Editor: Mít
Beta: Sasaswa
Tạ Dương dừng bước, quay lại nhìn Cận Từ một cách kỳ quái, “Có gì vui đâu? Tại sao tôi lại thích được chú ý, chẳng lẽ bây giờ tôi không được mọi người chú ý sao?”
Cả trường đều biết tới uy danh của cậu*, tùy tiện kể ít câu chuyện về cậu có thể cho nhiều người nói chuyện vui vẻ vài ngày.
*tên tuổi và quyền uy
Một hình phạt khác, lên bục đọc bài nhận lỗi ba phút, hiệu quả càng lớn hơn.
Bất cứ nơi nào Tạ Dương đến, mọi người đều sẽ biết cậu.
Được mọi người chú ý? Cậu cần những thứ đó à?
Thời gian sáng của đèn đã hết, hành lang đột nhiên tối sầm lại.
Tạ Dương dậm chân lần nữa, Cận Từ đã bước đến gần cậu.
Đối với câu trả lời của Tạ Dương hắn không chút phản ứng gì, chỉ nói với Tạ Dương, “Đi thôi.”
Tạ Dương nhảy đến trước mặt Cận Từ như lúc nãy, dậm chân xuống một bậc, đèn kích hoạt bằng âm thanh trong hành lang được bật sáng.
Cận Từ chậm rãi đi phía sau cậu, ánh mắt rơi vào lưng Tạ Dương.
Hắn im lặng.
Gây chú ý như vậy, có thể gọi là vạn chúng chú mục sao?
**
Hai ngày sau, đến tiết học hóa như đã định.
Sáng hôm đó, khi Tạ Dương và Cận Từ bước vào lớp, họ nhận được cái nhìn khó hiểu từ Chu Đào.
Tạ Dương không thèm để ý đến, nghĩ rằng kết quả của lần cá cược này là hòa, Chu Đào không thể đuổi cậu ra khỏi trường nên cậu ta oán giận.
Lịch học xếp môn hóa vào tiết ba buổi sáng, đó là tiết học sau giờ ra chơi.
Ngay khi giờ ra chơi kết thúc, mọi người vội vã vào lớp, đám học sinh đang cười nói vui vẻ bỗng im bặt đi.
Cười lúng túng bước về chỗ ngồi xuống.
Trước giờ cũng có lúc giáo viên vào lớp sớm, nhưng bình thường sẽ là học sinh vào trước sau đó giáo viên mới từ từ bước vào.
Thế mà hôm nay còn năm sáu phút nữa mới đến giờ vào lớp, các giáo viên đều ngồi ngay ngắn thành một hàng ở phía sau, không nở nụ cười nào, bọn họ cực kỳ nghiêm túc.
Tạ Dương vào lớp nhìn thấy cảnh này cũng không có phản ứng gì, đáng tiếc là trong 40 phút của tiết này cậu chỉ có thể ngồi nghiêm túc, một hành động nhỏ cũng không được.
Bởi vì có rất nhiều giáo đang ngồi sau lưng Tạ Dương.
Khi bước vào lớp Chu Đào có chút choáng váng, nhưng sau đó cậu ta mới phản ứng lại, khuôn mặt hiện lên vẻ kiên định.
Hai ngày này cậu ta cũng không hề nhàn rỗi, cậu ta đã đọc kĩ bài thi 100 điểm của mình, ngày hôm nay đánh bại Cận Từ.
Chủ nhiệm Trương đã lén tìm cậu ta, yêu cầu cậu ta chuẩn bị kĩ cho tiết học này. Nhưng trong ánh mắt của chủ nhiệm Trương cậu ta thấy được nếu tiết này cậu ta không chuẩn bị tốt sẽ có chuyện.
Vì vậy, hai ngày qua Chu Đào đều thức khuya, đọc thuộc bài thi từ đầu đến cuối, hỏi bất kỳ câu nào trong bài thi cậu ta đều có thể trả lời chính xác.
