt Nhiên cũng đã đánh dấu xong nên lễ mừng năm mới có qua lại với nhau thì cũng bình thường thôi.
Theo như Tần Tu Kiệt được biết, Khương Tiêu tới S thị vào mùng 18, ở lại vài ngày rồi sẽ dẫn Việt Nhiên qua nhà anh, sau đó hai người trực tiếp quay về trường từ chỗ của Khương Tiêu bên kia.
Nhưng không thể cản được một người nào đó bạo phát bệnh tương tư, mùng 15 mà đã giết tới rồi.
Há, cũng có thể là nghĩ rằng mình sẽ phải rút lại móng vuốt khi ở nhà mẹ đẻ nên muốn ở bên ngoài thân thiết một phen, sau đó làm bộ vừa xuống sân bay mà đến trước cửa chào hỏi đây mà… Tần Tu Kiệt dự đoán trong lòng, thầm nghĩ kế hoạch thì không thành vấn đề, đáng tiếc ngày đầu tiên đã bị lộ rồi.
Hắn nhìn ông cậu nhà mình đang kinh hoảng, khuyên nhủ: “Cậu đừng nóng vội, có thể là muốn ở nhà bạn nhưng không muốn nói với cậu thôi.”
Việt Thế Trung quả quyết bảo: “Không có khả năng, Nhiên Nhiên nghe lời như vậy, ngủ ở đâu thì sẽ luôn nói mà.”
Tần Tu Kiệt đáp: “Vậy không thôi cậu nhắn lại cho nó đi, tìm một chút đầu mối ạ.”
Việt Thế Trung nghĩ vậy cũng có đạo lý, bắt đầu vắt hết óc tìm từ muốn nói.
Tần Tu Kiệt thừa dịp lỗ hổng này lấy điện thoại ra, nhanh chóng nhắn WeChat.
Việt Nhiên chỉ nghe thấy tiếng thông báo vang lên, cầm điện thoại sang nhìn thử, phát hiện là câu trả lời của anh họ, nội dung đơn giản và sáng tỏ: Anh ở nhà em, cậu nghĩ em bị bắt cóc kìa.
Việt Nhiên: “…”
Khương Tiêu: “…”
Sau một cơn tĩnh mịch ngắn ngủi, ngay lập tức có một tin nhắc khác chạy tới, là cha gửi: Đêm nay mẹ con cũng không về nhà ăn cơm, cha còn định tìm tụi con ăn chung đây nè.
Việt Nhiên trong nháy mắt hoàn hồn, tay run run nhấn chữ: Vừa rồi con nhận lầm người rồi, người ta không phải là anh họ. Con đang muốn liên lạc với anh ấy đây, cha muốn ăn thì chúng ta cùng ăn ạ.
Bên kia, Việt Thế Trung không khỏi thở phào nhẹ nhõm, trả lời: Ăn chứ, con hỏi anh họ của con có ở nhà không trước đi nhé.
Ông đè xuống nút gửi đi rồi nhìn về phía cháu trai.
Tần Tu Kiệt đương nhiên nghe theo ý của ông, chờ em họ liên hệ với hắn liền nói cho đối phương biết rằng bây giờ hắn đang trên đường đến nhà cậu, dự định sang ké cơm, vẻ mặt tự nhiên ngẩng đầu, nói rằng: “Nhiên Nhiên bảo lát nữa sẽ về ạ.”
Thì ra là sợ bóng sợ gió một hồi.
Việt Thế Trung triệt để yên tâm, tới nhà bếp làm chút đồ ăn cho tụi nhỏ.
Tần Tu Kiệt thấy ông hoàn toàn không hề nghi ngờ gì, thầm nghĩ may mà mợ không có ở đây, nếu không thực sự không cứu được đâu.
Mà Việt Nhiên không thể ở lại với Khương Tiêu nữa, cậu đứng lên mặc quần áo tử tế rồi vội vàng đón xe về nhà.
Cậu bị Khương Tiêu như vậy rồi lại như vậy cả một buổi chiều, thời gian nghỉ ngơi giữa giờ cũng không có, lúc này tâm tình khẩn trương vừa qua đi, cậu nhất thời mệt mỏi đến ngay cả ngón tay cũng không muốn nhấc lên, thầm nghĩ muốn ngã đầu xuống giường ngủ tiếp.
Nhưng lại không thể ngủ được.
Cậu nghe cha bắt chuyện muốn ăn với bọn họ nên liền nghiêm mặt đi qua.
Tần Tu Kiệt ngồi bên cạnh cậu, vừa lướt thấy vết hôn trên gáy cậu mà hơi nhướng mày lên, thấy cậu đang nhìn sang, giơ tay chạm lên gáy mình một cái.
