Tô Khả chạy lên tầng trên tìm Hàn Kiệt, không nghĩ tới sẽ đúng lúc mà gặp được Cố Lễ mới từ lớp bước ra.
Nhìn thấy Cố Lễ, trong lòng Tô Khả run lên, đang suy nghĩ có nên chào hỏi hay không, thì thấy Cố Lễ liếc mắt nhìn cậu rồi từ bên cạnh cậu đi qua.
Giây phút đó, Tô Khả cảm thấy như bản thân vào mùa hè bị nước lạnh đổ từ đầu xuống, lạnh đến thấu tim.
Cưỡng chế trong lòng trào lên cảm giác khó chịu.
Tô Khả chạy tới cửa lớp học của Hàn Kiệt, lúc nhìn thấy Hàn Kiệt, Hàn Kiệt đang lộ ra một bộ mặt hung ác.
Nói thật, nếu như có thể, cậu thật sự có chút không muốn giúp Hòa Đào chuyện này.
Bởi vì Alpha này trông có vẻ không dễ chọc QAQ.
Tô Khả mang ý nghĩ hắn có thể hay không sẽ đánh mình mà đi tới đó, không biết chính mình đã nói những gì, dù sao cũng không dám nhìn đối phương, chuyển xong lời Hòa Đào nhờ cậu nói giúp, liền chạy đi.
Chậm chút nữa cậu lo lắng đối phương sẽ không nhịn được mà đánh cậu.
Hàn Kiệt nhìn Omega so với thỏ còn chạy nhanh hơn, lông mày nhíu chặt lại như có thể gắp chết con ruồi.
Vốn dĩ Trương Ngạo muốn đi qua trêu chọc, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đen thui của Hàn Kiệt, liền cấp tốc thu dọn cho xong cặp sách rồi chạy trốn, mệnh vẫn quan trọng hơn.
Hàn Kiệt đợi đến khi người đi về gần hết, mới từ trong trường học đi ra.
Vốn cho là Hoà Đào đợi không nổi, đã đi rồi, lại không nghĩ đến người kia vẫn đứng ở cửa trường học chờ anh.
Nói thật, Hàn Kiệt không muốn thừa nhận, trong nháy mắt đó anh liền mềm lòng rồi.
Nhưng vẫn đen mặt giả vờ không thấy Hòa Đào, đi về phía trước.
Hòa Đào nhìn thấy anh đi ra, trái tim treo lơ lửng liền hạ xuống, cậu còn sợ vừa nãy không nhìn rõ, Hàn Kiệt đã đi mất rồi.
Chạy tới, cẩn thận kéo ống tay áo Hàn Kiệt: “Cái kia anh chờ một chút.”
Hàn Kiệt đưa tay né tránh đụng chạm của cậu, anh chưa quên anh bây giờ còn đang tức giận đó: “Chuyện gì?”
Bị Hàn Kiệt hỏi như vậy, trong lòng Hòa Đào liền thấp thỏm không yên, cậu thật ra không đoán được suy nghĩ của Hàn Kiệt về cậu.
Mỗi khi cậu cảm thấy Hàn Kiệt có lẽ không phải đặc biệt chán ghét cậu, Hàn Kiệt lại cho cậu cảm giác không giống như vậy.
“Đó là, đó là việc trưa nay, không phải, không phải như anh nghĩ, tôi.....”
“Không phải như tôi nghĩ thế nào, cậu làm sao biết tôi suy nghĩ gì?” Hàn Kiệt nhướng mày, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng Hòa Đào.
Khí thế độc nhất thuộc về Alpha không phải Omega nào cũng có thể chịu đựng, đặc biệt là Hòa Đào còn bị anh đánh dấu, ghi nhớ qua.
Phút chốc sắc mặt Hòa Đào liền thay đổi, nhìn thấy mặt Hòa Đào trắng bệch, Hàn Kiệt theo bản năng mà nhíu mày.
“Tôi, tôi chính là muốn nói với anh, tôi và cậu ta không có gì.” Lời của Hàn Kiệt khiến cậu cảm thấy bản thân tự mình đa tình.
Vốn dĩ nghĩ cũng biết được, cậu với Hàn Kiệt mà nói cái gì cũng không phải, sợ là cậu cùng người khác hẹn hò, Hàn Kiệt có lẽ còn thở phào một hơi.
Cậu chạy tới giải thích như vậy, thật giống như giữa cậu và Hàn Kiệt có cái gì vậy.
Trong lòng Hòa Đào rất khổ sở, cố nhẫn nhịn không để bản thân khóc ra.
Đỏ mắt lên liếc mắt nhìn Hàn Kiệt một cái: “Xin lỗi, làm phiền anh rồi.”
Nói xong liền cúi đầu rời đi.
Hàn Kiệt nhìn thấy vòng xoáy trên đầu của Hoà Đào, trong lòng vừa tê vừa đau.
Khi nãy nhìn thấy Hòa Đào cùng người khác ôm nhau, cảm giác đó lại xuất hiện.
Hàn Kiệt duỗi tay nắm lấy cánh tay Hòa Đào, nhân lúc Hòa Đào kinh ngạc liền áp đảo cậu lên tường bên cạnh, giơ tay sờ lên tuyến thể sau gáy Hòa Đào, lúc Hòa Đào mẫn cảm mà muốn né tránh liền nghe Hàn Kiệt giận dữ nói: “Nơi này, hắn có chạm qua hay không?”