“Các học sinh đã vào đủ,“ An Đại Thiện cười nhẹ nói, một tay cầm giáo án và bài thi, tay còn lại là chiếc cốc giữ nhiệt, thầy từ ngoài cửa bình tĩnh đi vào, đóng cửa lại., “Chuẩn bị học thôi. “
Chuông vào học đúng lúc vang lên, An Đại Thiện chiếu bài thi lên trên máy chiếu, sau đó thầy liếc nhìn bài thi trong tay tính số lỗi mà học sinh mắc phải, bắt đầu chọn câu hỏi để giảng.
“Câu hỏi này đi,“ An Đại Thiện tiếp tục nói, sau đó dừng lại một chút, “Trước tiên tìm hai người tiến lên viết phản ứng điện cực.”
Dứt lời nhìn xuống đám học sinh đang ngồi phía dưới, không hiểu sao lúc này, tất cả đều cúi đầu xuống, giả vờ ghi chép một cách nghiêm túc, chỉ vì không muốn giáo viên để ý.
An Đại Thiện dường như đã có mục tiêu rõ ràng, nhìn một vòng rồi trực tiếp gọi tên, “Chu Đào, lên viết về phản ứng điện cực của nhóm đầu tiên, Hoắc Minh, lên viết của nhóm kia.”
Cả hai đứng dậy cầm bài thi bước lên bục, một trái một phải cầm phấn lên chuẩn bị viết.
“Đừng nhìn vào bài thi, hãy nhìn vào đề được chiếu trên bảng đen.” An Đại Thiện nói thêm.
Hoắc Minh bình tĩnh bỏ bài thi xuống, vẫn không ngừng viết, vừa nhìn lên câu hỏi vừa giải bài, suy nghĩ một chút liền viết ra đáp án phản ứng điện cực.
Chu Đào nhất thời có chút hoảng sợ, bàn tay cầm bài thi run lên vài cái, liều mạng liếc nhìn thêm lần cuối, trong miệng thì thào, đồng thời viết đáp án. Khi viết cậu ta hơi nghi ngờ bản thân, sau đó xóa đi rồi viết lại, viết xong lại cảm thấy không ổn, Chu Đào toát mồ hôi lạnh, cuối cùng mắt đờ ra, không chỉnh sửa gì nữa, viết xong liền đi về chỗ.
An Đại Thiện nhìn về phía Hoắc Minh trước, gật đầu ra vẻ chính xác, sau đó đi tới xem bài Chu Đào, trầm mặc một hồi.
Chu Đào ngồi không yên, mặc dù đã có đáp án trên giấy nhưng lại quên kiểm tra, mãi đến khi An Đại Thiện nói đúng một tiếng, cậu ta mới thả lỏng người, nhìn bài thi giống như đút với trên bảng.
Ngay sau khi phản ứng điện cực được viết, rất dễ dàng để giảng, sau bổ sung thêm vài câu, bài này liền cho qua.
Sau đó là câu hỏi tiếp theo, trong khoảng thời gian này, An Đại Thiện tiếp tục gọi mọi người viết một số phương trình, nhưng thầy không gọi Chu Đào nữa.
Chẳng bao lâu, đã đến câu hỏi siêu khó ở cuối bài thi.
An Đại Thiện nhấp một ngụm trà, nhìn chằm chằm câu hỏi này một hồi rồi ngẩng đầu nhìn mấy học sinh đang không ngồi yên, cười nói.
“Bài này để các bạn giải nhé.”
Ngay khi giọng nói của An Đại Thiện vừa dứt, Chu Đào lập tức đứng thẳng lưng. Câu hỏi cuối cùng! Chỉ có cậu ta và Cận Từ làm được câu hỏi này, cậu ta đã chuẩn bị đầy đủ rồi. Bài này Chu Đào có thể giải trôi chảy.