Đại não của Việt Nhiên bãi công một cách nghiêm trọng, vẻ mặt mờ mịt.
Tần Tu Kiệt: “…”
Việt Nhiên nghiêm mặt quay trở lại, không chút khẩu vị quậy quậy đĩa rau.
Bỏ vào trong miệng chậm rãi nhai vài cái, cậu hậu tri hậu giác nhớ tới lúc nãy hai người có thân thiết với nhau, trong nháy mắt giật mình một cái, hiểu được ý của anh họ rồi. Cậu yên lặng liếc mắt nhìn cha ngồi ở đối diện, thầm kéo cổ áo lên một tí.
Qua được khúc này, cậu mới thanh tỉnh lại, miễn cưỡng chống được đến lúc ăn xong cơm tối.
Vốn định ra hiệu là sẽ về nhà với anh họ để còn đi tìm Khương Tiêu, nhưng Việt Thế Trung mặc kệ, muốn cháu trai ở lại. Việt Nhiên vốn đang chột dạ nên cũng chỉ kiên trì thêm chút nữa rồi rửa mặt và thay áo ngủ, chậm rãi bò lên giường.
Kế hoạch ban đầu của Tần Tu Kiệt là ở hai ngày, cho nên hắn có mang theo máy tính xách tay.
Lúc này hắn đã mở máy tính lên, đăng nhập vào game và YY, nhìn dáng dấp của em họ, cười hỏi: “Mệt hả?”
Việt Nhiên ngáp, hàm hồ “ừm” một tiếng.
Tần Tu Kiệt nói: “Ngủ đi.”
Việt Nhiên cũng muốn vậy nên vén chăn lên chui vào trong ngay.
Từ góc độ này, Tần Tu Kiệt vừa vặn nhìn thấy gáy của cậu, nhịn không được trêu chọc một chút: “Đừng mặc áo ngủ làm gì, đến đây, anh cởi giúp em nhé.”
Việt Nhiên vội vàng dùng chăn bọc lấy bản thân: “Không… không cần đâu, bỏ đi.”
Tần Tu Kiệt cười một tiếng: “Được rồi, ngủ ngon.”
Hắn nghe em họ khéo léo đáp lại một câu “ngủ ngon” xong liền cầm máy tính quay về phòng khách, lúc này khóe mắt lướt qua, hắn thấy Bạch Chính Dương chẳng biết lúc nào đã vào phòng YY nên cũng tổ đội với đối phương đi vào Thiên Vực như thường lệ.
Nhưng tổ đội thì phải ngỏ lời, hắn lập tức bị từ chối.
Hắn cho rằng bên kia gặp phải trục trặc gì nên lại gửi một lời mời khác, kết quả vẫn bị từ chối như cũ. Chưa kịp hỏi mà hắn chỉ nghe Bạch Chính Dương mở mic, giọng nói mang theo một chút khó chịu: “Còn chơi cái gì nữa, không ở bên bạn trai nhỏ của anh à, cẩn thận bị đá đó nhé.”
Bạn trai nhỏ của mình?
Tần Tu Kiệt ngừng lại một chút rồi nhanh chóng hiểu rõ.
Đêm nay Nhiên Nhiên khá buồn ngủ, hơn nữa vì vài lý do không thể nói ra nên giọng nói ít nhiều gì cũng có chút sai lệch.
Mà nghe dưới góc độ của kẻ thứ ba, đoạn đối thoại vừa rồi của hắn và Nhiên Nhiên có một chút đen tối, trễ như thế còn ở chung một phòng… Hắn cười híp mắt bảo: “Ai nói đó là bạn trai của anh, không phải anh đã nói là anh độc thân hay sao?”
Bạch Chính Dương lạnh nhạt đáp lại: “Quào, tôi quên béng anh là một tên mặt người dạ thú luôn, thì ra là bạn-tình nha.”
Tần Tu Kiệt nói: “Oan quá, người nọ cũng không phải là bạn-tình, anh đã có người mình thích rồi.”
Bạch Chính Dương bảo: “Không phải anh nói là đã buông xuống rồi hả?”
Tần Tu Kiệt nói: “Ừ, cho nên anh đổi người mình thích thành người khác rồi nè, em cũng biết người nọ nữa đấy.”
Bạch Chính Dương vốn muốn tùy tiện ứng phó hai câu rồi rời đi, nghe vậy thì hỏi: “Ai?”
Tần Tu Kiệt nói: “Em.”
Bạch Chính Dương: “…”