Hòa Đào bị anh giữ chặt cái cổ không nhúc nhích được, bị ép phải nhìn anh, lắc đầu: “Không có, chỉ, chỉ có anh chạm qua.”
Hòa Đào đến cùng vẫn không tự chủ mà khóc ra, giọt nước mắt không một tiếng động từ đôi mắt rơi xuống.
Khóc đến nỗi tim Hàn Kiệt đau thắt lại.
Kìm lòng không được liền đến gần hôn đôi mắt Hòa Đào.
Tiểu Omega trong lồng ngực anh bởi vì hành động đột ngột của anh liền cứng đờ.
Hàn Kiệt cũng đồng thời lùi một bước, trong mắt loé ra vẻ kinh ngạc.
Tựa hồ cũng không thể tin được chính mình mới vừa làm cái gì.
Hòa Đào đem hoảng loạn của anh thu vào đáy mắt, tâm tình mới vừa có gợn sóng lại lần nữa yên tĩnh trở lại.
Quay đầu, giơ tay lau hai má, Hòa Đào không nói một câu nào liền đi mất.
Hàn Kiệt bị lưu lại khi thấy Hòa Đào rời đi, tim cũng run lên một cái, nhưng lại không đuổi theo.
Hàn Kiệt sờ ngực, nhíu mày, sự tình có chút không đúng lắm.
o0o
Tô Khả hai ngày nay vẫn luôn kìm lòng không được nhìn về vị trí mà Cố Lễ thường ngồi qua.
Biết rõ chỗ đó sẽ không xuất hiện thân ảnh quen thuộc kia nữa, nhưng theo bản năng vẫn muốn đến xem.
Rõ ràng là cậu đuổi người ta đi, nhưng lại không kìm lòng được mà nhớ anh.
Thời gian tại quán bar càng trở nên gian nan, thật vất vả chịu đựng đến giờ tan ca, Tô Khả không có tinh thần gì cùng đồng nghiệp chào hỏi liền đi ra quán bar.
Lại thấy Cố Lễ đứng ở cửa.
Trong nháy mắt đó, Tô Khả liền dừng lại, trong mắt lộ rõ kinh ngạc.
Cố Lễ không cho cậu cơ hội hoàn hồn, trực tiếp bước nhanh qua, đem Tô Khả ôm vào trong lòng.
“Xin lỗi, anh không làm được.” Không làm được việc thật sự từ bỏ cậu, không làm được việc không tìm đến cậu, không làm được việc không đến làm phiền cậu.
Tô Khả nháy mắt một cái, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
Cánh tay thả lỏng bên người kìm lòng không được ôm lấy Cố Lễ.
Từ chối Cố Lễ qua một lần đã tiêu hao hết khí lực toàn thân của cậu, cậu lại không có khí lực từ chối Cố Lễ lần thứ hai.
Cảm nhận được tiểu Omega trong lòng đáp lại, tựa như cho Cố Lễ thêm tự tin.
“Thiếu chút nữa đã bị em lừa.” Cố Lễ nghiêng đầu hôn lên má Tô Khả, ôn nhu nói.
Tô Khả nháy mắt nhìn anh: “Anh tại sao lại trở lại?”
“Trở về xem tên nhóc lừa đảo.”
Cố Lễ cúi đầu giữ vững trán Tô Khả, nhận thấy sau khi anh nói xong câu đó, Tô Khả liền cười.
Anh không biết tại sao Tô Khả lại từ chối anh, giờ khắc này anh chỉ biết Tô Khả cũng thích anh.
Như vậy đủ khiến anh vui rồi.
Tô Khả không nhịn được lần thứ hai ôm lấy Cố Lễ, đem đầu dụi vào lồng ngực anh.
Trời mới biết khi lần nữa nhìn thấy Cố Lễ, cậu vui biết bao nhiêu, tựa như lúc trước cậu bị bắt nạt, khi đã quá tuyệt vọng, liền nhìn thấy Cố Lễ xuất hiện.
Cố Lễ khẽ cười ôm cậu, sờ sợi tóc mềm mại của tiểu Omega trong lòng: “Em là đang làm nũng sao?”
“Không có.” Tô Khả không thừa nhận mà dụi vào lồng ngực anh.
Tiếng cười của Cố Lễ lớn dần: “Không cho anh đi?”
Tô Khả nắm chặt áo của anh, ở trong ngực anh lắc đầu.
Trong tim Cố Lễ được lắp đầy bởi hạnh phúc xuất hiện đột ngột này.
“Vậy ý của em là, đồng ý để anh đối xử tốt hơn với em đúng không?”
Tô Khả ngẩng đầu nhìn Cố Lễ kỳ vọng chờ đợi cậu trả lời.
Khẽ gật đầu một cái, cậu đã không còn dũng khí từ chối anh lần thứ hai rồi.
“Em cũng sẽ đối xử với anh rất tốt, rất tốt.”
Đến khi Tô Khả trả lời lại, Cố Lễ không nhịn được hôn cậu một cái: “Vậy anh liền mỏi mắt mong chờ.”
Tô Khả nhìn bộ dáng kích động của anh, nín khóc mà nở nụ cười.
Không biết cậu và Cố Lễ có thể đi tới bước nào, nhưng bây giờ cậu đã có anh.
Tác giả có lời muốn nói:
Hàn Kiệt: Tớ làm sao vậy?
Cố Lễ: Cậu đang yêu.