“Chu Đào và Cận Từ, lên viết câu trả lời của mình đi.” An Đại Thiện dặn dò, “Viết xong đừng về chỗ, cứ đứng đấy.”
Cận Từ cầm bài thi của mình, vẻ mặt lạnh lùng với đôi chân dài chỉ cần bước vài bước đã đứng trên bục giảng.
Cầm viên phấn trong tay, hắn viết đáp án lên bảng đen một cách ngắn gọn và rõ ràng, sau đó xoay người đứng sang một bên, chờ Chu Đào viết xong.
Cận Từ quay người sang một bên, những người bên dưới thấy rõ câu trả lời của Cận Từ.
Chữ viết đẹp đẽ, câu trả lời hoàn hảo.
Tạ Dương nghe rõ lời cảm thán từ giáo viên phía sau, cậu mím môi trộm cười.
Đây là thực lực.
Chu Đào viết chậm, nhưng lòng cậu ta rất gấp nên chữ viết hơi xiêu vẹo. Thông thường, nếu Chu Đào viết một mình sẽ cảm thấy không có gì, nhưng hôm nay, khi nó được đặt bên cạnh nét chữ của Cận Từ, lập tức có vẻ đặc biệt xấu.
Không chỉ học sinh phía dưới cảm thấy như vậy mà ngay cả giáo viên ngồi sau lớp cũng cảm thấy như thế.
Đứng trên bục giảng, Chu Đào đương nhiên cũng chú ý đến biểu hiện của những người bên dưới, nhất thời, cậu ta càng có vẻ bối rối hơn.
Tạ Dương ngồi phía dưới bình tĩnh quan sát, trong lòng thầm oán, quả nhiên không hổ là An Đại Thiện, nếu cứ nghĩ như thế này thì một khi muốn ngươi chết thì ngươi nhất định phải chết.
“Câu trả lời có vẻ giống nhau.” An Đại Thiện vẫn giữ nụ cười đứng đắn.
Tạ Dương quyết định giúp An Đại Thiện diễn kịch, nghiêng người dựa vào ghế, giọng nói từ phía dưới truyền đến bục giảng, không lớn cũng không nhỏ, vừa đủ để có thể nghe thấy, “Có vẻ không giống nhau lắm, ở cuối bài làm sơ đồ tổng hợp các đường* có chỗ khác nhau. “
*bản convert để sơ đồ tuyến đường tổng hợp nhưng nghe lạ quá nên dịch thuận miệng mà trong hóa chưa nghe cái này bao giờ( hoặc đã quên). Đây có thể là bài toán tìm các chất để viết lại thành một chuỗi phản ứng.
Nghe theo lời nhắc nhở của Tạ Dương, mọi người cẩn thận nhìn lại sơ đồ tổng hợp của hai người.
“Ơ, thực sự khác nhau nè.”
“Chỉ một công thức cấu tạo ở giữa được viết khác nhau, nhưng công thức phân tử thì giống nhau?”
“Công thức phân tử giống nhau, vì vậy không nên diễn đạt khác nhau. Cả hai đều đúng mà?”
“Không, có vấn đề.” Hoắc Minh bình tĩnh nói giữa tiếng ồn ào.
An Đại Thiện nhìn Hoắc Tư Minh, “Vấn đề ở đâu?”
Hoắc Minh đứng lên, cầm bài thi trước mặt, “Công thức hóa học này hoàn toàn không có ghi trong đề, nhưng bọn họ đều viết ra được mà còn là đáp án đúng vậy nên công thức hóa học này là do hai người suy ra, nhưng dựa theo đề rồi suy ra công thức cấu tạo này sẽ có hạn chế?”
“Nhưng đều đúng mà?” Có người bên dưới tỏ ra không phục.
Sau đó, một giọng nói khác xuất hiện, “Cậu không thấy ngày phát bài thi rất kì lạ sao? Cả hai đều có điểm tuyệt đối, nhưng cố tình khi gọi Chu Đào lấy bài thi thì...”
Chu Đào cũng nghe thấy giọng nói này, thân thể cậu ta đung đưa, khuôn mặt lộ rõ vẻ không tin, lẩm bẩm vài câu, “Tớ làm đúng, chắc chắn là đúng...”
An Đại Thiện vẫy tay ra hiệu Hoắc Minh ngồi xuống, sau đó bước xuống bục giảng, “Trước hết nghe hai bạn học nói một chút, mọi người nghe thử xem chỗ nào khác biệt dẫn đến việc công thức cấu tạo không giống nhau.”
“Ai nói trước đây?” An Đại Thiện hỏi.
Chu Đào có chút bối rối nhưng bí mật trong lòng khiến cậu ta không ngừng củng cố lòng tin, cậu ta đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn An Thiện Nhân, “Em sẽ nói trước!”
Chu Đào muốn nắm bắt cơ hội, cậu ta biết câu trả lời và biết tất cả. Cậu ta đã tốn rất nhiều công sức để vào lớp A, phải làm rất nhiều việc, cậu ta hoàn toàn không có vấn đề gì!
Tạ Dương ngồi xem “chiến trường”, nhìn thấy bộ dạng của Chu Đào, cậu lắc đầu tiếc nuối, trúng kế rồi.
Note: hồi đó học hóa dở nên dịch khúc này cũng hơi khó và đã cố gắng hết sức, mn hãy thể hiện trí tưởng tượng của mình đi nào:))
“Đầu tiên... Trước hết, đề bài viết xylene* là một trong số nguyên liệu hữu cơ, sau đó chúng ta có thể thấy đề còn cho một phương pháp tổng hợp các hợp chất có vòng benzen, vì vậy trước tiên chúng ta có thể đặt giả thuyết xylene được sử dụng để tổng hợp theo gợi ý của phương pháp tổng hợp... “
*Xylene (xylol hoặc dimethylbenzene) là một trong ba đồng phân bất kỳ của dimethylbenzene, hoặc là sự kết hợp của cả ba đồng phân là octo-, meta-, và para-. Xylen được sản xuất chủ yếu như một phần của chất thơm BTX ( benzen, toluene và xylen) được chiết xuất từ phương pháp tái tạo dầu thô.
Chu Đào chậm rãi nói, lúc đầu có chút bối rối, dần dần tiến vào trạng thái.
“Công thức phân tử cuối cùng ở đây, chúng ta viết được công thức cấu tạo, sau này sẽ tiếp tục hợp lại, thêm một phản ứng. Qua phản ứng cộng này, chúng ta có được hợp chất mà đề bài yêu cầu chúng ta tổng hợp.”
“Tại sao lại viết trực tiếp công thức phân tử ra?” Học sinh phía dưới không hiểu.
Chu Đào nói xong, lúc này tràn đầy tự tin, nghe được câu hỏi, vội vàng hỏi: “Ở đâu? Tớ có thể nói lại.”
“Đó là công thức cấu tạo của cậu và Cận Từ khác nhau. Chúng tôi hiểu cách cậu suy ra công thức phân tử từ đề bài, nhưng công thức cấu tạo...”
Chu Đào ngay lập tức quay lại xem câu trả lời của chính mình. Bài thi của cậu ta dày đặc các bước giải quyết vấn đề, cậu ta nhìn thấy chỗ mọi người đặc ra nghi vấn, sau đó ngẩn cả người.
Chu Đào chỉ viết cách suy ra công thức phân tử.
Công thức cấu tạo này không có chú thích cách để suy ra nó!
Chu Đào bắt đầu hoảng sợ, mồ hôi chảy dài trên thái dương rơi xuống sàn. Đầu óc Chu Đào trở nên trống rỗng, cậu ta không thể nhớ được mình đã viết nó như thế nào!
Chu Đào sốt ruột lật giở đống bài thi, cố tìm bất cứ thứ gì để chứng minh câu trả lời của mình.
Nhưng... không có.
Ở đâu cũng không có! Cái gì cũng không có!
Việc đổ mồ hôi dẫn đến tiết ra chất tin tức tố, Chu Đào quá bối rối nên không nhận ra bản thân có sự biến hóa.
Cận Từ là người đầu tiên cảm nhận được tin tức tố của Chu Đào, hắn cau mày tỏ vẻ ghét bỏ.
Tin tức tố giữa Alpha trời sinh tự nhiên đã bài xích lẫn nhau, hận không thể nghiền ép nhau.
Sau đó, tất cả mọi người trong lớp lớn nhỏ đều bắt đầu bị ảnh hưởng, sắc mặt giáo viên ngồi phía sau bắt đầu đen lại, ngay cả chủ nhiệm Trương ngửi thấy cũng nhíu mày.
Cả lớp đều không bị ảnh hưởng, còn Tạ Dương vẫn ngồi cà lơ phất phơ như không có xương.
Giống như không cảm nhận một chút tin tức tố nào cả.
Tin tức tố của Chu Đào chứa đựng sự hoảng sợ và bối rối, mãnh liệt đến mức ai cũng cảm nhận được.
Bọn họ không thoải mái và bắt đầu tự hỏi, Chu Đào sao lại hoảng sợ? Vừa rồi không phải còn nói rất tốt sao?
Rõ ràng có thể thấy Cận Từ trở nên bực bội hơn, hắn lặng lẽ tiết ra tin tức tố của chính mình, áp chế tin tức tố của Chu Đào, sau đó hắn ngẩng đầu lên hỏi An Đại Thiện, “Thưa thầy, em có thể nói chưa?”
Mọi người nhận thấy có luồng tin tức tố đáng sợ và dữ dội đàn áp bọn họ, sau khi Cận Từ nói ra loại áp lực đó mới biết mất
An Đại Thiện gật gật đầu, gọi người dẫn Chu Đào ngồi xuống.
Ai cũng có thể nhìn ra Chu Đào không bình thường.
“Sắp tới giờ tan học nên tớ sẽ chỉ nói về những điểm mà các cậu chưa hiểu.” Cận Từ chậm rãi nói, trên tay cầm một mẩu phấn ngắn viết lên bảng đen.
“Đầu tiên có thể đoán được trong công thức cấu tạo chất này nhất định có Benzen, cho nên mới có thể trực tiếp đẩy ra, sau khi căn cứ có Benzen mới có thể tiếp tục suy ra công thức phân tử,“ Giọng nói lạnh lùng của Cận Từ truyền đến tai mọi người, như thể tuyên án cho Chu Đào - người vừa giải thích về bài này..
“Đề bài nói rằng hai chất nhất định phải trải qua phản ứng este hóa thì trong đáp án có thể kết luận rằng phải xảy ra phản ứng este hóa, cacboxylat nằm trên vòng benzen, xảy ra phản ứng este hóa nên sẽ xảy ra trên cacboxylat”
“Hơn nữa, khi phản ứng được bảo toàn, có thể viết công thức phân tử. Sau khi kết hợp một chút sẽ suy ra được công thức cấu tạo.” Cận Từ nói rõ từng chữ.
Nói xong hắn dừng lại rồi tiếp tục, “Nhưng có điều công thức cấu tạo này có vấn đề. Chu Đào viết cái này vì về mặt hóa học công thức cấu tạo đúng với công thức phân tử này.”
Chu Đào đột nhiên ngẩng đầu, cậu ta nói đúng!
“Đúng,“ Thầy An vỗ tay, “Nhưng chắc chắn đó không phải do dựa vào đề bài này để giải ra được.”
Tác giả có lời muốn nói: Ồ, lộ ra rồi.